Các bình luận cũng đủ thể loại, có người tin tưởng có người không, có nhiều cô gái còn khóc lóc nói chết cũng không được yêu.
Có một người tên “Hội trưởng hội những người thích bác sĩ Thẩm Tư Vũ” nói: “Bác sĩ Thẩm giải thích đi, sống hay chết thì nói quách cho mọi người thoải mái“.
Mẹ An ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, sau khi đặt một đĩa trái cây xuống trước mặt ba người, bà sợ An Tầm giận nên định khuyên cô nhất định phải cho Tư Vũ một cơ hội giải thích, không ngờ An Tầm lại bật cười khanh khách, đôi mắt cong cong nhìn Thẩm Tư Vũ: “Hội thích bác sĩ là cái gì thế này?“.
Tư Vũ cũng cười: “Chắc là một nhóm kín nào đấy“.
Mẹ An nhìn về phía An Phi, như thể đang hỏi con biểu hiện này có phải là phút yên bình trước một cơn bão lớn?
An Phi cầm một quả táo lên, cắn một miếng rồi gật đầu nói: “Mẹ đi trốn nhanh nhanh, kẻo không lát nữa máu me bắn tung tóe cả người“.
Tư Vũ lướt qua toàn thấy ảnh của mình, chỉ mới một lúc mà đã ồn ào náo nhiệt, anh lấy điện thoại ra đăng bài lên blog, vẫn phong cách trước sau như một, lời ít ý nhiều.
Anh nói: “Vô căn cứ“.
Vài phút sau đã có hàng ngàn bình luận, Hội trưởng hội những người thích bác sĩ Thẩm Tư Vũ lao đến đáp ngay: “Đã sống lại rồi“.
Nhiều người còn cảm thán làm mình sợ hết hồn một phen. Cũng có người bình luận khá là nổi bật, ít nhất An Tầm chỉ nhìn qua là thấy, tên blog của người này là Đinh Nam Mơ Mộng, có nhắn lại: “Thẩm Tư Vũ, em là Triệu Tĩnh Nhã, theo dõi nhau nhé anh“.
Suýt chút nữa cô đã quên mất người này, An Tầm nhướng mày nhìn Thẩm Tư Vũ, hình như anh không nhìn thấy tin nhắn kia, cứ thế khóa màn hình điện thoại.
Ngày hôm sau Trịnh Hi Thụy cũng đứng lên giải thích. Blog của cô tên là Miss.Siri, cô nói bác sĩ Thẩm của mọi người là hoa đã có chủ rồi, nhưng đáng tiếc đó không phải là tôi, phía dưới còn đăng ảnh chụp của mình, mọi người xác định cô chính là cô gái ngày đó đã lên xe Tư Vũ, mấy cô gái vừa mới sống lại được một ngày lại tiếp tục khóc lóc vì tim mình đã chạy trụi thành tro.
Một số khác ngại ngùng thừa nhận, mình chính là nơi mà trái tim của bác sĩ Thẩm đang gửi gắm. Một nhóm nhỏ khác thì bức xúc hét rằng, nói cho tôi biết cô gái kia là ai, tôi đảm bảo mình sẽ không đánh chết cô ta.
An Phi đưa di động lên nói với An Tầm: “Chuyện yêu đương của chị có thể gây nguy hiểm đến tính mạng đó“.
An Tầm nhìn thấy tên blog của Trịnh Hi Thụy thì bật cười: “Cô ấy tế nhị thật“.
Lúc Tư Vũ gọi điện thoại đến, An Tầm đang nghiên cứu nên đưa bức tranh nào cho An Phi, An Phi nói thẳng, tấm thảm của mình trị giá ba vạn đồng, còn là món quà được gửi xuyên từ phía kia đại dương, quà ít lòng nhiều, để cho An Tầm biết vậy mà làm.
An Tầm thấy hơi giận Tư Vũ, nếu không phải tại anh làm loạn, cô cũng đâu bị người ta uy hiếp thế này đâu.
Sau đó đúng lúc Tư Vũ gọi điện đến, hỏi cô giao thừa định đi đâu, An Tầm nói sẽ đến nhà ông nội ở ngoại ô, Tư Vũ bảo anh phải về Anh, người của Thẩm gia đều phải quay về đó.
“Vậy khi nào thì anh quay lại?”
Lời vừa thốt lên, hình như cô không có thói quen phải xa anh như thế.
Tư Vũ rất thích phản ứng này của cô: “Rất nhanh thôi“.
Cô muốn hỏi, rất nhanh là bao lâu, nhưng lại sợ anh nóng lòng quay lại, khiến cả nhà không vui, chỉ đành nói một từ: “Được“.
“Cũng có thể sẽ hơi lâu, nhưng mà...”
Hình như anh còn muốn nói thêm điều gì, An Phi đứng đằng xa đã gọi An Tầm một tiếng, bảo cô nhanh lên một chút, thấy An Tầm đáp lời, Tư Vũ cũng không tiếp nữa, anh hỏi: “Đi đâu thế?“.
“Họp mặt bạn học thời trung học, mỗi năm đều tổ chức một lần“.
An Tầm nói xong lại thấy hơi đau đầu: “Mấy năm trước em ở nước ngoài nên không đi, bị phê bình nhiều lắm, lần này An Phi cứ nhất quyết kéo em đi“.
“An Phi với em là bạn học phổ thông à?“.
“Từ năm mười tuổi đến trước đại học, bọn em đều học chung một lớp“.
An Tầm nhớ tới là lại thấy nhức đầu, khi đó có rất nhiều nữ sinh theo đuổi An Phi, mỗi lần như thế An Phi lại kéo cô ra làm bia đỡ đạn, thiếu chút nữa cô đã trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ sinh.
“Thật ra cậu ấy...” Cậu ta gì chứ? Cậu ta ngốc quá làm phí đi biết bao cơ hội tốt? Hay cậu ta ngốc đến mức không biết gần quan được hưởng lộc, nhà ven hồ sẽ được hưởng ánh trăng? Hoặc là do mắt cậu ấy tệ quá, không biết An Tầm tốt thế nào? Nếu anh có thể biết An Tầm sớm như cậu ấy, anh đã sớm cưới cô về nhà, có lẽ bây giờ đang dụ dỗ sinh con.
Cũng may An Phi ngốc thật, mắt nhìn người cũng không hề tốt.
An Phi không đợi được, chạy đến kéo An Tầm đi ra ngoài cửa: “Điện thoại của ai mà chị không nỡ cúp thế?”
Hỏi xong cậu mới nhận ra ngay, ngoài Thẩm Tư Vũ ra thì còn ai được chứ, cậu nhếch miệng cười, nghiêng người về phía điện thoại An Tầm đặt bên tai, nói: “Anh rể, hôm nay họp mặt bạn cũ, có rất nhiều người đã từng theo đuổi chị em đến đấy, người lâu nhất cũng theo đuổi chị ấy sáu năm rồi“.
Bên phía đầu dây, Tư Vũ cũng không hề thoái mái, anh quên mất, người khác đâu có vừa ngốc vừa mắt kém giống An Phi.
“Đừng nghe em ấy nói lung tung“.
An Tầm nói: “Mấy bạn ấy hay đùa thôi mà“.
“Thế có ai từng theo đuổi em chưa?” Tư Vũ có hơi khinh bỉ chính mình, bây giờ lại anh để ý đến những điều An Tầm đã từng trải qua.
“Có một lần“.
An Tầm cố ý kéo dài giọng ra: “Đã từng được Thẩm Tư Vũ theo đuổi“.
Giọng nói ấy dịu dàng mềm mại, khiến cho lòng Tư Vũ cũng thoáng rung rinh, anh cúi đầu cười: “Họp mặt ở đâu, anh đến đón em“.
“Không biết khi nào sẽ kết thúc nữa“.
Ngoài trời đã bắt đầu nhá nhem, đường ở đây cũng khúc khuỷu quanh co, An Tầm cũng không mong anh đến: “An Phi lái xe mà, anh yên tâm“.
Tư Vũ không bị cô thuyết phục: “Bé ngoan, trước khi anh ngủ muốn được gặp em“.
Buổi họp mặt ở một nhà hàng nổi tiếng, phòng lô khá lớn, số bạn tham dự lên đến gần hai mươi người, lúc An Phi và An Tầm bước vào, tiêu điểm của mọi người vẫn còn đặt trên anh chàng cao to đẹp trai Lâm Đặc.
Cũng chính là người mà An Phi vừa nói, người đã theo đuổi An Tầm suốt sáu năm, từ lúc vừa bước vào cấp ba. Lâm Đặc đã biết chuyện An Tầm sẽ đến dự hôm nay, cũng chuẩn bị tâm lý từ trước đó, nhưng lúc An Phi vừa đẩy cửa tiến vào, dường như mọi sự chú ý của anh đều dồn về phía cửa, nhất thời quên luôn chuyện trả lời câu hỏi của cô bạn cạnh bên.
An Tầm bước vào từ sau lưng An Phi, cô mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt bên ngoài, áo sơ mi cổ bẻ, quần dài màu đen, xuất chúng là thế nhưng trang phục lại vô cùng giản dị, tóc đã dài hơn trước kia khá nhiều, gặp mọi người thì cười khẽ lại chào, giống hệt như ngày đó, dù là chuyện gì thái độ cô vẫn vậy.
Đã hết nét trẻ con, càng nhiều hơn ý vị. Và vẫn xinh đẹp động lòng người như thế.
“Đã nhiều năm vậy rồi, sao nhìn thấy cô ấy cậu vẫn không rời mắt đi được vậy?”
Uông Kỳ bên cạnh bất mãn kéo Lâm Đặc: “Nói tiếp đi“.
Uông Kỳ thích An Phi, lúc đó tên của cậu còn là Trình Phi, không ai nghĩ cậu và An Tầm lại là người cùng nhà.
Sau này, khi An Phi phát bực vì bị Uông Kỳ theo đuổi, cậu mới nói với cô ấy là, mình đã có bạn gái, cũng chính là An Tầm.
Từ đó về sau, Uông Kỳ bắt đầu không vừa mắt với An Tầm, muốn điều tra nhưng lại ngại Lâm Đặc nên không dám làm quá.
Sau này cô nghe nói Lâm Đặc tìm người đánh An Phi một trận, An Phi tức giận bảo, sau này, bất kì ai cũng có thể trở thành anh rể của mình, trừ Lâm Đặc, lúc này Lâm Đặc mới biết mối quan hệ giữa An Phi với An Tầm, sau đó nữa, mỗi ngày anh cứ lẽo đẽo theo An Phi nhận lỗi, dần dần hai người lại trở thành bạn bè.
Trước khi An Phi và An Tầm đến, mấy nữ sinh vây quanh Lâm Đặc hỏi chuyện về Thẩm Tư Vũ.
“Bỏ qua cho tớ đi mà, tớ có quen biết gì anh ta đâu“.
Lâm Đặc là Tổng giám thiết kế ở công ty bất động sản Thẩm Châu.
Lúc Tư Vũ làm việc ở Thẩm Châu, anh cũng gặp qua mấy lần, đối với người này, Lâm Đặc khá là bội phục: “Thẩm Tư Vũ thì không phải nói nhiều, nhưng lại rất có bản lĩnh đấy“.
“Anh ấy có bạn gái chưa? Đẹp trai lắm phải không? Chân anh ấy dài mấy mét?”
Hình như Uông Kỳ không muốn ôn chuyện với bạn bè, cứ liên tục quấn lấy Lâm Đặc hỏi chuyện về Thẩm Tư Vũ, mấy cô gái khác cũng trở nên tò mò, dỏng tai nghe ngóng.
Lâm Đặc không biết phải làm sao, vừa nhìn thấy An Phi và An Tầm ngồi xuống, lòng anh cũng thoáng run lên:
“Hình như mọi người hỏi sai đối tượng rồi đấy, không phải An Tầm quen với Thẩm Tư Vũ hơn à?”
Đúng vậy, bức tranh Ti Vũ của An Tầm vang danh bốn biển, nam chính chính là Thẩm Tư Vũ, vì thế có rất nhiều người bàn tán về mối quan hệ giữa cô và Tư Vũ, nhưng cuối cùng cũng giống như Miss.Siri, chẳng giải quyết được gì.
