Tay của anh ta dừng trên cổ tôi, tôi có thể cảm nhận được cổ tay của anh ta dần dần tăng thêm lực; Tôi có thể phản kháng nhưng lại đứng yên bất động, bất chấp động tác của anh ta, chỉ nhè nhẹ điều chỉnh hô hấp, khóa chặt toàn bộ ánh mắt của anh ta, trấn định mở miệng: “Học trưởng, em làm gì làm anh ghét như thế?”
Anh ta mặc nhiên đối mắt cùng tôi, trán không nhanh không chậm áp lên trán tôi. Giống như tôi là người bị sốt cao mà anh ta cần sử dụng phương pháp này để đo nhiệt độ cơ thể cho tôi. Mà tôi cũng dường như sốt cao thật rồi.
Cửa khẽ vang lên một tiếng.
Khoảnh khắc nhìn thấy An Lộ xuất hiện trước cửa, tôi cảm động đến muốn khóc. Con bé tỏ ra khó xử, chân vẫn dẫm vào bậc cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Lâm Tấn Tu liếc con bé, lạnh lùng ho một tiếng, khôi phục trạng thái đứng thẳng đồng thời bỏ tay xuống, từ trạng thái bóp cổ tôi biến thành ngôn ngữ cơ thể “ai cho em tiến vào”. Tôi xoa xoa cái cổ, nguy hiểm quá. Nếu như con bé không xuất hiện, thực sự không biết chút nữa thì Lâm Tấn Tu định làm gì tôi. Không chừng sẽ bóp chết tôi, sau đó hối hận cả đời—Ngừng lại! Chuyện này đối với hai chúng tôi mà nói đều không phải là chuyện tốt đẹp gì, tốt nhất không nên nghĩ theo cái hướng này nữa.
Tôi tươi cười vẫy chào An Lộ: “An Lộ đến rồi à. Vào đây.”
“Vâng” Ánh mắt con bé do dự cuối cùng cũng đi vào, chào hỏi: “Học trưởng Lâm, học tỷ.”
Vì thế mới nói bối phận thấp chính là không hay tí nào, thấy ai cũng phải cung cung kính kính chào hỏi. Nhưng An Lộ làm rất tốt,cái kiểu xa lạ nhưng cũng rất thân thiết thể hiện ra trong ngữ khí. Từ đáy lòng tôi cảm thấy được nhẹ nhõm an ủi.
Lâm Tấn Tu cau mày: “Sao em lại đến?”
Có lẽ do nguyên nhân làm người dẫn chương trình nên con bé càng ngày càng có khí chất, áo khoác ngắn màu đỏ cộng với boot da nhìn cực kì phong độ, chỉ là, bị Lâm Tấn Tu liếc một cái thì liền giống như thỏ bị người ta túm được tai vậy, vô cùng nghe lời.
“Em đến kí túc xá của học tỷ mang quần áo của chị ấy đến. Em nghĩ, sớm như thế đã từ trong phòng chạy ra, lúc xuất viện có thể không có quần áo phù hợp.”
Quá ân cần mà!
Tôi lập tức hỏi: “Phòng của chị thế nào? Có bị cháy đến không?”
“Tạm thời không có ảnh hưởng gì.”
Tôi thở phào nói “Em đi thay quần áo”, một tay kéo An Lộ tay kia túm lấy cái túi trong tay con bé đi vào nhà vệ sinh.
Vào được không gian có thể ẩn nấp, lúc này An Lộ mới vỗ vỗ ngực, hoàn hồn nhìn tôi, “Lúc nãy hai người đang làm gì đấy? Em phá hỏng chuyện tốt của bọn chị à?”
“Không phải,” Tôi buộc tóc lên, cởi cái áo ngủ nhàu nát ra, “Cô nghĩ nhiều quá đấy, thực tế thì anh ta đang định bóp chết chị đấy.”
“Học trưởng sao nỡ chứ,”An lộ than thở, tôi nhấc chân gắng sức mặc quần, lại gắng sức quay đầu nhìn con bé, “Thực ra là em gọi điện thoại cho học trưởng, nói kí túc xá bọn chị bị cháy.”
Tôi dừng lại động tác thay quần áo, nhìn con bé xinh đẹp rạng ngời sau lưng tôi trong gương.
An Lộ lập tức nói: “Em vừa nghe bạn nói kí túc xá của chị bị cháy thì gọi điện thoại cho chị luôn, nhưng điện thoại không ai nghe máy rồi vội quay về trường, nghe nói chị bị đưa đến bệnh viện rồi, đại khái là tam sao thất bản, tóm lại nói chị cõng người xuống lầu, vừa xuống cái đã ngất luôn. Học tỷ, em nghĩ chị cũng chưa lấy chồng, thậm chí tiền học cũng phải tự mình kiếm… ” Con bé dừng lại một chút, “Vì thế em gọi điện thoại cho học trưởng Lâm. Học tỷ, chị sẽ không trách em lắm chuyện chứ?”
Tôi thở dài, tâm tình vô cùng trầm trọng. Phân tích của con bé tương đối hợp lí, chỉ là kết quả không đúng. Không sai, tôi và An Lộ quen nhau là vì nguyên nhân Lâm Tấn Tu, nhưng con bé cũng hơi có phần nghĩ quá cho tôi. Nó cho rằng tôi và Lâm Tấn Tu tình cảm sâu đậm sống chết không thay đổi, nhất định phải đến gặp tôi lần cuối sao?
Chỉ là hơi có chút vặn vẹo, có chút xoắn quẩy, sau bao nhiêu năm vướng mắc ân ân oán oán đã hình thành thói quen, không chừng vẫn ngổn ngang cảm giác có lỗi… Tóm lại, ai cũng không biết đây là gì và là thứ tình cảm cổ quái gì.
Lúc nói chuyện giọng nói của An Lộ rất nhẹ, động tác trên tay cũng rất nhẹ nhàng, trùm áo qua từ sau đầu và gáy tôi. Giúp tôi buộc chỗ tóc rũ xuống trên áo khoác.
Tôi quay đầu lại vỗ vỗ vai con bé, đoán là bây giờ Lâm Tấn Tu không muốn bóp chết tôi nữa mới đi ra ngoài.
Quả nhiên Lâm Tấn Tu vẫn ở trong phòng bệnh đợi tôi, tay cầm điện thoại thấp giọng nói chuyện, sắc mặt rất nghiêm túc. Sau khi tôi và An Lộ đứng ở bên cạnh đợi khoảng một phút, anh ta nói “Anh, em lập tức quay về” rồi ngắt điện thoại; Tôi nói định xuất viện, anh ta gật đầu rồi sai người đi làm thủ tục.
Chúng tôi cùng rời bệnh viện, trước lúc sắp đi thì tới thăm cô gái mà tôi đã cứu, lúc này mới phát hiện ra tôi quen cô ấy, là một sinh viên khoa triết học. Buổi sáng lúc cứu người không nhìn rõ lắm, bây giờ mới phát hiện, sau lưng và đôi chân của cô ấy đều có vết bỏng. Nằm trong căn phòng to lớn chết chóc như vậy tiến gần đến cái chết. Bây giờ tôi đã tỉnh táo hoàn toàn, nghĩ đến tình tiết lúc bấy giờ, hành vi lúc đó của tôi thực sự là liều lĩnh nguy hiểm.
--nếu như nằm ở kia là tôi… sự sợ hãi trào lên, không chừng tôi thực sự không có dũng khí không sợ mất đi tính mạng ấy, chỉ có dũng khí nhất thời đối diện với sự tự tin mù quáng của bản thân. Chẳng trách Lâm Tấn Tu tức giận như vậy.
Không biết làm sao tôi lại cảm thấy sự an ủi kì lạ, trong đời lần đầu tiên cảm thấy bị anh ta bắt nạt bao nhiêu năm như thế cũng đáng. Tôi nhìn bóng lưng Lâm Tấn Tu nghĩ, anh ta đối với tôi, có lẽ, không chừng cũng có chút tình cảm như thế. Ví dụ như, chắc chắn anh ta không muốn nhìn thấy tôi chết, nếu không sau này anh ta tìm ai để giải sầu đây? Bỏ đi, bỏ đi, không tức anh ta bóp cổ tôi nữa.
“Nếu học trưởng có việc thì đi trước đi ạ.” Lúc nãy nghe ngữ khí của cuộc điện thoại kia, chắc là chuyện quan trọng anh ta cần làm, “Em và An Lộ cùng về trường là được rồi. Đoán là vẫn còn không ít việc phải giải quyết.”
Lâm Tấn Tu nhìn An Lộ, An Lộ nhanh chóng gật đầu, cũng không biết lĩnh hội được tinh thần gì nữa.
Chúng tôi chia làm hai ngả trước cổng bệnh viện. Chiếc Mercedes đưa anh ta nghênh ngang rời đi; Tôi cũng vào xe của An Lộ. An Lộ lái một chiếc xe thể thao nhỏ màu đỏ, rất phong cách, tương đối phù hợp với con bé. Tôi nghĩ là một người dẫn chương trình của một tiết mục giải trí thời thượng, khiến người ta bắt mắt như này mới đúng.
Xe của Lâm Tấn Tu ở đằng trước không xa, sau cùng chia ra làm hai ngả ở một ngã tư. Tôi nhìn chiếc xe của anh ta biến mất trong làn xe đang di chuyển, lặng lẽ thở dài. Sao càng quen nhau lâu tôi lại càng không hiểu anh ta.
“Đang tốt lành thở dài gì thế,”An Lộ cười, “Mới rời nhau lại bắt đầu thấy nhớ à?”
Tôi nói: “An Lộ, cô cho rằng chị với Lâm Tấn Tu là quan hệ gì?”
Nụ cười mờ ám trên mặt con bé hoàn toàn nói rõ tất cả, “Học tỷ, em kể cho chị chuyện này nhé. Lúc em gọi điện thoại cho học trưởng, anh ấy hình như đang có cuộc họp quan trọng phải tham gia, sau khi em nói chị bị đưa đi bệnh viện, anh ấy yên lặng trong điện thoại gần nửa phút, sau đó ngắt điện thoại luôn. Em còn đang lẩm bẩm…vội vàng đến bệnh viện, anh ấy đã đến trước cả em”
Nghe ngữ khí của con bé, hiển nhiên cho rằng Lâm Tấn Tu vì tôi vứt bỏ công việc là một kiểu thể hiện tình nồng ý mật.
Tôi lại thở dài, “Cô chưa từng nghĩ, chị và Lâm Tấn Tu quen nhau nhiều năm như thế lại quen thuộc như vậy, tại sao không nghiêm túc yêu đương? ”
Con bé khó khăn suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Lẽ nào không phải học tỷ khó chịu, chê đám oanh oanh yến yến bên cạnh học trưởng quá nhiều, không chấp nhận anh ấy? Thà vĩnh viễn yêu anh ấy không cần hồi đáp? ”
Vĩnh viễn yêu không cần hồi đáp cái quái ấy.
Toàn thế giới vĩnh viễn yêu Lâm Tấn Tu không cần hồi đáp tôi cũng không thể yêu anh ta không cần hồi đáp. Trên cái thế giới này, có nhiều người không rõ chân tướng, tôi không muốn giải thích với từng người. Kinh nghiệm mới từ quỷ môn quan trở về vĩnh viễn nằm trong tim, giống như cái gì đấy buộc trong trái tim, chọc vào những hồi ức bất đắc dĩ lại khổ sở trong tim, khiến chúng nhộn nhạo muốn nhảy ra ngoài.
“Không phải như thế,” Tôi nghiêng mặt qua, lẳng lặng nhìn cảnh đường phố, “Lâm Tấn Tu đến bệnh viện thăm chị, cùng với yêu hay không chẳng có quan hệ gì cả. Anh ta đến thăm chị chẳng quả là lấy ơn báo ơn thôi.”
“Cái gì?”
An Lộ nhìn tôi như nhìn thấy ma, cả khuôn mặt ngạc nhiên chấn kinh đến cực điểm.
Đầu tôi tì vào bảng điều khiển cười một lúc, quay đầu nhìn bên ngoài của sổ.
“Năm nhất có một lần anh ta lao lực quá độ mà ngất đi, lúc ấy chị làm cấp cứu cho anh ta, rồi lại đưa anh ta đi bệnh viện, cùng ở trong viện với anh ta một tối,” Tôi nói khe khẽ, “Anh ta là người ân oán phân minh, vì thế sau lần đó, anh ta liên tục dùng các cách của mình để cảm ơn chị, bồi hoàn lại cho chị ân tình ấy.”
Sau khi An Lộ nghe xong, rất lâu không liên tiếng, lẳng lặng lái xe đưa tôi về trường.
Con bé trước nay đều là một cô gái thông minh, hiểu rất rõ lúc nào nên nói lời an ủi, lúc nào nên im miệng. Tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi có được một nửa sự thông minh như An Lộ hiện nay, e rằng tôi sẽ không thảm hại như thế này.