• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghê Già cười nhạt, cô đã gửi cho Tống Nghiên Nhi rồi, Mạc Doãn Nhi thật sự cho rằng trộm được điện thoại của cô xem như vật chứng đã không còn?

Tuy nhiên, nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của Tống Nghiên Nhi đâu.

Nghê Lạc thấy sắc mặt cô là lạ, mất tập trung, hỏi: “Chị sao thế?”

Nghê Già nghĩ, cho dù bây giờ nói điện thoại bị mất, nhờ người Tống gia tìm, cũng chưa chắc gì tìm được;

Còn nếu nói bị Mạc Doãn Nhi trộm mất?

Nghề tay trái của Mạc đại tiểu thư? Chỉ cần nghĩ cũng quá ly kỳ rồi, khẳng định không có người tin.

Nếu như đối chất, Mạc Doãn Nhi tuyệt đối sẽ giả bộ đáng thương, khóc lóc, dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người. Trương Minh về rồi, Nghê Già cũng không thể ở trước mặt người khác nói chuyện là do mình bày ra.

Ồn ào như vậy, cho dù mình có đúng, trong mắt người ngoài, cũng bị xem thành người đàn bà chua ngoa.

Sợ là khi tìm được điện thoại, như ý muốn của Mạc Doãn Nhi, cô cũng đã bị cắn ngược lại rồi.

Quan trọng nhất là, tâm tư Nghê Lạc rất đơn thuần, không nghĩ được những chuyện phiền nhiễu phức tạp, đến lúc đó chỉ cần Mạc Doãn Nhi khóc thương tâm một chút, cậu chắc chắn sẽ nghi hoặc, Nghê Già là cố ý tìm Mạc Doãn Nhi gây khó dễ.

Hai chị em thật vất vả mới tín nhiệm lẫn nhau, cô không muốn Mạc Doãn Nhi sẽ ngáng chân vào.

Nghê Già khẽ cười, Mạc Doãn Nhi trước mặt đàn ông thì đơn thuần thiện lương, đối mặt phụ nữ thì lòng dạ độc ác, đúng là tài tình.

Dù sao video hiện tại cũng đã nằm trong điện thoại của Tống Nghiên Nhi.

“Không có,” Nghê Già kéo tay cậu, “Nói với mẹ một tiếng, rồi đi!”

Vừa quay đầu lại, một giọng nữ nhu thuận lại thân mật truyền đến: “Lạc Lạc!”

Mạc Doãn Nhi không biết xấu hổ trộm điện thoại của cô thì thôi, nhanh như vậy đã chạy đến đây?

Nghê Già không chút biến sắc liếc Nghê Lạc một cái, cậu chỉ nhàn nhạt nhìn, không có biểu hiện gì, nhưng Nghê Già có thể thấy, cậu để ý đến cảm xúc của cô.

Xoay người nhìn lại, không chỉ có Mạc Doãn Nhi, còn có Mạc Mặc.

Mạc Mặc thấy Nghê Lạc, trên mặt lập tức chất đầy ý cười: “Đây là Lạc Lạc sao? Lớn lên trông thật đẹp trai, dì thường nghe Doãn Nhi nói đến con. Những năm qua, cũng nhờ con chăm sóc con bé!”

Nghê Già đứng một bên lạnh lùng nhìn, cảnh tượng này so với lần đầu cô tiến vào Nghê gia, không khác gì nhau, hai mẹ con này đúng là cao thủ cô lập cô!

Nhưng lần này không giống lần trước, Nghê Lạc không phản ứng, cũng không có đáp lại, mi tâm nhíu chặt, trên mặt là sự căm ghét, thiếu kiên nhẫn.

Mạc Mặc vui cười hớn hở nói, lại phát hiện Nghê Lạc không chỉ không lễ phép trả lời bà ta, mà ngay cả bắt chuyện cũng không muốn, hơn nữa sắc mặt lại hết sức khó coi.

Tim bà ta đánh một cái lộp bộp. Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào ngay cả em trai của Doãn Nhi cũng xem thường bà? Cuộc gặp mặt ngày hôm nay thật quá thất bại rồi!

Mạc Mặc gượng cười, nhìn Mạc Doãn Nhi, muốn đánh tan sự lúng túng: “Doãn Nhi, em trai con có vẻ không thích nói chuyện với người lạ!”

Mạc Doãn Nhi cũng cảm thấy kỳ quái, định mở miệng hỏi, Nghê Lạc lại thờ ơ nói một câu: “Chỉ không thích nói chuyện với bà thôi!”

Bầu không khí trở nên lạnh băng, Mạc Mặc mất mặt, túng quấn đến không có chỗ đứng.

Mạc Doãn Nhi cực kỳ kinh ngạc, không hiểu Nghê Lạc vì sao lại làm khó mẹ mình, trong lúc nhất thời sử dụng vai vế chị gái, giáo huấn cậu: “Lạc Lạc, lễ phép của em đâu rồi?”

Nghe cô ta nói vậy, mi tâm Nghê Lạc càng nhíu chặt, giọng nói không che giấu được sự phẫn nộ: “Bà ta ngược đãi Nghê Già 18 năm, tôi không cần phải lễ phép với bà ta!!”

Mạc Doãn Nhi choáng váng.

Ngay cả Nghê Già cũng bị làm cho bất ngờ, ô, tên nhóc này hôm nay cũng biết thay chị mình hả giận rồi?

Mạc Doãn Nhi khó chịu trừng Nghê Già một cái, khéo miệng co giật, miễn cưỡng cười: “Lạc Lạc, có một số việc, chị cũng có nghe mẹ nói qua. Cũng chỉ là hiểu lầm, cũng không phải như Nghê Già nói…”

“So với mẹ của cô, tôi tất nhiên tin chị gái tôi!” Nghê Lạc như đinh chém sắt đánh gãy lời cô ta.

Chân Mạc Doãn Nhi mềm nhũn, có chút đứng không vững.

“Mẹ của cô”? “Chị gái tôi”?

Phân biệt rõ ràng như thế, Nghê Lạc thực sự nghĩ thế?

Từ lúc nào, cô ta trở thành người ngoài với Nghê Lạc, mà Nghê Già lại trở thành người thân?

Sắc mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch, lòng chua xót muốn rơi lệ: “Lạc Lạc, cũng đâu dễ dàng gì cho chị! Người thân và hoàn cảnh xung quanh thay đổi lớn như vậy, chị cũng phải thích ứng. Mà em, không còn muốn người chị này nữa sao?”

Nghê Lạc nghiêm mặt không lên tiếng.

Cậu hiện tại cũng chỉ ghét Mạc Mặc, mà, Mạc Doãn Nhi bị kẹt giữa hai người bọn họ, tuy rằng vô tội đáng thương, nhưng cũng dần làm cậu cảm thấy không thoải mái, còn rất mệt.

Mấy người cứ như thế nhìn nhau, đại sảnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng phẫn nộ chửi bới:

“Tiện nhân!!!”

Một tiếng này, thực sự không phù hợp với bầu không khí ngày hôm nay.

Tất cả đồng loạt nhìn sang, lại thấy Liễu Phi Phi mặc một bộ áo tang màu đen, anh mắt hung ác trừng về phía Nghê Già bên này.

Trên đầu cô ta còn buộc vải trắng!

Mạc Mặc muốn ngất, hôm nay nhưng là sinh nhật bà ta, đây không phải là muốn nguyền rủa bà ta sao?

Lại nói, Liễu Phi Phi vừa nhận được cuộc gọi lạ, mới biết tay phải anh trai cô bị phế bỏ, mà cô sở dĩ rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay, tất cả đều do Mạc Doãn Nhi mà ra.

Tiện nhân Mạc Doãn Nhi này, một mặt gọi điện thoại lôi kéo anh trai trở về từ Macao, mặt khác thông báo với Việt Trạch, nói Liễu Phi Dương đã trở về Bắc Kinh.

Từ sớm anh đã trở về, Liễu Phi Phi vốn không tin, nhưng đối phương lại gửi đến hình ảnh Liễu Phi Dương ở bệnh viện. Liễu Phi Phi kinh ngạc, nhanh chóng gọi điện hỏi thủ hạ của anh trai, mới phát hiện đó là sự thật, là anh cô gạt cô mà thôi. Cô nghĩ đến lần đó gặp phải Nghê Già ở bệnh viện, càng thêm xác định chắc chắn là do Mạc Doãn Nhi giở trò quỷ!

Mạc Doãn Nhi còn chưa biết, thấy khuôn mặt Liễu Phi Phi vặn vẹo trừng mắt về phía này, cô ta còn cho rằng là đến tìm Nghê Già. Dù sao, quan hệ của cô ta và Liễu Phi Phi tương đối tốt.

Tâm tình Mạc Doãn Nhi rất tốt, đầy phấn khởi chuẩn bị xem trò hay.

Liễu Phi Phi vừa mắng xong, người đã vọt tới.

Nghê Lạc ngây ngốc, theo phản xạ chạy lên che trước người Nghê Già, đem cô bảo hộ phía sau lưng, định quát lớn với Liễu Phi Phi nháo cái gì.

Thì Liễu Phi Phi chạy qua…

Mà Mạc Doãn Nhi và Mạc Mặc thấy Nghê Lạc che chở Nghê Già, cho rằng lập tức sẽ có trò hay, chờ hai mẹ con họ phát hiện tình huống không đúng, thì đã không còn kịp nữa.

“Mạc Doãn Nhi, mày là cái đồ đê tiện không biết liêm sỉ!!” Liễu Phi Phi xông lên, giơ tay, tát một cái lên mặt Mạc Doãn Nhi, làm cô ta ngã mạnh xuống đất.

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên toàn bộ phòng khách.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía này.

Gò má của Mạc Doãn Nhi bị đánh ra năm dấu tay đỏ ửng, còn bị móng tay xước qua gần như chảy máu. Liễu Phi Phi dùng hết sức lực, Mạc Doãn Nhi bị đánh, còn chưa hồi thần,

“Tiện nhân!!!”

Lại một tiếng quát to, lại một tiếng bạt tai lanh lảnh.

Trên mặt Mạc Doãn Nhi, dấu ngón tay dày đặc, đỏ ửng, như lửa đốt, trong phút chốc, gò má sưng lên!

Ngay cả Nghê Già nhìn, cũng cảm thấy mặt sưng lên đau đớn, thầm than Liễu Phi Phi cũng quá hung hãn, xuống tay mạnh như vậy!

Thế nhưng Liễu Phi Phi còn chưa thấy đủ, mắng thêm lần nữa, giơ tay lên.

Mạc Mặc ở một bên thấy con gái bảo bối mình bị người mắng liên tục, còn ăn hai cái bạt tai, hai mắt đỏ lên, làm sao còn nhớ đến hôm nay là tiệc sinh nhật của bà ta nữa!!!

Liễu Phi Phi giơ tay, Mạc Mặc kéo cô ta lại, vung một cái tát lên mặt cô ta.

Liễu Phi Phi choáng váng, đời này, cô ta luôn ỷ vào trong nhà có tiền, anh trai thuộc hắc đạo, ngoại trừ trước mặt anh phải giả làm thục nữ ra, đến nơi nào cũng đều hung hăng càn quấy.

Dù chỉ đầu ngón tay cũng không ai dám chạm vào cô ta, hôm nay thế nhưng kẻ ti tiện như Mạc Mặc dựa vào nhà giàu leo cao cũng dám đánh cô ta?

“Bà dám đánh tôi?” Trong mắt Liễu Phi Phi nổi lửa, vẻ mặt đó quả thật là hận không thể đem Mạc Mặc bầm thây vạn đoạn.

Cô ta vốn mặc kệ lễ giáo, sao còn có thể xem Mạc Mặc là trưởng bối lớn hơn cô ta hai mươi mấy tuổi nữa, lại quát lên, “Bà cũng là kẻ thấp hèn!” Nhào tới đánh lên mặt Mạc Mặc.

Mạc Mặc né tránh, không để cô ta đánh, nhưng Liễu Phi Phi lại đánh lên đầu Mạc Mặc, làm búi tóc vấn cao trang nhã của bà ta xả ra rối loạn.

Mạc Mặc chưa từng trải qua sự nhục nhã đến thế, tuy nửa năm nay cuộc sống của bà ta rất tao nhã, nhưng bản tính bên trong của bà ta là người không thích chịu thiệt thòi, người khác đánh bà ta, trong đầu bà ta cũng chỉ có một ý nghĩ, trả lại hàng trăm hàng ngàn cái đánh!

Không giống với Mạc Doãn Nhi, tuy hận muốn chết, hận muốn cầm dao đâm chết Liễu Phi Phi, nhưng mặt ngoài cũng chỉ bụm mặt bất lực gào khóc mà thôi.

Bởi vì cô ta biết rõ, chỉ cần cô ta giả trang thành người bị hại, không có phản ứng nào, người xung quanh nhìn vào, sẽ thấy Liễu Phi Phi ngang ngược. Cô ta ngược lại sẽ nhận được sự đồng tình!

Chỉ tiếc mẹ cô ta không hiểu đạo lý này, tuổi lớn, lửa giận bộc phát, so với Liễu Phi Phi mới 18 tuổi, ra tay càng hung tàn hơn nhiều.

Do đó, trong lúc tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm nhìn, hai người một già một trẻ cứ như thế mà điên cuồng rít gào chửi bới đánh nhau. Ngươi đánh một cái ta tát một cái, ngươi đạp một cước, ngươi nắm tóc ta, ta xé áo ngươi.

Đánh nhau,Mạc Mặc mặc lễ phục khó di chuyển, bị Liễu Phi Phi tát một cái ngã trên đất. Liễu Phi Phi bị bà ta đánh trúng nhiều như vậy, lửa giận càng lớn, trực tiếp ngồi lên người Mạc Mặc, hai tay liên tiếp đánh lên mặt bà ta!

Tống Minh không ở nhà, Tống Nghiên Nhi cũng không biết chạy đi đâu, đối với sự hỗn loạn này, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, dĩ nhiên không người nào đi gọi bảo vệ;

Mà mọi người ngày thường đều là phu nhân danh môn đoan trang, tự nhiên sẽ không có ai đi kéo hai người ra; thiếu niên Nghê Lạc càng sẽ không có hứng thú khuyên can hai kẻ đáng ghét.

Vì thế hai người này cứ thế hành hung lẫn nhau; mãi đến lúc người hầu xông đến, thật vật vả mới kéo được một người, tách hai mụ điên ra.

Đầu Mạc Mặc biến thành ổ gà, lông mi giả rớt mất, trên mặt đánh phấn in dấu ngón tay, quần áo nhăn nhúm rách lả tả, cả người không chút hình tượng nào.

Mạc Doãn Nhi ở một bên hận không thể hôn mê, sự kiện này, toàn bộ mặt mũi của Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi, xem như đã mất hết!

Cô ta cứ nghĩ giây phút này là thời khắc đáng xấu hổ và giận dữ nhất đời cô ta, nhưng tiếp đó, Liễu Phi Phi chỉ vào hai mẹ con cô ta, chanh chua, lần nữa chửi ầm lên:

“Họ Mạc kia, chỉ bằng bà cũng dám đánh tôi?? bà không tự nhìn lại bản thân bà đi? Bà thật sự cho rằng bà gả vào Tống gia, gả cho cậu của tôi, thì xem như có địa vị? Bà không thấy mình có bao nhiêu ti tiện sao, ngay cả con gái bà cũng thế!”

Ánh mắt Liễu Phi Phi bén nhọn, trực tiếp nhìn Mạc Doãn Nhi:

“Đúng là mẹ nào con nấy, mẹ mày cướp địa vị của mợ tao, đã hết thời còn lẳng lơ đưa tình với đàn ông! Tiện nhân như mày cũng di truyền nốt, con hoang như mày, cũng muốn làm phượng hoàng? 18 năm sống trong nhà giàu có, mày sống rất tốt phải không? Được tiện nghi còn ra vẻ, không phải đồ của mày, mày còn muốn, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”

Liễu Phi Phi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ đã theo bạn bè xấu quậy phá khắp nơi, mắng người cũng đặc biệt độc mồm hung ác, thao thao bất tuyệt không ngừng.

Dù mắng nửa ngày, cũng không tìm được chỗ phản bác!

Lời mắng người của cô ta, nhìn như không có điểm công kích cụ thể, nhưng mỗi một câu đều đánh lên phẩm chất làm người, khiến người ta xấu hổ muốn chết.

Mạc Doãn Nhi cả đời còn chưa từng nghe lời mắng chửi nào cay nghiệt như vậy, bị mắng đến đầu váng mắt hoa, vừa thẹn vừa xấu hổ, làm sao còn có thể phản bác được nữa?

Mạc Mặc nghe đến máu huyết sục sôi: “Liễu Phi Phi, tôi tốt xấu gì cũng là mợ của cô, cô không thể tôn trọng chút sao?”

“Tôi nhổ!!!” Liễu Phi Phi tính tình ngang bướng, từ nhỏ đã ngang tàng, trực tiếp nhổ nước bọt lên người Mạc Mặc, “Mợ bà! Em gái bà!! Mợ tôi chỉ có một, là tiểu thư Nghê gia cao quý, không phải cái loại hàng phong tao lêu lổng như bà!”

Nghê Già hít sâu một hơi, quả nhiên, đối phó tiện nhân, không thể dùng vũ khí thông thường, phải như Liễu Phi Phi lực sát thương mới lớn!

Mạc Mặc tức giận đến thiếu chút nữa là thổ huyết, miệng lưỡi con nhóc này toàn nói những lời thô tục, mắng người phải rút gân lột da!

Bà ta choáng váng, mắng to: “Mày mới là kẻ thấp…”

“Phi Phi, cậu hôm nay sao thế?” Mạc Doãn Nhi sợ mẹ cô ta sẽ nói lời thô tục, như thế hình tượng sẽ hoàn toàn sụp đổ, vì thế nhanh chóng nước mắt lưng tròng, gò má đỏ ửng, khóc vô cùng đáng thương,

“Bình thường không phải rất tốt sao, tại sao hôm nay lại đột nhiên đánh người mắng người? Nếu như mình có làm sai cái gì, cậu có thể nói thẳng, mình sẽ sửa!”

Dáng vẻ chịu nhục có tri thức hiểu lễ nghĩa này, làm người khác không khỏi đau lòng, đứa nhỏ Doãn Nhi này cũng thật đáng thương! Tuy mẹ cô không phải con nhà gia giáo, nhưng cô cũng là bọn họ nhìn lớn lên, cũng rất được, chỉ là cuộc đời nhấp nhô mà thôi!

Nhưng Liễu Phi Phi là người nào, trước mặt anh trai, cô ta là diễn viên xuất sắc đáng đoạt giải Oscar giả mặt ngây thơ, những kỹ thuật nho nhỏ này của Mạc Doãn Nhi lẽ nào cô ta nhìn không ra?

“Mày thế mà lại giả bộ trước mặt tao?” Liễu Phi Phi chỉ vào Mạc Doãn Nhi, hung tợn, “Mày còn giả bộ, tin hay không tao đánh chết mày?”

