Tòa nhà đối diện con phố không biết từ bao giờ đã treo lên tấm poster cực to của “Ba Chương Cam Kết”. Tôi kéo kính xe xuống, cố gắng nhìn rõ hơn một chút.
Thực sự là một bộ phim chế tác hoành tráng, chỉ nhìn mức độ đẹp đẽ của poster là có thể biết. Poster nóng như lửa, sáu diễn viên chính trên poster—làm nổi bật hình ảnh, bên cạnh có học sinh trung học đứng trước poster, vô cùng hưng phấn ngẩng đầu lên xem.
Cố Trì Quân trong đó, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, lông mày như lưỡi kiếm đen nhánh, mà đôi đồng tử sâu thăm thẳm xuyên qua thời gian, che lấp đi tất cả ánh sáng. Rõ ràng chỉ là bức ảnh hai chiều, nhưng khuôn mặt lại giống như có sinh mệnh, nhìn xuống tôi.
Vì thế tôi nghĩ, rốt cuộc bao lâu rồi tôi không gặp anh? Không biết anh có lại gầy đi không.
À, hai tháng rồi.
Khoảng thời gian này Cố Trì Quân dứt khoát là người bay trên không trung—Sau này tôi mới biết, buổi tối hôm bộ phim đóng máy ấy, bệnh tim của mẹ Cố Trì Quân phát tác, anh lập tức ra nước ngoài, luôn tận tình chăm sóc trước giường bệnh. Nhưng mỗi tuần anh đều sẽ bay về nước vì ghi âm hậu kì và một số hoạt động chuẩn bị tuyên truyền không thể không xuất hiện ví dụ như chụp poster và các chuyện khác, thời gian gấp rút giống hệt như đánh trận.
Vì vậy cơ hội chúng tôi gặp nhau cực ít, có một lần anh đợi tôi ở bên ngoài trường, tôi vào trong xe gặp anh, thời gian quá gấp cũng chỉ có thể nói chuyện mấy câu.
Anh nói đợi sau khi phim công chiếu thì sẽ có nhiều thời gian.
Tôi thường xuyên nhận được quà của anh. Khoảng hai tuần thì có thể nhận được postcard anh gửi từ Thụy Sĩ, postcar rất đẹp, đỉnh núi Alps phủ tuyết phát sáng lấp lánh; Thôn nhỏ dưới chân núi đầy màu sắc dưới ánh mặt trời. Chữ anh viết không nhiều, phần lớn không vượt quá năm mươi từ ngữ chúc mừng. Phần lạc khoản (chữ kí) đương nhiên không thể là ba chữ “Cố Trì Quân”, chỉ có một chữ cái tiếng anh đẹp đẽ--“G”.
Vi San cười hỏi tôi: Ai gửi tới đấy?
Tôi bình tĩnh: Thời gian trước quen bạn trên mạng.
Nào dám nói với nó, người gửi postcard cho tôi chính là người đàn ông trong poster ở giường nó, đến lúc ấy không đợi được Cố Trì Quân về thì tôi đã bị nó bóp chết trước rồi.
“Muốn xem bộ phim này?”
Giọng nói của Lâm Tấn Tu vang lên bên cạnh.
“Định đi xem.” Tôi gật đầu, vừa quay đầu lại vừa kéo cửa kính xe lên.
Lâm Tấn Tu nói: “Hai tuần sau là buổi chiếu đầu tiên, anh đưa em đi.”
Tôi nghi hoặc anh ta đang dùng phương thứ này đối tốt với tôi, dùng cái này để xoa dịu câu chuyện nhắc đến Thẩm Khâm Ngôn, bầu không khí cứng nhắc khó xử lan tràn trong xe. Đổi bộ phim khác thì tôi cũng đồng ý rồi, nhưng buổi chiếu đầu tiên của bộ phim của mẹ tôi, thế thì tuyệt đối không được. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Lâm Tấn Tu và Cố Trì Quân nói chuyện, thế thì Lâm Tấn Tu chắc chắn cũng quen biết mẹ tôi.
Nếu như trong trong buổi chiếu đầu tiên làm một cuộc oan gia ngõ hẹp, thế thì giải thích như nào cho Lâm Tấn Tu người mẹ bỗng nhiên xuất hiện này của tôi, làm sao giải thích với Cố Trì Quân thân phận của Lâm Tấn Tu vân vân và vân vân, đều là hành vi cực kì kiểm tra IQ. Tôi rất tự biết mình biết ta nghĩ: Tôi trước đây, hiển nhiên không có năng lực ứng phó với tình huống phức tạp như này. Cổ nhân có câu: Thận trọng thì sẽ không dễ xảy ra sai sót, như vậy mới có thể ổn định mà phát triển tiếp, tôi càng phải thật trọng hơn một chút.
Nhưng tôi cũng không thể dùng lý do thực để từ chối.
“Buổi diễn đầu tiên hôm đó không được,” Tôi thành khẩn chỉ ra, “Hai ngày sau em bảo vệ luận văn, sắp tốt nghiệp rồi. Kế hoạch điên cuồng tốt nghiệp của lớp em bắt đầu từ tuần sau, đã sắp xếp đến ngày cuối cùng rồi.”
Lâm Tấn Tu gật đầu, lúc khóa anh ta tốt nghiệp còn điên cuồng hơn cả bọn tôi, anh ta đương nhiên đồng ý với cái quan điểm này.
Điều tôi nói cũng là thật. Tuy bây giờ tôi đã không còn là đại diện của lớp, nhưng là “trợ lý” đặc biệt của đại diện lớp hiện nay, thực sự đã sắp xếp kín kế hoạch nửa tháng sau rồi.
Các bạn của lớp tôi tương đối điên cuồng, vẻn vẹn trong lúc tập hợp ý kiến đã đưa ra vô số kế hoạch điên cuồng—Rất nhiều kế hoạch quá điên cuồng quá khác người, tôi sợ đa số mọi người không tiếp nhận được, nghiêm mặt phủ định hết cái này đến cái kia, lựa chọn hết cái này đến cái kia, cuối cùng xác định được mấy mục hoạt động tập thể.
Ngày trước khi tốt nghiệp, vì nửa tháng điên cuồng đã bắt đầu rồi, ngâm trong rượu ngon và những cuộc vui không ngày không đêm, hoàn toàn không biết hôm nay là ngày nào, mãi cho đến khi Kỷ Tiểu Nhụy gọi điện thoại cho tôi, dùng giọng khàn khàn mời tôi tham gia buổi chiếu đầu tiên của “Ba Chương Cam Kết”.
Lúc gọi điện thoại tới tôi vẫn còn đang ngủ, tối hôm qua đi KTV cùng lớp cả một buổi tối, uống hơi nhiều, tuy đã đến trưa, lúc ngủ dậy vẫn còn mê mê muội muội.
Tôi nói không đi.
“Chị thấy tốt nhất em nên đi, đạo diễn Lương giới thiệu một người cho em quen.”
“Người nào?”
“Ờ...” Chị do dự một lúc, “Em biết mẹ em muốn kết hôn rồi chứ? Chính là đối tượng tái hôn.”
“Biết, nhưng em không đi.” Tôi nghe thấy chuyện này liền đau đầu, mở miệng rất kiên quyết, “Em không có hứng.”
“Đừng từ chối nhanh thế,” Kỷ Tiểu Nhụy hình như suy nghĩ một lúc, “Chuyện này rất quan trọng.”
Tôi có chút không kiên nhẫn, “Chị Tiểu Nhụy, mẹ em muốn tái hôn là chuyện của bà, em sẽ không có bất cứ phản đối nào, bà cũng không cần trưng cầu ý kiến của em, tóm lại, em không đi.”
Kỷ Tiểu Nhụy nghe có vẻ đang than thở, “Đạo diễn Lương nghe thấy lời của em sẽ rất đau lòng đấy.”
“Đó là bà nghĩ nhiều thôi” Giọng nói của tôi cứng nhắc.
“Tiểu Chân, mẹ em thực sự rất hi vọng em xuất hiện.”
Tôi không vui: “Còn nói nữa em cúp điện thoại đấy.”
“Ấy, được rồi được rồi, không nói cái này nữa,” Cổ họng Kỷ Tiểu Nhụy khàn kinh khủng, “Em xem tin tức sáng nay chưa?”
“Cái gì?”
“Của Cố Trì Quân ấy.”
Tôi nhớ đến anh ngừng gửi postcard và quà nhỏ cho tôi, giày vò rốt cục Cố Trì Quân lại gặp phải sự cố gì, vội vàng hỏi, “Cái chị nói là gì?”
“Em lên mạng xem đi, dù gì thì sớm muộn em cũng thấy,” Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Tối qua anh ấy về nước, ở sân bay bị phóng viên chụp ảnh. Chuyện này không phải là công ty sắp xếp, nhưng công ty chuẩn bị thuận theo dòng nước, để ồn ào mấy ngày, qua thời gian này mới đính chính. Nhưng chị nói cho em trước, người phụ nữ đó là chị ruột của anh ấy.”
Tôi “Vâng” một tiếng.
Cúp điện thoại gọi điện thoại cho Cố Trì Quân, muốn hỏi xem tình hình bệnh của mẹ anh, nhận điện thoại lại không phải là anh, là một giọng nữ lạ, tự xưng là trợ lý của Cố Trì Quân, cô ta hoàn toàn không biết thân phận của tôi, còn thận trọng hỏi tôi là ai, sao có số điện thoại này. Tôi cầm ống nghe hơi giật mình, hỏi cô ta có phải là trợ lý mới của Cố Trì Quân không.
Cô ta trả lời phải, mới được công ty phái đến cho anh.
Tôi hỏi Tôn Dĩnh đi đâu rồi, cô ta giải thích nói là đổi rồi.
Tôi hơi cau mày, Tôn Dĩnh theo Cố Trì Quân nhiều năm, rất được việc, sao lại bỗng dưng bị thay. Trong lòng hơi thấp thỏm, không biết giải thích với trợ lý mới thân phận của tôi như nào, chỉ đành nói, có thể đưa điện thoại cho Cố Trì Quân không?
Trợ lý mới này nói với tôi: Cố Trì Quân đang ngủ vì chênh lệch múi giờ, hai tiếng sau phải tới đài truyền hình ghi hình một tiết mục, một tháng sau phải bận rộn tuyên truyền phim.
Tôi nghĩ nghĩ, để trợ lý đừng làm phiền anh, cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, tôi mở laptop bắt đầu xem tin tức. Quãng thời gian này tôi điên cuồng bận rộn tốt nghiệp, dường như không có thời gian xem tin tức, bây giờ vừa search, mới phát hiện ra tin tức liên quan đến “Ba Chương Cam Kết” đã đầy rẫy. Sau khi diễn viên chính kết thúc quay phim, lại nhập vào hoạt động mới, vì vậy đủ loại tin tức, cho dù ai xuất hiện ở đâu cũng nhất định nhắc tới “Ba Chương Cam Kết”, thời gian tuyên truyền trước có thể thấy một loạt.
Lúc search tin tức lại phát hiện, bắt đầu từ sáng nay, “Cố Trì Quân và cô gái thần bí thân mật ở sân bay lúc đêm khuya” xuất hiện trên các tờ báo lớn nhỏ.
Tôi mở ảnh trên máy tính tỉ mỉ xem, không thể không thừa nhận cái tiêu đề này không hề khoa trương. Chỉ là cái tên cũng đã đủ kinh người rồi. Cố Trì Quân trong nghề bao nhiêu năm như thế, muốn nói đến tin đồn thì chắc chắn có, nhưng cũng không được coi là khoa trương, nhiều nhất cũng là bạn gái tin đồn nắm tay đi trên thảm đỏ thôi, cái này hơn nửa cũng là công ti sắp xếp. Bị phóng viên chụp trộm được những tấm ảnh độ mờ ám cực cao này, thực sự vô cùng hiếm có.
Ảnh tổng cộng có mười tấm, độ phân giải rất cao, giống y như quay phim, thực sự trở lại trạng thái cũ, tái hiện một đoạn khoảng cách của Cố Trì Quân và cô gái thần bí kia từ sân bay quốc tế đến bãi đỗ xe.
Thời gian chụp là hai giờ sáng ở sân bay, đèn của sân bay chiếu sáng đến mức không có gì ẩn giấu. Cố Trì Quân không có chút cải trang nào, cũng không đeo cặp kính gọng đen dày tới dọa người đó, do đó sự mệt mỏi thể hiện trên khuôn mặt, nhìn thấy rõ rệt. Cô gái thần bí ấy nhìn có vẻ ba mươi tuổi, không phải quá trẻ, nhưng tướng mạo tương đối không tồi, mắt to mày thanh mặt trái xoan, chỉ là thần sắc lạnh nhạt, từ đầu đến cuối đều mím môi. Hai người vai kề vai cùng ra khỏi sân bay, đợi hành lý ở trước giá hành lý , đôi nam nữ đều rất cao, hắt bóng nhạt màu trên nền đất.
Nhận hành lý xong, cô gái thần bí kia cũng không động tay vào, cầm điện thoại nói chuyện, Cố Trì Quân phong độ ngời ngời, để đống hành lý vào xe đẩy.
Quá trình rời khỏi sân bay không xảy ra chuyện gì, cô gái thần bí đi ở bên cạnh anh, mắt thấy sắp ra đến cửa; Bước chân của hai người chậm lại, bắt đầu nói chuyện. Không biết nói chuyện gì, cô gái thần bí kia bỗng nhiên ôm lấy anh, Cố Trì Quân không hề do dự ôm lại cô ấy, má hai người chạm vào nhau nhè nhẹ, vô cùng thân mật.
Tôi không thể không khâm phục khả năng của người chụp ảnh-- ống kính của máy ảnh chụp chênh chếch khuôn mặt Cố Trì Quân, anh ôm chặt cô gái thần bí trong lòng, dùng lục rất lớn, đôi tay thít chặt trên vai cô gái thần bí cũng nhìn thấy rõ ràng, tất cả các cảm xúc trên khuôn mặt anh đều bộc lộ ra, ví dụ như đáng tiếc, đau thương, bất đắc dĩ…
Người chụp ảnh nói, cái ôm kia dài ít nhất một phút.
Khiến người ta rúng động.
Khuôn mặt của mỗi người đều là một quyển sách, người có tâm có thể đọc ra tất cả.
Cuối cùng hai người cùng nhau lên xe ngoài sân bay, chiếc xe không tiến về phía khách sạn mà một căn biệt thự ở ngoại thành của Cố Trì Quân. Người chụp ảnh đi theo từ đầu đến cuối, cuối cùng chụp được tấm ảnh hai người dựa kề thân mật trong xe.
Tôi gục trên bàn, vừa di chuyển trang web vừa cảm thấy trong đầu có một dàn nhạc, âm thanh lạo xạo vang lên không ngừng.
Cố Trì Quân trong ảnh dường như gầy đi một chút—Tôi nghĩ là do anh chăm sóc mẹ ốm; Tinh thần cũng không tốt lắm—Cái này có lẽ là do bay đường dài. Không biết bệnh tình của mẹ anh thế nào, tính tỉ mỉ, mẹ của anh ít nhất cũng bảy mươi tuổi rồi. Tôi còn nhớ lúc Cố Trì Quân kể cho tôi người nhà anh, khóe miệng mỉm cười dịu dàng, anh là một người xem trọng gia đình như vậy.
Vi San cũng mới tỉnh dậy, cùng ngồi trên một cái ghế với tôi xem ảnh, bày ra một trái tim tan vỡ: “Á Á, Cố Trì Quân sao có thể không chú ý tới tình yêu của bao nhiêu fan hâm mộ như vậy! Lại ở cùng một chỗ với một chị già!”
“Cũng không coi là già” Tôi bình tĩnh khách quan chỉ ra, “Nhìn có vẻ cũng ba mươi tuổi, nhìn cũng được mà.”
“Tuổi quá cao rồi!” Vi San nhấn mạnh quan điểm này, tiếp tục bạo phát: “Cô gái này rốt cuộc từ đâu chui ra đây!”
Tôi không thể nói người này là chị anh, uyển chuyển nói: “Có lẽ một thời gian nữa là có tin tức đính chính, chẳng qua là người qua đường. Bình tĩnh bình tĩnh. ”
“Người qua đường có thể thân mật như này à?” Vi san vù một cái cướp con chuột trong tay tôi tự mình động tay xem, “Thẩm mĩ của Cố Trì Quân cũng thật là không dám tâng bốc.”
Tôi hỏi nó: “Thế mày cảm thấy cô gái như thế nào mới khiến anh ấy chấp nhận?”
Vi San làm ra vẻ trạng thái trầm tư, “Chí ít cũng không làm fan hâm mộ thất vọng, nói ra câu ‘ầy, thần tượng của mình thực sự không có phẩm vị đến bạn gái cũng chọn không xong’ kiểu này.”
Đây là cái yêu cầu gì vậy…Quá trừu tượng. Trong lòng tôi lẳng lặng cười thầm, không nhịn được hỏi: “Nếu như đối tượng tin đồn của Cố Trì Quân là tao thì sao?”
Vi San dở khóc dở cười, vội vàng khoát tay: “Mày sao có thể nha.”
Tôi ngẩng mặt lên trời câm nín luôn, trong lòng tối tăm vặn vẹo, tức giận nghĩ, hóa ra tôi trong lòng Vi San còn không bằng chị già, đều bị trừ ra ngoài “có thể” rồi.
“Không phải ý này, tao chỉ muốn nói,” Vi San đứng dậy nói, “Học trưởng Lâm sẽ không để chuyện này xảy ra. Hứa Chân à, mày nhận mệnh đi, an tâm đi theo học trưởng Lâm đi. Đừng có nghĩ tới người đàn ông khác nữa.”
Tin tức của Cố Trì Quân dẫn đến những phản ứng mãnh liệt. Không chỉ là Vi San, vô số người bắt đầu điên cuồng điều tra thân phận và lai lịch cô gái kia. Tin tức này tiến triển đến mức nóng bỏng, liên tiếp trang nhất hai ba ngày đều là tin tức này. Tìm kiếm điều tra quả nhiên không thuận lợi, không có ai biết lai lịch của cô gái đó, chỉ biết, cô gái thần bí không phải người trong giới giải trí.
Nhưng may mắn thay không qua hai ngày đáp án này đã nhanh chóng được giải đáp.
Khuôn mặt của cô gái thần bí kia ngày hôm trước còn trong tin tức giải trí, ngày hôm sau lại xuất hiện trong tấm ảnh tin tức xã hội “Hội thảo y học quốc tế hàng năm”. Tuy chỉ thoảng qua nhưng người để ý sẽ phát hiện ra chỗ tương tự, sau khi đối chiếu mọi người bừng tỉnh: Hóa ra là một vị bác sĩ.
Báo chí vẫn còn đang tiến hành phát động điều tra, mắt thấy tin tức ngày càng tăng cấp, lúc này công ty mới xuất hiện đính chính--Ồ, mọi người đều nghĩ nhiều rồi, cô gái thần bí ấy là chị gái Cố Trì Quân.
Trong cuộc họp báo Chương Thời Ninh đưa ra cho phóng viên rất nhiều những bứng ảnh hồi nhỏ của chị em họ để làm bằng chứng kết luận. Sau đó giải thích:
“Ba Chương Cam Kết”quay xong không lâu, bệnh tim của mẹ Cố Trì Quân bỗng nhiên phát tác, nhiều lần bệnh nguy hiểm, anh lập tức ra nước ngoài chăm sóc mẹ trước giường bệnh, vì vậy ba tháng nay không lộ diện.
Hai tuần trước, bà Cố làm phẫu thuật, tình trạng đã khôi phục tốt, Cố Trì Quân lại về nước tham gia một loạt các hoạt động tuyên truyền tiếp theo và buổi chiếu đầu tiên của “Ba Chương Cam Kết”, chị của anh trùng hợp lúc này được mời về nước tham dự hội thảo y học, hai chị em vì vậy về nước cùng một chuyến bay, lại sống trong nhà Cố Trì Quân.
Báo chí không hẹn mà gặp gật đầu: Hóa ra là như thế.
Báo chí có chuyện để viết, tuyên truyền của bộ phim cũng hot thêm, danh tiếng của Cố Trì Quân lại thêm một tầm cao mới, tất cả đều vui vẻ.
Sau đó bộ phim chính thức công chiếu.