“Anh hai, anh đối xử với em hơi tốt chút xíu được không? Giúp em không được sao? Em có phải là em gái của anh nữa không?”
Phó Ký Trầm nhìn cô nàng: “Hy vọng luôn là vậy.”
Trâu Nhạc Tiêu cảm thấy bị anh xúc phạm lần nữa, cô vì ngủ không đủ giấc nên bị anh chiếm thế thượng phong.
Cô mới không thèm làm em gái của anh mãi đâu, mục tiêu của cô là ở bên cạnh Du Cảnh Trạch.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tuy đó là giấc mộng viển vông xa vời.
Nhưng một năm gần đây, cô ấy toàn dựa vào giấc mơ này để sống thôi.
Trâu Nhạc Tiêu đi nhanh mấy bước đuổi theo Phó Ký Trầm.
Cô ấy kéo cánh tay anh, “Anh hai, em hỏi anh một cách nghiêm túc đấy, anh cảm thấy em có khả năng theo đuổi được Du Cảnh Trạch không? Em thích anh ấy thật.”
Phó Ký Trầm ngừng bước, nhìn cô nàng chốc lát.
Anh không muốn đả kích cô ấy nhưng chẳng cần thiết bịa ra một lời nói dối cho cô ấy, cuối người người bị tổn thương vẫn là bản thân cô ấy. “Nhạc Tiêu, lúc em hỏi anh thật ra trong lòng em đã không nắm chắc rồi, tại sao còn ở đó tự lừa mình dối người chứ?”
Trâu Nhạc Tiêu chớp chớp mắt, “Bởi vì em thích anh ấy, ngày nào cũng tưởng tượng ra ngày tháng ở bên anh ấy. Muốn anh ấy cũng yêu em, sau đó bọn em có một gia đình, có thêm hai đứa con, một đứa giống anh ấy một đứa giống em.”
Hình ảnh này Phó Ký Trầm cũng từng tưởng tượng ra, tưởng tượng về gia đình của anh với Du Khuynh. Anh tính ra còn khá là may mắn khi đã có được một nửa dáng vẻ của gia đình đó. Nhưng Du Cảnh Trạch hình như còn không để tâm tới tình cảm hơn cả Du Khuynh.
“Nhạc Tiêu, em còn trẻ……”
Trâu Nhạc Tiêu ngắt lời anh, “Ừm, chính vì em còn trẻ nên em mới có sức lực theo đuổi, cho dù ngày nào đó bị anh ấy từ chối, mặc kệ tổn thương cỡ nào em cũng sẽ tự trị khỏi nhanh chóng, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đợi thêm vài năm nữa trôi qua, khi em chẳng còn trẻ như vậy nữa cũng chẳng còn dám theo đuổi anh ấy nữa, chẳng còn sức lực để mà theo đuổi nữa.”
Phó Ký Trầm đột nhiên không biết nên nói gì mới đúng.
Trâu Nhạc Tiêu: “Đợi khi em về nước rồi sẽ cố gắng theo đuổi anh ấy một lần. Cho dù bị từ chối, em cũng không hối hận đâu.”
- -
Hôm diễn ra tiệc rượu, Phó Ký Trầm vẫn chưa về, đó là ngày thứ sáu anh đi công tác. Du Khuynh sợ bản thân quên anh đi công tác vào ngày nào, còn đặc biệt đánh dấu trên tờ lịch.
Trong thời gian đó, Phó Ký Trầm từng liên lạc với cô một lần hỏi phản ứng mang thai của cô có nghiêm trọng không.
Mọi thứ với cô đều bình thường, trừ việc thèm ngủ.
Tới hôm nay, cô mới bừng tỉnh ra tại sao Phó Ký Trầm nói không làm được chuyện không liên lạc với cô, bởi vì có liên lạc hay không cô cũng chẳng nhớ anh lắm.
Tới lúc đó anh nhất định sẽ rất thất vọng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đúng là như vậy, cô chẳng nhớ anh lắm.
Bởi vì buồn ngủ quá mà.
Hễ có chút thời gian là cô giành để ngủ.
Mọi nhớ nhung bị cơn buồn ngủ chiếm cứ.
Lúc không buồn ngủ, tất cả thời gian cả cô đều dành cho công việc.
Hôm qua, Vu Phi có liên lạc với cô bàn bạc chi tiết thư ý kiến pháp luật của ‘đêm nhạc hội ngôi sao’, sau đó nói tới vụ việc thu mua của SZ.
Văn phòng luật sư Thạc Dữ tham gia vào hạng mục này, Vu Phi nhờ quan hệ lấy được vụ này, liên thủ thực hiện với Tần Dữ.
Hai ngày nay, đoàn đội văn phòng luật sư phải tiến vào tổ hạng mục, tiếp theo đây đến thời gian nghỉ ngơi của Vu Phi cũng không có, phải bắt đầu sắp xếp tình huống hạng mục với Tần Dữ.
Vu Phi cảm khái, nội bộ SZ còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của chị.
Rốt cuộc phức tạp cỡ nào Vu Phi không nói cụ thể mà cô cũng không hỏi, bởi vì có liên quan tới cơ mật.
Hôm nay Du Khuynh tan tầm như thường lệ, về nhà chuẩn bị tới buổi tiệc.
Cô không hẹn thợ trang điểm, định tự mình trang điểm đơn giản là được.
Tiệc liên hoan được diễn ra tới khoảng mười giờ tối, Du Khuynh không thể tới hiện trường xem tiết mục, tới lúc đó tới tham dự tiệc rượu mười một giờ tối luôn thể.
Ăn mặc chăm chút kỹ càng, mười giờ cô xuất phát.
Trong sân, xe của Du Thiệu Hồng về.
Hiếm khi thấy con gái ăn mặc long trọng thế này, lễ phục tối xa hoa giống như có vô số ánh sao chớp nháy, lấp lánh chói mắt. Ông không biết con gái có hoạt động gì, “Con muốn đi đâu đấy?”
Du Khuynh nói là tiệc tròn năm của tập đoàn nào.
Du Thiệu Hồng cũng nhận được thiếp mời, ông ít khi tham gia mấy tiệc rượu kiểu này mà đều do Du Cảnh Trạch đi thay. Ông nói nhiều thêm một câu, “Chị con cũng đi.”
Du Khuynh tiếp lời, “Chính vì có chị nên con mới quyết định đi đấy.”
Tuy Du Thiệu Hồng không biết rõ quan hệ bấp bênh giữa vợ chồng nhà con gái lớn, nhưng hiểu dụng ý trong lời này của Du Khuynh, ông vỗ vỗ vai con gái, “Ba phải cảm ơn con.”
“Không có gì.” Du Khuynh luôn ghi nhớ câu nói tối đó ba cô nói với cô và chị, ‘Gia đình chúng ta cùng nhau cố gắng một lần, được không? Sống lại ngày tháng đã bị chúng ta bỏ lỡ nữa, biết đâu chừng có thể sống tốt ngày tháng đó thì sao, đúng không?’
- -
Lúc Du Khuynh tới khách sạn thì buổi lễ đã kết thúc, khách mời tại hiện trường chuyển tới sảnh tiệc rượu.
Trong sảnh, quần là áo lượt, tiếng cạn ly giao nhau, xa hoa mà náo nhiệt. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tối nay Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn trở thành tiêu điểm, đây là lần đầu tiên trong bốn năm kết hôn họ xuất hiện chung ở trường hợp xã giao thế này.
Cho dù chỉ là cuộc tụ tập quy mô nhỏ mang tính riêng tư cũng chưa từng thấy bóng của Du Cảnh Hâm.
Đêm nay họ nắm tay nhau xuất hiện, khiến mọi người cực kỳ ngạc nhiên.
Có người trêu chọc hai người họ, nói tối nay nếu có mặc truyền thông ở đây thì hình nắm tay của hai người nhất định sẽ xuất hiện trên trang nhất tin tức vào ngày mai, tới lúc đó giá cổ phiếu của tập đoàn Gia Thời đoán là sẽ tăng lên.
Quý Thanh Viễn cúi đầu thì thầm bên tai Du Cảnh Hâm, “Bọn họ có không ít người muốn đầu tư vào tập đoàn Gia Thời, nhưng lo em ly hôn với anh sẽ chia một nửa gia sản của bản thân anh thậm chí là cổ phần, cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới phương hướng phát triển chiến lược của tập đoàn Gia Thời, đồng thời ảnh hưởng tới giá cổ phiếu.”
Du Cảnh Hâm ngước mắt, nhỏ giọng hỏi anh, “Cho nên anh mới không muốn ly hôn?”
Hôm nay Quý Thanh Viễn kiên nhẫn hơn so với ngày thường rất nhiều, “Thế em có từng nghĩ tới tại sao lúc kết hôn anh đã giao tài liệu cho sở giao dịch để em hưởng chung tất cả tài sản anh có?”
Du Cảnh Hâm: “Bởi vì em đâu có nghèo lắm, cũng có chút thân thế.”
Quý Thanh Viễn: “……”
Anh cười cười bất lực.
Đúng lúc này chẳng có ai tới làm phiền bọn họ, anh nhân lúc cô mất phòng bị hôn cô một cái.
Cách đó không xa, “Du Cảnh Hâm với Quý Thanh Viễn xảy ra chuyện gì vậy?” Châu Tư Nguyên thu tầm mắt, hỏi Du Cảnh Trạch bên cạnh, sẵn tay đưa một ly rượu vang cho anh.
Du Cảnh Trạch: “Chính là như những gì em nhìn thấy.”
Chuyện trong nhà anh ấy chẳng cần thiết nói với người khác quá nhiều.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Du Cảnh Trạch lấy ra, là Du Khuynh.
“Anh, em tới dưới lầu rồi.”
“Anh xuống đón em ngay đây.”
Du Cảnh Trạch cúp điện thoại, uống một hơi cạn sạch số rượu trong ly.
Châu Tư Nguyên lấy vài miếng bánh ngọt, từ trưa tới giờ chưa ăn cơm, đói muốn đau dạ dày, lát nữa khó tránh khỏi việc uống rượu, giờ tranh thủ ăn một chút.
Cô ta quay sang nhìn Du Cảnh Trạch, “Anh đi đón ai thế?”
“Du Khuynh.”
Châu Tư Nguyên ngẩn người, “Sao cô ấy cũng tới vậy?”
Du Cảnh Trạch: “Anh dẫn em ấy đi mở rộng tầm mắt.”
Châu Tư Nguyên mỉm cười, “Anh thật sự xem cô ấy là con nít thật rồi, cứ đi thang máy lên không phải được rồi sao.”
Du Cảnh Trạch chẳng nói nhiều, đặt ly rượu xuống rồi đi ngay.
Châu Tư Nguyên bỗng mất khẩu vị nhưng vẫn bưng đĩa đi tới khu nghỉ chân.
Có không ít người đang ăn đồ ăn, mọi người đều biết rõ tối nay không biết uống tới mấy giờ, không thể để dạ dày rỗng được.
Lãnh Văn Nghi cũng đang ở khu nghỉ chân, vừa ăn vừa trò chuyện với một người bạn.
Cô ta nhìn thấy Châu Tư Nguyên, vờ mỉm cười chào hỏi.
Châu Tư Nguyên cũng cười cười, đi tới ngồi xuống, “Lâu lắm rồi không nhìn thấy cô đấy.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Giữa cô ta với Lãnh Văn Nghi đều là hư tình giả ý, là kiểu tình bạn cao su cực kỳ mỏng đó. Ngoài mặt cười nói vui vẻ, lúc riêng tư đều đợi cười nhạo đối phương.
Ai cũng không nhường ai.
Mối yêu hận tình thù giữa Lãnh Văn Nghi và Quý Thanh Viễn cùng với Du Cảnh Hâm, mỗi lần đám chị em tụ tập đều có thể tám từ trước khi ăn cơm tới lúc kết thúc bữa cơm.
Cho dù tám tới mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn thấy chưa tận hứng, lần gặp mặt tới bát quái tiếp.
Bốn năm rồi, ‘tỷ suất’ của bộ phim dài tập này chỉ tăng không giảm.
Tuy nói ở mặt ý nghĩa nào đó cô ta với Du Cảnh Hâm được cho là người một nhà, nhưng chẳng có qua lại. Cô ta chướng mắt có bộ dạng giả thanh cao đó của Du Cảnh Hâm.
Còn như Lãnh Văn Nghi, trong cái giới bé nhỏ đó của bọn họ chẳng có mấy người thuận mắt cô ta.
Hôm nay lại ra thêm một đợt trailer full HD mới, Quý Thanh Viễn thế mà nắm tay Du Cảnh Hâm tới tiệc rượu, Lãnh Văn Nghi bị vả mặt trước quần chúng, bát quái đêm nay sợ là phải tám tới ngày mai.
“Hôm nay sao chỉ có một mình cô thế?” Lãnh Văn Nghi chậm rãi hỏi.
Châu Tư Nguyên biết Lãnh Văn Nghi đang ám chỉ cô ta điều gì, Du Cảnh Trạch đi với Du Khuynh rồi chẳng ở bên cô ta. Cô ta làm ra vẻ thở dài, “Tôi ngày nào mà chẳng một mình? Đúng là nên tìm người để yêu đương rồi. Còn cô?”
Lãnh Văn Nghi chẳng lên tiếng, cô ta nhìn thấy Du Cảnh Trạch và Du Khuynh trong đám đông. Trước giờ chẳng cảm thấy Du Khuynh giống Du Cảnh Trạch, hai người đứng cạnh nhau vừa nhìn là biết anh em ruột, giống nhau như đúc.
“Này, anh cô dẫn em gái ruột của anh ta tới rồi.” Cô ta nhấn mạnh chữ ‘ruột’.
Châu Tư Nguyên biết Lãnh Văn Nghi chính là đang thầm cười nhạo cô ta. Cô ta cũng không chịu yếu thế, “Ừm, hai cô em gái ruột của anh ấy hôm nay đều tới.”
Cô ả làm như không biết, “Đúng rồi, vừa rồi cô có nhìn thấy Du Cảnh Hâm không?”
Lãnh Văn Nghi liếc Châu Tư Nguyên một cái, khóe môi hãy treo nụ cười nhạt, “Nãy giờ toàn lo nói chuyện với bạn bè, chẳng chú ý tới.”
Châu Tư Nguyên thầm nói trong lòng, mắt có mù cũng nhìn thấy mà.
Khóe môi cô ả cong lên: “Cũng không cần chú ý. Cho dù cô ta với Quý Thanh Viễn tay nắm tay, Quý Thanh Viễn hôn cô ta thì đã làm sao, biết đâu là đang diễn cho người khác xem thì sao.”
Lãnh Văn Nghi: “……”
Mất hết cơn thèm ăn.
Châu Tư Nguyên đúng là mồm thối, nhất định phải nhắc tới nắm tay với không nắm, hôn không hôn.
Cho dù ăn không vào cũng phải giả vờ như đang ăn rất ngon.
Tối nay Quý Thanh Viễn dẫn Du Cảnh Hâm tới là nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Nếu biết trước thì cô ta nhất định sẽ tìm một bạn nam đi cùng, không đến mức bị người khác nhìn thấy cười nhạo.
Cô ta không biết gần đây Quý Thanh Viễn bị chạm dây thần kinh nào, vừa về nhà họ Du ở vừa ký thỏa thuận đầu tư ẩn danh với cô ta, giờ còn dẫn Du Cảnh Hâm phô trương xuất hiện ở tiệc rượu.
“Đúng rồi, nghe nói công ty truyền thông của cô đang tìm nguồn đầu tư, thế nào rồi?” Châu Tư Nguyên trông như đang quan tâm, thật ra lại nhìn trò cười của cô ta lần nữa.
Lãnh Văn Nghi: “Tàm tạm, bạn bè tìm được đường cho rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Bởi vì ký thỏa thuận bảo mật với Quý Thanh Viễn rồi, cô ta chẳng thể nào nói là ai được.
Châu Tư Nguyên: “Nếu tôi là cô thì đã nhờ gia đình giúp đỡ từ sớm rồi, khâm phục.” Cô ả kính Lãnh Văn Nghi một ly. Sau khi cười nhạo đủ rồi thì phải cứu vãn tình bạn cao su một chút, chừa lại để lần sau có gặp mặt lấy ra cười nhạo tiếp.
“Không muốn gây thêm phiền phức cho gia đình.” Lãnh Văn Nghi hớp một ngụm rượu. Lần này cô ta chỉ tìm cậu cả, không để ba mẹ và gia đình giúp đỡ cô ta.
Bởi vì bên ngoại Phó Ký Trầm có bối cảnh, cho dù cô ta có tìm gia đình giúp thì cuối cùng có khi vẫn thua Phó Ký Trầm thôi, sao phải làm chuyện dư thừa.
“Đúng rồi,” Cô ta làm ra vẻ như mới nhớ ra, “Nghe nói thiên kim của nhà chủ tịch Trâu đang theo đuổi anh cô, thật hay giả đấy, tôi cũng bát quái một lần.”
Không giẫm Châu Tư Nguyên, trong lòng cô ta không thoải mái.
Châu Tư Nguyên: “Anh tôi không vừa mắt cô ta.”
- -
Sự lo lắng của Du Khuynh là dư thừa, từ đầu tới cuối Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn khăng khít không rời, mặc kệ Quý Thanh Viễn đi tới đâu chị đều khoác cánh tay anh ta.
Du Cảnh Trạch nói với Du Khuynh, “Giờ yên tâm rồi chứ?”
Du Khuynh giơ tay che mặt, ngáp một cái.
Cô không phải lo lắng Du Cảnh Hâm và Lãnh Văn Nghi gặp mặt thì xảy ra cãi cọ, suy cho cùng đều là người có đầu óc, không đến mức chẳng có chút chừng mực ở trong trường hợp công cộng thế này.
Có điều nếu Lãnh Văn Nghi nói móc mỉa hai câu cũng đủ khiến Du Cảnh Hâm nghẹn trong lòng.
Giờ Du Cảnh Hâm dần dần học được cách làm thế nào để biến đàn ông thành nón giáp sắt của chị chứ không còn đặt hết mọi sự chú ý lên người Lãnh Văn Nghi nữa.
“Anh.” Châu Tư Nguyên đi tới.
Du Khuynh nghe tiếng xoay người lại, một người phụ nữ trông dịu dàng như nước thướt tha đi tới. Dựa vào tiếng ‘anh’ này, cô đoán ra người phụ này có lẽ chính là Châu Tư Nguyên.
Gương mặt đẹp dịu dàng, chẳng có tính công kích nào.
Rất khó nhìn ra được cô ả chính là boss của công ty cổ phần Tư Nguyên.
Du Cảnh Trạch giới thiệu đơn giản cho hai người, hai người hư tình giả ý trò chuyện với nhau một lúc.
“Khi nào tôi có thời gian sẽ tìm cô dạo phố.” Châu Tư Nguyên nói xin lỗi với Du Khuynh, “Tôi thất lễ một chút, tôi đi tìm vài tiền bối để học hỏi kinh nghiệm đây.”
Cô ả đưa ly rượu cho Du Cảnh Trạch, khoác cánh tay anh, “Đi thôi, đi với em cản rượu cho em.”
Du Cảnh Trạch quay sang dặn dò Du Khuynh hai câu, “Em ăn chút gì trước đi, bên kia kết thúc anh tới tìm em ngay.”
“Anh cứ bận đi, em đâu phải con nít nữa.” Du Khuynh nhìn bóng lưng Châu Tư Nguyên, lúc này cô đột nhiên hiểu ra tại sao Du Cảnh Hâm không thích Châu Tư Nguyên này.
Lười quan tâm tới Du Cảnh Trạch và Châu Tư Nguyên, cô tới đây là để bảo vệ Du Cảnh Hâm. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Du Cảnh Hâm đang đi xã giao với Quý Thanh Viễn, chị luôn cảm thấy sau lưng luôn có một ánh mắt theo dõi mình.
Chị quay mặt lại thì nhìn thấy Du Khuynh đứng cách đó không xa.
Đây là lần đầu tiên chị đi xã giao với Quý Thanh Viễn, Du Khuynh nhất định là sợ chị chịu uất ức gì đó trong tiệc rượu.
Chị xoay người đi, cảm giác có người nhà ở bên cạnh, từ nhỏ tới lớn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chị cảm giác được.
Tay kia của Du Cảnh Hâm còn cầm ly rượu, chị buông tay Quý Thanh Viễn ra tranh thủ bắn tim với Du Khuynh.
Quý Thanh Viễn đang nói chuyện với bạn, chợt thấy tay trống không, anh vội vàng xoay người nắm lấy tay cô, lúc này trong lòng mới yên tâm rồi tiếp tục nói chuyện với bạn.
Bên kia, Du Khuynh mỉm cười với Du Cảnh Hâm, sau đó nhướng nhướng mày.
Tiếp theo cô cũng ra dấu trái tim gửi một quả tim tràn ngập tình yêu thương cho chị.
Du Cảnh Hâm mỉm cười.
Đêm nay chị làm em gái một lần, trở thành đứa trẻ được bảo vệ.