Mạc Doãn Nhi nén khóc, thiếu chút nữa cắn gãy răng, mặt ngoài không thể tỏ ra tức giận, chỉ có thể tiếp tục kiềm nén giả bộ đáng thương.

Liễu Phi Phi lạnh lùng lên tiếng: “Mạc Doãn Nhi, mày với mẹ mày ở bên cạnh cậu tao sống thật tốt, nhưng mày đối với thân thích như thế nào? Mày đúng là cái đồ lấy oán báo ân! Lòng dạ độc ác như bò cạp!”

Nước mắt Mạc Doãn Nhi rơi như mưa, lần này không phải giả bộ, cô ta thật sự không biết mình chọc phải Liễu Phi Phi lúc nào, lắp bắp nói: “Cậu đến cùng là nói cái gì? Mình thật sự nghe không hiểu!”

“Còn giả bộ, tao sẽ đem mặt nạ của mày gỡ xuống!” Nếu không phải do người hầu giữ lại, chỉ sợ cô ta thật sự nhào tới.

“Mạc Doãn Nhi, tao thật không hiểu, mày không biết xấu hổ sao, còn đưa tay ra bên ngoài! Tống gia đối xử với hai mẹ con mày tốt như thế, mày còn hại anh tao, hại tao?”

Liễu Phi Phi tức đến cười to: “Hừ, tao biết, mày muốn lấy lòng Việt gia, muốn lòng Việt Trạch, còn tàn nhẫn đến mức thân nhân của mình cũng muốn hại!!”

“Thế nào? Mày lợi dụng tao dẫn anh tao về, để anh ấy rơi vào tay Việt Trạch, Việt Trạch sẽ bị mày hấp dẫn, nhìn thêm một chút? Sẽ thích mày? Rồi gả vào nhà họ Việt? Mày cũng không nhìn lại mày xem! Giống như mẹ mày, thấy đàn ông là sáng mắt!”

Đương nhiên, lúc cô ta nói những lời này, cũng không ý thức được bản thân mình cũng như thế… Khụ khụ…

Sắc mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch! Liễu Phi Phi mắng khó nghe như thế, bất luận thế nào, ngày hôm nay, mặt mũi của cô ta cũng mất hết rồi! Càng căm phẫn là, lúc nghe Liễu Phi Phi mắng, cô ta mới nhớ ra, có lần cùng Ninh Cẩm Niên ra ngoài chơi, từng nghe thấy Ninh Cẩm Nguyệt gọi điện thoại cho Liễu Phi Dương.

Liễu Phi Phi nói ra mọi chuyện, cô ta đã rõ! Không nghĩ tới Ninh Cẩm Nguyệt lại nham hiểm như vậy, muốn lấy lòng Việt Trạch, nhưng lại bắt cô ta chịu tội thay.

Dĩ nhiên, cô ta biết, Việt Trạch tìm tới Liễu Phi Dương, căn bản không phải dựa vào ai mật báo. Mà Ninh Cẩm Nguyệt gọi điện cho Liễu Phi Dương, thật ra là muốn đối phó Nghê gia.

Còn chân chính trêu chọc Liễu Phi Phi, là Nghê Già.

Mạc Doãn Nhi mặt đỏ như máu, một nửa vì bị đánh hai bạt tai, nửa còn lại vì xấu hổ, cô ta chỉ có thể nói: “Mình thật sự không biết cậu đang nói cái gì? Những gì cậu nói, mình chưa từng làm!”

“Thật không nhịn được nữa rồi!” Sắc mặt Doãn phu nhân nặng nề ngồi trong đám phu nhân, nói mấy chữ, đại sảnh lần thứ hai nghe được cả tiếng kim rơi.

Tinh thần Nghê Già chấn động.

Doãn phu nhân là con gái nhà họ Việt, sau gả cho nhà họ Doãn. Bà là một danh môn khuê tú, rất có phong độ, còn là Phó thị trưởng. Ngày thường bình dị gần gũi, nhưng lại rất nghiêm khắc, ai cũng không dám thở mạnh. Cho nên nói, đối với sự việc này bà là người duy nhất có quyền lên tiếng.

Nghê Già thầm nghĩ, bà, sẽ không phải là trách Liễu Phi Phi đi! Như vậy, thế cục lúc này sẽ phải thay đổi rồi!

Hai mẹ con Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi chính là muốn điều này, do đó nháy mắt lại hiện ra bộ mặt người bị hại đáng thương, nhìn Doãn phu nhân giúp hai người làm chủ.

Nhưng ánh mắt Doãn phu nhân lại nặng nề, nhàn nhạt nhìn Mạc Doãn Nhi.

Người phía sau khẽ run, mà Nghê Già cũng cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ chèn ép, thế mới biết khí thế quanh năm suốt tháng tích góp được, đám nhóc con như bọn họ làm sao sánh bằng!

Ngữ khí của Doãn phu nhân thay đổi, so với Liễu Phi Phi nhục mạ mắng nhiếc còn cây đắng hơn gấp trăm lần:

“Tống phu nhân, Mạc tiểu thư, ngài Tống mời tôi tới đây. Không ngờ, lại xem được trò hay này, như vậy tôi sẽ nói vài lời!”

“Mạc tiểu thư, tuy A Trạch nhà chúng tôi là con trai, không chú trọng danh tiếng như con gái danh môn, nhưng nó tốt xấu gì cũng lăn lộn trên thương trường. Nếu bị người ngoài nói nó dựa vào phụ nữ cung cấp thông tin làm việc, vậy thì người phụ nữ này cũng quá tự cao rồi!” Bà lạnh nhạt nhìn Mạc Doãn Nhi,

“Tôi mặc kệ lời đồn là thật hay giả, trọng điểm cũng vẫn là cô, tôi nghĩ cô không muốn người khác cho rằng cô muốn trèo cao! Tất nhiên, cô không phải con cháu nhà chúng tôi, tôi cũng không có quyền quản cô dạy cô, nhưng, đối tượng cô theo đuổi, tốt nhất không phải Doãn gia hoặc Việt gia!”

Chân Mạc Doãn Nhi mềm nhũn, có chút lung lay muốn ngã.

Doãn phu nhân nói xong, lại lành lạnh nhìn Mạc Mặc một cái: “Phiền bà nói với ngài Tống một tiếng, nếu sau này Tống gia có sự kiện gì, cũng đừng phát thiệp mời tôi!”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Thân người Mạc Mặc nghiêng đảo, bà ta còn chưa tiến vào vòng tròn này, chỉ sợ, từ nay cũng không vào được rồi!

Những phu nhân khác thấy Doãn phu nhân rời đi, từng người cũng không mặn không nhạt nhìn bên này vài lần, cũng theo đó đi rồi.

Nghê Già cũng lôi kéo Nghê Lạc và mẹ rời đi, lúc ra khỏi Tống gia, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng: Xem ra, cô chọn em gái nhà họ Liễu, là rất đúng!

Bởi vì Nghê Già phải trở về ký túc xá, nên Trương Lan ngồi xe trở về trước. Trước khi đi, còn lôi kéo Nghê Già nói cuối tuần nhất định phải về nhà, còn liên tục than thở mấy lần.

Nghê Già biết việc Mạc Doãn Nhi bị đánh làm lòng bà cũng không mấy dễ chịu, nên cũng không nói gì.

Nghê Lạc mở cửa xe, cậu lái xe đưa Nghê Già trở về trường.

Trên đường, tâm tình Nghê Lạc cũng rất nặng nề, dù sao, nhìn người cùng mình chung sống 18 năm bị người đánh, bị người nhục nhã, là ai cũng sẽ không dễ chịu.

Nghê Già quyết định để cậu tự mình tiêu hóa, bản thân thì ngồi trên ghế lái phụ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngáp mấy lần!

Khi cô há mồm ngáp lần thứ bảy, Nghê Lạc không nhịn được, cau mày: “Chị có đúng là chị em không đấy! Kiềm chế chút không được à? Cẩn thận ngáp đến rách miệng!”

Nghê Già cười xì một tiếng, dụi đôi mắt có phần hơi nước mờ mịt, lầu bầu: “Ai, gần đây ngủ không đủ giấc, buồn ngủ chết được!”

Nghê Lạc nhìn gương xe một cái, thấy cô thật sự rất uể oải, nói: “Còn mười mấy phút nữa mới đến trường, chị cũng nên ngủ một lúc đi!”

Nghê Già bĩu môi, gật đầu. Mới vừa điều chỉnh tư thế cho thoải mái muốn nhắm mắt, lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, lập tức nhảy lên hướng Nghê Lạc gào to:

“Nghê Lạc, chuyện gì xảy ra với em hả??”

Nghê Lạc còn tưởng cô sẽ yên lặng ngủ, không ngờ cô lại đột nhiên nhảy dựng lên như thế, tay cầm lái thiếu chút nữa trật hướng, tức đến nổ phổi mắng: “Đang lái xe đấy! Chị điên à?”

Nghê Già tiếp tục gào thét, “Vừa nãy Liễu Phi Phi gọi ‘Tiện nhân’, lúc cô ta nhào tới, em che chở chị làm cái gì?”

Nghê Lạc oán hận liếc cô một cái, bộ mặt oán hận “Không phân biệt tốt xấu”, mẹ nó là lỗ tai cậu có vấn đề, hay là cô gái này đầu óc có vấn đề? Không phải cô nên có biểu hiện cảm kích sao?

Nghê Lạc nghiến răng nghiến lợi: “Không cần cảm ơn!”

Nghê Già đánh một cái vào đầu cậu, thét: “Tại sao người khác gọi ‘Tiện nhân’, phản ứng đầu tiên của em tiện nhân chính là chị hả!!!”

Nghê Lạc: …

Trên đời còn có người nào oan ức bằng cậu không?

Mẹ nó thực sự là giận đến điên tiết, có lòng còn bị nhìn thành ác bá!

Nghê Lạc kiềm nén, nhịn nửa ngày mới nhịn không được nữa, vừa muốn quay đầu chửi, lại nhìn thấy, Nghê Già phút trước còn sinh long hoạt hổ, sớm đã ngoẹo cổ, ngủ say.

**

Sau khi Nghê Già đến trường, chạy đi mua một thẻ điện thoại mới, hủy số điện thoại cũ. Ngay cả việc đi ăn cơm cùng Nghê Lạc cũng lười, trực tiếp bò lên lầu ngủ.

Một lần, ngủ đến tận chín giờ tối mới tỉnh dậy, những bạn học khác trong ký túc xá còn chưa trở về, Nghê Già gội đầu tắm rửa xong, mở hành lý, mới phát hiện không có mang theo máy sấy.

Định dùng khăn tắm lau khô tóc, ký túc xá yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng điện thoại.

Nghê Già sợ hết hồn, đi qua nghe máy, hỏi: “Xin chào, ai đấy?”

Đối phương không nói gì, rõ ràng là không ngờ đến cô sẽ nghe máy, giống như đã chuẩn bị nói “Phiền bạn kêu Nghê Già nghe máy”, kết quả cô lại trực tiếp nhận điện thoại, vì lẽ đó, lời kịch đã chuẩn bị, cứ thế nghẹn lại!

Sau một lúc yên tĩnh, Nghê Già lầm bầm lầu bầu: “Sẽ không phải là ma điện thoại…” Lại nhỏ giọng hỏi một lần: “Chào, ai đấy?”

“Ừm…” Dừng lại một chút, tiếng nói của anh rất rõ ràng, “Em có thể xuống dưới lầu không?” Cuối cùng, bỏ thêm một câu, “Tôi đang đứng dưới lầu ký túc xá!”

Nghê Già kinh ngạc: “Việt Trạch?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK