Tôn Triết cầm lên mấy lá bài trước mặt, vung tay ném ra chính giữa bàn, tất cả đều là lá bích, ba K một đôi A, bài lớn, rất khiếp người.
Nghê Già nhìn bài của hắn, hít thật sâu một hơi lạnh, tay có chút run rẩy.
Tôn Triết thu hết vào đáy mắt, mỉm cười: “Tiểu thư Nghê, không quan trọng lắm, vẫn còn ván thứ hai.”
Nghê Già không hề trả lời, vững vàng mà cầm trong tay bài mở ra, một đôi K ba A, cũng toàn lá bích.
Thắng ngoạn mục!
Tôn Triết sửng sốt, không nghĩ tới xác suất nhỏ thế này sẽ xuất hiện ở đây.
Khi hắn cầm 5 lá bài kia, rất rõ ràng, vẫn có khả năng xuất hiện bộ bài lớn hơn hắn. Nhưng cho dù là vậy thì cũng chỉ có 2 trường hợp, một là giống như bài của Nghê Già, hai là 5 con A bích.
Hắn học đánh bài nhiều năm, so với ai khác hắn hiểu rất rõ về xác suất học, hơn 300 lá bài lấy ra 5 lá, cơ bản hoàn toàn là bài tạp nham lộn xộn.Lấy ngẫu nhiên mà được bài tốt thế này xác suất lại càng nhỏ, gần như là một phần trên một triệu.
Vì vậy 3K 2A đối với hắn mà nói đã là trường hợp có xác suất cực nhỏ chỉ có khả năng xuất hiện trên phim truyền hình. Ai có thể nghĩ tới Nghê Già lại rút được 2K 3A, loại vận may đến mức như đi ngược lại khoa học thế này thật sự là…
Ngày hôm nay đến cùng là mùng mấy?
Hắn chơi bài bạc cũng đã nhiều năm, tố chất tâm lý cũng không phải bình thường, ván đầu thua ván thứ hai trở mình cũng là rất thông thường, cho nên hắn cũng không vội.
Bây giờ nghĩ kỹ, hẳn là vì bài của Nghê Già rất tốt, cho nên vừa nãy vẻ mặt của cô biến hóa như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng ván thứ hai không thể vẫn may mắn như vậy, khi đó, đối diện với bộ bài chẳng ra sao, cô sẽ không thể ngụy trang. Dù sao tân thủ như Nghê Già ở trước mặt hắn vẫn còn non nớt lắm.
Tôn Triết như một người thua lịch thiệp, tao nhã lễ độ nói: “Chúc mừng Nghê tiểu thư, năm phút nữa ván thứ hai sẽ bắt đầu.”
Nghê Già đứng lên, hơi gật đầu, không nhiều lời, mặt không cảm xúc rời khỏi bàn đánh bạc.
Từ trong vầng sáng bước ra, Nghê Già có chút choáng váng, luôn cảm thấy hô hấp không thuận, lúc đi về phía Việt Trạch, bước chân vững vàng có hơi chút loạng choạng, chậm chạp đến bên cạnh anh.
Anh mỉm cười nhìn cô, nắm chặt tay cô, cảm thấy hình như hơi lạnh, anh nhẹ nhàng chà xát: “Căng thẳng à?”
Nghê Già nhỏ giọng “Vâng”, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh, gò má có chút ửng hồng, âm thanh kích động: “Có điều, em thắng lại được 6% rồi.”
“Ừ, anh thấy rồi. Em lợi hại lắm.” Việt Trạch nắm chặt tay cô, trầm giọng cổ vũ.
Tuy nhiên, anh lại không khỏi lo lắng, đây dù sao cũng là ván bài đầu tiên của cô, mặc dù làm rất tốt, hầu như không biểu lộ ra tâm trạng của mình, nhưng chỉ cần sơ hở một chút đều có thể làm cho người chơi lão luyện như Tôn Triết nhìn ra.
Quyết định thắng thua trong bluff thường chính là những chi tiết này.
Một ván đầu, cô thắng nhờ vào vận may, và phản ứng ngây ngô không hợp lẽ thường, có người nào khi cầm bài đẹp lại căng thẳng thấp thỏm như cô đâu?
Nhưng ván kế tiếp thì khó nói.
Bài đẹp như thế này có xác suất cực nhỏ, đến khi đó có lẽ chỉ có thể đếm bài kết thúc ván. Đến lúc đó quan trọng chính là đòn tâm lý, ai có thể dọa được đối phương thì người đó thắng.
Nhưng Nghê Già, nếu ván kế tiếp cô cầm phải một bộ bài xấu, cô còn có chọn lựa sao? Còn có thể trấn định như thế?
Việt Trạch không biểu hiện sự lo lắng ra ngoài, Nghê Già cũng len lén thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tôn Lý ở bên kia đột nhiên nở nụ cười, khiêu khích hỏi: “Nghê Già, cô vẫn còn trinh à?”
Nghê Già quay đầu nhìn hắn, ghét bỏ nhăn mày.
Tôn Lý lập tức nói: “Thế là được rồi. Ván trước chúng tôi không có ra điều kiện gì, ván này thêm vào quyền có được đêm đầu tiên của cô, thế nào?”
Tròng mắt Việt Trạch tối sầm lại, sắc mặt âm trầm như nước, vừa muốn đứng dậy, Nghê Già liều mạng kéo anh lại, nhìn anh kiên định lắc đầu.
Nếu như điều kiện bọn họ đưa ra cô không đồng ý, thế thì điều kiện trước đó cô đề ra cũng sẽ không còn hiệu lực, tiền đặt cược của bọn họ cũng sẽ đổi thành những thứ khác, không còn là cổ phần của Hoa thị nữa. Hơn nữa, chọc giận hai tên biến thái này, có khả năng bọn hắn sẽ đem bán cổ phần Hoa thị cho đối thủ của Nghê gia.
Lực trên tay Việt Trạch rất lớn, giống như muốn bóp nát tay Nghê Già , mắt anh tối tăm như vực sâu, anh nhìn cô, yên lặng nói: “Anh thay…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Nghê Già thay đổi, trên mặt tất cả ưu buồn biến mất, tay của cô không chút do dự rút khỏi lòng bàn tay anh, kiên quyết đứng lên.
Cô nhìn tấm bàn gỗ kia, không nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Việt Trạch cũng đứng dậy, chẳng biết vì sao anh có linh cảm không lành, anh muốn nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ đó, nhưng cô lại né tránh, khiến anh bắt hụt.
Tim anh trống rỗng, đột nhiên phát hiện, từ trước đến giờ đều là ảo ảnh, khoảng cách giữa hai người lúc này mới là chân thật.
Cô vẫn không nhìn anh, chỉ lẳng lặng nhìn không khí, không có biểu hiện gì, giống như một đứa trẻ lạc đường; nhưng lại quyết tuyệt như một chiến sĩ kiên cường.
Nghê Già lúc này, đáy lòng một mảnh bi thương.
Xem ra, vẫn không được.
Hết thảy ngọt ngào ấm áp trước giờ giữa cô và Việt Trạch, đều là thật; nhưng sự cô độc lúc này, cũng là thật.
Cô vẫn không thể giao vận mệnh của mình vào tay anh.
Nếu như hôm nay cô thua, cô sẽ bị Tôn Triết và Tôn Lý mang đi.
Còn nếu như cô thắng, cô cũng không có cách nào có thể giải thích với Việt Trạch về sự không tín nhiệm của cô.
Bất luận kết quả hôm nay ra sao, sự ngăn cách giữa cô và Việt Trạch xem như đã là cục diện đã rồi.
May mà cả hai chỉ xem nhau như một cảng dừng chân yên bình để tháo xuống mặt nạ thường ngày tìm kiếm ấm áp, không đặt quá nhiều tình cảm, như thế rất tốt. Nhưng vì sao trong lòng lại đau như vậy?
“Việt Trạch, xin lỗi! Em vẫn,” Cô mê mang nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ngại quá, em đã quen nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Em không có thói quen giao sự sống còn của mình cho người khác.”
Âm thanh của cô nhẹ như lông vũ, dịu như tơ. Nhưng lại như một cây búa tàn nhẫn đánh vào lòng Việt Trạch.
Anh chỉ có thể trở mắt, nhìn bóng người gầy gò cô quạnh của cô dứt khoát kiên cường đi xa.
Anh có một loại cảm giác khó hiểu, rằng tất cả mọi chuyện trước đó chỉ là giả, bọn họ chưa từng thật sự ở bên nhau; mà khoảnh khắc này sau khi mặt nạ bị kéo xuống, bọn họ nhất định sẽ phải tách ra, cũng không có khả năng có thể tiếp tục bên nhau.
Anh nhớ, bất kể lúc nào cô ở cùng anh, cô đều sẽ hồn nhiên, hoạt bát, đáng yêu, ngây thơ. Anh cho rằng, anh có thể làm cho cô thả xuống những trói buộc và gánh nặng, làm cô quên đi trọng trách và quá khứ nặng nề.
Nhưng vào lúc này đây, anh mới biết, cô vẫn là một con nhím.
Lúc bình tĩnh thong thả, cô sẽ tham lam hưởng thụ tất cả những thứ làm cho cô an lòng, để lộ ra cái bụng đáng yêu làm nũng;
Một khi đến thời khắc then chốt, cô sẽ lập tức cuộn mình, dựng thẳng gai, rời xa tất cả những người xung quanh, cô sẽ vẫn một người chịu đựng, coi như bị ép, cũng sẽ dứt khoát, không chút sợ hãi nào.
Mãi đến tận hiện tại, anh mới đột nhiên phát hiện, Nghê Già lúc này mới là Nghê Già chân thật. Cô độc, mệt mỏi, cảnh giác, đa nghi, bất an, kiêu ngạo, quật cường, cứng cỏi, kiên định, khó để người lại gần, không dựa vào bất kỳ ai, không tin bất kỳ người nào.
Đến lúc này, anh mới nhìn rõ, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn một mình.
Hoặc, người khác mãi mãi cũng không bao giờ có khả năng bước vào thế giới của cô.
Mà anh, chính là người khác trong ý nghĩ cô.
Anh nhìn bóng hình như huyễn ảnh ấy, chẳng hiểu vì sao môi lại cong lên, tựa như nở nụ cười.
Lúc này, tim, đau đến muốn nứt ra.
#
Nghê Già đi đến trước bàn bạc, vừa muốn ngồi xuống, nhưng lại có người bắt lấy cánh tay cô, kéo cô ra.
Cô ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, kinh ngạc nhìn lại, Việt Trạch đã kéo ghế ra, ngồi xuống.
Quy củ của sòng bạc, đã lên bàn, không thể đi xuống.
Nội tâm của Nghê Già giống như bị bóp chặt, gai toàn thân nhím con đều dựng thẳng.
Cô vừa mới nói mình sẽ không đem vận mệnh của mình giao cho người khác, người đàn ông này không nghe hiểu tiếng người sao?
Cô thở hổn hển, giống như cảnh cáo và uy hiếp, giọng nói nhỏ đến tối đa chỉ để cho anh nghe thấy: “Việt Trạch, anh nghe không hiểu sao? Chuyện của em không cần anh lo, anh dựa vào cái gì can thiệp…”
“Anh cho rằng, vận mệnh của chúng ta nối liền nhau.” Ngữ điệu của Việt Trạch lãnh đạm, không có nhìn cô.
Nghê Già ngẩng người, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Từ xưa tới nay, chưa từng có ai vì cô gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào, xưa nay chưa từng ai đứng ra bảo vệ cô, chỉ có một mình bảo vệ chính mình; cho nên, anh tự chủ trương quyết định thay cô, tự cho là có thể thay thế cô, thực sự là vô lễ, thực sự là quá bá đạo.
Cô rất phản cảm, rất ghét, rất căm ghét.
Nhưng, lòng lại dâng đầy cảm giác vừa chua xót lại ấm áp, nóng đến mắt cũng cảm thấy đau.
Cô cắn răng, mắt không nháy một cái, chấp nhất nhìn anh; nhưng anh vẫn không có quay đầu lại, ánh mắt lành lạnh, nhìn đối thủ phía đối diện.
Tôn Lý nhíu mày, vừa muốn nói, Tôn Triết đã mở miệng trước: “Việt Trạch, anh muốn thay Nghê Già đánh ván bài này?”
Việt Trạch nhàn nhạt, bình tĩnh: “Không chỉ có như vậy, tôi yêu cầu các người thay đổi điều kiện.”
Lông mày Tôn Lý nhăn càng sâu, lại vừa muốn nói, kết quả Tôn Triết lại đã dành trước: “A? Chuyện này có chút khó, chúng tôi vì sao phải nghe anh đây?”
So với ngữ khí ôn hòa lòng vòng của Tôn Triết, ngữ điệu của Việt Trạch cũng vẫn thường thường, không lên không xuống:
“Tôi có thể cung cấp cho hai anh một điều kiện khác thú vị hơn.”
“Ồ?” Tôn Triết đầy hứng thú nhìn anh.
Việt Trạch phong đạm vân kinh nhìn Liễu Phi Dương ở phía sau, nói: “Nghe nói đại ca Trình Hướng của anh muốn cánh tay phải của tôi, tôi sẽ thêm vào cánh tay phải này, thế nào?”
Nghê Già trố mắt: “Việt Trạch anh điên rồi sao??”
Cô xông lên trước một bước, hai tay gắt gao nắm chặt mép bàn, móng tay trắng bệch, mắt nhìn chòng chọc Việt Trạch, viền mắt thấp hồng, từng câu từng chữ nói, gần như nghiến răng nghiến lợi:
“Việt Trạch, tôi và anh không có quan hệ gì, tôi thực sự không cần anh quan tâm.”
Cô nói xong câu đó, Việt Trạch rốt cục nhậm rãi ngước mắt nhìn cô, tròng mắt tối đen như đá thạch anh đen, không chút ánh sáng, sâu thẳm giống như muốn dìm người ta vào trong đó.
Anh lẳng lặng nhìn cô,
Cái cô chọc vào là nói lăng nhăng này cũng thật là…
Rõ ràng đã sốt ruột đến viền mắt đều đỏ, còn cố làm mặt như không vung móng vuốt với anh, thật là…
Nghê Già nhìn con ngươi yên tĩnh của anh, đột nhiên lại không có lời nào để nói nữa, đáy lòng không hiểu sao không còn một âm thanh nào, cũng không còn bất cứ suy nghĩ nào nữa.
Thôi, cứ theo anh ấy đi.
Nếu anh ấy đã nói vận mệnh hai người nối liền với nhau, vậy thì giao cho anh ấy, theo anh ấy đi thôi.
Cho dù kết quả hôm nay xấu đến mức nào, cũng là hai người cùng gánh không phải sao? Chỉ cần nghĩ như vậy, sự bi thương và cô quạnh đều không còn nữa rồi?
Nước mắt trong mắt Nghê Già nháy mắt bốc hơi, cô thu hồi ánh mắt, không tiếng động kéo cái ghế bên cạnh qua, cách anh chừng vài bước, ngồi xuống.
Tôn Triết ở đối diện suy tư, xoa cằm suy nghĩ một lúc, phát hiện bản thân hắn đã lọt vào tròng của Việt Trạch.
Tay phải của Việt Trạch, đêm đầu tiên của Nghê Già, đương nhiên vế sau hắn càng thích, huống chi, hắn cũng không muốn lấy tay phải của Việt Trạch.
Nhưng lời này của Việt Trạch lại cho hắn vấn đề lớn.
Tôn Triết, mày trọng sắc muốn một người phụ nữ, hay trọng tình giúp anh em mình hả giận đây?
Tôn Triết chỉ có thể chọn lựa phương án sau, còn không thể tự chọn: “Nếu đại ca của tôi muốn tay phải của anh, vậy nếu anh thua, tôi sẽ trực tiếp giao anh cho anh ấy.”
Việt Trạch không có dị nghị, điều anh quan tâm chỉ là đối phương có đáp ứng điều kiện anh đưa ra hay không thôi, Nghê Già và chuyện này triệt để không có quan hệ nào.
“Vậy bắt đầu đi.” Tôn Triết nói.
Người phát bài không chút biểu cảm chia bài, trước tiên đưa về phía Tôn Triết, cho hắn rút bài, lại đẩy về phía Việt Trạch, qua lại như vậy. Đến khi mỗi người trong tay có hai lá bài, Tôn Triết liếc mắt nhìn.
Hôm nay quả thật là một ngày thần kỳ, lại như ván đầu tiên, hiện tại trong tay hắn đang có hai con K bích.
Tôn Triết: “1% cổ phần Hoa thị.”
Ngón tay Việt Trạch nhẹ điểm lên mặt bàn, ngữ khí và vẻ mặt trầm ổn: “Theo. 10% Công nghệ Tây Tư.”
Đuôi lông mày của Tôn Triết nhẹ giương, công nghệ Tây Tư thuộc về tập đoàn Năng Lượng Hoa Hạ, là công ty chế tạo công nghệ dưới quyền quản lý của Việt Trạch, có tiềm năng rất triển vọng.
Tiếp tục rút bài, lại lật ra một con K bích, đáy lòng Tôn Triết mỉm cười, bề ngoài lại ẩn nhẫn.
“2% cổ phần Hoa thị.”
Đàn ông quyết đấu với nhau quả nhiên càng có tính khiêu chiến, Tôn Triết có chút đắc ý nhìn Việt Trạch, anh vẫn như trước lạnh nhạt, liếc bài một cái, không chút suy nghĩ, nói: “Theo. 15% Tây Tư.”
Tôn Triết cụp mắt suy nghĩ, tiếp tục rút bài, lại một con K.
Tôn Triết có một loại linh cảm, bài lần này phỏng chừng so với lần trước càng tốt. Xem ra, thần may mắn đang đứng về phía hắn! Loại xác suất này, tuyệt đối chưa từng có người có.
Hoặc, cô gái này thật sự là nữ thần may mắn?
Tôn Triết tranh thủ liếc mắt nhìn Nghê Già đang ngồi kế bên Việt Trạch một cái, cô gái mím môi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tròng mắt trắng đen rõ ràng, đang lo lắng nhìn chằm chằm Việt Trạch, không một lần nháy mắt.
Cô giống như không dám nhìn bài của anh, chỉ cứng đờ ngồi trên ghế, tay nhỏ nắm chặt thành đấm, hệt như động vật nhỏ thấp thỏm lại chấp nhất nhìn gò má của Việt Trạch.
Bộ dáng vừa chăm chú vừa hoảng sợ, cũng thật đáng yêu!
Tôn Triết thèm thuồng sờ cằm, đáng tiếc, trong mắt mỹ nhân không có mình, mà chứa một người đàn ông khác. Tôn Triết có chút mất mát, liếc mắt nhìn người đàn ông cô đang nhìn kia, kết quả bắt gặp ánh mắt băng lãnh, đen kịt, mang theo bất mãn và cảnh cáo của Việt Trạch.
Ánh mắt tức giận giống như là, nhìn lén người phụ nữ của hắn, bị hắn phát hiện.
Tôn Triết âm thầm nghĩ, Việt Trạch có bạn gái sao? Không có? Nhưng Nghê Già và hắn ở chung với nhau, giống như có cái gì đó. Một cô gái như Nghê Già, làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm tình nhân của Việt Trạch được? Thật khờ, quá oan ức cô rồi, đúng là phung phí của trời.
Xem ra, hắn phải cố gắng cướp cô về.
Tôn Triết thu lại suy nghĩ, nở nụ cười: “Thêm. 5% Hoa thị.”
Việt Trạch lạnh lùng nhìn hắn, gần như khi lời hắn vừa dứt thì nói: “Theo. 25% Tây Tư.”
Tôn Triết vô cùng nghi hoặc, rút lá bài cuối cùng, đáy lòng nói thầm vô số lần ‘K’, cẩn thận mở ra, quả nhiên là K.
5 con K!
Tôn Triết mừng như điên, hắn nhất định sẽ thắng.
Phần thắng so với ván đầu càng cao.
Trừ phi trên tay Việt Trạch là 5 con A bích, nếu không thì hắn chết chắc rồi.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể có 5A, có được 5 lá như thế, xác suất rất nhỏ, không chút đáng nói, hôm nay trời cao rõ ràng phù hộ hắn gặp may, Việt Trạch tuyệt không có khả năng may mắn như thế.
Bằng trực giác của hắn, tuyệt đối sẽ không.
“Thêm. 7% Hoa thị.” Đây là cổ phần còn lại của Hoa thị nằm trong tay hắn.
Hắn tự tin nhìn về phía Việt Trạch, không nghĩ tới anh vẫn phong ba bất động, lãnh đạm nói ra một chữ: “Theo.”
Cuối cùng, khí phách thêm vào một câu: “50% Tây Tư, thêm 2% Năng Lượng Hoa Hạ; cược thêm 20% Tôn thị của anh.”
Tôn Triết ngẩn ra, duy trì nụ cười, trong lòng lại đổ mồ hôi hột.
Từ đầu đến cuối, Việt Trạch không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, một chút cũng không, căn bản không thể nào suy đoán được tâm lý của anh.
Cho dù Tôn Triết cố tình nở nụ cười tỏ vẻ bài rất tốt, Việt Trạch cũng nhắm mắt làm ngơ, lễ phép chờ rút bài, nhìn bài, lật bài, thêm cược.
Hắn nghe nói tính cách của Việt Trạch cực kỳ lãnh đạm, nhưng người thân kinh bách chiến như hắn cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt khi đối diện mấy trăm triệu tài sản như Việt Trạch, lại có biểu hiện như không liên quan gì đến mình.
Hắn còn nghe nói Việt Trạch làm bất cứ chuyện gì đều do tình thế bắt buộc, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn cứng rắn, hơn nữa anh lại dám đem 50% Tây Tư lên bàn bạc, thậm chí ngay cả cổ phần tập đoàn Năng Lượng Hoa Hạ cũng mang lên.
Lẽ nào, người này thật sự may mắn như vậy, rút được 5 con A bích?
Làm sao có thể?
Trong đánh bạc có một câu nói, người có thể rút được toàn A bích, chính là con của thần may mắn.
Hắn, Việt Trạch? Con của thần may mắn?
Tôn Triết khịt mũi xem thường, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi. Lẽ nào Việt Trạch đang lừa hắn? Nhưng người làm việc trầm ổn như vậy, làm sao có thể tùy tiện ra tiền cược.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Người phát bài hỏi: “Xác định không rút lui?”
Việt Trạch lạnh nhạt nói: “Không rút..” Nói đoạn, quay đầu nhìn Nghê Già, mặt cô trắng bệch, căng thẳng và lo âu nhìn anh. Việt Trạch nhìn cô một cái, không nhịn được giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ có chút lạnh của cô, cười nhẹ.
Tay hạ xuống, đưa tay nắm chặt quả đấm nhỏ vào trong lòng bàn tay.
Tôn Triết nhìn chằm chằm tình cảnh này, nhìn thấy khóe môi mơ hồ mang theo ý cười, trong khoảnh khắc đó sợi dây cung trong đầu đứt ra:
“Tôi rút!”
Tôn Triết hắn xưa nay sẽ không thua, nhưng hôm nay trên ván bài Baccarat hắn am hiểu nhất, bại bởi thiên tài Doãn Thiên Dã; trên ván bài Infinite bluff, rõ ràng vận may như thế, lại thua bởi tân thủ như Nghê Già.
Hắn có chút thống hận sự sắp đặt của ông trời, hôm nay ra ván bài tốt như vậy, thậm chí có thể đi vào sử sách để người đời làm tiết mục truyền miệng, nhưng cho hắn vận may như vậy, lại cho đối thủ còn tốt hơn.
Nếu như rúti, hắn chỉ mất 3.5% Hoa thị, nếu không rút, 5A trong tay Việt Trạch, sẽ làm hắn mất 7% Hoa thị và 20% Tôn thị. Hắn không thể mạo hiểm.
Tiếng Tôn Triết vừa dứt, những sợi dây thần kinh căng cứng trên người Nghê Già gần như đứt hết, hết thảy sức lực đều không còn, cả người cô mềm nhũn, gục vào trong lòng Việt Trạch, nước mắt chảy như đê vỡ, tùy ý rơi xuống âu phục của anh.
Việt Trạch ôm cô, ánh mắt nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ bờ vai cô, lẳng lặng nói: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Tôn Lý căm giận đấm một quyền lên vách tường, không nói lời nào; Tôn Triết quá hiểu quy củ của sòng bạc, cổ phần Hoa thị đều do hắn thắng được trên sòng bạc, thua cũng không đáng tiếc. Cho nên gọn gàng nhanh chóng cầm văn kiện, in dấu ấn, giao cho Việt Trạch.
“Cảm ơn!” Việt Trạch ngắn gọn nói một câu, nhận lấy văn kiện, giao cho Nghê Già, lại đỡ cô đứng lên rời đi.
Nghê Già ôm chặt túi giấy, Việt Trạch ôm chặt cô, mỗi người ôm bảo bối của chính mình, đi ra khỏi phòng VIP.
Bên trong phòng VIP một mảnh yên tĩnh, Tôn Triết hiếm thấy lại yên tĩnh trầm tư.
Tôn Lý ở một bên phát hỏa: “Bluff là cái gì? Loại đánh cược nhờ vận may này anh cũng chơi? Tôi thấy anh điên rồi, dĩ nhiên nghe lời con ả kia?”
Tôn Triết không có tâm tình liếc hắn một cái: “Thứ tao thua cũng là thứ tao thắng về được, mày tức cái gì? Ít ra tao cũng quang minh chính đại thua; không giống như mày, bị người ta cầm video lúc bị bỏ thuốc ra uy hiếp.”
Tôn Lý tức đến đỏ mặt tía tai, gầm dữ một tiếng, đá lăn cái ghế.
Hắn tức giận đến mọi người thiếu chút nữa đứng không vững, nhìn chằm chằm bộ bài nằm sấp trên bàn, đột nhiên đi lên: “Tôi muốn nhìn xem, con thần may mắn rút được 5 con A là…”
Thanh âm tức giận im bặt, Tôn Lý kinh ngạc trợn to hai mắt, không dám tin.
Tôn Triết thấy biểu hiện của hắn cứng ngắc như đá, ngẩng đầu: “Làm sao?”
Tay Tôn Lý run kịch liệt, cầm 5 lá bài đưa qua cho hắn nhìn, Tôn Triết trong nháy mắt kinh ngạc đến không biết dùng vẻ mặt gì, điếu thuốc rơi xuống thảm, tạo ra một cái lỗ cháy nhỏ.
Năm lá bài kia, từ trái sang phải, trình tự là:
3, 6, 7, 9, 6.
Tôn Triết hóa đá, hắn bị một bộ bài tệ hại bluffed.
Tôn Lý tức giận đập bài lên mặt bàn, cường độ vô cùng lớn, đánh ra một mảnh bài rực rỡ, bay múa trên mặt bàn sáng chói.
Người phục vụ không tiếng động dọn dẹp phòng VIP, mở rèm cửa sổ ra, hiệu quả cách âm cửa sổ rất tốt, mặc cho mưa to gió lớn bên ngoài.
Tôn Lý nhìn một mảnh tối đen ngoài cửa sổ, đột nhiên nở nụ cười: “Bão đến rồi, vừa vặn anh Trình cũng muốn nhân cơ hội này xử lý sạch. Hôm nay hòn đảo sẽ biến thành địa ngục, anh, anh nói xem, có muốn tạo bất ngờ cho Việt Trạch không?”
Đi qua hành lang dài dằng dặc, qua vài cánh cửa, Nghê Già luôn cảm thấy đoạn đường này thật xa, thảm so với lúc tiến vào càng mềm mại. Tựa như trước đó quá sốt sắng nên tay chân lạnh ngắt, mà hiện tại ý thức thu hồi thì toàn thân đều nóng đến bỏng.
Thế giới giống như quay cuồng, những bức tranh trên vách tường đều biến thành tranh trừu tượng, sắc thái như dòng sông chảy xuôi trước mặt cô.
Hai chân mềm mại của cô như bị đóng băng, làm thế nào cũng đứng không vững, gần như toàn bộ trọng lượng đều đổ dồn lên người Việt Trạch mới miễn cưỡng đi ra ngoài được.
Cuối cùng trong nháy mắt khi vừa bước ra ngoài, vệ sĩ áo đen của Việt Trạch đều tiến lên tiếp đón, Tiểu Minh giống như đang nói: “Bão sắp tới, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi.”
Tiếng nói của cậu ong ong, như truyền đến từ phương xa.
Trước mặt tất cả đều là áo đen, màu đen…
Nghê Già chỉ cảm thấy mắt tối sầm, cả người mềm oặt, cũng không có tri giác, ngã vào trong lồng ngực Việt Trạch.