(wufenglingg)
Beta: Tiểu Hi.
(VicLu25102001)
- ----
Ánh trăng trong vắt kéo dài cái bóng của Triệu Tử Mại đang đứng trên bức tường bên cạnh.
Bảo Điềm cầm một bộ quần áo bước tới rồi khoác lên người Triệu Tử Mại, nhẹ giọng nói: “Công tử, sương đêm xuống nhiều, người cẩn thận bị cảm lạnh.”
Hắn nói xong không thấy Triệu Tử Mại trả lời, vẫn nhíu mày nhìn xuống đất, hắn lại thuận tiện hỏi một câu: “Công tử, tà túy đã chạy trốn rồi, người nhà Diêm gia đã tìm mấy lần cũng không thấy nó.
Công tử lại lo lắng chuyện gì sao?”
“Bởi vì trong chuyện xảy ra vẫn còn một nghi vấn chưa có lời giải.” Triệu Tử Mại nhìn Bảo Điền đang mở to mắt, cả mặt nghi hoặc nhìn mình, bèn lắc đầu, nói tiếp: “Bảo Điền, ngươi nói xem vì sao nó lại giết lão quản gia?”
Bảo Điền ngây ngốc nhìn Triệu Tử Mại, nửa giờ sau, mới thốt ra một câu: “Hình như quả thật không có lý do gì cả, nó giết người khác, là vì hận, một lão đầu lớn tuổi kia lại chỗ nào chọc giận nó chứ?”
“Ngươi nói chỉ đúng một nửa thôi,” Trong ánh mắt của Triệu Tử Mại có tia sáng chớp động, “Nó tại sao lại có hận ý với Thuý Quân đến như vậy?”
Bảo Điền cười hì hì, “Công tử của ta à, đố kỵ giữa nữ nhân là đáng sợ nhất đấy.
Thuý Quân cô nương đã cướp phu quân của nó, nó làm sao có thể không hận nàng ấy đến tận xương tủy được.”
“Nàng ấy cướp phu quân của ai?” Triệu Tử Mại bất động thanh sắc hỏi lại một câu.
“Nó đó, tà túy đó.” Bảo Điền khó hiểu trả lời, không biết tại sao hôm nay công tử lại ngốc nghếch như vậy, liên tục hỏi những vấn đề rõ ràng dễ thấy.
Triệu Tử Mại lộ ra một nụ cười mệt mỏi nói, “Cũng đúng, có lẽ ngươi nói đúng.
Suy cho cùng, ta đối với chuyện tà túy không thông, không biết người bị nhập vào còn giữ được suy nghĩ của chính mình hay không, có còn nhớ rõ yêu hận tình cừu của bản thân lúc trước hay không?”
Bảo Điền vò đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, “Ta hiểu ý công tử rồi.
Ý của người là thiếu phu nhân nhà họ Diêm đã từng bị tà túy nhập thân, sẽ báo thù cho sự oan khuất của Đào Hoán.
Vì Thuý Quân cô nương không phải người nhà họ Diêm, trước khi nàng chết lại không ai biết nàng đang mang cốt nhục của Diêm gia, cho nên tà túy không lý nào tìm đến trên người nàng.”
Triệu Tử Mại gật đầu nói, “Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, sự thật như thế nào thì quả thật khó nói.
Nếu có Mục cô nương ở đây, có lẽ còn có thể thỉnh giáo nàng một chút.”
Bảo Điền nhún vai, trong mắt hiện lên vài tia khinh thường nói, “Công tử, theo ta thấy, bản lĩnh của hai người bọn họ cũng là một chút công phu võ mèo, cũng không thể nói rõ.”
“Ngươi đã đánh giá thấp hai người bọn họ rồi.” Nói xong Triệu Tự Mại đột nhiên nhớ tới đôi mắt đỏ rực của Mục Tiểu Ngọ, y hừ lạnh một tiếng, tự nói với chính mình: “Vẫn là không cần trở lại tốt hơn, bằng không, sẽ là vừa thoát khỏi miệng hổ lại chui vào hang sói.”
“Công tử, ý gì thế, ta thế nào nghe không hiểu?”
Thấy Bảo Điền nghe mơ hồ, Triệu Tử Mại lại lười giải thích lại với hắn, chỉ cố ý ngáp một tiếng rồi gọi hắn quay về phòng.
Hai người một trước một sau đi về phía gian phòng.
Vừa đi đến cửa, Triệu Tử Mại vừa bước một chân vào bậc cửa, lại đột nhiên nghe Bảo Điền kêu nhẹ một tiếng, liền rút thanh kiếm đang đeo bên người ra.
“Ai?” Bảo Điền nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cánh cổng sân tối đen.
Cánh cửa khép hờ, chỉ lộ ra một khe hở màu đen, gió đêm mùa hè thổi qua khe hở đó mà vào, lướt qua làn da của Triệu Tử Mại, trên bề mặt nổi lên một lớp mụn nhỏ.
“Sao vậy?” Y phản hồi Bảo Điền bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Bảo Điền vội vàng cầm kiếm đứng trước người Triệu Tử Mại, ánh mắt lại đột nhiên đầy cảnh giác nhìn vào khe cửa kia, đèn nén giọng nói: “Công tử, vừa rồi có một bóng người lướt qua phía trước cửa, ta hỏi, hắn lại không đáp.
E rằng đó không phải là người tốt.”
“Ra ngoài xem.” Triệu Tử Mại nghiêng đầu về phía cánh cửa, cất bước liền muốn đi.
“Công tử, không được, quá nguy hiểm.” Bảo Điền để mặc cho Triệu Tử Mai đẩy hắn vài lần, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Triệu Tử Mại không kiên nhẫn được nữa nên đưa tay lên hông hắn nhéo một cái.
Bảo Điện sợ nhất là bị nhột, bị cào như vậy, người phát run, loạng choạng đi về phía trước.
Hai người một chủ một tớ vừa đẩy vừa xô ra đến tận cửa, Bảo Điên nắm lấy khung cửa bất động, hai tay Triệu Tử Mại đè lên cánh tay của Bảo Điền, ánh mắt y nhìn thẳng vào hàng lang trước mặt.
Ánh trăng màu bạc mềm mại xinh đẹp chiếu vào hành lang, trong nháy mắt chiếu rọi tất cả các ngóc ngách, rõ đến mức có thể thấy rõ từng viên gạch màu lam.
Dưới ánh trăng, Triệu Tử Mại phát hiện trong hành lang một bóng người cũng không có, ngoại trừ những chiếc đèn lồng màu trắng bị gió thổi xào xạc, chỉ còn lại một con mèo bông nhanh chóng lướt qua bức tường.
Nó cúi đầu, tư thế ưu nhã ẩn nấp ở cuối hành lang, chỉ còn lại tiếng bước chân xào xạc từ gần đến xa.
“Không có ai hết.” Triệu Tử Mại cau mày nhìn về hướng biến mất của chiếc đuôi mèo, cau mày, “Bảo Điền, ngươi chắc chắn nhìn rõ không?”
Bảo Điền bị y hỏi câu này, chuyện thập phần chắc chắn của hắn biến thành ba phần, liền lắp bắp nói, “Có lẽ…có lẽ là con mèo kia?”
Triệu Tử Mại thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn lên tiếng quở trách Bảo Điền về sau gặp chuyện không cần phải tỏ ra sợ sệt như vậy, lại cảm thấy phía sau có một luồng gió thổi tới, lập tức, giữa hông bị hai tay gắt gao túm lấy.
Bảo Điền phản ứng nhanh, vươn tay kéo Triệu Tử Mại ra phía sau, cái người đang kéo phía sau y ngã nhào xuống đất, cả người run lên, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó.
“Diêm bá mẫu?” Triệu Tử Mại nhận ra người có mái tóc hoa râm rối bù kia, thế là nhanh chóng cúi người đỡ bà dậy, nhẹ giọng hỏi: “Bá mẫu, nửa đêm nửa hôm, sao bá mẫu lại ra ngoài một mình? Bọn nha hoàn hậu hạ người đi đâu hết rồi?”
“Nó đến rồi,” Diêm lão thái thái nắm chặt cổ tay Triệu Tử Mại, móng tay cắm vào da thịt y, bà đảo mắt nhìn chằm chằm y, giọng nói run run gần như không nghe rõ, “Nó lại đến rồi, ta nhìn thấy… nhìn thấy nó rồi.”
Bảo Điền vội vàng gỡ tay bà ra nhưng bị Triệu Tự Mại trừng mắt cảnh cáo, y khẩn trương dò hỏi: “Bá mẫu, người đã nhìn thấy gì rồi?”
Vẻ mặt hoảng sợ trong mắt Diêm lão thái thái gần như tràn ra hai mắt, hai hàm răng va lụp cụp vào nhau, ngón tay liều mạng tóm những sợi tóc rủ xuống trên mặt, kéo chúng từ trên đầu xuống.
“Nó bẻ gãy xương nàng, bẻ từng cái từng cái, thậm chí một ngón tay cũng không bỏ qua, hai đứa nhỏ quỳ trên mặt đất cầu xin sự tha thứ, nó nói chỉ cần chúng không kêu, nó liền tha cho chúng nhưng…căn bản nó không định bỏ qua cho một ai.” Diêm lão thái thái sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, cao giọng nói, “Nó sẽ không tha cho bất cứ người nào…”
Triệu Tử Mại và Bảo Điền bị tiếng hét lạnh lùng thình lình này dọa một chút.
Vừa muốn hỏi lại gì đó, thì Diêm lão thái thái yếu ớt nhìn thoáng qua hai người họ, vai dựa vào bức tường đi về phía trước.
“Tại sao lại là hắn? Ta không tin đó là hắn…” Bà cười khan, nhưng trong giọng cười lại lộ rõ muôn phần đau khổ.
“Nó là ai?” Triệu Tử Mại nhìn vào bóng lưng của bà, cao giọng hỏi.
“Không phải….không phải nàng.” Diêm lão thái thái lẩm bẩm nói năng lộn xộn, bóng lưng gầy gò của bà bị ánh trăng chiếu vào, nhìn thấp thoáng giống như cỏ dại vừa trồi lên từ bãi đất hoang.
Nhưng trong nháy mắt, người Diêm lão thái thái dựa vào tường trơn, mềm nhũn vô lực ngã xuống đất..