Tư Vũ gọi rất nhiều cuộc điện thoại giúp họ liên lạc với bệnh viện. Bên phía bệnh viện Xuân Giang cũng chuẩn bị cả đêm để tiếp nhận Lý Tử Hàm, An Tầm giúp Mai Tử làm thủ tục liên quan, Mai Tử cực kì cảm kích họ, hình như còn có hơi áy náy.
Tuy A Luân đã quay lại phong cách cợt nhã ngày thường, nhưng lúc nhìn về phía An Tầm, anh vẫn nghiêm túc hơn một chút: “Cám ơn cô, An Tầm “.
Bình thường lúc nào anh ta cũng tỏ ra mặt dày mày dạn, nói cảm ơn một cách nghiêm túc như vậy đúng là khiến An Tầm khá bất ngờ: “Chúng tôi giúp Mai Tử mà, không phải giúp anh đâu.“.
Lúc đi từ bệnh viện ra đã quá nửa đêm, bên ngoài mưa rơi tí tách, dưới ánh đèn đường, từng giọt mưa rõ ràng tách biệt.
Tư Vũ che cho An Tầm đi tới ghế lái phụ, cô phủi phủi bả vai, quau đầu nhìn Tư Vũ bước vào từ phía bên kia ghế lái: “Thẩm Tư Vũ, tại anh bắt em mặc váy dài để thỏa mãn ham muốn bản thân, em mà bị cảm thì sẽ lây bệnh cho anh trước đấy.”
Tư Vũ cười nhẹ: “Được, em muốn lây bệnh thế nào?”
Thực ra bản thân An Tầm cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng khiến người ta phải mơ tưởng viễn vông, cô bừng tỉnh nhớ tới rạng sáng ngày hôm đó, anh bị cảm lạnh, vừa ôm cô vừa hôn, còn nói muốn lấy bệnh cho cô.
“Hôn anh“. Cô đáp
Anh nhướng mày: “Không phải cầu này người ta hay dùng để chia tay mà?” Bình thường câu tiếp theo sẽ là, nhưng mà chúng ta lại không hề phù hợp v.v.
“Hả?” An Tầm nháy mắt mấy cái: “ Nhưng em muốn dùng nó để tỏ tình“.
Tư Vũ tắt động cơ xe vừa khởi động, một tay để lên tay lái, xoay người lại nhìn cô, dáng vẻ cự kì nghiêm túc: “Em nói tiếp đi.”
An Tầm lại bị anh làm cho thẹn thùng, cô nhìn về phía trước, tùy tiện nói: “Cũng không có gì nhiều cả, em chỉ muốn nói là em rất thích thôi“.
“Thích ai?”
“...Anh“.
Đoạn đường trở về, An Tầm phát hiện khóe môi của Tư Vũ liên tục cong lên, đường cong đó không quá rõ ràng, nhưng cô vẫn dễ dàng nhìn ra.
Có vẻ anh rất vui.
Lúc này An Tầm mới nhận ra một điều, đừng nhìn thấy bình thường lúc nào anh cũng lịch sự nhưng xa cách với mọi người, còn cực kì ít nói, nhưng thực ra anh lại là người dễ dàng dỗ ngọt.
“Tư Vũ, sau này anh đi làm ở bệnh viện rồi, có phải mỗi tháng đều phải bù tiền vào không?“. An Tầm nghĩ, ngày mai họ đưa Lý Tử Hàm đến Xuân Giang, biết đâu sau này có thêm Vương tử Hàm, Trươg Tử Hàm,...
Tư Vũ gật đầu: “Cũng không phải là không thể“. Anh nghiêng đầu nhìn cô nói: “Sau này có lẽ anh phải cần người nuôi rồi“.
An Tầm cũng gật đầu: “Cũng đúng, chắc anh phải cởi quần áo thêm mấy lần nữa đấy“.
Cô nói xong mới nhận ra câu nói này còn mang nhiều hàm nghĩa khác nữa, vẻ mặt Tư Vũ càng trở nên nghiền ngẫm, ngoài mặt An Tầm vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, cô nói tiếp: “Em chỉ vẽ mẫu thôi“.
Anh ồ một tiếng: “Anh cũng nghĩ vậy, không nghĩ.... gì khác cả.”
Không mới là lạ đó, nếu không nghĩ bậy sao anh lại lên giọng hai chữ cuối.
Lúc xuống xe, Tư Vũ bảo An Tầm đợi một lát, nói anh đi vào lấy tầm thảm rồi sẽ ra ngay, An Tầm cũng xuống theo, xách váy chạy vào dưới hiên cửa: “Không cần thảm đâu, chạy hau bước là tới rồi mà, không thôi anh vào nhà trước xem có trộm không đi“.
Tư Vũ thấy cô nói nghiêm túc thì có hơi buồn cười, anh khom lưng ôm lấy cô đi vào sân trong: “Trộm thì không có, nhưng mà sói thì có một con”"
An Tầm đánh anh: “Xấu xa“.
Đúng là vừa mệt lại vừa buồn ngủ, từ Italia về đây suốt cả đêm, ban ngày lại bận rộn không yên, cũng chẳng ai còn thời gian mà nghĩ đến chuyện chênh lệch múi giờ. Tư Vũ cũng không định làm gì, đưa cô sang phòng ngủ xong anh lại đi sang phòng sách, An Tầm hỏi anh sao không nghỉ ngơi, anh nói phải làm thêm việc.
Đinh Nam sau một cơn mưa đêm, bầu trời xanh biếc một màu, mùi của biển và hương vị bùn dắt lan tỏa khắp không gian, trong mát dịu lòng người. Lúc An Tầm đi xuống lầu, Tư Vũ đã ở trong phòng bếp, anh nhìn thấy An Tầm thức giấc: “Anh đang nấu cháo yến mạch, có trứng chiên nữa, chỉ có thểm làm được vậy thôi“.
“Được ạ.” An Tầm đi dne961 bên cạnh anh xem anh múc cháo: “Suốt đêm không ngủ ạ?”
Tâm trạng của Tư Vũ đang rất tốt thấy cơ lo lắng thì anh đáp: “Không phải mất ngủ đâu, em đừng lo.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tư Vũ đưa một xấp giấy cho An Tầm: “Tối qua anh làm vội, em thấy thế nào?“.
Bản kế hoạch giúp đỡ trẻ em bị bệnh tim?
An Tầm ngẩng đầu nhìn anh: “Lý Tử Hàm là người đầu tiên nhận giúp đỡ?”
Anh gật đầu.
“Bởi vì Tư Nam ạ?” Cô thấy anh góp cổ phần của Tư Nam ở Thẩm Châu vào đây.
Đôi mắt anh trầm xuống, chỉ nói: “Anh không mong những người có thể chữa bệnh lại vì những nguyên nhân khác mà từ bỏ cuộ sống của mình“.
Tư Nam có điều kiện, có cả đội ngũ bác sĩ điều trị tốt nhất, nhưng anh ấy vẫn không thể sống tiếp.
Nhưng lại có những người, họ có thể tiếp tục, nhưng lại vì tiền àm từ bỏ sinh mệnh bản thân.
An Tầm phát hiện, sau khi ở cùng anh, cô rất dễ bị anh cảm động, trong khi rõ ràng anh đâu phải lừa tình.
Đi tới ôm anh, đầu cọ cọ vào lồng ngực: “Em cũng quyên góp mấy bức tranh“.
“Tranh của em giữ lại đi.”
“Hả?”
“Sao này còn phải nuôi anh nữa“.
A Luân đưa họ tới sân bay, bệnh tình của Lý Tử Hàm đã ổn định hơn, cậu bé ngồi trên xe lăng do Mai Tử đẩy đến.
“Cầm lấy này, lên máy bay thì an“. A Luân đưa cho An Tầm một hộp cookie.
An Tầm nhìn nhìn: “Không cần đâu“.
A Luân lại đẩy về phía trước: “Cô không ăn thì đưa cho Tư Vũ ăn“.
Tư Vũ lườm một cái: “Tôi cũng vậy, không cần“.
A Luân cảm thấy mình bị hai người họ làm cho tức chết luôn rồi, anh thả bịch lên đùi Lý Tử Hàm: “Lên máy bay đưa cho chị kia ăn“.
Bén trai xem đây là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, thấy An Tầm đã ngồi xuống thì vội vàng đưa hộp bánh bích quy tới trước mặt cô, An Tầm bất đấc dĩ cười cười, đưa tay nhận lấy, cô hỏi Tư Vũ bên cạnh: “Em ấy có thể ăn không?”
Tư Vũ nói được
Vốn An Tầm định đưa cho Lý Tử Hàm một miếng, ai ngờ mới mở hộp ra thì phát hiện trong đó có một chiếc thẻ ngân hàng: “Lý Giai Luân cũng biết đùa ghê“.
Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, An Tầm gọi điện thoại cho anh ta, anh còn chưa rời khỏi sân bay, thấy An Tầm đã phát hiện ra thì có hơi ngượng nghịu.
“Trong thẻ có mấy trăm vạn?” An Tầm hỏi.
“Cũng chỉ có vài chục đồng thôi.” Anh vội vàng nói
“Thẻ lương của tôi đấy, đưa cho cô, cho đến khi trả hết tiền chữa bệnh cho Lý Tử Hàm, chắc phải đợi rất nhiều năm, hai người đừng tính tiền lời là được.”
An Tầm không đùa với anh: “A Luân, Tư Vũ đã có cách rồi“.
“Vậy làm sao được, hai người và Mai Tử không quen không biết“. Anh ta ha ha cười một tiếng: “Cô cũng đừng nói với Mai Tử nhé, nếu không cô ấy sẽ cảm thấy thiếu nợ tôi“.
“A Luân, anh cũng đâu quen biết Mai Tử mà“. An Tầm hạ giọng, nói xong lại thấy lòng chua xót.
Hồi lâu sau A Luân cũng không đáp câu nào.
Quan hệ giữa họ chỉ là cảnh sát và vợ của tên tội phạm ăn cướp mà thôi.
Nhưng anh lại làm tất cả vì cô.
An Tầm vừa ra khỏi lối đi đã thấy An Phi, cô kinh ngạc: “Sao em biết chị về?“.
An Phi cầm lấy hành lí của cô, phất tay chào Tư Vũ: “Anh rể nói em biết“.
Anh rể.... anh rể, gõi hay ghê ta.
An Tầm nói với Tư Vũ: “Em muốn tới bệnh viện với mọi người“.
“Bệnh viện đã có anh rồi, em về nhà nghỉ ngơi trước, khi nào rảnh anh đi tìm em nhé?“. Tư Vũ còn chưa nói hết điện thoại đã vang lên, hình như là bệnh viện đưa xe đến đón, Tư Vũ nói địa điểm đón với người bên kia xong.
An Tầm đành phải ngoan ngoãn đi cùng An Phi. An Phi nghĩ, nếu một ngày nào đó An Tầm có thể nghe lời mình đến vậy, không biết cảm giác ấy sẽ như thế nào đây nhỉ?
Chiếc xe có kí hiệu của St.Norton rất dễ dàng tìm thấy, Tư Vũ đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, người trưởng khoa phái tới đón không dám xác nhận: “Là anh Thẩm Tư Vũ phải không?”
Tư Vũ gật đầu.
Hai người ý tá mới vừa tốt nghiệp vẫn nhìn chằm chằm vào anh chỉ muốn nhìn thấy “Lư Sơn chân diện”*. Họ nghe nói bệnh viện có bác sĩ tới thực tập, nghe nói bác sĩ đó là sinh viên y khoa hệ cao học của bệnh viện Đại học Tokyo, nghe đâu người đó còn là con trai của ông chủ bệnh viện St.Norton. họ còn nghe một y tá nói lại, con trai ong chủ tịch cự kì đẹp trai.
*Lư Sơn chân diện: một cách nói ví von chỉ khuôn mặt thật.
Nhưng nà trái trông phải ngóng một hồi, các cô vẫn chưa thấy người cần đến, từ hi vọng chuyển thành thất vọng, cuối cùng mọi người bèn nghĩ, anh ta đến thực tập de9063 báo cáo cho có thôi mà, kiểu con nhà giàu ngốc nghếch. Ai ngờ người kua nói dne961 là đến thật, đã vậy còn che mặt. Chẳng lẽ đẹp trai không phải để cho người ta ngắm à.
Sau khi ngồi vào trong xe, hai cô y tá liền mắt mở trừng trừng nhìn người nào gỡ khẩu trang xuống, trước mặt chủ nhiệm các cô cũng đâu dám làm càn, gắng gượng kìm nén không để mình hét la, phấn khích đến muốn té xỉu luôn mất, nam chính của “Ti Vũ” đó!!!
Thẩm Tư Vũ chính là nam chính của “Ti Vũ“.
Quả thật An Tầm rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Tư Vũ khi mặc áo blouse trắng. Nhưng àm cô phải điều chỉnh lại sự chênh lệch thời gian, còn phải bàn bạc chuyện thông báo với Đậu Miêu, dù sao người trên mạng vẫn đang hô hào tìm kiếm nam chính của “Ti Vũ” nhiều quá, rồi mẹ An còn hỏi bao giờ thì Tư Vũ đến nhà. Bà ấy cũng trở thành fan cuồng của Tư Vũ mất rồi.
An Tầm bị làm phiền, cô đành phải nói với giáo sư An: “Sao bố không quản mẹ“.
“Cây già nở hoa, bố ép buộc bẻ cành không phải ác quá đi à?“. Giáo sư An đẩy mắt kính lên, tiếp tuc45 xem tạp chí kinh tế tài chính.
“Trình độ ngôn ngữ của bố đã đạt đến một đẳng cấp mà còn không thể nào sánh nổi.” An Tầm khen ngợi.
Lần gặp lại Tư Vũ là vào chạng vạng tối ngày thứ ba, An Tầm vừa hoàn thành xong một bức tranh. Tư Vũ đang đứng chờ ở trước cửa khu nhà, anh chàng bảo vệ còn nhớ rõ mặt anh, từ xa còn nhìn anh chào hỏi, làm động tác như kiểu kín miệng như bưng, Tư Vũ hiểu ý của anh rồi bật cười một tiếng, đến bảo vệ nhà họ An cũng đáng yêu thế này.
An Tầm chạy ra rồi ngồi vào trong xe: “Hai người các anh vừa nói chuyện gì thế?“.
“Anh ấy nhận ra anh, còn bảo sẽ không nói với người khác“. Hai ngày rồi Tư Vũ không gặp cô, muốn hôn mà anh bảo vệ cứ rướn cái cổ dài nhìn vào xe, anh đành khởi động đi: “Bé ngoan, em lại quên thắt dây an toàn kìa“.
Anh không thường gọi cô như vậy, chỉ lúc cố ý trêu chọc hoặc là khi ý đậm tình nồng mới gọi cô như thế, vừa nghe trong lòng An Tầm đã dấy lên rung động, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh thắt dây an toàn vào: “Chúng ta đi đâu anh?“.
“Đi ăn cơm sua đó quay về bệnh viện xem thử, ngày mau Lý Tử Hàm sẽ làm phẫu thuật rồi:. Anh nói xong thì cho xe chạy đi.
“Em đi thăm em ấy với anh“.
Lần đầu tiên An Tầm tới bệnh viện St.Norton, ấn tượng ban đầu là chỗ này lớn qya1, không giống với kiểu bệnh viện truyền thống mà lại theo kiến trúc của châu Âu. Cô đưa mắt nhìn quanh, trang trí sang trọng khắp nơi nơi, vừa rộng rãi, vừa cao cấp. Không trách bao nhiêu bác sĩ, y tá tranh nhau sứt đầu mẻ trán để tới được nơi này.
An Tầm nắm lấy tay Tư Vũ, đi theo anh đến cửa chờ thang máy, cô thấy mấy y tá, bác sĩ liên tục ra ra vào vào thì hỏi Tư Vũ: “Anh có mặc áo blouse trắng của bác sĩ không?“.
Anh nhìn cô: “Muốn xem à?“.
An Tầm gật đầu.
“Sau này về nhà mặc cho em xem.” Anh nói rồi đẩy cô đi vào thang máy, trong thang máy có người, anh ghé sát gần tai cô, nhẹ nhàng nói tiếp: “Em mặc đồng phục y tá.”
Lúc An Tầm phản ứng xong, thang máy đã đến lầu bốn, cô nhéo ngón tay anh: “Thẩm Tư Vũ, vừa rồi anh lại giở trò lưu manh đấy hả?“.
Cô hộ lý đứng ngoài chuẩn bị nước vào kinh ngạc đến trợn to hai mắt, cô vừa nghe được cái gì ấy nhỉ?
Ông chủ giở trò lưu manh.