Người ta nói, đến một bóng ma cũng không nhìn thấy, vết tích của rượu và thuốc lá, ghế dài, cái gì cũng không có, nước trong hô bơi vô cùng tĩnh lặng. Chiếc điện thoại của tôi bị vứt xuống đáy hồ cũng không thấy đâu, dường như cảnh hoang đường đó chỉ tồn tại trong đầu tôi mà thôi.
Lâm Tấn Tu vừa rồi còn lôi kéo tôi, giành lấy thời gian để dọn dẹp hiện trường, chỉ có một nhân chứng là tôi. Hiệu trưởng La vì cho tôi một cái giao ước, vẫn phân phó ngầm điều tra. Những người bị tôi nhìn thấy trong buổi tối ấy đều cho biết, buổi tối hôm ấy bọn họ đều không ở khu bể bơi, là do tôi hoa mắt. trong tình huống không có vật chứng, lời nói của tôi không có chút lực thuyết phục nào.
Tôi kiên trì: nhất định có vật chứng!
Hiệu trưởng La xoa xoa đầu tôi, nói: chú biết cháu sẽ không nói dối, nhưng mà chuyện này cũng phải kết thúc ở đây rồi.
Thân là hiệu trưởng, chú ấy tự nhiên sẽ có rất nhiều lo nghĩ, vì thế sự kiện khu hồ bơi cứ như vậy ngấm ngầm xảy ra, rồi ngấm ngầm kết thúc.
Nhưng tôi từ trước đến này cũng không phải là đứa nhẫn nhục chịu đựng gì cho cam. Cái gai trong lòng này, kiểu gì cũng không nhổ đi được. Tuy vì thể diện của hiệu trưởng La, tôi không công khai vụ việc khu hồ bơi, nhưng từ đó về sau, tôi liền không sợ chết mà đối đầu với Lâm Tấn Tu.
Mấy ngày hôm sau tôi phát hiện trong ngăn kéo có một cái điện thoại mới, tôi hễ nhìn thấy đồ mà anh ta tặng liền cảm thấy buồn nôn, xông vào lớp của anh ta, trước mặt anh ta đập cái điện thoại nát nhừ.
“Tôi không cần thứ đồ hỏng của anh.”
Hơn một nửa người trong lớp đều đang nhìn tôi, cùng hít một hơi khí lạnh.
Lâm Tấn Tu cũng không hề tức giận, trên thực tế anh ta còn cười một cái, nói: “Hứa Chân, em rốt cuộc yêu tôi nhiều đến đâu? Rốt cuộc chỉ vì vẻn vẹn gặp mặt tôi có một lần, em rõ ràng lại đập vỡ điện thoại của mình?”
Người trong lớp đều cười, tôi đỏ bừng mặt, cảm thấy bị xúc phạm.
Vì thế, tôi dõi theo Lâm Tấn Tu hơn nửa năm trời, tìm điểm yếu của anh ta, phản đối ý kiến của anh ta trong tất cả các công việc, không có gì là không thể châm chích, thẳng đến khi anh ta tốt nghiệp. Anh ta hoàn toàn là một tên hai mặt, trước mặt người khác và trước mặt tôi là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau. Lấy một ví dụ, tôi cố gắng rêu rao Lâm Tấn Tu là một tên cặn bã, nhưng chỉ đổi lại sự cười nhạo từ bạn bè, không ai tin tôi hết. Từ con người anh ta, tôi đã tin tưởng vững chắc một quan niệm: phần lớn phàm là những người hoàn mĩ, mặt đen tối trong nội tâm so với những người khác nhiều hơn nhiều, hắc ám hơn nhiều.
Thực ra đến sau cùng tôi mới phát hiện ra, tôi rút cuộc đã khiêu chiến với một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Ở cái trường trung học này, sự nhận thức về địa vị có sự rõ ràng không gì so sánh nổi, quả thật giống như vua Lousie XIV của cung điện Versace vậy, trong trường có khoảng hơn năm mươi hội khác nhau, đẳng cấp nghiêm ngặt.
Không chút nghi ngờ nào, Lâm Tấn Tu là quốc vương của cái tổng thể đẳng cấp nghiêm ngặt đấy.
Anh ta muốn làm khó tôi, chỉ là một cái phất tay, căn bản không cần anh ta tự mình lọ diện.
Tôi ở trong trường khổ vô cùng, có rất nhiều người đến làm khó tôi, lúc tôi bị bức đến đường cùng, anh ta anh hùng cứu mĩ nhân xuất hiện giúp đỡ tôi, mỗi lần tôi làm mặt khó chịu mà từ chối sự giúp đỡ của anh ta, anh ta liền chưng ra bộ mặt buồn phiền trước người khác nói “Tôi quá thích Hứa Chân rồi, đáng tiếc là cô ấy không chấp nhận tình cảm của tôi, chỉ cảm thấy tôi là một hoa hoa công tử, đại khái là vì nguyên nhân này, cho nên cô ấy mới ở sau lưng làm tổn thương tôi.”. Lúc chỉ có hai người, anh ta liền hay đổi bộ mặt quí công tử, dồn tôi đến góc tường không còn chỗ trốn, mới nhún vai nói: “Cô đến mặt tồi tệ nhất của tôi cũng đã thấy rồi, tôi cũng không cần giả vờ trước mặt cô nữa. Cô cứ như này chơi cùng tôi cho đến khi tốt nghiệp đi.”
Điều bất hạnh là, tuy rằng tôi thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, nhưng người khác lại không biết. Vì thế, tôi nhận được vô số lời chỉ trích, trước khi anh ta tốt nghiệp nửa năm, tôi cực kì khổ sở, không những phải nhẫn nhục sự giễu cợt của Lâm Tấn Tu mà còn chịu đựng sự trách móc của bạn bè, bị nữ sinh trong trường coi như kẻ địch chung, hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó.
Nửa năm sau, anh ta và đám bạn đó lần lượt vào đại học, tôi cuối cùng cũng được giải thoát được khỏi cái ma lực đáng sợ của anh ta
Hai năm sau đó.
Tôi đỗ vào khoa kinh tế của đại học Tĩnh Hải, lại một lần nữa học cùng trường với anh ta. Anh ta vẫn là một sinh viên xuất sắc, một quý công tử hoàn mĩ không chút khuyết điểm ,vung tay nhẹ một cái cũng có thể đại sát tứ phương, bất khả chiến bại, mà tôi vẫn là đàn em của anh ta.
Tất cả lại một lần nữa tái diễn .
Trong vũ hội giao lưu gặp mặt học sinh mới, anh ta dùng uy nghiêm không thể xâm phạm của học trưởng, hợp lý mà yêu cầu, khuôn mặt đẹp trai tươi cười rạng rỡ sai tôi đến phòng làm việc của anh ta lấy máy ảnh, kết quả máy ảnh còn chưa lấy được, đã bị hiểu nhầm là kẻ trộm, những người khác còn khóa tôi lại trong căn phòng vắng vẻ. Đợi đến khi hiểu lầm được làm rõ, thì cũng đã là nửa đêm hôm đó rồi.
Lâm Tấn Tu mở của đưa tôi ra ngoài, trước mặt tôi cho tên cầm đầu một cái bạt tai, lại bắt những người ở đó bất luận nam hay nữa, lần lượt nói xin lỗi tôi. Tôi của lúc đó, mệt mỏi rã rời đến nói cũng không nói được.
Tôi không biết anh ta trong sự việc này có cái tác dụng lớn gì, sự thật đằng sau nó tôi hoàn toàn không biết được, thậm chí nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.
Bất luận nói thế nào, anh ta cho tôi cái vố này khiến tôi cả đời đều ấn tượng sâu sắc.
Tôi cũng không phải con ngốc Hứa Chân hai năm về trước nữa, đã biết được cái đạo lý “sai rồi không thể sai nữa”, cũng hiểu rõ rằng đối với Lâm Tấn Tu tuyệt đối không thể chống đối.
Tôi thật sự sợ anh ta rồi, nhìn thấy anh ta từ xa liền đi đường vòng, trong trường hợp không thể không gặp mặt, ngoại trừ vấn đề nguyên tắc ra tuyệt đối không chủ động xung đột với anh ta, cũng may thời gian sau đó, anh ta đều học ở một trường kinh tế danh tiếng ở nước ngoài, tôi cũng coi như không cần phải gặp anh ta nữa.
Ngày hôm nay của ba năm sau, tôi lung lung lay lay mà học đến năm tư, lại một lần nữa gặp lại anh ta, là vào mấy tuần trước, anh ta về nước kết thúc cuộc sống của lưu học sinh, mà tôi cũng mới an táng xong cho bố, đang tìm việc khắp nơi, mệt mỏi vô cùng.
Tôi mặc dù tôi học chuyên ngành kinh tế ở đại học, nhưng vì những thứ học được đều là kinh tế căn bản, ngoài xa hội cũng không có có vị trí dành riêng dành cho kinh tế học, theo như lời của thầy giáo—“Kinh tế học chỉ là một điểm xuất phát của việc học tập.”, nói đến công việc bán thời gian, còn phải xem cơ hội, cùng với chuyên ngành cũng không có quan hệ gì nhiều. Đương nhiên, việc tôi có thể kiếm sống cũng không ít, như là thiết kế, lập kế hoạch cho các hạng mục, điều tra nghiên cứu phân tích, vân vân, nhưng một là thời gian quá dài, hai là lương lậu không làm tôi hài lòng lắm.
Lâm Tấn Tu chính vào lúc này mà xuất hiện, trực tiếp nói đã biết tình hình gia đình tôi, nói như đinh đóng cột, có thể giới thiệu cho tôi một công việc.
Lúc đó tôi vừa mệt vừa túng, ngồi trong vườn hoa của trường nghỉ ngơi, mùa hè nóng bức, tôi đã đi cả một ngày, đi phỏng vấn ba bốn chỗ, người cũng tróc cả một lớp da.
Tuy tôi biết học trưởng Lâm Tấn Tu trước mặt từ trước đến này đều lấy việc dày vò tôi làm niềm vui, nhưng lúc đó cũng chẳng quản được nhiều, ép buộc bản thân không cần nghĩ mục đích anh ta chủ động, liền gật gật đầu, biểu thị bản thân sẽ đi tiếp nhận phỏng vấn.
Bây giờ tôi đã làm ở nhà hàng này một tháng rồi, cũng vẫn chưa biết nguyên nhân Lâm Tấn Tu chủ động ra tay giúp đỡ tôi. Nhưng mà với tính cách của anh ta, sợ rằng sẽ không đơn giản giúp tôi như vậy mà xong đâu.
Tôi đứng ở bên cạnh hai người không xa, lúc nào cũng chuẩn bị tiến lên rót rượu vang. Lâm Tấn Tu và cái cô gái tên Lạc Ngọc kia nói nói cười cười, cô gái ban đầu có chút nhút nhát, sau khi uống hết một ly rượu vang, hình tượng nhút nhát của cô ta hoàn toàn biến mất, mặt ửng hồ bắt đầu nói chuyện, trên trời dưới đất, từ quần áo đến học hành, dường như lời nói của cả đời muốn nói hết trong ngày hôm nay vậy, Lâm Tấn Tu yên lặng mà nghe, một cánh tay đỡ lấy đầu, ý cười vô cùng ấm áp.
Bữa ăn của hai người cuối cùng cũng xong, đến lúc tôi đứng ở bên muốn sụp xuống đến nơi, Lâm Tấn Tu mới một lần nữa vẫy tay với tôi, kí hóa đơn.
Trong khoảnh khắc đó tôi thật sự cảm động đến muốn rơi nước mắt.
Lâm Tấn Tu ngoái nhìn một chút nhà hàng không một bóng khách, lại nhìn đồng hồ trên tay, chầm chậm dùng khăn ăn lau tay, từ từ nói: “Xem ra chúng tôi là bàn khách cuối cùng rồi”
Nửa tiếng trước các người đã là bàn khách cuối cùng rồi! trong lòng tôi mắng chửi cái tên ngụy công tử này, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, “Mười rưỡi nhà hàng đóng cửa, hiện tại không những đã đến lúc mà còn quá giờ rồi ạ.”
“Vậy em cũng có thể về được rồi?”
“Vâng ạ.”
“Tôi nhớ em ở trong trường?”
Tôi chả hiểu tại sao anh ta lại nói với tôi mấy câu không đầu không đuôi thế này, thôi thì vẫn trả lời: “Đúng ạ.”
“Bây giờ đi thay quần áo,”Anh ta nói, “tôi đưa em về trường.”
Mắt tôi dại ra, Lạc Ngọc ngồi trước mặt anh ta mắt cũng dại ra. Anh ta và người đẹp xem phim xong, đi ăn một bữa tối đắt tiền, bây giờ nên đưa người đẹp về nhà mới phải chứ, bỗng nhiên đề nghị muốn đưa tôi về trường, hoàn toàn là bệnh cũ tái phát, lại một lần nữa lôi tôi vào một vở kịch tình tay baphức tạp.
“Không cần đâu ạ, học trưởng,” Tôi liếc qua Lạc Ngọc, vô cùng chân thành nói, “Nếu mà có việc, để ngày mai nói sau đi ạ.”
“Tôi đưa Lạc Ngọc về trước rồi đưa em về,” Anh ta nhìn một cái, căn bản không để ý tôi nói cái gì, “Xe của tôi ở bãi đỗ xe bên ngoài, tự mình ra đó.”
Con người này vẫn võ đoán như vậy, ra quyết định trước nay đều không trưng cầu ý kiến. Tôi không dám động vào anh ta, chỉ đành đồng ý mà thôi.
Sợ Lâm Tấn Tu đợi quá lâu, tôi về đến phòng nghỉ, nhanh chóng tẩy trang, thay quần áo, vội vội vàng vàng đến phòng nghỉ của nam chào tạm biệt Thẩm Khâm Ngôn, rồi nhanh nhanh chóng chóng rời đi.
Xe của Lâm Tấn Tu rất lâu về trước tôi đã bị ép đến không còn cách nào mà ngồi một lần, lúc đó trên xe có ba bốn bạn học, vô cùng náo nhiệt, chúng tôi lớn giọng cười cười nói nói, một chút cũng không cảm thấy khó xử. Nhưng tình huống trước đây và bây giờ hoàn toàn không giống nhau—anh ta vẫn ngồi ở ghế lái, Lạc Ngọc ngồi ở ghế sau, tôi hơi hoài nghi, rất tự nhiên đi tới mở cửa sau.
Cửa trước tự động mở ra, anh ta quay đầu lườm tôi một cái, “Tôi không phải tài xế của em, ngồi đằng trước.”
Anh ta để Lạc Ngọc ngồi ở ghế sau, để tôi ngồi cạnh anh ta, cái kiểu “bàn cờ” bị Lâm Tấn Tu điều khiển cảm xúc khiến tôi không biết phải làm sao.
Xe của Lâm Tấn Tu không phải cái mà anh ta dùng hồi học đại học, đã đổi thành một mẫu sang trọng khác, trong xe vô cùng yên tĩnh, đến tiếng khởi động xe cũng không thể nghe thấy. Xe bon bon chạy trên đường, qua kính chiếu hậu tôi thấy Lạc Ngọc đang dùng ánh mắt “bị cướp mất chồng” nhìn tôi, rõ ràng là tôi đã làm hỏng buổi tối hẹn hò đẹp đẽ của cô ta. Cô ta sẽ không tức giận Lâm Tấn Tu, tất cả những thứ không vui vẻ cũng chỉ đành trút lên tôi. Tôi từ trước đến nay không biết rằng một cô gái trẻ có thể có biểu tình tức giận đến vậy, chỉ cảm thấy như có gai sau lưng, loại khó xử này giống như nước hoàng liên vậy, tôi thế nào cũng không uống nổi.
Trong xe không có người nói chuyện. Tôi không lên tiếng, Lạc Ngọc cũng không nói gì, Lâm Tấn Tu lái xe cũng không nói chuyện, tôi lén lút lườm bên mặt anh ta, lại bị anh ta bắt được.
Tôi giật mình, anh ta tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi một cái, chiếc xe phanh gấp một cái, dừng ở bên đường.
Anh ta quay đầu, “Đến nơi rồi. Lạc Ngọc, tối nay cảm ơn em đi cùng anh ”
“Không phải, Lâm tiên sinh, là em cảm ơn anh, anh thật sự quá tốt…thật đấy,”Lạc Ngọc nhanh chóng nói, “Vậy em…e xuống xe đây.”
Lâm Tấn Tu dịu dàng nói: “Được rồi, chúc ngủ ngon.”
Tôi nhìn anh ta, cảm xúc trong lòng thực sự rất phức tạp. Không thể không thừa nhận, lúc Lâm Tấn Tu dịu dàng, ân cần vô cùng mê người. Chính vì thế có vô số các cô gái liên tục ngã vào vòng tay của anh ta. Ngoại trừ bị bề ngoài hào nhoáng của anh ta đánh lừa, còn có một nguyên nhân rất quan trọng đó là anh ta rất dịu dàng, anh ta thậm chí còn không nỡ nổi giận với con gái.
Loại dịu dàng và ân cần thuộc tiêu chí đàn ông tốt này cần rất nhiều thời gian để nuôi dưỡng, mỗi lần người bên cạnh anh ta thay đổi, kĩ thuật lại càng thêm nhuần nhuyễn.
Đương nhiên, Lâm Tấn Tu từ trước đến nay không thừa nhận với bất kì ai, chỉ cần người thuận mắt anh ta thì đều không từ chối, nhất định sẽ diễn đầy đủ, xem phim ăn cơm, tặng hoa tặng quà, chọn quần áo mời ăn cơm, hoàn mĩ đến mức khiến người ta cảm thấy như đang nằm mơ, cho đến khi bị anh ta đá, cũng thà rằng một mình trốn trong chăn rơi lệ cảm thán bản thân không xứng với anh ta. Đây cũng nguyên nhân kì lạ khi mà người bên cạnh anh ta thay người này lại có người mới mà cũng không bị người khác truy sát
Lúc trước có Lạc Ngọc, tôi cảm thấy không khí trong xe khó xử muốn chết, cô ta vừa xuống xe, tôi và Lâm Tấn Tu lại khôi phục trạng thái bình thường. Tôi thanh thanh cổ họng, tìm đề tài nói chuyện, “Anh với Lạc Ngọc rất thân thiết?”
Lâm Tấn Tu khởi động xe, “Hoàn toàn không thân, hôm nay mới quen biết.”
“Hôm nay” Tôi đỡ trán.
Quen biết Lâm Tấn Tu không phải ngày một ngày hai, quá rõ lực sát thương của anh ta rồi, trăm nghìn lời cũng không biết cảm thán từ đâu, chỉ đành nói: “Nhìn có vẻ tuổi cũng không lớn.”
“Hình như là học sinh cấp ba.”
Hình như? Học sinh cấp ba? Mí mắt tôi giật mạnh một cái.
“Em căng thẳng như vậy làm gì? Anh có thế nào cũng không xuống tay với trẻ vị thành niên đâu. Nhưng mà cảm thấy cô ấy đáng yêu, hát cũng rất hay, mời cô ấy một bữa cơm mà thôi,” Lâm Tấn Tu buồn cười nhìn tôi một cái, “Em ghen à?”
Tuy tôi và anh ta từ trước đến này đều không hợp nhau, nhưng mà bao nhiêu năm đấu đá nhau như vậy, cũng hiểu rõ bụng dạ của đối phương. Tôi giả như không nghe thấy nửa câu sau, chầm chậm ấp ủ cảm xúc, cảm ơn anh ta giới thiệu công việc này cho tôi. Tuy cảm ơn anh ta cũng cần sự dũng cảm nhất định, nhưng tôi trước nay ân oán phân minh.
“Tôi có không ít thu hoạch,” Anh ta trấn tĩnh nói, “Ví dụ, tôi có thể nhìn thấy em mặc đồ hầu gái, quả nhiên hợp với em giống như tôi tưởng tượng.”
Mặt tôi co rút một cái. Cái sở thích quái dị của anh đúng là bao năm cũng không thay đổi.
Lúc mới vào đại học, trong khoa phải tổ chức một hoạt động, sau hoạt động có một buổi đàm đạo đơn giản, hội trưởng hiệp hội lúc đó là Lâm Tấn Tu bỗng dưng đưa ra yêu cầu quái dị, bắt đám nữ phục vụ chúng tôi mặc loại đồ hầu gái không chút ý nghĩa, cực kì khoa trương đó. Tôi với tư cách là một trong những người tổ chức kịch liệt phản đối, Lâm Tấn Tu lúc đó tương đối không vui, vứt cho tôi một câu “Sẽ có một ngày tôi khiến em phải mặc đồ hầu gái.” Tôi ngẩng cao đầu đáp lời “Tuyệt đối không”, sau đó to gan đi mất.
Mà tôi hiện tại làm ở nhà hàng Italy, đồng phục của nữ chính là đồ hầu gái đen trắng, quần áo vô cùng đẹp đẽ thời thượng, hoàn toàn bộc lộ bản chất của một bộ phận người nào đó trong xã hội.
Tôi hít một hơi, “Chẳng trách anh thích đến Menlo ăn cơm, ngắm hầu gái cũng có thể ngắm đến no rồi.”
“Không phải,” Lâm Tấn Tu từ trước đến nay trước mặt tôi chưa giấu diếm điều gì, cười to, giống như hồ ly cơm no rượu say ấy, “Tôi chỉ thích xem em mặc đồ hầu gái thôi. Em là người mà ai cũng không chịu khuất phục, sau khi mặc đồ hầu gái liền biến thành vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, ăn nói nhẹ nhàng với khách hàng, vô cùng nghe lời, tương đối hứng thú. ”
“Anh chính là vì nhìn tôi mặc đồ hầu gái mà giới thiệu tôi đến làm việc tại Menlo?”
Anh ta quay đầu sang bên, mắt cười lấp lánh như sao, “Lẽ nào còn nguyên nhân nào khác sao?”
Không sai, chỉ cần anh ta muốn, hoàn toàn có thể giới thiệu công việc khác cho tôi. Không cần phải lựa chọn Menlo. Có trời mới biết tại sao lúc trước tôi còn muốn cảm ơn anh ta nữa.
“Nói lại, em bình thường nên trang điểm một chút.” Lâm Tấn Tu giảm tốc độ xe, “Sau khi tẩy trang sắc mặt không tốt.”
Sắc mặt tôi làm sao có thể tốt được đây. Chăm sóc bố trên giường bệnh gần một năm, tinh thần và thể xác đều vô cùng mệt mỏi. Sau đó cũng vì một công việc có thể kiếm được tiền mà bận tới mức chân không chạm đất.
“Sắc mặt tôi không tốt đúng thật là làm vướng mắt anh rồi.” Tôi mỉa mai nôn ra câu này.
Anh ta cũng không tức giận, ý cười trên mặt một nửa cũng không mất, “Có sức đấu võ mồm với tôi rồi? Không tệ. Bây giờ giống như em của ngày trước, lúc nào cũng dáng vẻ tràn đầy sức sống. Xem ra tâm tình hồi phục cũng khá khá rồi. ”
“Con người đều phải sống mà, người đã mất rồi, việc cũng không thể kéo lại được.”
Lâm Tấn Tu hơi hơi gật đầu, “Đây mới đúng là Hứa Chân tôi quen biết, vạn nạn bất phục,” Anh ta rất ít khen tôi, tôi kinh ngạc dựng tai lên, lại nghe thấy nửa câu sau “…giống như gián đánh không chết, cỏ dại có thiêu cháy thì mùa xuân lại mọc lên.”
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lúc đó chính là xoay lưng, cởi giày đập vào mặt anh ta. Một giây sau tôi nghĩ đến tôn chỉ của mình—“Thực sự yêu thương sinh mệnh,tránh xa Lâm Tấn Tu”, ngay lập tức, giống như hàng trăm hàng nghìn lần trước đây, nhẫn nhịn xuống.
Tôi nghĩ, nếu mà nói nhẫn nhịn có thể biến thành vàng, tôi bây giờ nhất định là một đại gia rồi.