Vốn Uông Kỳ không muốn nói chuyện với An Tầm, nhưng lại không nén được lòng hiếu kỳ bản thân: “An Tầm, cô thân với Thẩm Tư Vũ lắm hả?“.
Cô rất mong An Tầm sẽ lên tiếng phủ nhận, nhưng người kia lại khiến mình thất vọng, An Tầm gật đầu: “Cũng xem là quen thuộc“.
An Phi cười, đó là đương nhiên, già mồm.
Có bạn học nữ hỏi An Tầm: “Bức tranh ấy ấy, Ti Vũ ấy, ôi trời ơi, sao cậu có thể thuyết phục Thẩm Tư Vũ đồng ý làm người mẫu thế?“.
Mới nghĩ tới đã đỏ mặt cả lên, mê hoặc người ta là vậy, những người khác thì có thể nói là do tiền bạc, nhưng một người giàu có như Tư Vũ, anh đâu có thiếu tiền.
An Tầm cười khẽ, vẻ mặt của bạn học này đáng yêu thật đấy, cho nên cô cũng muốn nói thêm với cậu ấy mấy câu: “Ngày đó không có hứng vẽ tranh, cho nên mình mới tới tìm anh ấy, mạnh dạn hỏi...“.
“Anh ấy đồng ý à?”
Cô cười gật khẽ: “Nhưng mà mình không nói là phải cởi quần áo“.
Nhóm bạn học nữ lại nhốn nháo ồ lên, có người ngạc nhiên sao An Tầm lại to gan đến vậy, có người thúc giục: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?“.
“Sau đó thì như mọi người thấy đấy“.
An Tầm cười cực kì gian xảo: “Sau đó thì có Ti Vũ“.
“Trần hết hả?” Uông Kỳ không kìm được bật hỏi.
Cô ấy vừa hỏi xong, cả căn phòng đột nhiên lặng tĩnh, An Tầm cười cười nhìn cô ấy, không phủ nhận cũng không hề thừa nhận.
“Bức tranh đó chị vẽ trong bao lâu?”
An Phi cũng cố ý tham gia vào hội tán chuyện.
An Tầm vừa nhéo cậu vừa trả lời: “Hai ngày“.
“Cho nên chị nhìn Thẩm Tư Vũ trần truồng suốt hai ngày“.
Câu nói này của An Phi khiến không ít người hoảng hốt.
An Tầm trừng cậu, ánh mắt Lâm Đặc nhìn An Tầm lại càng phức tạp hơn.
Có bạn học nam có quan hệ khá tốt với Lâm Đặc, thấy anh ta như vậy thì cố ý nói: “An Tầm, cậu còn cần người mẫu không thế? Lâm Đặc của chúng ta cũng không kém đâu này“.
An Tầm nhìn sang phía Lâm Đặc, hình như đây là lần đầu tiên trong đêm cô nhìn về cậu ấy, trong nháy mắt, Lâm Đặc cảm thấy hơi căng thẳng, rồi thấy cô khe khẽ lắc đầu: “Sau khi vẽ Thẩm Tư Vũ rồi, giờ mình vẽ ai cũng không có cảm giác“.
Cô vẫn ác như vậy đấy, hệt như ngày ấy từ chối anh ta, không chút tình cảm.
Không biết bao nam sinh đã cố gắng tấn công, cũng không ít người dần dần từ bỏ, chỉ có mình anh vẫn kiên trì như thế, đến khi cô ra nước ngoài thì không còn gặp lại.
Người phục vụ gõ cửa đưa thức ăn vào, bầu không khí trong phòng lô mới sôi động trở lại, An Phi an ủi Lâm Đặc, vỗ vai anh ta một cái: “Còn chưa chịu buông tay sao?”
Lâm Đặc cười cười: “Từ lâu đã có còn gì đâu“.
“Vậy thì tốt, An Tầm có bạn trai rồi“.
An Phi vừa nói xong, tay đưa ra làm động tác ý chỉ mình vô tội: “Không phải là tớ, cậu đừng có lại đánh tớ nữa đó“.