Bên tai cô bỗng có tiếng nói:
“Con ơi, đừng sợ.
Không sao đâu”.
Đây là giọng nói của ai vậy? Sao mà nghe xong cô cảm giác trong lòng nhẹ nhàng lại đến lạ thường.
À, hình như là của Jonathan.
Đúng rồi, cô đang nói chuyện với ông ấy.
Ông ấy hỏi Chu Ngữ Anh:
“Con thấy gì vậy?”
Chu Ngữ Anh thành thật trả lời: “Rất nhiều sách, nhìn còn lớn cả thư viện của Hogwarts hay thư viện hoàng gia Bồ Đào Nha nữa”.
Jonathan nói với cô:
“Đúng vậy, nó rất lớn, nhưng con chỉ cần một quyển sách thôi”.
Chu Ngữ Anh hỏi ông:
“Con cần quyển nào vậy?”
“Con ơi, đừng lo lắng, hãy suy nghĩ xem, con cần quyển sách nào?”
Chu Ngữ Anh tự hỏi, mình cần quyển sách nào? Cô thấy hơi đau đầu, nhưng dường như có gì đó luôn thôi thúc cô.
Cô bỗng nhìn lại một lượt những kệ sách cao chót vót như kéo dài đến vô tận, thấy hình như trên một cái giá gần chỗ cô đứng, có một cuổn sách đang phát sáng lấp lánh.
Ánh mắt chói loá của nó chiếu vào mắt Chu Ngữ Anh làm cô phải nheo mắt lại.
Cô có chút chần chừ.
Jonathan như là một người bạn tốt bụng, ông khuyên cô:
“Con ơi, con thử nhắm mắt lại một chút!”.
Chu Ngữ Anh nghe lời ông, nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, quyển sách phát sáng kia đã không còn chói loá như trước nữa.
Cô nhìn kỹ bìa ngoài quyến sách.
Trên bìa ngoài của nó chỉ có hàng chữ: KÍ ỨC.
Luồng sáng phát ra trên quyển sách bống biến mất, thay vào đó, cô lại cảm nhận được quyển sách đang phát ra hơi nóng.
Chu Ngữ Anh thử dùng tay chạm vào quyển sách, nhưng hơi nóng làm đau những ngón tay của cô.
Jonathan vẫn rất bình tĩnh đưa ra sự trợ giúp cho cô: “Không sao, con chỉ cần thổi hơi vào là được”.
Theo lời Jonathan, Chu Ngữ Anh dùng hơi thổi thổi lên quyển sách và hơi nóng của nó dường như biến mất rất nhanh.
Chỉ trong chốc lát, quyển sách đã nguội hẳn.
Lần này, khi chạm vào nó, Chu Ngữ Anh không bị nhiệt làm đau tay nữa.
Quyển sách rất dày và nặng, cô phủi lớp bụi bám trên bìa, thử mở nó ra.
Trang đầu tiên của nó chỉ ghi hàng chữ: LÂM YÊN NHIÊN.
Chu Ngữ Anh cảm thấy khi nhìn thấy hàng chữ này, đầu cô trở nên nhói đau.
Cô tiếp tục mở trang thứ hai, đó lại là hình ảnh ba người của một gia đình nào đó.
À, hình như Tuyết Trình có bảo đó chính là ảnh chụp gia đình cô.
Trang tiếp theo của quyển sách lại không phải hàng chữ hay hình ảnh nào nữa mà lại là như một video tự động phát.
Nó như một thước phim về cuộc đời của cô vậy, từ khi sinh ra đến khi lên tiểu học, lên trung học, học piano, hẹn hò với Tống Tranh, rồi đi học lại, lên đại học, lại gặp Tống Tranh…
Nó sẽ là một thước phim hạnh phúc nếu như bố cô không chết, nếu như cô không yếu đuối mà tự tử, nếu như cô không phải lại mất trí đi yêu Tống Tranh, nếu như cô không tận mắt chính kiến cái chết của mẹ...
Khi Chu Ngữ Anh tỉnh dậy, không, phải là khi Lâm Yên Nhiên tỉnh lại, thì đã là hai giờ sáng theo khung giờ nước Anh.
Cô nhìn thấy Chương Tuyết Trình vẫn còn bên cạnh, trong phòng cũng không thấy Jonathan và trợ lý.
Cô ấy nắm lấy tay cô.
Cô nói với Chương Tuyết Trình: “Tớ nhớ lại hết rồi”.
Chương Tuyết Trình nhẹ nhàng thở ra, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì lại không biết nên vui hay buồn, cuối cùng chỉ trầm mặc nhìn nhau.
Lâm Yên Nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Chương Tuyết Trình giơ đồng hồ lên: “Đã hơn hai giờ sáng”.
“Cậu của tớ đâu rồi?”
Chương Tuyết Trình: “Sức khoẻ ông ấy không tốt, tớ đẩy ông ấy về phòng rồi”.
Lâm Yên Nhiên hỏi tiếp: “Mấy năm nay cậu sống thế nào?”
Chương Tuyết Trình như nhớ lại điều gì đó: “Cũng không đến nỗi tệ.
Tống Tranh tuy chèn ép chúng tớ ra nước ngoài nhưng tiền cũng đủ để thoả sức ăn tiêu.
Thời tiết Hà Lan có nhiều cảnh đẹp lắm, nhiều hoa tulip, tớ còn trồng được cả vườn nhỏ, nhưng mà khí hậu cũng lạnh hơn trong nước”.
Hai người câu được câu không mà trò chuyện xuyên đêm.
Đến khi cả hai đã sắp mơ màng, Chương Tuyết Trình mới hỏi: “Cậu tính giải quyết thế nào đây?”
Mà Chu Ngữ Anh cũng suy nghĩ rất lâu, Chương Tuyết Trình còn tưởng cô đã ngủ thì mới trả lời: “Lúc trước tớ cho rằng nếu hắn lừa dối tớ, thì tớ sẽ không tha thứ cho hắn.
Bây giờ nhìn lại, hoá ra đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Có chút không biết phải làm sao, dù sao tớ cũng là đầu sỏ gây tội”.
Với thủ đoạn của người kia, cho dù ở nước ngoài, cô muốn đem Đoàn Đoàn đi cũng chưa chắc thành công.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Yên Nhiên vẫn đóng vai Chu Ngữ Anh, tiếp tục đi chơi cùng Đoàn Đoàn.
Lịch trình hôm nay là đi đến phim trường Warner.
Đoàn Đoàn rất háo hức được đi Warner, hôm nay còn cố ý dậy sớm chuẩn bị.
Khi hai mẹ con đến phim trường, sau khi xếp hàng thật lâu mới đến lượt nhưng Đoàn Đoàn cũng không được cưỡi chổi bay như mong muốn.
Thằng bé ủ rủ một lúc đến khi đi xem hệ thống những đạo cụ quay phim thần kỳ mới tươi tỉnh hào hứng trở lại.
Ngày hôm đó, cả hai người đã dành thời gian để tham quan cả ngày ở phim trường Warner, chụp rất nhiều hình đẹp, Đoàn Đoàn còn cố ý mua một cái chổi bay phép thuật làm quà lưu niệm..
Danh Sách Chương: