A Luân sững sờ: “Hả? Mất cái gì? Tên trộm hôm trước còn chưa bắt được đâu“.
“Mất một bức tranh” An TẦm đáp lại.
“Bức tranh gì? Tranh của cô vẽ á?”
A Luân hiểu ra thì hết sức ngạc nhiên: “Đây là vụ án lớn đó!”
“Chúng tôi quay về để báo án đây này“.
A Luân gãi gãi đầu: “An Tầm, hay là nhà cô bị trộm theo dõi rồi?”
“Đúng thế đấy, cảnh sát Đinh Nam chỉ để làm cảnh thôi, cho nên bọn chúng mới càng ngày càng liều lĩnh như vậy“.
An Tầm nói, mày nhướn về phía A Luân, mặt A Luân càng lúc càng đỏ hơn, anh tức giận nói: “Lần trước là do không có ai nhìn thấy, hai người cũng không cung cấp được lời khai có giá trị, ai bảo hôm đó bị trộm vào mà hai người cũng không chịu ra khỏi phòng, chắc chắn là chẳng làm chuyện tốt gì cả“.
An Tầm không ngờ anh ta lại nhắc tới chuyện ngày hôm đó, cô tức giận muốn giẫm giày cao gót xuống chân anh, nhưng phản ứng của người ki lại cực kì nhanh chóng: “Nói không lại thì động tay động chân à, cô đang chột dạ đấy hả?”
An Tầm dừng lại, nhìn A Luân cách mình 8m, khẽ nhếch cằm, nói thẳng:
“Lý Giai Luân, có phải cha anh nhờ anh giúp ông trông coi biệt thự đúng không?”
“Hả?”
“Giờ biệt thự bị trộm, anh là người phải chịu trách nhiệm chứ gì nữa?”
“Hả?”
An Tầm cong môi, cười khẽ,A Luân thấy An Tầm như vậy thì càng run rẩy sợ hãi hơn bao giờ hết, định nói mấy câu dỗ dành lấy lòng, không ngờ đã nghe cô nói tiếp:
“Trừ khi anh lập công chuộc tội, nếu không cứ chờ bồi thường tiền đi“.
Tranh cô vẽ rất đắt, anh có bán thân cũng không đủ bồi thường, A Luân lập tức mặt như đưa đám cầu xin Tư Vũ: “Chuyện này mắc mớ gì tới tôi đâu? Tư Vũ anh nói với cô ấy đi, chuyện này không liên quan tới tôi“.
Tư Vũ đeo khẩu trang lên, ánh mắt hờ hững liếc nhìn A Luân một cái: “Từ trước tới nay tôi chưa làm chuyện tốt bao giờ“.
A Luân lúng túng, hay lắm, cùng lúc đắc tội với hai người!!
Sau khi ra khỏi sân bay, A Luân nhìn ánh sáng mặt trời chói chang, lại nhìn người con trai đeo khẩu trang đen chỉ chừa ra đôi mắt sâu đen nhánh, thắc mắc hỏi: “Trời nóng như vậy, anh đeo khẩu trang làm gì?”
“A Luân này, người trẻ tuổi ấy, nên thường xuyên lên internet một chút“.
An Tầm nói xong thì cùng lên ghế sau ngồi cùng Tư Vũ, cô nâng cửa kính lên cao chặn ánh mắt của một số người đi đường.
Lúc đến biệt thự, vài đồng nghiệp của A Luân đã đứng chờ ở ngoài cửa sẵn, cho đến khi có một nữ cảnh sát rạng rỡ muốn xin chữ kí của Tư Vũ thì A Luân mới hiểu ra, Tư Vũ là... người nổi tiếng??
An Tầm kiểm tra biệt thự lại một lần nữa, cô phát hiện ra, tất cả các bức tranh đều mất hết, cô nhìn nữ cảnh sát đang ghi chép rồi nói:
“Lầu trên, lầu dưới tổng cộng có 6 bức tranh, tất cả đều mất hết, những bức tranh đó tôi vẽ bừa khi còn nhỏ, cũng không đáng bao nhiêu tiền, trong phòng tranh cũng bị mất một bức, làm ơn giúp tôi tìm bức tranh này về“.
“Tranh trong phòng vẽ chính là...” nữ cảnh sát liếc Tư Vũ một cái, đỏ mặt:
“...là bức vẽ anh ấy sao?”
“Đúng vậy!”
An Tầm vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Tư Vũ, như thể đang oán trách anh sao lại mê hoặc cô gái trẻ tuổi thành ra như vậy.
Tư Vũ làm như vô tội, thấy họ kiểm tra biệt thự, anh đến nắm tay An Tầm:
“Đi thay váy dài được không?”
Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô mặc bừa một chiếc T_shirt với một cái quần jean mỏng, cũng đàng hoàng mà: “Mặc như vậy không được ạ?”
Anh cười, ghé sát vào tai cô: “Rất đẹp,nhưng em mặc váy dài sẽ mê hoặc cả anh“.
An Tầm oán trách liếc anh một cái, ai ngờ anh lại còn nói tiếp: “Không mặc gì sẽ khiến anh ý loạn tình mê“.
Nữ cảnh sát đỏ mặt chạy ra xa. A Luân nhận định tên trộm này có thể là người tái phạm, bởi vì khóa cửa biệt thự không bị phá, có lẽ hắn còn có kỹ năng cạy mở, họ sẽ điều tra những công ty mở khóa gần đây.
Hơn nữa lần mất trộm này và lần trước có thể do cùng một người gây ra. Dĩ nhiên, điều trước hết họ phải làm là bây giờ chỉ có thể đến điều tra ở các phòng triển lãm tranh, người đăng tin trên blog, xem có biết được thêm gì không, tin tức từ đó có thể tra ra nghi phạm.
Rất nhanh, họ tìm được phòng triển lãm tranh kia, đây là phòng triển lãm lớn nhất khu phố này.
Có lẽ vì thời tiết quá nóng, trong tiệm không có bóng một ai, bà chủ quán ước tầm ba mươi tuổi, đang vui vẻ ngồi phía sau máy tính xem tin nhắn. Nghe ngoài cửa có tiếng động, bà không buồn ngẩng đầu lên mà nói thẳng: “Nếu muốn mua bức tranh của anh đẹp trai kia thì lên blog của tôi trước, tag ba người bạn vào..”
Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, bà đã nhận ra người đến không phải khách mua mà lại là vài người trong đồng phục cảnh sát, theo sau bọn họ là đôi nam nữ.
Người con gái mặc một bộ váy dài màu lam, dịu dàng xinh đẹp, đi bên cạnh cô là một người đàn ông đeo khẩu trang, dáng người rất cao, đôi mắt lại cực kì trầm tĩnh, cảm giác quen thuộc này khiến cho người ta cô thức lại nhìn thêm vài lần.
Bà chủ thường xuyên giao tiếp với khách hàng đã khéo léo thành quên, bà cười cười đi ra cửa: “Mấy sếp à, những bức tranh ở đây đều là đường dây chính quy đưa đến, tuyệt đối không có trốn thuế, lậu thuế gì đâu“.
“Xem nhiều phim Hồng Kông quá hả? Còn gọi sếp“.
A Luân liếc nhìn bà ta một cái, lấy giấy chứng nhận đưa ra: “Còn nữa, chúng tôi không phải người của cục thuế, không đến điều tra trốn thuế hay lậu thuế gì hết“.
Bà chủ haha cười: “Vậy mấy vị muốn mua tranh sao?”
“Bức tranh hôm qua cô đưa lên mạng vẽ cái gì?” A Luân hỏi.
Bà chủ vừa nghe xong nụ cười trên mặt đã đông cứng lại: “Chống mại dâm à? Bức tranh kia cũng có lộ gì đâu.”
Chỉ vẽ một người đàn ông có phần hấp dẫn, chút gì đó mê hoặc người nhìn, bạn sẽ thấy ánh mắt anh đang dịu dàng nhìn lại, thâm tình trìu mến, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt kia thôi cũng đủ làm tim đập rộn ràng, không cách nào rời mắt đi được.
Vẽ đẹp, người mẫu cũng tốt.
“Ở đây không bán sao?” An Tầm đi tới hỏi.
“Không có đâu.”
Bà chủ nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trước mắt: “Cô muốn mua à? Cô có thể trả bao nhiêu tiền, bây giờ ít hơn năm chục ngàn tôi không thể bán được”
An Tầm nghe bà nói không bán, cô khẽ cười một tiếng: “Bức tranh này ít hơn năm triệu thì không được bán.”
“Hả?”
Trong lúc nhất thời bà chủ không phản ứng được ngay, sau đó bà mừng rỡ đến mức giọng nói cũng run run rẩy rẩy: “cô nói thật à?”
“Thật!”
An Tầm dịu dàng cười lại: “Bà mang bức tranh ra tôi xem chút.”
Có cách sát ở đây bà chủ cũng không sợ gì, đáp lời rồi chạy vào phòng khách lấy bức tranh ra, An Tầm nhìn thử, quả nhiên, càng nhìn càng thấy không hề tệ.
Mấy người cảnh sát nam nhìn qua cũng không thấy ngại ngùng, chỉ khẽ khàng ho thêm hai tiếng, liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nãy giờ không nói năng câu nào.
Cô cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy tranh thật, mặt lại từ từ đỏ lên, cô thấy người ta nhìn sang thì ngượng ngùng lầm bầm: “Tranh này như có ma lực ấy.”
Cảm giác như thể người trong tranh đang tỏ tình với mình, đương nhiên, câu sau cô chẳng dám nói ra.
An Tầm thấy bà chủ đang muốn lấy vải che tranh lại, cô đưa con dấu của chính mình và ảnh chụp ra: “Tôi chính là tác giả của bức tranh này, bức tranh này tôi không hề bán mà bị người ta lấy cắp, cô lấy kính lúp thử nhìn đi, dưới góc phải có con dấu và chữ ký của tôi, còn cả tên của bức tranh nữa”
Lúc này bà chủ mới đờ đẫn ra: “Cô nói bức tranh tôi mua là tang vật?”
“Đúng, cô gái này đã qua xác minh, đích thực là tác giả của bức tranh, lúc bà mua tranh sao không xem giấy chứng nhận mua bán ấy?“.
A Luân đi đến giúp An Tầm gói bức tranh lại: “Lát nữa phải khai báo lại, nói rõ cho chúng tôi những gì bà biết về người bán bức tranh này”
Bà chủ không thể đón nhận nổi kết quả cuối cùng này, mặt mày đưa đám không muốn phối hợp cùng, mắt mũi vẫn còn chằm chằm không muốn rời xa nhìn bức tranh kia, cho đến khi An Tầm và người đàn ông đeo khẩu trang mang bức tranh lên xe, bà mới nhận ra đó là người trong bức tranh.
Đôi mắt kia sao mà sai được kia chứ.
Sau đó cảnh sát thu lại hết các camera quanh khu vực phòng triển lãm tranh gần đó mang đi, chuẩn bị quay về nghiên cứu suốt cả đêm.
Ân Tầm tìm được tranh rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, cô gửi lời cảm ơn đến mấy anh cảnh sát rồi cùng Tư Vũ rời đi, để lại bà chủ đau lòng rơi nước mắt, tiền không kiếm được còn phải nộp phạt bốn ngàn.
Chờ cảnh sát rời khỏi, bà lấy di động ra đăng tin lên blog, bức tranh kia là tang vật, nghe nói bị trộm lấy cắp, cảnh sát vừa dẫn theo tác giả của bức tranh và người trong tranh đến tiệm lấy tranh về, tác giả là một cô gái trẻ, xem con dấu hình như tên A Tầm, người đẹp trong tranh mang khẩu trang, cả buổi không nói câu nào, cuối cùng giờ tôi mới biết, hóa ra bức tranh kia tên Ti Vũ.”
Bà chủ còn đăng kèm một bức hình, trong ảnh, đập vào mắt có thể thấy rõ ràng bóng dáng của cảnh sát xung quanh, nhưng hai người ở giữa vẫn cực kì nổi bật, họ đưa lưng về phía ống kính bước ra ngoài.
Vóc dáng người con trai khá cao gầy, đôi chân dài rõ rệt, người con gái mặc váy dài tóc đen, cực kì khí chất.
Kết quả là, lượng bình luận lại bắt đầu bùng nổ, rất nhiều người cười bà chủ đến bậc thầy mới của tranh sơn dầu là An Tầm,mà cũng không biết, những người khác lại quỳ xin bà chủ đưa hình chính diện, có người lại càng hăng hái tiếp tục tìm tin tức nam chính của bức tranh “Ti Vũ“.
Đương nhiên những điều này An Tầm và Tư Vũ đều không hề đọc, trên đường trở về, An Tầm nghe vài cuộc điện thoại, Đậu Miêu muốn cô nói rõ hơn, An Phi ở nhà cũng tức giận gọi điện hét ầm, hỏi có phải An Tầm là tác giả của bức tranh hay không, anh chàng đang cực kì tức giận.
Tư Vũ cũng nhận được khá nhiều cuộc gọi, Đại Xuyên gọi điện từ nước ngoài hơn mười phút, anh ta vừa la vừa hét nói yêu Tư Vũ quá, lại càng sùng bái An Tầm hơn, hối hận vì lúc đầu mình đã không xin chữ ký của cô, còn cười ngây ngô bảo, hóa ra lúc đầu ở Đinh Nam cả đêm bọn họ ở trong phòng tranh đúng ra là để vẽ tranh thật, sau cùng anh còn hỏi, không lẽ Tư Vũ đã cởi hết mà không có làm gì?
Tư Vũ mặc kệ anh ta, vừa mới cúp điện thoại lại có người gọi tới hỏi thăm, cuối cùng anh không kiên nhẫn nổi nữa tắt máy.
An Tầm xem bức tranh Ti Vũ mới mất đã tìm lại được chẳng khác nào bảo bối, suốt đường trở về cô ôm khư khư trong lòng, Tư Vũ lại có vẻ không an lòng, hai người quay về Đinh Nam.
Đây là nơi cô đã vô cùng quen thuộc, hàng ghế dưới tàng cây trong sân vẫn đó, phủ đầy bụi bặm và lá khô.
Ân Tầm bàn bạc với Tư Vũ cùng nhau quét dọn sân biệt thự, chuyện đầu tiên là anh làm sạch cái ghế, sau đó ngồi lên, đôi chân dài gác lên bệ đá bên cạnh, giống như tư thế trước đây, nhìn về phía Ân Tầm đang cầm chổi quét lá rơi.
Nhớ tới ngày trước anh cũng vậy, mấy đêm anh gần như không ngủ, khó khăn mới ngủ được chút thì cô đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô cười dịu dàng như thế, tà váy dài phất phơ lướt qua mắt cá chân và bắp chân anh, ngứa ngáy khắp toàn thân.
“Này, sao anh không làm?”
Ân Tầm không vừa lòng nhìn anh đang nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn cô một mình làm việc, anh đưa tay về phía cô, ý bảo cô quá, Ân Tầm buông cây chổi rơm xuống, vừa đi tới đã bị anh kéo vào lòng, anh hôn bờ tai cô:
“Anh muốn "yêu" em ở chỗ này.”