• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ở đây giống như một tiểu viện ở giới Phàm Nhân, phòng không nhiều lắm, chính đường và xung quanh có mấy gian phòng, cùng với phòng bếp, phòng chứa củi linh tinh, căn bản không thể chứa nhiều người như vậy.

May mắn những tu sĩ này không ngủ ở nơi này, cho nên không cần đi cướp phòng.

Đám người Yến Ngũ ngồi ở chính đường, ngay cả Yến Cửu ban ngày chạy trốn cũng trở về, rúc ở trong góc không dám hé răng.

Một ngọn nến trắng cháy lặng lẽ, thắp sáng một tấc vuông.

Ngoài chính đường là một mảnh đen như mực, rõ ràng có rừng đào có suối nước, lại yên tĩnh đến mức không hề có tiếng động, tràn ngập một cỗ nguy cơ khiến lòng người sợ hãi.

Xưa nay tu sĩ luôn nhạy cảm với nguy hiểm, bọn họ rất tin tưởng trực giác của mình.

Đêm nay sẽ không yên bình.

Yến Đồng Quy và Cơ Thấu đứng ở trong viện, nhìn ra phía ngoài cửa.

Bên ngoài hoàn toàn là bóng tối, giống như là bị một thứ gì đó ngăn cách với thế giới, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Yến Đồng Quy cau mày, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e cổ tay, dưới ống tay áo to rộng có một chuỗi ngọc màu xanh lơ quấn quanh.


Đột nhiên, hắn thấy Cơ Thấu giơ tay, giữa ngón tay xuất hiện mấy lá bùa chú.

“Tiền bối?”Không đợi hắn dò hỏi phát sinh chyện gì, liền thấy bùa chú trong tay Cơ Thấu bay nhanh ra ngoài cửa, trong bóng đêm, từng tiếng nổ vang lên, cùng với tiếng gầm rú của một loại dã thú đáng sợ nào đó.

Những người đang ở chính đường bị động tĩnh này làm kinh sợ, bay vút ra.

“Xảy ra chuyện gì?”“Thập Tam, có chuyện gì?”Bọn họ khẩn trương dò hỏi, vừa lúc thấy trong tay Cơ Thấu kẹp mấy lá bùa, vứt ra bên ngoài.

Bùa chú lại nổ mạnh ở ngoài cửa một lần nữa, lại là từng tiếng quái vật gào lên, nghe không ra là thứ gì, có thể cảm giác được trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Yến Ngũ và Yến Thất tiến lên, hai người đứng ở bên người Yến Đồng Quy, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Khi Cơ Thấu vứt bùa chú lần thứ ba, Yến Đồng Quy dùng bí thuật Yến gia là Lạc Tinh Vi Vũ, ngôi sao đầy trời lập lòe, chiếu sáng ngoài cửa, cũng để mọi người nhìn thấy quái vật đông nghịt bên ngoài.

“Là đọa yêu!”Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, bởi vì quá mức khiếp sợ, thậm chí có chút vỡ âm.

Lúc này, ngôi sao đầy trời kia hóa thành mũi tên, hung hăng đánh vào đọa yêu, đọa yêu ở hàng đầu bị đâm xuyên qua nhau, lần lượt ngã xuống đất.

Nhưng đằng sau lại có càng nhiều đọa yêu hơn chen chúc đi lên, giống như muốn phá vỡ tường viện và cửa lớn của tòa tiểu viện cũ nát này, lao vào cắn nuốt bọn họ.

Mọi người trong viện khẩn trương đến mức hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.

Yến Ngũ và Yến Thất không chút do dự ra tay.

Yến Thất lật tay lấy ra một cây cung màu bạc, chộp về phía trước, trong tay xuất hiện một mũi tên do thuật pháp ngưng tụ thành, đặt cung lên và b ắn ra bên ngoài.

Hai tay Yến Ngũ chắp lại bấm niệm thần chú, một màn nước mỏng xuất hiện, hình thành một vòng bảo hộ, bảo hộ tòa tiểu viện này.

Những người khác thấy thế, vội vàng tiến lên hỗ trợ, ngay cả Yến Cửu sợ hãi Yến Đồng Quy, cũng do dự tiến tới, giúp Yến Ngũ tăng cường sức mạnh cho màn nước.

Kính Thiên Sơn có một quy củ không xác định, là càng nhiều người tiến vào cùng một cái “kính” thì quá trình phá kính càng khó khăn.

Thực hiển nhiên, bọn họ nhiều người như vậy tụ tập ở chỗ này, khó khăn của kính này nhất định rất cao.


Hiện tại xuất hiện đàn đọa yêu này liền biết, nếu bọn họ không ra tay, một khi để đọa yêu đột phá, kết quả chỉ có hai cái: Một là bị đọa yêu ăn, hai là thí luyện thất bại.

Mặc kệ là kết quả nào, bọn họ đều không muốn trải qua, muốn giãy giụa một chút.

Thấy nhóm người này ra tay, Cơ Thấu thu hồi lại bùa chú còn thừa, thu tay áo đứng ở một bên quan sát.

Đệ tử Yến thị xác thật rất xuất sắc, bọn họ là pháp tu trời sinh, đối thuật pháp lĩnh ngộ vô cùng tinh thâm, khi chiến đấu, giản lược rất nhiều bước của thuật pháp, khiến động tác của bọn họ thoạt nhìn vừa gọn gàng lại nhanh nhẹn, có thể tiết kiệm rất nhiều công phu.

Chỉ là mỗi chiêu của pháp tu đều yêu cầu nhiều linh lực chống đỡ, linh lực bị khô kiệt rất nhanh, không có thời gian đả tọa, chỉ có thể cắn linh đan nhanh chóng khôi phục linh lực.

Thần sắc Yến Đồng Quy sắc bén, không có bủn xỉn linh lực của mình, mỗi lần ra tay đều là một đạo bí thuật.

Nhưng mà đọa yêu bên ngoài thật sự quá nhiều, bọn họ đánh đuổi một đợt lại đến một đợt, mọi người đều mệt đến quá sức, tốc độ xói mòn linh lực trong cơ thể nhanh hơn so với tốc độ bổ sung, đan điền xuất hiện từng cơn đau đớn.

Khóe miệng Yến Đồng Quy đã tràn ra tia máu.

“Như vậy không được, nơi này đọa yêu quá nhiều, chúng ta không phải là đối thủ, vẫn nên nhanh chóng phá kính rời đi.

” Mặt Yến Ngũ trắng bệch kêu lên.

“Phá kính như thế nào?” Yến Thất banh mặt.

Những người khác đã không còn sức nói chuyện, sắc mặt trắng bệch như quỷ, động tác đều trở nên trì độn.

Yến Ngũ quay đầu nhìn về phía Yến Đồng Quy: “Thập Tam, chúng ta chống đỡ, đệ đi tìm sơ hở, cần phải phá kính.


”Yến Đồng Quy nói: “Để Thất ca đi, thực lực của huynh ấy mạnh hơn ta….

.

”“Ngươi đi!” Hàm dưới Yến Thất cắn chặt: “Cảm giác của ta với thuật pháp không bằng ngươi, ngươi nhất định có thể tìm được sơ hở của nó, liền nhờ ngươi, chúng ta không muốn bị loại khỏi kính Thiên Sơn nhanh như vậy.

”Những người khác cũng vội vàng kêu lên: “Thập Tam, mau đi!!!”Trong lòng Yến Đồng Quy có chút hụt hẫng.

Yến thị là một gia tộc lớn, cũng không phải mỗi người đều giống Yến Ngũ, Yến Thất kiên định với tín niệm của mình như vậy, càng nhiều người giống như Yến Cửu, ghen ghét thiên phú của hắn, lại cười nhạo thân thế và mệnh cách của hắn, đều lạnh lùng nhìn hắn có thể đi bao xa, là một bước lên trời hay là thiên tài chết non.

Cuối cùng Yến Đồng Quy cắn chặt răng, giao nơi này cho bọn họ, đi tìm sơ hở.

Khi hắn đi qua, Cơ Thấu nói với hắn: “Nơi này giao cho ta, ngươi đi đi.

”Được lời này của nàng, Yến Đồng Quy lập tức yên tâm rất nhiều, hơi gật đầu với nàng, nhanh chóng đi tìm kiếm xung quanh.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK