• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tử Mại khó hiểu với hàng loạt hành vi kỳ lạ của Mục Người Què, bởi vì lúc này y đang tập trung hết sức vào vết thương của Diêm Thanh Thành nên y cũng không nói câu nào.

Nhưng mà, khi nghe được một câu như vậy thật không thể tưởng tượng được của Mục Người Què, y không thể không ngẩng đầu lên, liếc nhìn qua quan tài bằng gỗ mun kia.
Nhưng chỉ với một cái liếc mắt đó đã làm cho y suýt nữa phải hét lên bởi vì y nhìn thấy một bóng người gần như trong suốt, nằm trên quan tài, khóc nức nở.
“Nghe nói rằng bản mệnh ngươi yếu nên quả nhiên có thể nhìn ra những thứ mà người thường không thấy được.” Mục Tiểu Ngọ cúi đầu xuống nhìn Triệu Tử Mại một cách hứng thú rồi chậm rãi vươn một tay ra chống cằm, khoé miệng lộ ra nụ cười nham hiểm, “Da của ngươi thật tốt, nếu không phải dùng quen với cơ thể này thì, ta sẽ rời bỏ nàng mà đến với ngươi đó.”
Nếu như đổi lại là ngày thường, nếu có ai dám làm ra một hành vi vô lễ như vậy với Triệu đại công tử thì bàn tay đó đã sớm bị hủy từ lâu rồi.

Nhưng ngay tại lúc này, Triệu Tử Mại vẫn không nhúc nhích gì, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt của Mục Tiểu Ngọ, hơi thở càng ngày càng hỗn loạn.
“Ngươi là ai?” Y cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, không để giọng nói của bản thân run lên, bởi vì khi Mục Tiểu Ngọ cúi đầu xuống, y lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe kia, “Ngươi tại vì sao lại muốn chiếm thân thể của Mục cô nương?”
Mục Tiểu Ngọ bỏ tay xuống, nghiêng đầu về hướng của Mục Người Què nói, “Lão già, nói cho hắn biết lúc mà ngươi hỏi câu hỏi này thì ta trả lời ngươi như thế nào.”
Ánh mắt của Mục Người Què loé lên, hắn nuốt nước miếng rồi nói nhỏ, "Một, ngươi cũng không biết ngươi là ai.

Hai, nếu lại thêm gì nữa thì ta sẽ vặn đầu ngươi.".

Ra chương nhanh nhất tại { ТгumTr uуeИ.


V N }
Nghe được câu này, thần trí của Diêm Thanh Thành vẫn luôn ở trạng thái mê man cũng quay đầu lại, yếu ớt hỏi, "Mục tiền bối, câu nói này của ngài là có ý gì?"
Mục Người Què không biết trả lời hắn như thế nào nên đành cười ngượng ngùng một cái lấy lệ.

Nhưng Mục Tiểu Ngọ lại bỏ tay ra phía sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn quan tài bằng gỗ mun ở giữa sân, nhếch miệng nói, "Ma mới chết, thật vô vị.

Nhưng mà nếu vứt đi thì có chút đáng tiếc lắm."
“Ma mới chết.” Triệu Tử Mại lặp đi lặp lại bốn chữ này, trái tim đột nhiên co rút, rồi lại căng phồng lên đập thình thịch trong lồng ngực.

Y nhìn lên về phía người đang nằm trong quan tài kia, cuối cùng nhận ra người kia là ai.
"Dư Trì huynh…" Y chần chừ kêu tên của hắn.

Nhưng mà đúng lúc này một tiếng "Đing" đột nhiên vang lên bên tai y.

Âm thanh này vang lên một lúc lâu, còn đem theo âm rung ong ong, khiến cho những sợi tóc mai bên tai Triệu Tử Mại bay lên.
Lúc kim đồng bay về phía quan tài Triệu Tử Mại nhận ra bộ dáng nó cùng lần trước y gặp không giống nhau.


Hiện tại nó được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu đỏ nhìn giống như một chùm lửa nhỏ, có chút đối nghịch với màn đêm đen.

Chỉ là trong nháy mắt, kim quang đã xuyên qua linh hồn của Diêm Dư Trì, sợi chỉ màu trắng ở đuôi kim kéo linh hồn khiến nó trông giống như bị xiềng xích, bay thẳng về phía của Mục Tiểu Ngọ rồi vững vàng rơi xuống lòng bàn tay của nàng.

Mục Tiểu Ngọ một tay nắn nắn cây kim rồi nhẹ nhàng ném về phía hộp gỗ đang được Mục Người Què cầm ở phía sau.

Tay còn lại vuốt theo ánh bạch quang, nắm lấy linh hồn Diêm Dư Trì trong tay.
Triệu Tử Mại choáng váng không biết nàng như vậy là muốn làm cái gì? Y đã từng nhìn thấy Mục Tiểu Ngọ thêu hồn rồi đưa linh hồn trở về kim.

Đây là cách nàng chuyển hóa linh hồn của Thuý Quân.

Nhưng mà bây giờ, tại sao nàng không sử dụng cây kim đó nữa?
Những nghi ngờ của y nhanh chóng đã được giải quyết.
Mục Tiểu Ngọ nâng linh hồn đang giãy giụa của Diêm Dư Trì lên một cách chật vật như đang dẫn theo một con chó rồi lắc nhẹ giữa không trung, khoé miệng nàng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, nhưng đôi mắt lại chậm rãi đảo quanh lộ ra vẻ kinh diễm không thể che giấu.


“Bị lửa trời thiêu đốt, đau thì chung quy lại vẫn là đau, chịu đựng 1 chút đi”.
“Lửa trời?” Triệu Tử Mại cau mày vừa định hỏi lại liền thấy một ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ trong lòng bàn tay của Mục Tiểu Ngọ.

Ngọn lửa có màu đỏ thẫm, trên đỉnh lóe lên ánh sáng màu lam, tuy rằng có hơi chói mắt nhưng lại không có gì khác so với những ngọn lửa bình thường.
“Lửa trời…" Triệu Tử mại đọc thầm hai chữ này trong lòng một bên, Lửa trời chính là như thế này sao? Đồng thời y đột nhiên nhớ tới lần trước Mục Tiểu Ngọ nói: “Thân thể đã chết, không được xem là chết thật, thân thể tiêu tán, dục vọng không còn, như vậy mới coi như là chết hẳn.”
“Tử Mại, Mục cô nương đang nói cái gì vậy, vì sao ta nghe không hiểu được?” Diêm Thanh Thành cũng nhìn thấy ngọn lửa trong lòng bàn tay Mục Tiểu Ngọ, trong lòng không ngừng kinh ngạc.
Triệu Tử Mại biết hắn không nhìn thấy linh hồn của Diêm Dư Trì, vì thế than thở lên một tiếng, cúi người an ủi nói, "Thanh Thành, ngươi trước hết là nên nghỉ ngơi một lát, đừng cố nói chuyện.

Lát nữa đại phu sẽ tới."
Vừa nói lời này xong Mục Tiểu Ngọ hừ lạnh một tiếng khinh thường, lông mày khẽ nhếch, trên môi thốt ra một từ, "Đốt."
Nhưng ngọn lửa chỉ đung đưa hai lần, vọt lên vài phân rồi lại trở về trạng thái ban đầu, lười biếng lắc lư trên lòng bàn tay nàng.

Linh hồn của Diêm Dư Trì dường như không cảm nhận được ngọn lửa đang bùng cháy nên không hề có một chút vật vã và đau đớn nào.
Trên mặt Mục Tiểu Ngọ thoáng hiện lên vẻ khó chịu, nàng đột nhiên lắc tay, nhíu mày thật chặt, nói, "Sao lại không đốt được? Ngủ lâu như vậy, chẳng lẽ đã mất hết kỹ năng quản gia rồi."
Trường hợp này đáng ra phải tỏ ra buồn bực nhưng Triệu Tử Mại lại bỗng nhiên có chút muốn cười nhạo cô nương xinh đẹp, giọng điệu độc đoán nhưng lại mang theo vẻ bực bội khó chịu, có chút giống với tính cách của trẻ con này một cái.

Thật sự là những thứ không phù hợp nhất trên thế gian lại đi đôi với nhau.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt Triệu Tử Mại đột nhiên biến mất, y nhìn chằm chằm rồi lớn tiếng về hướng Mục Tiểu Ngọ nói, "Cẩn thận."
Mục Tiểu Ngọ bị giọng nói của y làm cho sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì trên cổ tay của nàng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.


Nàng cúi đầu liền nhìn thấy Diêm Dư Trì đang cắn vào động mạnh ở cổ tay khiến cho nơi đó chảy ra một hàng máu dài.
Sắc mặt nàng trầm xuống, cảm thấy một luồng nhiệt bốc lên từ lòng bàn chân lao thẳng tới đỉnh đầu lâu, chỉ hận không thể xuyên thấu qua cơ thể mà bay ra ngoài.
“Đốt.” Nàng khó chịu gầm nhẹ một tiếng rồi truyền hơi nóng trong người lên ngọn lửa trong lòng bàn tay.

Ngọn lửa bùng nổ, một quả cầu lửa bốc lên từ lòng bàn tay, bao vây Diêm Dư Trì.
Triệu Tử Mại mơ hồ có thể nhìn thấy những ngọn tháp ở giữa quả cầu lửa giống như những ngôi chùa, sừng sững trong mây, vô cùng rực rỡ.
“Đây là cái gì?” Y mơ hồ cảm thấy những ngọn tháp này có chút quen thuộc, giống như đã nhìn thấy chúng ở đâu đó rồi.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì bên tai đã truyền đến một tiếng kêu chói tai, giống như một trận gió lạnh cuồn cuộn xoay tròn quanh quả cầu lửa.
"Bang" một tiếng, quả cầu lửa nổ tung.

Ngọn lửa hóa thành từng chùm tia cực nhỏ từ từ bay lên trời, chốc lát liền biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Triệu Tử Mại nhìn lòng bàn tay bằng phẳng của Mục Tiểu Ngọ.

Hiện tại không có gì trên đó, không có lửa, cũng không có hình chóp kỳ lạ, chỉ có những đường chỉ tay mềm mại, đan chéo hội tụ trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK