Uất Trì Việt và Thiệu An thảo luận trong thư phòng đến trưa, lúc lấy lại tinh thần thì trời đã gần chạng vạng.
Hai người đi ra khỏi thư phòng, tiến vào trong viện. Uất Trì Việt liếc mắt thấy một thanh cung cứng đang được đặt dựa vào chân tường, hắn hiếu kỳ hỏi:
- Ngày bình thường a cữu cũng tập bắn cung sao?
Tuy nói triều đại này kì vọng rất nhiều về võ công nhưng Thiệu An bình thường đã nho nhã tuấn tú, lại cao gầy, dáng vẻ không giống như là bình thường hay cưỡi ngựa bắn cung cho lắm.
Thiệu An cười nói:
- Hồi bẩm điện hạ, đây là trò tiêu khiển của con trai thôi ạ. Khiến cho điện hạ chê cười rồi.
Uất Trì Việt tập võ từ nhỏ, nhìn thấy mũi tên chồng chất ở bức tường đối diện, không khỏi ngứa tay ngứa chân:
- Có thể cho cô mượn cây cung này nhìn qua một chút được không?
Thiệu An vội nói:
- Xin điện hạ cứ tự nhiên.
Uất Trì Việt cầm lấy cây cung, thử kéo dây cung một chút thì lại cảm thấy vô cùng kinh hãi. Hắn bình thường có thể kéo được tối đa bảy thạch cung, ngày thường cũng chỉ dùng cây cung có khoảng bốn, năm thạch. Vậy mà cây cung này lại có tới bảy thạch, trong lòng hắn tự dưng dâng lên cảm giác khó chịu:
- Thiệu tiểu lang đúng là rất khỏe.
Hắn gọi Thiệu An là a cữu nhưng lại quên không gọi Thiệu Trạch là biểu huynh, Thiệu An bình thường cũng chẳng mấy khi để ý tới mấy chi tiết này nên cũng chẳng phát hiện ra có gì đó không đúng, ông nói:
- Điện hạ quá khen, thần không dám nhận. Con trai thần cả ngày chả làm được việc gì đàng hoàng, lười biếng, bất tài, quả thực đáng hổ thẹn.
Uất Trì Việt nói:
- Võ công điêu luyện là cũng cực kỳ hiếm thấy rồi. Ngày sau có thể rong ruổi sa trường, mở mang lãnh thổ, cũng là một bậc anh tài. Nếu không muốn đi theo con đường tiến sĩ thì cũng có thể đi theo con đường này.
Thời kỳ đầu mới thành lập đất nước, các cánh tay đắc lực trong triều đều là văn võ song toàn, đều thích đầu quân làm tướng lĩnh. Tuy nhiên trải qua một thời gian hoà bình dài, hiện nay mọi người đều trọng văn khinh võ, triều thần đều lấy xuất thân tiến sĩ khoa cử làm kiêu ngạo. Tuy cũng có thi võ, nhưng nếu so võ cử với trạng nguyên thì đúng là trọng lượng khác nhau một trời một vực.
Thiệu An cũng nghĩ là Thái tử chỉ đang an ủi mình thôi, không ngờ hắn lại nói:
- Tiết độ sứ xưa nay đa phần là người ngoại tộc, tuy dũng mãnh, thiện chiến nhưng lại ẩn chứa nhiều tai họa ngầm. Thế nên mới nói văn sĩ dễ kiếm, lương tướng khó tìm.
Trước đây Thiệu An luôn đau đầu vì đứa con trai độc nhất không chịu làm việc đàng hoàng, bây giờ nghe được lời khen từ đáy lòng của Thái tử, không khỏi cảm thấy xúc động:
- Điện hạ anh minh tài trí, nhìn xa trông rộng, lòng dạ lớn lao, quả thực người có tầm nhìn hạn hẹp như thần không thể so sánh được.
Uất Trì Việt nói:
- A cữu quá khen, cũng chỉ là mấy lời nói trong lúc ngẫu hứng thôi, nói ra sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Hắn dừng lại một chút lại nói tiếp:
- Thiệu tiểu lang đang ở đâu? Không có việc gì thì mời hắn ra đây bộc lộ tài năng một chút?
Thiệu An vội nói không dám nhận câu "mời" rồi gọi lão nô bộc tới hỏi một chút, người kia nói "tiểu lang quân đang ở dưới bếp giúp nương tử".
Uất Trì Việt vô cùng kinh ngạc, xưa nay luôn có câu "quân tử xa nhà bếp", làm gì có đạo lý đại trượng phu lại đi xuống phòng bếp giúp đỡ bao giờ.
Thiệu An thẹn tới mức đỏ cả mặt:
- Để điện hạ chê cười rồi, chúng thần nhà nghèo nên cũng không để ý quá nhiều như vậy. Cũng chẳng giấu gì điện hạ, không chỉ con trai thần mà chính thần vào những ngày nghỉ rảnh rỗi cũng luôn vào bếp giúp đỡ các công việc cho thê tử.
Uất Trì Việt không khỏi cảm thấy thương cảm. Thiệu An tuy xuất thân là tiến sĩ nhưng dù sao vẫn là quan lục phẩm, thế mà vẫn bị thê tử chèn ép, bắt làm mấy việc mất mặt như vậy, đúng là rất đáng thương.
Nhìn Thiệu An đến cả một vị thiếp thất cũng không có, lại nghĩ tới vị Thiệu phu nhân kia, e là người này cũng thuộc dạng nữ nhân ghen tuông bậc nhất.
Thiệu An không biết chỉ trong chốc lát mà Thái tử đã chuyển qua nhiều suy nghĩ như vậy, vẫn tươi cười hớn hở nói với nô bộc:
- Gọi tiểu lang quân tới đây.
Buổi chiều Thẩm Nghi Thu nhàn rỗi không có việc gì nên dời cái ghế nằm tiểu hổ tới bên trong hậu viện để nhìn biểu tỷ Thiệu Vân vẽ tranh. Ngoại tổ phụ của bọn họ từng vẽ tranh được treo trong cung nên con cái, cháu chắt đều rất thông thạo vẽ vời. Cho dù là một người hay múa đao cầm thương như Thiệu Trạch cũng rất giỏi cầm bút vẽ.
Thiệu Vân ngày thường lúc nào cũng như con khỉ không chịu ngồi yên, chỉ có lúc yên tĩnh vẽ tranh nhìn mới giống một nữ tử khuê các. Nhạc thị từ trong phòng bếp đi ra, lau đôi tay ướt sũng nước lên tạp dề rồi ngó đầu qua nhìn.
Thiệu Vân nhặt bút rồi ngẩng đầu lên nói:
- A nương, người nhìn bức tranh Đan Hoa của ta vẽ có được không?
Nhạc thị bật cười thành tiếng:
- Chỉ có mấy công phu mèo ba chân mà cũng không biết ngại, còn dám khoe khoang.
Thiệu Vân nghiêng đầu, ngắm nghía bức tranh một hồi rồi gật đầu:
- Ừm. Con cảm thấy rất tốt, so với cha vẽ thì cũng không kém bao nhiêu hết.
Nhạc thị liếc nàng một cái:
- Bởi vì cha của ngươi cũng là công phu mèo ba chân thôi.
Thiệu Vân kêu lên:
- A, lời này nhất định không thể để cha nghe thấy được.
Nhạc thị nói:
- Ta cũng chẳng sợ hắn nghe thấy. Nếu nói về kĩ năng hội họa thì không thể không nhắc tới tổ phụ với cô mẫu của ngươi.
Cô mẫu của Thiệu Vân chính là mẫu thân của Thẩm Nghi Thu, nàng không khỏi dựng lỗ tai lên để nghe.
Nhạc thị nói tiếp:
- Tổ phụ tuy không nói, nhưng khi đó cô mẫu của ngươi còn chưa lớn bằng ngươi bây giờ đâu, năm đó nàng đã thay tên để vẽ bức "đại họa kinh biến", còn có bài "Duy Ma Cật biến" trong chùa Đại Từ Ân cũng là chữ viết tay của cô mẫu ngươi.
Thẩm Nghi Thu nhớ được sớm, nàng lờ mờ nhớ khi còn bé từng nghe phụ thân nói qua. Khi đó cha mới đậu khoa tiến sĩ, cùng bạn trong khoa đi tới Đại Từ Ân để trèo lên tháp đề tên chùa, lúc đó trùng hợp nhìn thấy mẫu thân của nàng đang vẽ kinh biến trên tường, nên mới có duyên phận về sau này.
Nhớ tới phụ mẫu, nàng luôn có một cảm giác mờ ảo không chân thật. Ký ức Linh Châu bị nàng chôn ở dưới đáy lòng, cho dù là thời điểm khổ sở thương tâm nhất, nàng cũng chỉ dám suy nghĩ lướt qua một chút rồi thôi. Giống như là nếu suy nghĩ nhiều, những ký ức kia cũng sẽ giống như bức tranh chữ trên bức tường ở chùa Đại Từ Ân, rất nhanh sẽ bị phai màu loang lổ, mất đi màu sắc tươi tắn vốn có của nó.
Âm thanh của Nhạc thị đưa suy nghĩ của nàng bay xa:
- Chúng ta được ở vườn trạch này, hơn phân nửa là nhờ cô mẫu ngươi vẽ tranh mới giành được.
Nói tới đây, hốc mắt bà lại đỏ lên.
Thiệu Vân gác bút lại, đi qua ôm lấy bả vai của mẫu thân:
- A nương đừng buồn nữa, hôm nay là ngày tốt. Nếu cô mẫu ở trên trời có linh, trông thấy tiểu Hoàn sống tốt cũng sẽ rất vui mừng.
Thẩm Nghi Thu cũng khuyên ngủ:
- Cữu mẫu đừng buồn nữa.
Nhạc thị khịt mũi một cái:
- Là cữu mẫu không tốt, hôm nay là ngày vui mà ta lại khóc sướt mướt như thế này.
Thiệu Vân trở lại bàn tre, cầm bút lên lần nữa:
- Cũng may còn có a huynh đứng hạng chót, ta cũng không phải là kém nhất.
Nhạc thị không khỏi nín khóc, môi lại mỉm cười.
Thiệu Vân lại hỏi:
- A huynh còn đang ở dưới bếp sao? Người bảo hắn gọt cho chúng ta một đĩa dưa hấu đi.
Nhạc thị vỗ lên đầu nàng một cái:
- Muốn ăn thì tự mình đi mà gọt, suốt ngày sai khiến a huynh của ngươi, tới lúc xuất giá thì làm sao bây giờ? Tiểu lang quân nhà ai có thể chịu được bà cô lười như ngươi?
Thiệu Vân cười đùa hí hửng:
- Chẳng phải cha vẫn vui vẻ chịu đựng sao.
Nhạc thị lại muốn nổi giận lần nữa:
- Đi đi. A huynh ngươi bị cha gọi tới đằng trước cùng Thái tử điện hạ bắn cung rồi.
Thiệu Vân "ai nha" một tiếng rồi ném bút xuống, kéo tay Thẩm Nghi Thu:
- Tiểu Hoàn, chúng ta đi xem một chút đi.
Thẩm Nghi Thu cũng có chút hiếu kì, liền nắm tay biểu tỷ đi ra tới ngoài viện. Nhạc thị hét lên ở phía sau:
- Đứng xa ra một chút, đừng để bị trúng tên.
Hai tỷ muội vừa bước ra khỏi cánh của nhỏ ở nội viện liền nghe "sưu" một tiếng, là tiếng của cung tên xuyên qua không khí. Một mũi tên xuyên qua cả khoảng sân và cắm sâu vào tâm của đống mũi tên. Họ quay sang nhìn người cầm cung, hoá ra là Uất Trì Việt.
Thiệu An và Thiệu Trạch không nhịn được mà tán thưởng một phen.
Uất Trì Việt nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh của ngọc bội, biết là Thẩm Nghi Thu tới nhưng cũng không quay đầu lại. Hắn rút từ trong ống tên phía dưới ra hai cái, giương cung gài tên vào, nín thở ngưng thần, dây cung "vù" một cái vang vọng, mũi tên lập tức xé gió bay đi. Hắn lại lần nữa kéo động dây cung, gài thêm tên bắn, mũi tên thứ hai lập tức đuổi theo mũi tên thứ nhất. Xuyên qua đuôi mũi tên, hai mũi tên cùng nhau cắm "phập" vào giữa hồng tâm.
Chiêu này kỹ thuật thật đáng kinh ngạc, Thiệu Trạch hai mắt thẳng tắp mà nhìn, một hồi lâu sau mới nói:
- Điện hạ giỏi quá.
Uất Trì Việt buông lỏng bả vai với cánh tay, đưa cây cung lại cho Thiệu Trạch, mỉm cười:
- Kỹ thuật nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.
Nói xong quay đầu liếc nhìn Thẩm Nghi Thu, bĩnh tĩnh nói:
- Nàng đến đây từ lúc nào thế? Vừa nãy ta tập trung bắn cung nên không để ý thấy.
Thẩm Nghi Thu làm sao không nhìn ra được thần sắc của hắn, đuôi đều sắp vểnh lên trời luôn rồi, còn bày đặt giả vờ giả vịt.
Có lẽ là do bầu không khí nhà cữu phụ quá thoải mái và hoà hợp, nàng cũng không nhịn được mà thả lỏng hơn, cười nói:
- Thần thiếp vừa mới tới thôi, đúng lúc nhìn thấy tuyệt kỹ của điện hạ. Tài bắn cung của người đúng là rất điêu luyện.
Thấy nàng khen thẳng thừng như vậy, Uất Trì Việt cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngay lập tức dời mắt đi, hắng giọng một cái nói:
- Cũng bình thường thôi, tất cả đều do thầy dạy tốt.
Rồi hắn lại giả mù sa mưa mà vỗ vỗ cánh tay Thiệu Trạch:
- Thiệu tiểu lang cũng rất có thiên phú, chỉ cần luyện tập thêm một thời gian ngắn nữa là nhất định có thể vượt qua cô.
Thiệu Trạch cũng gọi là kỹ thuật điêu luyện khó có được, nhưng mà nếu muốn cùng hắn so sánh, không học tập khổ luyện từ ba tới năm năm thì nghĩ thôi cũng đừng nghĩ cùng hắn so.
Đám người vừa nói vừa cười với nhau rồi lại thổi phồng đối phương một phen. Một lúc sau Nhạc thị đi ra từ hậu viện tới mời bọn họ về dùng bữa tối.
Sau khi cùng người của Thiệu gia dùng bữa tối xong, Uất Trì Việt lại tới thư phòng cùng Thiệu An nói chuyện hồi lâu. Thẩm Nghi Thu cũng chả đợi hắn, đi tắm rửa thay quần áo trước rồi nằm ở trên giường, một bên nhìn tranh do ngoại tổ phụ đích thân vẽ, một bên nằm đợi Thái tử trở về.
Vì hai người tới đây ở nên vợ chồng Thiệu An đã nhường phòng lại cho bọn họ, thay đổi hoàn toàn giường đệm chăn chiếu mới. Mặc dù không thể so được với Thẩm gia xa hoa lãng phí, nhưng chăn đệm mới phơi hôm qua vô cùng mềm mại, đắp vào giống như đang nằm trên mây.
Chỉ chốc lát sau Thẩm Nghi Thu đã cảm thấy buồn ngủ, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh vấn an của cung nhân. Uất Trì Việt đã trở về rồi.
Thẩm Nghi Thu lập tức đứng dậy hành lễ, Uất Trì Việt ôm một đống quyển trục trong tay, vô cùng thích thú, giống y hệt như đứa trẻ vừa tìm được một bảo bối mới lạ.
Hắn đi vào trong phòng, đem những quyển trục kia đặt lên trên bàn:
- A cữu đã đem những bản vẽ hành trình đường đi năm đó đưa hết cho ta, bây giờ so với bản đồ phong thủy mà công bộ phát minh ra đúng là rõ ràng hơn nhiều.
Thẩm Nghi Thu nghe hắn mở miệng là gọi một tiếng "a cữu, a cữu", nàng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Uất Trì Việt mở một quyển trục ra, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối:
- Đáng tiếc là ta không thể rời kinh, không thể nào tận mắt nhìn thấy những non sông tươi đẹp này...
Hắn tự hỏi tự đáp một hồi, lúc này mới nhớ ra chuyến này mình đi ra ngoài là để bồi Thái tử phi về thăm hỏi người nhà. Hắn gọi nội thị tới cầm tranh trục cất vào hòm xiểng, bản thân thì tới phía sau tịnh thất tắm rửa.
Sau khi thu dọn song, hai người nằm trên giường. Uất Trì Việt vẫn có chút hưng phấn, hắn không chờ nổi tới lúc được cùng chúng thần bàn bạc chuyện này. Thế là hắn đem chuyện hôm nay Thiệu An đề nghị các phương án khả thi nhẩm lại trong lòng một lần.
Lần này đi cùng với Thái tử phi về thăm nhà, mặc dù ở Thẩm gia gặp phải rất nhiều chuyện bực mình nhưng khi tới Thiệu gia lại đạt được niềm vui ngoài ý muốn. Thiệu An mặc dù sợ vợ, nhưng làm người lại rất chính trực bình tĩnh, có chủ kiến lại thấu tình đạt lý, làm quan độ chi viên ngoại lang đúng là có chút uổng phí nhân tài. Uổng công hắn kiếp trước luôn tự nhận mình là thông minh sáng suốt, vậy mà lại bỏ sót người tài, hiền tài ở gần ngay bên cạnh nhưng cũng không phát hiện ra.
Uất Trì Việt quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu đã nhắm nghiền hai mắt. Nàng thân với gia đình cữu gia như vậy, nhưng cũng chưa từng vì cữu phụ nàng tranh giành cái gì. Hắn đời trước không biết tại sao lại có thể nghĩ nàng có cảm tình với Thẩm gia chứ?
Nghĩa đến chính mình đã từng hiểu lầm rất nhiều lần, trong lòng Uất Trì Việt tự dưng sinh ra cảm giác xấu hổ. Ngay cả việc không vui về quyển "Liệt nữ truyện" sáng nay, cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Nàng không nhớ rõ đời trước mình đã yêu hắn tha thiết như thế nào, nên kiếp này hắn đối với nàng chẳng khác gì một người xa lạ. Chưa kể lại còn có việc nghị hôn với Ninh gia trước đây, nên nàng không vui khi phải gả cho hắn cũng là điều dễ hiểu.
Nhớ tới lúc ở Thẩm gia phát sinh ra đủ loại chuyện, hắn lại cảm thấy thương nàng hơn. Cũng bởi vì nàng không có người thân bảo vệ, nên mới gặp Ninh Thập Nhất có một lần đã sinh ra lòng cảm mến.
Thẩm Nghi Thu nằm thẳng đứng trên giường, nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của nam nhân bên cạnh, tự dưng nàng lại không thấy buồn ngủ nữa.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài có gió nổi lên, chưa tới một giây sau mưa đã đổ xuống, trong phòng tự dưng trở nên lạnh hơn. Xưa nay thân thể nàng luôn luôn lạnh lẽo, mỗi khi tới mùa thu toàn phải dùng huân hương để xông ấm chăn bông, nếu không tay chân sẽ bị lạnh buốt cả đêm.
Gần đây thời tiết ấm áp nên cữu mẫu chuẩn bị chăn cũng không quá dày. Toàn thân Thẩm Nghi Thu lạnh buốt, xoay người đưa lưng về phía Uất Trì Việt, ôm trăn cuộn tròn lại thành một đoàn.
Đúng lúc này, giường khẽ động, ngay lập tức tức một l0ng nguc ấm áp dám vào lưng nàng. Không đợi nàng lấy lại tinh thần, cả người đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Uất Trì Việt ôm chặt Thẩm Nghi Thu trong ngực, sau đó liền cảm giác được thân thể nàng cứng đờ lại. Hắn cũng chẳng quan tâm, lại càng không buông tay ra, thậm chí còn kéo nàng lại ôm chặt vào lòng hơn, đem cằm tựa lên trên trán nàng cọ cọ, giống như than thở mà cũng giống như oán trách:
- Sao người lại lạnh như thế này...
Vừa nói vừa đem chân dài quặp hai chân của nàng lại, thế là hai chân lạnh buốt của Thẩm Nghi Thu đã nằm gọn trên đùi của hắn.
Uất Trì Việt lại tìm đến tay của nàng, đem nắm ở trong lòng bàn tay mà xoa nhẹ.
Thẩm Nghi Thu không dám hành động thiếu suy nghĩ, cả người có lại thành một cục rồi giả vờ ngủ.
Uất Trì Việt không nhận được sự đáp lại, biết rõ ràng là nàng đang giả vờ ngủ nhưng cũng chẳng để ý. Cứ như vậy đem nàng ôm vào trong ngực, ngửi ngửi hương thơm như có như không trên người nàng, lại cái được cái không mà vu0t ve mái tóc mượt mà nhưng hơi lạnh của nàng.
Hắn không phải Liễu Hạ Huệ*, trong lòng đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc, trong bụng đã sớm như có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, thiêu đến nỗi khiến cổ họng hắn khát khô. Nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, hành động không tiện nên đành nhẫn nại một hai.
*
Liễu Hạ Huệ, tính Cơ thị Triển, tên Cầm, tên tự là Trạch, lại có tự là Quý, nên còn gọi là Liễu Hạ Quý, Triển Cầm, hay Triển Hoạch, là người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước, cũng là người quân tử gặp "sắc dục" nhưng tâm không bị nhiễu loạn.
Thẩm Nghi Thu cuộn mình nằm bất động trong vòng tay Uất Trì Việt, nghe gió thổi ngoài cửa sổ, nghe hạt mưa đập trên mái ngói, nghe tiếng chuông đồng leng keng nơi góc mái hiên.
Tất cả khiến nàng nhớ đến một đêm dài khác vào cuối mùa thu.
Khi đó nàng cũng đang lạnh cả người mà nằm trên giường, nghe tiếng gió mưa ồn ào bên ngoài.
Y quan nói với nàng rằng cái thai nàng đang mang đã chết lưu, về sau nàng cũng chẳng thể có hài tử được nữa. Máu chảy không ngừng, ướt đẫm cả giường cả đệm nhưng nàng lại chẳng cảm thấy đau, chỉ cảm thấy rất lạnh.
Thẩm Nghi Thu nhắm mắt lại, vòng tay của nam nhân này thực sự rất ấm áp. Nàng đã từng nguyện ý đổi hết tất cả mọi thứ mà nàng có để được sở hữu một cái ôm như thế này, nhưng nàng đợi cả đêm cho đến khi mưa gió tạnh rồi, giấy dán cửa sổ đã nhoè đi hết, mà vẫn không chờ được.
Ít ra tổ mẫu đã dạy cho nàng một điều, nếu ngươi cứ cố tham luyến một cái ôm ấm áp, sau này nó sẽ trở thành điểm yếu gi3t ch3t ngươi.
Thẩm Nghi Thu đem cánh tay của mình vòng ra rồi nhẹ nhàng dịch xa khỏi ngực của Uất Trì Việt.
Uất Trì Việt lặng lẽ nhìn chăm chú nữ tử đưa lưng về phía mình kia thật lâu. Giường không lớn, cơ thể nàng dường như đã áp sát hết mức vào tường, chỉ vì muốn cách hắn thật xa...