Du Khuynh đợi đến chiều cũng không đợi được chủ tịch Du hẹn cô gặp mặt, nhưng lại đợi được điện thoại của ông cụ Phó, hẹn cô tan tầm gặp mặt trong quán cà phê bên cạnh công ty luật.
Cô sắp xếp mạch suy nghĩ, nghĩ xem nên ứng chiến với ông cụ không giận tự uy từng hô mưa gọi gió trên thường trường một thời thế nào. Ông cụ Phó nghĩ thoáng thì cũng có nghĩ thoáng đấy, nhưng có một số suy nghĩ luôn có phần cổ hủ hơn lớp trẻ bây giờ. Cô lý giải được.
“Cốc cốc.”
Du Khuynh tỉnh táo lại, là Tần Dữ.
“Hiếm khi thấy cô thất thần.” Tần Dữ đi vào.
Du Khuynh đặt điện thoại xuống: “Gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi, đang nghĩ xem nên đánh úp từ chỗ nào.”
Tần Dữ đặt tài liệu lên bàn cô, “Lôi kéo không ít quan hệ mới tập hợp đầy đủ cho cô đấy.” Anh ta nói tiếp vấn đề vừa rồi, “Đang suy nghĩ nên đối phó với Kiều duy Minh thế nào à?”
Lúc này Du Khuynh chẳng có thời gian xem, cô dọn lên cất vào tủ bảo hiểm, “Kiều Duy Minh còn chưa tới mức cần tôi vắt kiệt não.”
Tần Dữ đóng cửa lại rồi ngồi xuống, “Có manh mối rồi à?”
Vụ kiện này cắt không đứt chỉnh thêm loạn, là củ khoai bỏng tay, làm không tốt còn hủy hoại danh tiếng của đoàn đội.
“Sớm đã có đối sách rồi.” Du Khuynh nói suy nghĩ trong lòng và kế hoạch bước tiếp theo ra thảo luận với Tần Dữ.
“Nếu anh cảm thấy thích hợp thì ngày mốt chúng ta cứ đi tìm Kiều Duy Minh. Đây là con đường tắt duy nhất để chúng ta tấn công thẳng vào tim đối phương.”
Tần Dữ suy nghĩ nửa giây, không khỏi lo lắng: “Đây là trận đánh trực diện sao có thể dựa vào mưu mẹo để đánh chứ. Sợ là Kiều Duy Minh không mắc bẫy đâu, tới lúc đó nếu con trai ông ấy có mặt ở đó thì càng khó thu lưới hơn nữa. Không thể ký hợp đồng đầu tư ẩn danh một cách nhanh gọn được.”
Du Khuynh đã nghĩ ra mấy sách lược đối phó rồi, tới lúc đó tùy cơ hành động, tùy thời ứng biến.
“Ai có mặt ở hiện trường đối với tôi chẳng có khác biệt gì lớn. Tôi không phải Phó Ký Trầm cần suy xét tới mặt mũi và tình cảm của Kiều Duy Minh.”
Cô cười: “Tôi chỉ lo hơn mười triệu đó tôi có thể lấy được vào tay hay không.”
Tần Dữ cũng cười cười.
Giải quyết hợp đồng đầu tư ẩn danh chỉ là bước thứ nhất. Quan trọng là làm sao mới lấy được quyền kiểm soát đó. Sau đó làm thế nào để thuyết phục các quản lý cấp cao của tập đoàn Phó Thị đầu tư vào công nghệ Tân Kiến. Mỗi một bước đều cực kỳ khó khăn.
“Phía bên môi giới tôi sẽ phụ trách liên lạc đều đặn, cô cứ yên tâm nghĩ cách đối phó với Kiều Duy Minh đi, sáng ngày mốt tôi ở công ty đợi cô cùng qua đó.”
“Được.”
Hôm nay Du Khuynh tan tầm đúng giờ, năm giờ mười phút cô tới tiệm cà phê, ông cụ Phó đã ở đó, trà hoa trong ly chỉ còn một nửa. Xem ra đã đợi cô khá lâu rồi. Đây là lần đầu tiên Du Khuynh gặp ông cụ Phó, có điều chẳng hề thấy xa lạ đối với ông.
Ông cụ Phó là nhân vật nổi tiếng trong thương giới, cho dù nghỉ hưu từ sớm nhưng một mình ông đầu tư trong thị trường tư bản vẫn chong chóng đo chiều gió.
“Ông Phó.”
“Ngồi đi. Không cần khách sáo.” Ông cụ Phó ngồi nghiêm chỉnh, cảm giác giống như đang họp với cấp dưới trong phòng hội nghị.
Đối với cuộc gặp mặt ngày hôm nay, bản thân ông cũng cảm thấy không ổn nhưng chẳng có cách nào càng có hiệu quả trực tiếp hơn cách này.
Du Khuynh gọi một ly cà phê.
Bầu không khí căng thẳng.
Ông cụ Phó trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Hôm nay mạo muội làm phiền cháu thật ra không được lịch sự lắm, ông cũng là bất đắc dĩ mới tới tìm cháu. Thật không giấu gì cháu, ông vốn không muốn tham dự vào chuyện của cháu với Phó Ký Trầm, hy vọng ba của nó xử lý êm xuôi. Nào ngờ, đến ba nó cũng lâm trận trở giáo rồi.”
Du Khuynh: “……”
Nói tới đứa con trai trở giáo, ông cụ Phó tới giờ vẫn còn tức nghẹn trong ngực, “Ông biết cháu rất có tài ăn nói, người bình thường đấu không lại. Nghe nói lúc học đại học viện pháp luận của cháu tổ chức thi biện luận, đối thủ bị cháu nói tới bắt đầu nghi ngờ quan điểm mà mình luôn kiên trì. Cho nên,”
Đến bản thân ông cũng cảm thấy xấu hổ, “Hôm nay ông có một yêu cầu quá đáng, lúc ông nói chuyện hy vọng cháu đừng ngắt lời cũng đừng lên tiếng, ông sợ bản thân ông bị cháu dắt mũi đi. Ông tự mình biết mình rằng chắc chắn nói không lại cháu, mẹo thắng duy nhất của ông chính là cháu đừng nói chuyện để ông nói cho xong đã.”
Du Khuynh đỡ trán.
Sao cô lại để ấn tượng như vậy cho trưởng bối nhà họ Phó chứ.
Ông cụ Phó nói tiếp: “Ông đối với hôn nhân của con cháu luôn rất thoáng, chúng nó muốn khi nào kết hôn, kết hôn với cô gái có bối cảnh gia đình thế nào, ông chẳng có bất kỳ yêu cầu nào.”
“Đối với kiểu gia đình chúng ta mà nói, cho dù là liên hôn chẳng qua cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, đóa hoa này có khi nở hoặc không.”
Cà phê được đưa lên.
Mùi hương nồng nàn phả vào mũi, tâm tình Du Khuynh thư thái dễ chịu không ít. Ông cụ Phó đã không cho cô mở miệng, vậy cô cứ nghiêm túc thưởng thức cà phê thôi.
Ông cụ Phó cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Nếu cháu có quan điểm hôn nhân giống như đa số người thì dù cháu xuất thân trong gia đình bình thường hơn thế nữa, ông chẳng nói một chữ “không”.”
Nói xong, ông uống thêm mấy ngụm trà hoa.
“Cháu đối với Ký Trầm, sự hiểu biết và để ý tối thiểu nhất cũng không có, ở công ty nó đã công khai cháu là vị hôn thê của nó rồi mà cháu vẫn giữ thái độ đó.”
“Ông không phán xét suy nghĩ và sự kiên trì của cháu là đúng hay sai, mỗi người đều có quyền lựa chọn bản thân muốn trải qua cuộc sống thế nào, đi con đường nào. Nhưng với tư cách làm trưởng bối của Ký Trầm, ông chẳng thể nào vui vẻ nhìn cháu trai ông bị cầm nắm như vậy.”
Du Khuynh đặt muỗng cà phê xuống, ngước mắt lên.
Ông cụ Phó giơ tay: “Cháu đừng nói chuyện, cháu uống cà phê của cháu đi.”
Du Khuynh: “……”
Ông cụ Phó nói ngắn gọn: “Ông chỉ hỏi cháu, cháu muốn kết hôn với Ký Trầm không, hoặc là có ý định kết hôn không?”
Ông lùi một bước: “Nếu cháu có thành ý đó thì cháu gật đầu. Cháu chỉ cần tỏ thái độ, ông vẫn tin tưởng cháu. Ông cũng yên lòng hơn.”
Du Khuynh mím môi không gật đầu. Ông cụ Phó cho cô thời gian suy nghĩ, ông bảo nhân viên phục vụ thêm một ly trà nóng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ông cụ Phó cảm thấy kha khá rồi: “Ông chẳng bắt cháu với Ký Trầm kết hôn ngay, nên đính hôn thì đính hôn, còn như thời gian kết hôn để cháu và Ký Trầm quyết định. Chúng ta tùy hai đứa.”
Du Khuynh không khỏi nắm chặt ly cà phê, có chút bỏng tay. “Xin lỗi ạ, ông nội Phó, xưa nay cháu chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn thật.”
Ông cụ Phó tán thưởng sự thẳng thắn của cô nhưng những lời tiếp theo khiến ông khó mà mở miệng được. Nhưng nếu ông không quản thì sau này Ký Trầm sẽ càng lún càng sâu. Chẳng bằng giải quyết dứt khoát gọn gàng.
Ông nhắc nhở lần nữa: “Cháu không cần nói chuyện, cháu gật đầu hoặc lắc đầu là được.”
“Cháu nhỏ hơn Ký Trầm năm tuổi, đợi hai năm nữa đột nhiên cháu cảm thấy ở bên cạnh nó không còn mới mẻ nữa, cháu lại đi tìm người khác còn nó phải làm sao đây? Ông sợ nó chấp nhận không được đả kích đó. Nếu cháu muốn vứt bỏ nó thì nhân lúc còn sớm, được không?”
Du Khuynh dở khóc dở cười. Luận về nghệ thuật ăn nói, cô cảm thấy ông cụ Phó lợi hại hơn cô nhiều. Cô hiểu dụng ý ông cụ hẹn cô ra gặp mặt là gì. Cô cầm điện thoại gõ chữ, gõ được một hàng lại xóa đi. Không biết ông cụ có hoa mắt không, sợ nhìn chẳng rõ. Cô lấy giấy bút ra viết cỡ chữ cực lớn.
[Ông nội Phó, cho con chút thời gian, con và đoàn đội của con nhận một vụ kiện của tập đoàn Phó Thị và Phó Ký Trầm, cháu đồng ý với Phó Ký Trầm sẽ xử lý một cách viên mãn. Anh ấy đối xử với cháu không tệ, cháu chỉ có thể đáp trả chân tình của anh ấy bằng công việc. Ông xem, được không?]
Ông cụ Phó do dự hai giây, cuối cùng đồng ý, ông hỏi: “Hạng mục này mất bao lâu?”
Du Khuynh: [Ngắn nhất là ba tháng, dài nhất có lẽ không vượt quá nửa năm. Đợi khi hạng mục kết thúc, cháu không liên lạc với anh ấy nữa đâu.]
Trước khi ông cụ Phó rời khỏi còn xin lỗi một câu: “Ông rất xin lỗi, khi đã lấy thân phận trưởng bối tới tìm cháu giải quyết chuyện này.” Nửa câu còn lại được ông nuốt trở vào.
Du Khuynh chẳng vội ra về, uống xong một ly cà phê lại gọi thêm một ly nữa. Bên ngoài trời tối dần. Cô trườn lên bàn nhìn đường xá kẹt cứng bên ngoài. Đối diện có người ngồi xuống nhưng cô chẳng phát hiện, chỉ lo tập trung thất thần nhìn ra ngoài.
Tần Mặc Lãnh gọi một ly cà phê, lấy quyển tạp chí lật xem. Mười phút trôi qua, cô vẫn duy trì tư thế trước đó. Vừa rồi anh mới tới công ty luật tìm Tần Dữ, Tần Dữ đang bận anh bèn cáo từ, đi ngang qua tiệm cà phê không ngờ nhìn thấy Du Khuynh đang ở bên trong.
Anh đi ngang qua trước cửa sổ sát đất nhưng cô không chú ý. Ngồi xuống rồi cô cũng chưa phát hiện ra. Ly cà phê thứ hai của Du Khuynh nguội rồi, cô ngồi dậy định ra về.
Lúc nhìn thấy người đối diện thì ngây người chốc lát.
“Anh tới đây lúc nào?”
Tần Mặc Lãnh khép tạp chí lại: “Được một lúc rồi. Đang nghĩ chuyện công việc à?”
“Ừm.” Du Khuynh đáp qua loa.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Tần Mặc Lãnh nói: “Không có gì. Đi ngang qua đây, uống ly cà phê.”
“Vậy tôi xin phép trước, về phải tăng ca.” Du Khuynh gọi thêm một ly mang đi, thanh toán rồi rời khỏi.
Đang trong giờ cao điểm tan tầm, dòng xe căn bản nhích không nổi.
Trước khi chút kiên nhẫn còn xót lại bị ép cạn, cuối cùng Du Khuynh cũng rẽ được vào cổng sau của tòa lầu ngân hàng. Gọi điện thoại cho ba cô, được bật đèn xanh đi thẳng lên lầu.
Du Thiệu Hồng từ lúc nhận điện thoại của con gái xong, trong lòng có một loại bất an. Tự dưng tốt tính như vậy khiến ông thấp thỏm.
“Ba.” Du Khuynh gõ cửa đi vào.
Du Thiệu Hồng họp hành cả ngày, nói sắp khô cổ họng rồi.
Ngậm nửa viên kẹo the họng chưa thấy có tác dụng gì.
“Hôm nay không bận à?”
“Bận.”
Du Khuynh mở cà phê ra đặt trước mặt ông: “Nhớ ba rồi, bèn qua đây thăm ba.”
Du Thiệu Hồng nhìn chằm chằm con gái: “Con vẫn nên quên ba đi.”
Du Khuynh cười: “Nếu con quên ba thật, ba không được khóc đấy nhé.”
Du Thiệu Hồng: “Đợi nước mắt khô là được rồi. Con như vậy khiến ba khó chịu hơn cả khóc.”
Ông nhai vụn viên kẹo the, bắt đầu uống cà phê. Có thể là do tác dụng tâm lý, cảm thấy chưa từng uống ly cà phê nào ngon như vậy.
Du Thiệu Hồng quay lại vấn đề chính: “Nói đi, tìm ba rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không có gì. Đường kẹt xe quá, hết đi lại ngừng, tốn xăng. Con bèn tới chỗ ba nghỉ chân, đợi xe bớt kẹt rồi con về tiếp.”
“…….”
Du Thiệu Hồng nhìn nhìn ly cà phê: “Nói như vậy, ly cà phê này nó căn bản không thuộc về ba à?”
“Người nào uống thì thuộc về người đó.”
Du Khuynh lấy một quyển tạp chí, cuộn lại làm thành ống nhòm.
Cô đi tới bên cửa sổ nhìn sang đối diện, trong rừng cao ốc ci chít tìm thất tòa nhà Phó Thị.
“Ba, ba bận của ba đi, đợi tới tám giờ con về ngay. Vừa vặn con suy nghĩ chuyện vụ kiện của con.”
Du Thiệu Hồng không nỡ uống hết ly cà phê, ông uống một nửa còn một nửa đợi tăng ca mệt uống tiếp. Một chồng báo cáo, ông phải xem tiếp. Thỉnh thoảng ông sẽ ngẩng đầu nhìn con gái đang làm gì.
Cô cầm “kính viễn vọng” nhìn tứ phía. Vị trí văn phòng của ông dùng để ngắm cảnh đêm Bắc Kinh là tuyệt nhất.
“Nha đầu thối, gần đây có liên lạc với mẹ con không?”
“Không.”
Du Thiệu Hồng há miệng, muốn nói lại thôi.
Ánh đèn sặc sỡ lấp lánh, Du Khuynh nhìn trong thời gian lâu hoa cả mắt. Cô cất quyển tạp chí đặt trên bàn trà. Hơn bảy giờ rồi.
“Con phải về rồi.”
Du Thiệu Hồng nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, “Còn mười lăm phút nữa mới tới tám giờ mà.”
Du Khuynh mặc áo khoác vào: “Con thấy đường bớt kẹt rồi. Bằng không con lại phải tăng ca tới nửa đêm mất.”
Du Thiệu Hồng tiễn con gái tới thang máy, khó tránh việc càm ràm đôi câu, “Hôm khác đừng mải lo bận công việc nữa, chút tiền đó không đủ con tiêu trong một tiếng nữa là, con dành thời gian yêu đương đi, thật ra yêu đương khá là thú vị đấy.”
Du Khuynh: “Có thú vị cũng chỉ ở mấy tháng tháng đầu, số còn lại đều bị sự thú vị của mấy tháng đó tổn thương sâu sắc rồi. Con không làm chuyện đầu tư lỗ vốn đó đâu.”
Du Thiệu Hồng thở dài, “Không ai nói như con vậy……”
Du Khuynh ngắt lời ba mình: “Nghe nói năm xưa không biết có bao nhiêu thiếu nữ hâm mộ mẹ con, kết quả thì sao, chưa đầy hai năm ba đã hết yêu mẹ rồi.”
Cửa thang máy mở ra.
“Tạm biệt.” Du Khuynh ấn nút thang máy.
Đường xá vẫn còn tắc.
Du Khuynh gọi điện cho Phó Ký Trầm hỏi anh đang ở đâu, có thời gian mấy phút để trò chuyện không.
Phó Ký Trầm còn đang ở văn phòng, thứ bảy chủ nhật chẳng có tăng ca, thứ đợi anh là một đống hồ sơ cần phải ký tên duyệt.
Anh mở chế độ rảnh tay, “Em còn dám gọi cho anh à?”
“Tại sao không dám?”
“Em vứt bỏ anh rồi, trong lòng em không biết à?”
Du Khuynh bật cười.
“Ông nội Phó nói với anh à?”
“Ừm. Còn đả kích anh một trận tơi bời, nói anh ở trong lòng em tồn tại giống như cảm giác mới mẻ, bảo anh sớm nhận rõ hiện thực.”
Phó Ký Trầm xét duyệt xong bấm thông qua.
“Anh đang nghĩ, nên tính sổ với em thế nào đây.”
“Anh còn cho rằng ông nội cho em phí chia tay cao ngất ngưỡng, em động lòng rồi. Nếu là vì tiền, anh bằng lòng tha thứ cho em. Kết quả ông nói ông chẳng tốn đồng nào cả, em đồng ý chia tay một cách sảng khoái.”
Lời đã nói tới đây rồi.
Phó Ký Trầm hỏi cô: “Em chuẩn bị làm vậy thật à?”
Lúc nói tới lời này, tay cầm chuột của anh khựng lại. Trong điện thoại chìm vào im lặng. Phó Ký Trầm không giục.
Du Khuynh nhìn đuôi đèn của chiếc xe phía trước: “Phó Ký Trầm, ban đầu trước khi ở bên nhau em đã thẳng thắn với anh rồi, em không kết hôn, anh nói anh cũng thế. Hiện tại suy nghĩ về hôn nhân của chúng ta có sự bất đồng, em vẫn còn trên con đường đó của chúng ta, nhưng anh đã rẽ sang con đường khác rồi.”
Phó Ký Trầm buông phần việc trên tay xuống, cầm lấy điện thoại. “Du Khuynh, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
“Nói chuyện gì?”
“Hôn nhân.”
“Vậy thì chúng ta không có đề tài chung để nói rồi.”
“Anh muốn biết tại sao em lại bài xích hôn nhân như vậy?”
“Nguy hiểm quá lớn, lý do này đủ không?”
Phó Ký Trầm gần như chẳng suy nghĩ: “Thế thì em gả cho anh. Chúng ta ký thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản trước khi kết hôn của em vẫn thuộc về em, tất cả tài sản của anh chúng ta cùng sở hữu. Nếu em là người đề nghị ly hôn, một phần ba tài sản chung của vợ chồng chúng ta thuộc về em, bao gồm cả cổ phần tập đoàn Phó Thị anh sở hữu cũng chia cho em một phần ba. Nếu anh là người đề nghị ly hôn, mọi tài sản của anh đều thuộc về em. Du Khuynh, cuộc đầu tư này em không lỗ đâu.”
“Ai nói em không lỗ? Kết hôn đồng nghĩa với việc em phải bỏ ra tình cảm, nếu ly hôn rồi em chỉ có tiền nhưng không còn anh nữa.”