Mặc dù hiện tại ai cũng cảm thấy trước đây cuộc sống của cô quá kém, không thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhưng chỉ cần gặp mặt mấy lần, sẽ thấy cô gái này cũng thật không tệ, rất có khuôn phép. Huống hồ, còn có gia tộc lớn như nhà họ Nghê làm chỗ dựa, đồng thời là người đứng đầu Hoa thị, lại qua mấy năm, phỏng chừng Nghê Già sẽ trở thành nhân vật bị mấy bà mẹ này tranh giành.
Suy đoán của Mạc Doãn Nhi quả thật không sai.
Mọi người vui đùa, Tương Na lập tức cười trêu ghẹo: “Nghiên Nhi, cháu kề cận Nghê Già như vậy, không sợ bạn trai của con bé ghen à!”
Nghê Già thoáng sững sờ, trong lòng hiểu rõ rồi.
Cô không có phản bác, nhưng Tống Nghiên Nhi lại bĩu môi: “Già Già hiện tại vẫn chưa có bạn trai mà!”
Ánh mắt Tương Na ngừng trên người cô, không buông tha, lại tiếp tục nói: “Già Già là cô gái tốt như vậy, thế nào vẫn chưa có bạn trai? Nghiên Nhi, sợ là con bé chưa nói cho cháu biết thôi!”
Những người khác cũng phụ họa:
“Đúng đó, Già Già xinh đẹp như vậy mà,”
“Nghe nói, thành tích học tập cũng rất tốt!”
“Bộ phim lần trước của Tần Cảnh nghe nói là Già Già viết kịch bản đấy!”
“Tần Cảnh đều được các bà mẹ công nhận là con ngoan, bạn tốt của cô – Già Già khẳng định cũng là như vậy rồi!”
Sắc mặt Mạc Mặc vặn vẹo, bà ta một câu cũng không thể nói, trái lại cảm thấy mình đang bị loại khỏi vòng tròn, thậm chí ngay cả con gái đáng hãnh diện của bà ta cũng bị lờ đi.
Mạc Doãn Nhi tuy trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng rõ ràng mặt cứng ngắc, cô ta tức giận đến nổi huyệt thái dương giật giật phát đau, ánh mắt của mấy bà mẹ này đúng là có vấn đề, còn có thể thổi phồng Nghê Già như thế! Mạc Doãn Nhi cô chả nhẽ cứ như thế trở thành hình nền?
Càng làm cho cô ta đau đầu hơn cả vẫn nằm ở phía sau.
Tương Na xoa cằm, nghĩ một hồi: “Cẩm Niên nhà dì cũng đã 24 tuổi, lớn hơn Già Già 5 tuổi, rất tốt!”
Mạc Doãn Nhi thiếu chút nữa cắt đứt móng tay, mẹ của Ninh Cẩm Niên xem trọng Nghê Già?
Nhưng cô ta rất nhanh bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Tống Nghiên Nhi còn đang đần độn ở một bên, hừ, đây đúng là cơ hội tốt để li gián hai người bọn họ!
Nghê Già thì lại giả vờ nghe không hiểu, không có bất kỳ phản ứng nào. Trong lòng mơ hồ lại nghi hoặc, đây là lần đầu cô gặp Tương Na, quá nhanh đi? Chọn con dâu cũng có nhất kiến chung tình sao? Cho xin!
Nghĩ kỹ cũng là xem trọng đồ cưới của Nghê Già thôi!
Nghê Già giả ngu cười, không nói tiếp, trong lòng không khỏi cười hớn hở đáng tiếc thay cho Mạc Doãn Nhi, Ninh gia không phải cô ta muốn gả, liền có thể gả!
Nhớ tới đêm sinh nhật lần trước, cô ta nói với bà nội: “Nhất định có thể gả vào nhà họ Ninh”, bây giờ suy nghĩ một chút, thật đúng là một chuyện cười!
Nghê Già liếc nhìn Mạc Mặc một cái, thấy sắc mặt bà ta không tốt, nguyên nhân tất nhiên là vì đứa con gái bảo bối của bà ta bị lạnh nhạt rồi! Nhưng sắc mặt càng không tốt hơn, vẫn còn nằm ở phía sau.
Bà ta đầu tiên là không thoải mải quét mắt nhìn Nghê Già một cái, ánh mắt lướt qua cô, vừa nhìn thấy phía sau cô, nháy mắt giống như nhìn thấy quỷ.
Nghê Già tự nhiên biết là ai đến, nở nụ cười sâu xa, đứng dậy: “Chú Trương, lại đây ngồi đi!”
Bác sĩ Trương Minh đi tới, hưng phấn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mạc Mặc.
Ở đây có mấy bà phu nhân lớn tuổi, đã có mấy đứa cháu, đều biết bác sĩ Trương, còn nhiệt tình cười: “Mạc Mặc, bác sĩ Trương là bạn của cô sao?”
Tâm tình Mạc Mặc điều chỉnh cực nhanh, tuy không biết người đàn ông đã từng bao dưỡng bà ta trong thời gian dài tại sao đột nhiên đến đây, nhưng cũng biết mình cần phải bình tĩnh, cười gượng vài tiếng: “Vâng, là bạn cũ!”
“Chú Trương, chú khỏe chứ!” Nghê Già chớp chớp đôi mắt đẹp, ngây thơ nói, “Trước đây chú vẫn thường đến nhà khám bệnh cho dì Mạc nha!”
Một khoảng hơi lạnh!
Ánh mắt mọi người, xem xét mà mờ mịt, không nặng không nhẹ cùng đặt trên người Mạc Mặc.
Ai cũng biết Trương Minh là bác sĩ nhi khoa.
Mạc Mặc đầu váng mắt hoa, bà ta rất rõ ràng, là Nghê Già mời đến!
Trong lòng nhất thời bay lên cảm giác tuyệt vọng, cho dù ngày hôm nay đuổi Trương Minh đi, sau này những người đàn ông khác cũng sẽ bị Nghê Già đào móc ra!
Mạc Mặc suýt chút nữa ngã xuống hôn mê, Trương Minh ngây ngô nhìn Nghê Già cười: “Doãn Nhi lại bướng bỉnh, chú mỗi lần đi, rõ ràng là xem bệnh cho cháu. Lúc cháu còn bé sức khỏe không mấy tốt!”
Ánh mắt người xung quanh thu lại, tâm tình rối loạn của Mạc Mặc cũng để xuống.
Nhưng Nghê Già không mặn không nhạt bỏ thêm một câu:
“Chú Trương, chú còn chưa biết đi! Cháu không còn là Doãn Nhi, mà là Nghê Già. Đứa trẻ năm đó bị ôm sai,” cô chỉ Mạc Doãn Nhi, “Đó mới là con gái ruột của dì Mạc! Mấy năm không gặp, phát sinh rất nhiều chuyện! Dì Mạc, hiện là phu nhân Tống gia rồi!”
Trương Minh trước còn nở nụ cười ngây ngô phút chốc trở nên choáng váng, cái gì?
Năm đó vì Mạc Mặc ông bỏ vợ bỏ con, ly hôn từ Thiên Tân chạy đến Bắc Kinh xa lạ, chuẩn bị kết hôn với bà, bà lại bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Hiện tại thật vất vả mới liên lạc được, bà lại đã gả vào nhà giàu có?
Mặt Trương Minh trắng như tờ giấy.
Mạc Mặc run cầm cập, cũng biết mình đã chạm đến giới hạn của Trương Minh, nhanh chóng đứng lên, nhìn Trương Minh cười: “Vừa vặn hôm nay có mấy người muốn giới thiệu cho anh biết, cùng đi chứ!”
Sắc mặt Trương Minh không tốt, nhưng biết Mạc Mặc có lời muốn nói, đứng dậy đi theo.
Nghê Già cũng tìm lý do rời đi, thấy bọn họ đi đến phòng khách nhỏ, lại vội đi tìm dượng Tống Minh.
Bất ngờ là, khi cô nói Mạc Mặc tìm ông, Tống Minh không có bất cứ hành động nào, trái lại nghiêm nghị nhìn cô một cái, sau đó nói mấy lời ý vị sâu xa lại ân cần giáo huấn cô, nói cái gì phải lạc quan tích cực, vứt bỏ bóng ma, tâm tình hòa ái, chính trực thành thực.
Nghê Già không hiểu ra sao, rất nhanh phản ứng lại, nhất định là Mạc Mặc nói xấu cô trước mặt ông, mà giáo dục của ông, mỗi lần đều đem Mạc Doãn Nhi ra so sánh, có thể thấy được ông đối với đứa con gái rơi này có bao nhiêu thỏa mãn, ngay cả Tống Nghiên Nhi cũng quên mất.
Nghê Già thầm nghĩ, Mạc Mặc cũng thật thông minh, sớm hắc hóa hình tượng của cô, chính là phòng ngừa vạn nhất cô có nói gì với dượng Tống, ông cũng sẽ không tin. Xem ra, ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể tận mắt chứng kiến thôi.
Nghê Già đánh gẫy lời nói dông dài của ông: “Dượng, con chỉ đến truyền lời, dượng có đi hay không?”
Mặt mũi Tống Minh không nhịn được, thầm nghĩ gỗ mục không thể đẽo (*), đứng dậy đi theo cô.
(*) Gỗ mục không thể đẽo: ví với những kẻ vô dụng, không thể uốn nắn nên người
Đáng tiếc đi được nửa đường, trợ lý của Tống Minh nói công ty có việc gấp, cần ông lập tức đến công ty. Nghê Già cũng nói Mạc Mặc có việc gấp, nhưng kết quả lại không như tưởng tượng.
Nghê Già chỉ có thể than thầm thay đối thủ.
Cô đi đến cửa phòng khách nhỏ, không biết Mạc Mặc dùng phương pháp gì, Trương Minh đã sớm bị bà ta thu phục, trên mặt đầy kích động cười híp cả mắt.
Mạc Mặc khá là cẩn thận, cùng ông duy trì khoảng cách khuôn phép, vì lẽ đó, màn hình điện thoại Nghê Già không quay được bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn. Nhưng hai người bọn họ lại nói những chuyện rất đặc sắc.
Trương Minh thắm thiết: “Mặc, anh thật không nghĩ tới Tống Minh lại là cha ruột của Doãn Nhi! Vì đứa con, thực sự là oan ức cho người làm mẹ như em rồi!”
Nghê Già cầm điện thoại, mắt trợn trắng, chú đúng là óc heo! Nhưng cô rất nhanh hiểu rõ vì sao Trương Minh lại đột nhiên trở nên kém thông minh như vậy, bởi vì,
Mạc Mặc nhu tình, chân thành nói: “Lúc em gặp khó khăn nhất, đều có anh bên cạnh. Có một số việc vẫn không thể thay đổi…” Bà ta cúi đầu, “Có chút bệnh, chỉ có anh có thể chữa!”
Nghê Già nổi hết cả da gà, giời ạ, bọn họ người nói người xoa kể chuyện mười năm qua, buồn nôn chết mất! Có điều, xem ra vì bảo vệ cái bí mật này, Mạc Mặc lại phải tiếp tục bán mình rồi! Mỹ nhân sắp trong ngực, cũng khó trách Trương Minh vờ ngớ ngẩn!
Chợt Nghê Già nảy ra một ý nghĩ, nếu như tất cả những người có ân trở về, đòi hỏi tình cảm an ủi, một tháng ba mươi ngày của bà ta sẽ bận như thế nào đây?
Sau đó hai người bọn họ toàn nói những chuyện tẻ nhạt, Nghê Già đóng camera, lưu lại dữ liệu, trực tiếp tìm số điện thoại của Tống Nghiên Nhi, gửi đi.
Chỉ là, khi quay người lại, lại đụng phải Mạc Doãn Nhi, người phía sau âm trầm nhìn cô, ánh mắt như một con sói.
Mở ra hình thái phụ nữ, sắc mặt Mạc Doãn Nhi vô cùng lạnh lẽo: “Nghê Già, Nghê Lạc đến rồi, hình như là đến tìm cô đấy!”
Nghê Già sững sờ, không nói một lời liền đi.
Mạc Doãn Nhi nham hiểm nhìn cô rời đi, đi vào phòng khách, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chú, chú có thể đi ra ngoài không, cháu có việc muốn nói với mẹ!”
Trương Minh đạt được mục đích, cười ha hả đi rồi.
Mạc Mặc cảm thấy tình huống không đúng, tiến lên dò hỏi, Mạc Doãn Nhi thế nhưng lại nói với bà: “Mẹ định xử lý những người đàn ông kia như thế nào?”
Mạc Mặc kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Mạc Doãn Nhi cười gằn: “Vậy thì theo ý con đi, mẹ đưa tên cùng thông tin ra, thu mua, uy hiếp, đe dọa, giết…” Ánh mắt cô ta u ám, “Tóm lại, không được nói ra dù là một chữ!”
Mạc Mặc tỉnh táo lại, gật đầu: “Lập tức làm theo lời con! Nhưng mà, thật ra cũng không có gì. Những người kia đều sống ở Thiên Tân, phần lớn cũng có máu mặt, có gia đình, bọn họ cũng không dám lộ liễu. Còn Trương Minh chỉ là một trong số ít, mẹ có biện pháp…”
“Biện pháp gì?” Mạc Doãn Nhi xem thường đánh gãy lời bà, “Ủy khúc cầu toàn?(*)Mẹ, mẹ thật hồ đồ, mẹ càng liên lạc với những người đàn ông này, sơ hở sẽ lại càng nhiều, không nhìn ra Nghê Già đang nhìn chằm chằm mẹ sao?”
(*) Uỷ khúc cầu toàn [委曲求全] : “Uỷ khúc” [委曲] là “uốn lượn; uyển chuyển; quanh co;”, “cầu toàn” [求全] có thể tạm hiểu là “mưu cầu sự hoàn hảo”, “đạt được mục đích”,v.v… (Theo QuickTranslator) Miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (giữ tròn, duy trì,v.v…). Cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ, thành ngữ này cũng giống kiểu “chính sách mềm dẻo”.
Mạc Doãn Nhi không nhịn được cau mày, “Mẹ có tin hay không, lần sau cô ta sẽ đem người bắt gian tại trận!”
Mạc Mặc sửng sốt, nhất thời ảo não vì tình thế cấp bách, người trong cuộc mơ hồ! May là con gái thông minh, nếu không thì đúng là đại họa rồi! Mạc Mặc tức điên, mắng Nghê Già mấy câu. Mạc Doãn Nhi đi ra ngoài.
Mạc Mặc vội hỏi: “Doãn Nhi, con muốn đi đâu?”
Hai gò má Mạc Doãn Nhi vì tức giận mà căng cứng, trên mặt nổi lên ý cười: “Nghê Lạc đến rồi, người làm chị như con, làm sao có thể không đi gặp?”
Nghê Già đi đến phòng khách lớn, lập tức nhìn thấy cậu đứng một bên hết sức không được tự nhiên, đáy giày chà sát sàn nhà.
Nghê Già từ một bên đi vòng qua, từ từ đến gần, sau đó nhảy đến trước mặt Nghê Lạc. Cậu bị cô làm sợ hết hồn, thiếu một chút là xù lông.
Nghê Già cười ha hả nhéo mặt cậu: “Có ai bắt nạt em, muốn chị trả thù giúp em à!”
Nghê Lạc kéo tay cô ra, nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Nghê Già kỳ quái, lắc lắc tay cậu: “Giận rồi à, sao nào!”
Ánh mắt Nghê Lạc trốn tránh, vò vò đầu, rầm rì một hồi, mới méo miệng nói: “Em sợ mẹ không làm chỗ dựa được, để Mạc Mặc, bắt nạt chị!”
Nghê Già sửng sốt, trong lòng ấm áp, không nhịn được xoa mặt cậu: “Nghê Lạc, em thật là đáng yêu!”
Trong nháy mắt Nghê Lạc phát điên, mẹ nó tôi là đất sét à!!
“Không sao rồi, nơi này thật nhàm chán, chúng ta đi thôi! Ngược lại chuyện của chị…” Nghê Già cầm túi xách nhỏ, cảm thấy trong lòng nặng nề, điện thoại không thấy đâu!
Vừa nãy va chạm, là Mạc Doãn Nhi trộm điện thoại của cô?
Giời ạ, sở trường của cô ta đúng là kì quái!