Beta: Tiểu Hi.
- ---
Mọi người trong nhà vẻ mặt đều nghiêm trang, nhất là Tương Trinh, tuy nàng không khóc, nhưng dáng vẻ bên ngoài của nàng so với lần trước Mục Tiểu Ngọ thấy đã ốm đi rất nhiều, gương mặt không còn chút máu, hai quầng thâm dưới mắt nàng cho thấy nàng đã mấy ngày rồi không được ngon giấc.
Gia Ngôn nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt của nó so với mẫu thân nó còn tệ hơn, gương mặt tái xanh, môi khô nứt nẻ, giống như đất khô hạn lâu ngày.
Trong lòng Mục Tiểu Ngọ có chút kinh ngạc, vừa định hỏi Gia Ngôn đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ khiến Tương Trinh đau lòng, cho nên đôi môi mấp máy vài cái, nhưng lại không thể nói thành lời.
“Mục cô nương, không biết có thể nói chuyện với cô nương một chút được không?” Triệu Tử Mại bước đến, đi qua phía nàng gật đầu, rồi đi ra khỏi nhà.
Mục Tiểu Ngọ theo y đi ra sân, chưa kịp mở lời, Triệu Tử Mại giống như đã nhìn thấu tâm tư nàng, trực tiếp trả lời vấn đề nàng đang thắc mắc.
“Tối đó sau khi tà túy rời khỏi thân thể của Gia Ngôn, nó liền ngất xỉu, chúng ta đều cho rằng đó là do thể trạng của nó yếu ớt, không có gì đáng ngại.
Nhưng sau này tìm thấy Tương Trinh, nàng ấy nói với chúng ta, vốn dĩ tà túy Đào Hoán đó bắt cóc nàng ấy xuống đáy thung lũng, đã khiến Gia Ngôn bị trọng thương, khiến nó mất suy nghĩ của mình để khống chế nó, bởi vì Gia Ngôn đã từng ngăn cản nó giết Thanh Thành.
Hiện tại mặc dù kế hoạch của Đào Hoán thất bại, nhưng thân thể của Gia Ngôn đã bị tổn thương nghiêm trọng, đứa trẻ này chỉ sợ là cả đời cũng không tỉnh lại được.”
Mục Tiểu Ngọ cảm thấy có chút đau lòng: “Gia Ngôn còn nhỏ như vậy, cuộc đời còn lại của nó lẽ nào phải nằm trên giường sống qua ngày sao?”
Vừa hỏi đến đây, đột nhiên thấy ánh mắt của Triệu Tử Mại lóe sáng, đưa mắt ra hiệu với nàng.
Mục Tiểu Ngọ vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Diêm Thanh Thành từ ngoài bước vào, trong ngực ôm một bó hoa rất tươi.
“Mục cô nương, dạo này cô nương vẫn ổn chứ?” Hắn đi về phía Mục Tiểu Ngọ, vẻ mặt bình tĩnh, trên gương mặt ánh lên một màu vàng nhạt do mặt trời chiếu vào: “Lần này may nhờ có cô nương, mấy người chúng ta mới có thể nhặt được mạng từ trong tay Đào Hoán, thật không biết phải cảm ơn cô nương như thế nào.”
Mục Tiểu Ngọ ngơ ngác một hồi: “Diêm công tử khách sáo rồi, ta đã không sao rồi, sức khỏe của công tử đã hồi phục chưa?”
Câu nói này rõ ràng có mang theo một tầng ý nghĩa nữa, bởi vì trông Diêm Thanh Thành có vẻ sức khỏe của hắn hồi phục rất tốt, điều làm cô ngạc nhiên chính là tâm tình của hắn không những không biểu lộ một chút đau buồn như những người trong phòng, ngược lại tinh thần như bình thường, thậm chí sau khi nghe thấy tin nàng hồi phục rất tốt, trên gương mặt còn để lộ một nụ cười ấm áp.
Hắn tại sao lại có biểu hiện như vậy? Mục Tiểu Ngọ thật không hiểu nổi, Triệu Tử Mại đứng một bên cũng không thể hiểu nổi, vì vậy sau khi cùng Mục Tiểu Ngọ trao đổi ánh mắt, y thử thăm dò hỏi Diêm Thanh Thành: “Chuyện của Gia Ngôn ngươi đã nghĩ ra cách nào để giải quyết chưa? Ta vốn dĩ đang nghĩ có cần đưa nó đến Châu Âu hay không, dù sao y thuật ở đó cũng tiên tiến hơn nhiều, nhưng nghĩ lại, chỉ là ngồi thuyền thôi cũng đã mất ba tháng, chỉ sợ nó không thể chịu được.”
“Sức khỏe của Gia Ngôn vốn đã yếu ớt, mỗi năm đều bệnh mấy lần, ngồi thuyền đối với nó mà nói thật quá nguy hiểm.” Diêm Thanh Thành nhàn nhạt nói xong, bèn ra hiệu hai người đi theo hắn ra khỏi sân.
Bên ngoài sân là một thảm cỏ lớn, phóng tầm mắt ra xa, gió lay động cành, hoa cỏ thơm ngát, tầng mây đủ sắc, trải giữa những sườn đồi xanh mướt.
“Tử Mại, Tiểu Ngọ, hai người không cần phải phiền não như vậy.” Diêm Thanh Thành đứng trên đồi cỏ, gió thổi bay vạt áo của hắn, đem hắn tôn lên giống như một tiên nhân không dính bụi trần: “Bất kỳ chuyện gì đều phải ôm một chút hy vọng, hai người có nhìn thấy những bông hoa dại này không, chúng quanh năm điêu tàn, nhưng đến năm mới, vẫn tràn đầy sức sống.
Gia Ngôn là đứa trẻ kiên cường, ta tin tưởng nó sẽ vượt qua được.”
Nói xong, hắn trầm mặc một lúc, đột nhiên hắn quay đầu ném bó hoa trên tay vào ngực Tử Mại: “Tử Mại, ngươi lo nghĩ quá nhiều rồi, người nào cũng lo lắng, mọi việc đều phải lo toan, đừng sống quá mệt mỏi.
Sau này nên học hỏi Mục cô nương, mọi việc đều phải nghĩ thoáng một chút, đừng tự làm khổ bản thân như vậy.”
Triệu Tử Mại bị câu nói không đầu không đuôi này làm ngơ ngác, lẩm bẩm nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi còn dám nói ta, không phải bản thân ngươi cũng giấu tâm sự trong lòng sao.”
“Sau này sẽ không.”
Diêm Thanh Thành cười đáp lại một câu, bả vai nhẹ rũ xuống, ánh hoàng hôn rọi vào vai hắn, phản chiếu một ánh sáng dịu dàng, không sáng, nhưng Mục Tiểu Ngọ lại cảm thấy ấy sáng ấy chiếu vào khiến hai mắt mình bị đau.
Ba tháng sau, tổ tôn Mục thị lại lần nữa đến thăm Diêm phủ.
Lần này, họ đưa đến một thang thuốc, theo Mục Tiểu Ngọ nói, thuốc này là do hai người họ ngao du nhân gian tình cờ mua được, chuyên trị “Mộc Cương”, vì vậy tổ tôn hai ngươi liền vất vả ngày đêm đem thuốc đưa đến Chương Đài.
Quả nhiên.
Sau khi Gia Ngôn dùng thuốc này xong, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, liền có thể nói chuyện được, lại qua mấy ngày, chân tay cũng đã cử động lại được còn có thể cười nói, lại qua nửa tháng, đã có thể xuống giường đi lại giống như người bình thường.
Trên dưới Diêm gia không cần phải nói, ai cũng vui mừng.
Mấy ngày sau, Mục Tiểu Ngọ và Mục người què lại lần nữa ngồi xe ngựa đi về phía bắc, nhưng lần này bầu không khí trong xe nặng nề hơn nhiều, đến nỗi bên cạnh họ có cả một túi bạc nặng dường như cũng không thể làm họ hưng phấn lên, mặc dù hiện tại nó đang ở trên xe ngựa bị va chạm phát ra những âm thanh “tang tang”.
Ngồi được một lúc, Mục Tiểu Ngọ cảm thấy buồn bực khó chịu, thế là tiện tay mở túi vải, muốn lấy ra một cây quạt hương bồ.
Nàng lục trong túi vải nửa ngày, cuối cùng cũng nắm được cán quạt, nhưng khi nàng lấy quạt từ trong túi ra, còn có một phong thư, trên phong thư có viết năm chữ nghiêng nhỏ nhắn rất tinh xảo thân gửi Mục cô nương.
Phong thư này là ba tháng trước, trước khi rời khỏi Diêm gia nàng đã tìm thấy trong túi vải của mình, nàng vẫn luôn giữ nó, bởi vì nó do Diêm Thanh Thành viết, là tuyệt bút của hắn.
“Mục cô nương, khi cô đọc được phong thư này, ta đã hóa thành gói thuốc trị bách bệnh đó.
Cô bây giờ có lẽ cũng đã đoán được, sau khi vừa về phủ ta đã vội vàng rời khỏi, không phải đi nơi khác làm ăn, mà ta quay lại trai đường thôn lần nữa, đi đến Đào gia tìm lão Trạch, bởi vì chiếc bình cũ vẫn đang đợi ta ở đó.”
“Sau khi linh hồn của Đào Hoán biến mất, ta phát hiện trong túi áo của mình có một phương thuốc, sau này nhìn thấy tình trạng của Gia Ngôn, ta mới hiểu được dụng tâm của nó.
Nó muốn ta đưa ra lựa chọn giữa ta và Gia Ngôn, hai người chúng ta, chỉ có một người có thể sống, mà người được sống tiếp, vĩnh viễn ôm hối hận, áy náy suốt đời.
Ta đương nhiên lựa chọn cứu Gia Ngôn, nhưng, ta không nguyện để nó đạt được quỷ kế, càng không thể để Gia Ngôn sống trong ân hận cả đời.
Chọn nên, ta hy vọng nàng giúp ta hoàn thành bước cuối cùng này, chỉ có thể là nàng, không thể là Tương Trinh, cũng không thể là Tử Mại, yêu sâu đau sâu, họ chịu đựng không nỗi.”
“Cho nên Mục cô nương, cho nên xin nàng tha thứ cho sự ích kỷ của ta.
Thâm ân trọng nghĩa, khó mà báo đáp, chỉ có thể chúc phúc cô nương một đời bình an, không muộn phiền.”
“Diêm Thanh Thành kính gửi.”
“Ngươi nói, khoảnh khắc Diêm công tử nhảy vào chiếc bình đó, thật không có chút hối hận sao?” Thấy nàng cẩn thận gấp lá thư bỏ vào phong bì, Mục người què thử thăm dò hỏi một câu.
Mục Tiểu Ngọ vén một góc rèm cửa sổ lên, nhìn lên bầu trời xanh biếc, lúc này đã vào thu, cỏ trên núi đã dần có chút úa vàng, pha thêm chút hoang tàn tạo nên vẻ lộng lẫy của mùa thu.
“Người khác có lẽ sẽ hối hận, nhưng Diêm Thanh Thành thì không.”
Mục Tiểu Ngọ chắc chắn nói ra câu này, nàng đã từng nhiều lần mơ thấy dáng vẻ của Diêm Thanh Thành đứng trước chiếc bình cũ, trong nước thuốc tối đen như mực, nhưng nụ cười bên khóe môi hắn vĩnh viễn không biến mất.
“Mục cô nương, xin đợi một chút.”
Phía sau xe ngựa truyền đến một tiếng gọi gấp gáp, Mục Tiểu Ngọ quay đầu, nhìn thấy Tương Trinh đang ôm Gia Ngôn vội vàng đuổi theo xe ngựa, liền nhanh chóng kêu mã phu dừng lại.
“Mục cô nương,” Tương Trinh thở hổn hển nói, một tay nắm chặt trên cửa sổ: “Mục cô nương, người có từng liên lạc qua với Thanh Thành không, hắn vừa đi được mấy tháng, liền bật vô âm tín, cũng không biết đi đâu, bây giờ Gia Ngôn đã khỏi bệnh, ta muốn đem tin tức tốt này nói cho hắn biết, lại không biết tìm hắn ở đâu.”
“Không có.” Mục Tiểu Ngọ không chút do dự nói ra hai từ này, nhưng mà, khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tương Trinh, nàng lại nói thêm một câu: “Ta tin tưởng Diêm công tử sẽ không đi xa đâu, bởi vì, hắn không nỡ rời xa các người.”
Mắt Tương Trinh sáng lên: “Có thật không?”
“Mẫu thân, con đã sớm nói với người, tiểu thúc thúc nhất định sẽ trở về, bởi vì lúc con hôn mê đã mơ thấy thúc ấy, trong giấc mơ thúc ấy đã nói với con như vậy.” Gia Ngôn khẳng định nói, sau đó quay sang nhìn Mục Tiểu Ngọ, nhẹ giọng nói tiếp: “Tỷ tỷ, mấy hôm trước tỷ hỏi ta chuyện tràng hạt, bởi vì ta mới tỉnh lại, nhất thời không nhớ, chẳng qua vừa rồi đột nhiên ta nhớ ra một chút.”
“Tràng hạt đó đến từ đâu?” Nghe thấy câu đó, Mục người què cũng liền thò đầu ra cửa sổ hỏi.
Gia Ngôn ngước mặt lên trời, chậm rãi nói: “Tràng hạt không phải của tà túy, là do tà túy phát hiện ra trong thung lũng, nó được treo trên tay một thi thể đã khô, dường như để trấn áp quỷ hồn của bọn họ.
Sau đó, tà túy lấy chuỗi tràng hạt đó xuống, muốn dùng nó đối phó với tỷ tỷ, nhưng vừa mới lấy xuống, ta liền nghe thấy giọng nói của một nam nhân.”
“Nam nhân? Hắn đã nói gì?” Mục người què đột nhiên thấy rùng mình.
“Mặt trăng lên rồi.” Gia Ngôn mở to mắt, nói từng chữ một..