Mùi tanh hôi xung quanh bốc lên tận trời, Cơ Thấu cũng không vội rời đi, nàng đi tới những bia đá đặt cạnh sát nhau ở quảng trường.
Nàng cẩn thận bước qua những thi thể bị tàn phá của tu sĩ ở dưới tấm bia đá, mỗi khi lướt qua một cỗ thi thể, thần sắc của nàng như đông cứng lại một chút.
Đi tới một tấm bia đá, Cơ Thấu ngẩng đầu đánh giá nó.
Yến Đồng Quy thấy nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng tò mò quan sát, rất nhanh hắn phát hiện thứ ở trên đó.
Tấm bia đá này lẽ ra phải ghi lại thông tin của địa cung, nhưng những những ghi chép trên tấm bia đá đã bị người khác mài mòn, vết xước trên đó cực kỳ sâu, vừa thấy liền biết là vết kiếm.
Vết kiếm kia thậm chí còn lưu lại kiếm ý mờ nhạt, theo thời gian không hề biến mất.
Hóa ra là do một kiếm tu đã tu luyện ra kiếm ý cắt ra.
Yến Đồng Quy không khỏi nhớ tới suy đoán lúc trước.
Hẳn là có người tiến vào địa cung sớm hơn bọn hắn, hơn nữa còn cướp đi những bảo vật đáng giá trong địa cung, thậm chí dùng kiếm hủy đi những thông tin địa cung lưu lại trên tấm bia đá.
Đối phương là một kiếm tu.
Trong tất cả các loại chư pháp trên thế gian này, sức chiến đấu của kiếm tu là mạnh nhất và sắc bén nhất, đặc biệt là kiếm tu đã tu luyện ra kiếm ý.
Trong lòng Yến Đồng Quy tỉnh ngộ, một kiếm tu đã tu luyện ra kiếm ý sao có thể sẽ sợ những đọa yêu trong địa cung này, chỉ sợ những đọa yêu đó còn không đủ để đối phương chém.
Trách không được đối phương có thể tự do ra vào trong địa cung, thậm chí cướp đoạt những bảo vật trong đây.
Yến Đồng Quy chỉ có thể thầm than xui xẻo.
Vốn tưởng là di phủ của một vị cường giả nào đó để lại, không nói đến truyền thừa, cho dù chỉ có chút bảo vật thì cũng đủ để bọn họ hưởng thụ.
Nào biết địa cung sớm đã bị người khác ghé thăm qua, đám người bọn họ tiến vào không chỉ cái gì cũng không lấy được, ngược lại mất đi tính mạng.
Thế nhưng ở tu tiên giới, loại chuyện này thật sự quá nhiều, người có tài mới chiếm được, chỉ có thể tự than thở xui xẻo, không có chút may mắn nào cả.
Chiếm được là nhờ vận may của ta, không được là do số mệnh của ta, đó là như vậy.
Cơ Thấu duỗi tay chạm vào vết kiếm trên bia đá, hiểu được một chút kiếm ý còn lưu lại ở trên đó.
Kiếm ý khiến người khác bị thương, nhưng kiếm ý này lưu lại quá ít, giống như đang muốn tiêu tán, lực sát thương giảm đi, chỉ bị bỏng nhẹ ngón tay, cũng không lo ngại.
Đây là kiếm ý của tiểu sư đệ.
Trong lòng Cơ Thấu hiểu ra.
Kiếm ý này hẳn là tiểu sư đệ riêng lưu lại, thứ nhất là để hủy đi thông tin trên tấm bia đá, thứ hai là để nàng sau khi tỉnh dậy biết được hắn đã từng ở chỗ này.
Về phần vì sao hắn phải hủy đi thông tin của địa cung, đoán chừng có quan hệ với lai lịch của địa cung này, cũng không nguyện ý để người khác biết được.
Sau một lúc lâu, Cơ Thấu thu tay về, nói với Yến Đồng Quy: “Ngươi đi thiêu tất cả thi thể ở đây đi.
”Yến Đồng Quy nghe được lời này, sắc mặt không nhịn được có chút cổ quái, bất quá vẫn là nghe lời mà đi làm, hắn đặt thi thể tu sĩ ở một bên, thi thể đọa yêu thì để ở một bên khác.
Tiếp theo hắn sử dụng linh hỏa quyết, linh hỏa hừng hực đốt cháy thi thể tu sĩ.
Sau khi thiêu xong thi thể của tu sĩ, hắn lại đi thiêu thi thể của đọa yêu.
Thi thể của đọa yêu rất nhiều, linh lực của Yến Đồng Quy chưa khôi phục được nhiều, hơn nữa ở địa cung này linh khí loãng, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi một lúc lại đi đốt, rất tốn thời gian.
May mắn Cơ Thấu không có chút nào là không kiên nhẫn, vẫn luôn đứng ở bên cạnh chờ hắn.
Thẳng đến khi tất cả thi thể đều đốt xong, quảng trường chỉ còn vết máu lưu lại, Cơ Thấu nói: “Đi thôi!”Yến Đồng Quy đi theo bên cạnh nàng, yên lặng ngắm nhìn bóng dáng của nàng trong địa cung tối tăm này.
Có lẽ, vừa rồi nàng muốn đi cứu người ….
Tuy rằng ý tưởng này rất vớ vẩn.
Rốt cuộc Yến Đồng Quy ý thức được, thiếu nữ xuất hiện quỷ dị từ trong quan tài này, có vẻ không giống như những yêu tà hung lệ, có thể là một người sống sờ sờ, có máu có thịt.
Đúng là như vậy sao?**Dường như tất cả đọa yêu đều tập trung ở quảng trường, hơn nữa đều bị Cơ Thấu đập chết.
Kế tiếp bọn họ cũng không gặp đọa yêu.
Đồng nghĩa cũng không gặp các tu sĩ.
Nhưng thật ra ngẫu nhiên trên đường nhìn thấy một ít chân tay còn lưu lại của tu sĩ, vô cùng đẫm máu, không cần Cơ Thấu phân phó, Yến Đồng Quy thông minh mà đốt cháy chúng, cho chúng nó cát bụi trở về với cát bụi, đất về với đất.
Đây là kết cục tốt nhất của tu sĩ, hóa thành bụi bặm, trở về với trời đất.
Thần sắc Yến Đồng Quy hơi ảm đạm, dự cảm tất cả tu sĩ đi vào địa cung này, ngoài hắn ra hẳn là đã chết trong miệng đọa yêu.
Hắn không nhịn được nhìn Cơ Thấu ở đằng trước, nếu không gặp được nàng, đồng hành cùng nàng, khả năng hắn cũng sẽ chết dưới miệng đọa yêu giống như những tu sĩ kia.
Vận khí lần này của hắn giống như không tệ lắm, vốn cho là đường cùng, thế nhưng lại là đường sống.
Hai người đi được một lát thì đi vào một ngõ cụt.
“Không có đường.
” Yến Đồng Quy nhíu mày.
Cơ Thấu nhìn hắn: “Ngươi không quen thuộc địa cung này?”Yến Đồng Quy đổ mồ hôi, nói đúng sự thật: “Chúng ta vừa tiến địa cung liền gặp được đọa yêu, bị đọa yêu đuổi mấy ngày, không có nhìn kỹ đường….
”Địa cung này như một cái mê cung, mới đầu bọn họ còn nhớ kĩ đường, về sau chạy trốn mệt mỏi, nơi nào còn có tâm tư đi để ý đường xung qunh, bọn họ cũng không rõ ràng lắm địa cung này lớn đến mức nào, con đường nào là con đường đúng.
Cơ Thấu nghe xong, trầm ngâm một lát, liền có quyết định.
.
Danh Sách Chương: