Kết quả, anh ấy chọc vào cô gái còn nhỏ hơn cả cô.
Trước giờ cô chưa từng nghe nói tới Trâu Nhạc Tiêu, trông dáng vẻ hình như cô nàng tạm thời chưa chiếm được vị trí nào ở trong lòng Du Cảnh Trạch, nếu không Trâu Nhạc Tiêu chẳng bao giờ đánh đường vòng cứu bản thân cả.
Phó Ký Trầm không có vẻ mặt tốt với Trâu Nhạc Tiêu, sở dĩ bản thân chẳng cách nào lấp kín hố này là bởi vì Trâu Nhạc Tiêu còn đáng thương hơn cả anh và Quý Thanh Viễn.
Quý Thanh Viễn tốt xấu gì cũng là người có giấy chứng nhận kết hôn, giữa anh với Du Khuynh có tình cảm, chẳng qua Du Khuynh không chịu kết hôn không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trâu Nhạc Tiêu chẳng có gì hết.
Bữa cơm kết thúc, Diệp Cẩn Hoa với Du Khuynh đi trên cùng, hai người nói tới phản ứng thai nghén trong thời gian mang thai.
Trâu Nhạc Tiêu kéo Phó Ký Trầm đi cuối cùng nhất.
“Anh hai, đừng nói anh sợ em với Du Cảnh Trạch ở bên nhau rồi, về mặt ý nghĩa nào đó em sẽ là chị dâu cả của anh, trong lòng anh chống đối nên mới không chịu giúp em phải không?”
Phó Ký Trầm liếc cô nàng, “Em có cần nghĩ anh thành kẻ hẹp hòi như vậy không?”
“Ha. Khó nói lắm. Nếu trở thành chị dâu của anh với Quý Thanh Viễn, ngược lại không tệ.” Trâu Nhạc Tiêu tưởng tượng thôi cũng thấy rất hí hửng.
Phó Ký Trầm nghiêm mặt lên, “Du Khuynh không phải rảnh rỗi chẳng có gì làm, không có thời gian làm cố vấn cho em đâu. Giờ bản thân cô ấy đã mệt lắm rồi, việc công ty cũng nhiều nữa.”
Còn nhọc lòng chuyện Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm.
Thời gian dành cho anh càng ngày càng ít.
Nếu tới thêm một Trâu Nhạc Tiêu nữa thì thời gian riêng tư của Du Khuynh mất hết rồi, sức khỏe sợ chống không nổi.
“Ấy, anh hai, anh đi chậm chút.”
Trâu Nhạc Tiêu vội vàng kéo cánh tay anh lại, “Em biết Du Khuynh bận, em tìm cô ấy chẳng phải chỉ vì tìm hiểu Du Cảnh Trạch sao. Em định học hỏi cô ấy thật. Em còn có thể bảo vệ cô ấy nữa, cô ấy chỉ đâu em đánh đó, em hữu dụng hơn anh nhiều.”
“……” Phó Ký Trầm rút cánh tay ra, “Em đừng coi anh thành Du Cảnh Trạch.”
Trâu Nhạc Tiêu hừ một tiếng.
Cô ấy giăng lưới lớn định ‘chài’ dính Du Cảnh Trạch, cuối cùng phát hiện Du Cảnh Trạch không có trong vùng nước của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tới cửa lớn nhà hàng, xe của từng nhà đã đợi sẵn ở đó.
Trò chuyện thêm mấy câu rồi tạm biệt.
Trâu Nhạc Tiêu lễ phép ôm Diệp Cẩn Hoa một cái, “Diệp mỹ nữ của con, ngủ ngon nha.”
Mục tiêu của cô nàng là Du Khuynh, sau đó cô ấy buông Diệp Cẩn Hoa ra quay sang ôm Du Khuynh bên cạnh, “Đợi tôi tốt nghiệp rồi tới tìm cô chơi, chúng ta cùng ăn thêm bữa cơm nữa.”
Không ôm được anh trai thì ôm em gái anh ấy cũng được, dính hơi một chút cũng được.
Phó Ký Trầm kéo cô nàng ra, “Ôm nhiêu đó đủ rồi.”
Trâu Nhạc Tiêu lườm Phó Ký Trầm một cái, người đàn ông chướng mắt đồng thời là hòn đá cản chân trên con đường tìm đến hạnh phúc của cô ấy.
- -
Trong tháng ba, hợp đồng của Lạc Mông với kế hoạch Văn Nghi hết thời hạn, đổi sang công ty kế hoạch khác.
Mấy mẫu đồ uống tình nhân của Lạc Mông được trang bị bao bì mới tung ra thị trường lần nữa, nhận được phản ứng không tệ.
Ân oán với Lãnh Văn Nghi tạm thời trời yên biển lặng.
Hiếm khi trải qua được mấy ngày bình yên thanh tịnh.
Buổi chiều Du Khuynh giành thời gian đi bệnh viện kiểm tra, đợi kết quả của các hạng mục kiểm tra ra biết thai nhi phát triển bình thường, lúc đó cô mới hoàn toàn yên tâm, nói với Phó Ký Trầm cô đang ở bệnh viện.
Phó Ký Trầm: [Sao không bảo anh đi với em? Em ngồi ở bệnh viện đợi chút, anh tới đón em ngay.]
Ngồi trên ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, mọi âm thanh hỗn tạp xung quanh dường như được ngăn cách bên ngoài, Du Khuynh đắm chìm trong thế giới của mình nhìn tờ siêu âm thêm lần nữa, tiện tay chụp lại.
Du Khuynh đột nhiên nhớ tới mẹ cô, không biết hai mươi lăm năm trước mẹ cầm tờ siêu âm B đầu tiên của cô có cảm giác vui mừng thế nào.
Nhưng cảm giác vui mừng đó đã hoàn toàn dập tắt trong mấy tháng sau.
Cô do dự có nên nói với mẹ cô không.
Lần liên hệ với mẹ cô trước đó là lúc cô làm mì trộn dầu hành đăng lên vòng bạn bè, mẹ cô cho một cái like.
Cô gửi tấm hình siêu âm vừa chụp đó cho mẹ cô, [Mẹ, muốn chia sẻ với mẹ cảm giác vui mừng khi làm mẹ của con, cũng có phần băn khoăn.]
Mười mấy phút trôi qua, mẹ cô vẫn chưa nhắn lại.
Du Khuynh cất tờ siêu âm vào túi xách rồi ra cửa bệnh viện đợi Phó Ký Trầm.
Điện thoại rung lên, là mẹ cô gửi tới, chỉ có hai chữ đơn giản: [Chúc mừng.]
Cũng chẳng có gì để nói, cô thoát khỏi khung chat.
Mẹ cô lại gửi tới một tấm hình, nói: [Mẹ cũng có.]
Du Khuynh không hiểu ‘mẹ cũng có’ là ý gì, cô vội vàng mở ra xem, thì ra là tờ siêu âm B của cô lúc còn là thai nhi vào hai mươi lăm năm trước.
Góc tờ giấy bị rách rồi, còn có vết nhàu nữa.
Mẹ cô gửi tiếp thêm một tấm hình nữa, là một tờ giấy đeo tay màu vàng, chữ bên trên đã mờ. Đây có lẽ là dây đeo ở bệnh viện lúc sinh cô.
Không ngờ mẹ cô còn giữ những thứ này.
Mẹ cô: [Không nói nữa, mẹ phải đi chạy bộ buổi sáng với Bàng soái ca đây.]
Vừa rồi cô vui mừng quá mức nên quên mất lệch múi giờ, bên mẹ cô giờ mới năm giờ rưỡi sáng.
- -
Trên đường trở về, Phó Ký Trầm cất hết giấy tờ kiểm tra của cô ở chỗ anh, cẩn thận gấp từng tấm một.
Thời gian này Du Khuynh càng lúc càng thèm ngủ, cô ngáp một cái, dựa lên đầu vai Phó Ký Trầm.
Anh cụp mắt, dán môi lên trán cô, “Khó chịu không?”
Du Khuynh lắc đầu, “Ngoài buồn ngủ, em chẳng có phản ứng nào khác.”
Điện thoại Phó Ký Trầm rung lên, là Trâu Lạc Tiêu, chẳng có chuyện gì chỉ là gửi cho anh một vài ghi chú quan tâm cảm xúc của thai phụ thế nào.
Cô nàng ngày nào cũng điểm danh đúng giờ, còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức.
“Du Cảnh Trạch đi công tác sắp về rồi phải không?”
Du Khuynh không rõ, “Tự anh đi hỏi anh ấy chẳng phải được rồi sao.”
“Anh không tìm anh ấy.” Phó Ký Trầm cất điện thoại lên, “Anh ấy với Trâu Nhạc Tiêu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ai biết chứ. Tám phần là ghập ghềnh lại nhấp nhô rồi.”
Phó Ký Trầm chỉnh tư thế ngồi rồi ôm cô vào lòng, anh nói tiếp về Trâu Nhạc Tiêu, “Cô nhóc đó suốt ngày mơ mộng anh với Quý Thanh Viễn gọi cô nàng là chị dâu.”
Du Khuynh cho anh một viên thuốc an thần, “Yên tâm đi, bàn tính nhỏ của cô ấy sẽ công cốc ở chỗ anh, bởi vì em không kết hôn với anh mà. Giờ thì có chút hâm mộ Quý Thanh Viễn có cơ hội gọi chị dâu đúng không?”
Phó Ký Trầm: “……”
Anh trầm ngâm hồi lâu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Du Khuynh ra lệnh cho anh, “Phó Ký Trầm, anh xoay mặt lại nhìn em.”
“Mất mặt rồi, sao mà xoay?”
Du Khuynh phì cười, “Hẹp hòi, em hôn anh một cái.”
Tay anh chống cằm, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu muốn hôn thì tự em nghĩ cách đi. Hôm nay anh phải cứng rắn một lần.”
Du Khuynh cười ngặt nghẽo, cô đã lâu chưa ầm ĩ với anh như vậy rồi, thời gian trước bị chuyện của Lãnh Văn Nghi rút hết tinh thần sức lực, còn phải bận vạch kế hoạch cho chị gái nên lơ là anh rồi.
Cô ra sức xoay anh lại, hai người đối mắt với nhau.
Du Khuynh câu cổ anh kéo xuống, vần vò môi anh. Cô dựa trong lòng anh, ngửi được hơi thở mát lành trên người anh, tinh thần yên ổn.
Một tay Phó Ký Trầm ôm lấy eo cô, tay kia bưng má cô, chủ động tăng độ sâu của nụ hôn này.
Đường xá lúc tan tầm kẹt nửa ngày mới nhích được một chút, với tốc độ này vừa vặn thích hợp hôn môi.
Nụ hôn của Phó Ký Trầm rơi lên sau tai cô, “Đợi Quý Thanh Viễn với chị em hòa hợp rồi, anh ta lại có giấy chứng nhận coi như toàn thắng anh, luật sư Du tới lúc đó em phải gỡ lại một bàn cho anh đấy.”
Du Khuynh: “Phó tổng, cho anh một cơ hội, anh xếp sắp lại từ ngữ của anh trật tự chút nào.”
Phó Ký Trầm nhìn vào mắt cô, nghĩ ngợi, “Có em, anh là thắng cả thế giới. Một quyển sổ chứng nhận kết hôn thì có là gì?”
Du Khuynh gật đầu: “Thế mới đúng chứ.”
Phó Ký Trầm: “Đúng hay không trong lòng em tự biết, câu vừa rồi là em bức anh nói đấy.”
Du Khuynh bật cười, ôm chầm lấy anh.
Anh vuốt ve má cô, “Anh không vội lãnh chứng, mất công tới cục dân chính xếp hàng lắm, anh tạm thời chưa có thời gian đó.”
Du Khuynh chặn môi anh lại, cô cười sắp chảy cả nước mắt rồi.
Sau cơn vui vẻ, Phó Ký Trầm để cô ngồi sang đầu bên kia, “Đặt chân em lên đùi anh, anh mát-xa thả lỏng cho em.”
Du Khuynh nằm xuống, lấy gối kê dưới đầu, nhìn anh, “Hồi nãy chọc em vui là bù đắp cho chuyện không đi khám thai với em à?”
Phó Ký Trầm: “Lần sau tới bệnh viện nhớ gọi điện nói trước với anh một tiếng, chỉ cần anh không đi công tác, dù bận mấy vẫn có thời gian đi khám thai với em.”
Cô chưa kịp nói thì điện thoại vang lên, màn hình hiển thị ‘Thiên Nhãn’.
Cô bắt máy, bên kia nói gọn một câu, “Lãnh Văn Nghi hẹn Quý tổng rồi.”
“Biết rồi, cám ơn.”
Phó Ký Trầm ngước mắt, “Em lại làm gì nữa rồi?”
Du Khuynh gửi tin nhắn cho Du Cảnh Hâm, [Tối nay đừng tăng ca nữa, về nhà sớm một chút.] Xong rồi cô mới trả lời Phó Ký Trầm, “Lãnh Văn Nghi đi vay vốn chỗ Quý Thanh Viễn rồi, em lợi dụng cơ hội này đả kích cô ta một phen.”
—
Lãnh Văn Nghi đã bốn năm không tới tập đoàn Gia Thời, hồi xưa tới đây cô ta ra vào tự do không cần đăng ký không cần hẹn trước, cô ta còn có mật mã thang máy chuyên dụng của Quý Thanh Viễn.
Giờ đây cô ta phải hẹn trước với anh rồi.
Buổi chiều anh có cuộc họp cấp cao, vừa mới kết thúc.
Cô ta không đi thang máy chuyên dụng, chẳng biết anh đổi mật mã chưa.
Tới tầng văn phòng của anh, thư ký đợi sẵn ở đó rồi.
Thư ký sinh hoạt này được tuyển vào sau khi cô ta với Quý Thanh Viễn chia tay, có quen biết với khuê mật của cô ta.
Trong công ty, thư ký chẳng hề biểu hiện nhiệt tình quá mức, nở nụ cười nghề nghiệp, “Quý tổng đang trong phòng làm việc, cô đi thẳng vào đó là được.”
Rồi quẹt cửa cấm cho cô ta.
Lãnh Văn Nghi gật đầu tỏ ý cám ơn.
Đây coi như quay lại chốn xưa, song cảnh cũ còn đó nhưng người đã đổi.
Cửa phòng làm việc của Quý Thanh Viễn mở rộng, Lãnh Văn Nghi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gõ cửa, “Quý tổng.”
“Mời vào.” Sau đó, Quý Thanh Viễn nói thêm một câu: “Không cần đóng cửa lại đâu.”
Tay Lãnh Văn Nghi đã đặt lên tay cầm, nở nụ cười mỉm rồi rút tay về.
Cô ta hiểu rõ ý của anh, kiêng kỵ.
Bên ngoài chính là khu làm việc của thư ký.
Dẫu sao anh đã kết hôn mà cô ta là bạn gái cũ, cô ta hiểu anh.
Anh chịu gặp cô ta, đối với cô ta mà nói đủ lắm rồi.
Những chuyện khác, cô ta không cưỡng cầu.
Lãnh Văn Nghi ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh, đưa thư kế hoạch đầu tư cho anh, “Anh xem đi.”
Quý Thanh Viễn nhận lấy, chẳng nhiều lời, nghiêm túc lật xem thư kế hoạch.
Lãnh Văn Nghi bưng cà phê lên, thi thoảng nhìn anh một cái. Tầm mắt luôn bất giác rơi lên ngón tay thon dài của anh, chiếc nhẫn trên ngón vô danh đó thật chói mắt.
Nếu ban đầu bọn họ không chia tay, nếu ban đầu cô ta chịu quay đầu tìm anh làm lành, hiện tại người đeo nhẫn tình nhân với anh có lẽ là cô ta.
Sau đó bọn họ sẽ sớm có con.
Về sau khi mà họ đã có gia đình riêng, cô ta gặp lại anh rất muốn hỏi một câu: Quý Thanh Viễn, anh có từng hối hận không?
Quý Thanh Viễn chẳng lật xem từng trang, quyển tài liệu dày như vậy, anh chỉ chọn những điều khoản lợi nhuận anh quan tâm để trả lời, “Điều kiện đầu tư của tập đoàn Gia Thời là nhất định phải ký thỏa thuận VAM (1).”
Lãnh Văn Nghi gật đầu, “Ừm, tôi biết.” Trước đó anh đã nói trong điện thoại và cô ta cũng đồng ý rồi, sau đó anh mới sắp xếp buổi gặp mặt vào chiều hôm nay.
Cô ta tìm anh đầu tư, chẳng dùng chiêu bài tình cảm, hơn nữa điều kiện đầu tư hạ xuống rất thấp.
Điều kiện đầu tư của anh càng hà khắc hơn.
Anh làm như vậy, cô ta cũng hiểu được.
Nếu lợi nhuận nghiêng về phía cô ta, sau khi lời đồn dậy lên khắp nơi anh chẳng cách nào giải thích với nhà họ Du, mà sự đầu tư cô ta cần có khi sẽ đổ bể.
Quý Thanh Viễn nói tới yêu cầu của thỏa thuận VAM, “Thỏa thuận kéo dài ba năm, tỷ suất tăng trưởng tổng hợp hàng năm của truyền thông Văn Nghi không được thấp quá 40%, trong thời gian đó không được chuyển nhượng quyền cổ phần, nếu không đạt được 40%, ba năm sau công ty các cô phải lấy tiền mặt chuộc cổ phần tập đoàn Gia Thời chúng tôi nắm giữ về, điều kiện chuộc cụ thể thế nào tới lúc đó bên bộ phận đầu tư sẽ có người chuyên môn trao đổi với cô.”
Lãnh Văn Nghi ngây người, tỷ suất tăng trưởng tổng hợp hàng năm không được thấp dưới 40%?
Điều kiện đầu tư còn hà khắc hơn cả so với tưởng tượng của cô ta.
Cô ta lại tóm tắt sơ lược tình hình trước mắt của công ty với anh, cùng với tình trạng trước mắt của ngành nghề này và những khó khăn công ty sẽ phải đối diện.
Hy vọng Quý Thanh Viễn có thể nới lỏng điều kiện hợp tác một chút.
Quý Thanh Viễn: “Chỗ tôi không trả giá.”
Lãnh Văn Nghi: “……” Hồi trước anh cũng như vậy, lúc bàn chuyện đầu tư chỉ nói tới lợi nhuận miễn bàn tình cảm. Tới lượt cô ta thậm chí còn có chút tàn khốc hơn. Cô ta tỏ ý mong anh hiểu cho hoàn cảnh công ty lần nữa.
Cô ta là bạn gái cũ của anh, chẳng cách nào vận chuyển lợi nhuận.
Chỉ cần đầu tư cho cô ta thì mục đích của cô ta đã đạt được rồi.
Quý Thanh Viễn khép thư kế hoạch đầu tư lại, “Cụ thể đầu tư hay không đầu tư, đầu tư bao nhiêu, đợi bộ phận quản lý rủi ro đánh giá xong sẽ trả lời cho cô. Nếu đầu tư thì sẽ chiếu theo điều kiện tôi vừa nói đó.”
Lãnh Văn Nghi hớp một ngụm cà phê, “Được thôi.” Giọng điệu cô ta như có phần oán trách, “Hiện tại tôi hết đường để đi, còn phải để mặc người ta xâu xé.”
Cho đến giờ phút này, khi sự việc đã bàn gần xong, cô ta mới nói vài câu ngoài chủ đề.
“Trước đó ở hội sở, em nói mâu thuẫn giữa em với Du Khuynh chẳng qua là bởi vì lợi ích chính là muốn bịt miệng những người đó, không muốn gây phiền phức cho anh. Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, Du Khuynh đối xử với em tàn nhẫn như vậy, chẳng chừa đường lui nào, trong đó có một phần nguyên nhân do anh.”
Cô ta mượn cớ này phát huy, “Em chẳng làm gì hết thì bị cô ta hiểu lầm, còn bị đàn áp như vậy, em oan ức không chứ?”
“Nếu em phá vỡ hôn nhân của anh với Du Cảnh Hâm rồi, em sẽ gặp xui xẻo.”
Cô ta nhìn anh, “Nhưng em không có, sau khi anh kết hôn rồi, em có từng tìm tới anh không? Em có từng gọi điện thoại cho anh không? Có từng đòi sống đòi chết không?”
“Quý Thanh Viễn, anh sờ lương tâm mà nói, được không?”
Cô ta thở hắt ra.
“Chỉ bởi vì em là bạn gái cũ của anh thì em nên bị như vậy ư?”
“Du Khuynh ác độc lắm, trong một tháng qua, công ty em ra sao anh cứ tùy tiện hỏi là biết, nếu anh lười tìm người khác hỏi thì anh hỏi thẳng Phó Ký Trầm, anh ta căn bản không cho em đường sống, bằng không,”
Cô ta ổn định cảm xúc, “Bằng không em chẳng bao giờ mặt dày mày dạn tới tìm anh. Lúc chia tay em cũng chẳng tới cầu xin anh...... Cô ta đối xử với em như vậy, anh toàn coi như không thấy. Em không yêu cầu em đối xử với em thế này thế nọ, nhưng ít nhất anh nên ngăn chặn hành vi này mới đúng chứ?”
Quý Thanh Viễn đáp lời, “Giữa cô và Du Khuynh là chuyện của hai người, tôi chẳng có lập trường xen vào. Tôi không kéo công ty cô vào danh sách đen đầu tư của tập đoàn Gia Thời cũng là có suy nghĩ, có lẽ bởi vì tôi mà Du Khuynh đánh công ty cô thảm hại tám chín phần, còn một phần dư ra đó là tôi cho cơ hội đầu tư vào công ty cô. Tiền đề đầu tư chính là, có thể kiếm được tiền. Vậy thôi.”
Lãnh Văn Nghi thấy hiệu quả thì dừng lại, “Biết anh khó xử, vừa rồi em chỉ là trút cơn giận thôi. Không làm phiền anh nữa, anh bận đi.” Cô ta đặt ly cà phê xuống, cầm túi xách lên đi ngay.
Xuống tới lầu, khuê mật ngồi trong xe đợi cô ta.
Cô ta mở nước đưa cho Lãnh Văn Nghi. Cô ta cũng mong mang về tin tức tốt, nếu công ty Lãnh Văn Nghi bị hủy hoại triệt để thì cô ta hết đường tiếp tục dựa vào kiếm tiền.
“Bàn ổn hết chưa?”
Lãnh Văn Nghi im lặng hồi lâu mới nói một câu. “Mình không biết là mình thay đổi hay là anh ấy thay đổi nữa.”
Khuê mật: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, giờ anh ta có vợ có con, có thể đối xử với cậu thế nào được chứ? Trừ phi ly hôn, khi đó anh ta nói chuyện mới không kiêng kỵ.”
Lãnh Văn Nghi im lặng, quay mặt nhìn ngoài cửa sổ.
- -
Sắc trời sập tối, Du Khuynh đã viết xong hai trang giấy, giọng điệu mỗi câu nói đều được triển ra hết.
Du Cảnh Hâm xem xong trang giấy đầu tiên, bóp bóp trán, “Chị nói không được. Buồn nôn muốn chết.”
“Thủ đoạn của Lãnh Văn Nghi cao như vậy, chị chỉ có con đường làm nũng này để đi thôi.” Du Khuynh viết xong thêm một câu, còn vẽ kèm biểu cảm lên đó.
“Trong bốn năm, cô ta chưa từng âm thầm liên lạc với Quý Thanh Viễn, mấy chuyện cô ta làm với chị toàn là trong bông có kim, trước giờ chị cũng chưa từng nói với Quý Thanh Viễn nên anh ấy chẳng có bất cứ lý do gì đi tìm cô ta tính toán. Tình hình của công ty cô ta trong hơn một tháng qua, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, đúng là em đàn áp cô ta.”
Du Khuynh đưa thêm một tờ giấy mới viết xong cho Du Cảnh Hâm, “Mau đọc đi. Em khó khăn lắm mới nghĩ ra cách này để trút giận cho chị, đồng thời có thể hoàn toàn dập tắt tâm tư ly gián của Lãnh Văn Nghi, còn có cơ hội hòa hoãn quan hệ vợ chồng của hai người, chị đừng lãng phí công sức của em.”
“Được rồi, chị tập trung đọc đi, em xuống lầu tìm Phó Ký Trầm đây.”
Tám giờ đúng, trong sân có xe lái vào, Quý Thanh Viễn đã về.
Du Cảnh Hâm bỏ hai tờ giấy đó vào máy cắt giấy, mấy giây sau nó đã biến thành một đống giấy vụn.
Tiếng bước chân của Quý Thanh Viễn tới gần, cô phát hiện mấy thứ cô vừa đọc quên sạch rồi. Chỉ còn nước đi tới đâu phát huy tới đó thôi.
= = = = = =
Chú thích:
(1) Thỏa thuận VAM: Valuation Adjustment Mechanism - là thỏa thuận giữa bên đầu tư và bên tài chính về tình hình không chắc chắn trong tương lai khi đạt được thỏa thuận.