• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Thu



Thái tử phi nói một là một, nói hầu bệnh là hầu bệnh. Mỗi ngày ba chén thuốc, xắn tay áo, một tay bưng bát, một tay cầm muôi đút thuốc tận miệng cho Quách hiền phi. Có vẻ như Hiền phi quá cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của con dâu, nên dù mới uống được hai ba ngụm mà nước mắt bà đã chảy thành dòng, khóc không thành tiếng.



Lòng tận hiếu của Thái tử phi truyền đi khắp Bồng Lai cung, hậu cung trên dưới đều tán thưởng. Nói Quách hiền phi đúng là có phúc lớn, có Thái tử phi chăm sóc, nên dù là đã mắc bệnh nặng nhiều năm, nhưng tới nay rốt cục cũng có thể chữa khỏi rồi.



Uất Trì Việt đương nhiên biết Thẩm Nghi Thu đang tác oai tác quái, nhưng hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười.



Mẹ ruột giả bệnh đau đầu nhiều năm, hắn gần như cũng sắp đau đầu theo bà luôn rồi. Từ lúc Hoàng đế tới ở Thanh Hoa cung, mỗi khi bệnh "đau đầu" của bà phát tác là hơn phân nửa sẽ hướng về phía hai nhi tử.



Nhưng mà đệ đệ của hắn tâm lại vững vàng như sắt, cứ ở trong vương phủ đóng đinh như bàn thạch. Ngay cả trận "đau đầu" của Quách hiền phi cũng chẳng đả động nổi tới hắn. Quách hiền phi không còn cách nào khác, làm mình làm mẩy nhiều lần rồi cũng chỉ chuốc lấy xấu hổ nên dành hướng về đại nhi tử mà hành hạ.



Bây giờ mẹ đẻ đã vươn bàn tay dài gây rắc rối tới tận mức này rồi, thì thực tế cũng nên chịu một chút trừng phạt. Lúc này bà bị thái tử phi "bắt nạt" như thế này, sợ là đến một năm rưỡi nữa cũng sẽ "không dám" phát bệnh nữa.



Nhưng mà thấy Thẩm Nghi Thu nhẫn tâm không có chút lưu tình nào như vậy, hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Không nể mặt sư thì ít ra cũng nên nể mặt Phật, Quách hiền phi cho dù có sai như thế nào thì đến tột cùng vẫn là mẹ ruột của hắn. Đời này Thẩm Nghi Thu lại chẳng cố kỵ gì, đương nhiên là bởi vì không thèm quan tâm tới hắn. Nàng cũng chẳng sợ vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích với hắn, nàng không những không sợ, có khi còn cầu mà chẳng được ấy chứ.



Uất Trì Việt đương nhiên cũng không nỡ để mẹ ruột của mình uống thuốc đắng hết nửa năm trời được. Huống chi Thái tử phi ở lại Phi Sương điện chơi vui đến quên cả trời đất, thì tự nhiên Đông cung lại trở nên vắng vẻ cô đơn. Mỗi đêm hắn ngủ đều phòng không gối chiếc, điều này chẳng hề dễ chịu chút nào.



Hắn cố gắng kiên nhẫn đợi ba ngày. Sáng sớm hôm sau, liền sai thái giám chuẩn bị xe ngựa, đi tới Bồng Lai cung.



Mỗi ngày trôi qua ở Phi Sương điện đối với Thẩm Nghi Thu đều là mười phần vui vẻ. Cung nhân, nội thị trong điện đều biết vị này không dễ chọc nên lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí mà hầu hạ, thậm chí còn tỉ mỉ hơn so với lúc cung phụng Quách hiền phi.



Nàng ngoại trừ một ngày ba lần hiếu thảo "hầu hạ thuốc thang" thì những lúc rảnh rỗi khác liền ở lại phía Tây trong điện. Đọc sách, uống chút trà, ăn hoa quả, không cần ở trước mặt Thái tử giả vờ giả vịt, nhàn nhã hơn nhiều so với lúc ở Thừa Ân điện.



Sáng sớm ngày hôm nay, theo thường lệ, nàng gọi Tương Nga đến trông chừng cung nhân của Phi Sương điện sắc thuốc. Để tránh không làm phật lòng, người của Đông cung không được đụng vào bất cứ thứ gì, chỉ ở một bên giám sát, dược liệu tuyệt đối không được cân thừa hoặc thiếu. Nhất là thuốc đắng, dù chỉ là một phân, một hoa cũng không được phép thiếu.



Chờ thuốc sắc xong, nàng liền sai cung nhân mang tới phòng ngủ của Quách hiền phi.



Quách hiền phi đang tựa ở đầu giường thêu thùa, từ xa đã nghe thấy tiếng gió thổi ngọc bội đung đưa đang tới gần. Bà giật mình trong lòng, không cầm chắc kim khâu, sơ ý để kim đâm vào tay. Ngay sau đó trên đầu ngón tay lập tức rịn ra một giọt máu đỏ, cung nhân Dư Châu nhi vội vàng dùng khăn lụa băng bó lại giúp bà.



Thẩm Nghi Thu đi vòng qua bình phong, liền trông thấy trên giường đặt một chiếc áo choàng lụa hoa văn đã thêu được một nửa. Trên mép áo choàng có thêu hình cây trúc, hình như là đồ dành cho nam tử trẻ tuổi.



Nàng nhìn qua một lần là biết vật này là làm cho Ngũ hoàng tử. Uất Trì Việt từ nhỏ tới lớn, hình như chưa từng mặc qua quần áo mẹ ruột chính tay làm.



Lúc hắn vừa mới ra đời ấy, Hiền phi vẫn còn trẻ tuổi. Chỉ một lòng muốn chăm sóc thật tốt thân thể để lại được cố sủng lần nữa, nên làm gì còn thời gian mà để ý tới nhi tử. Cho nên, sau khi Uất Trì Việt sinh ra chính là được nhũ mẫu, cung nhân chăm sóc nuôi nấng.



Mãi đến lúc hai ba tuổi, hắn dần dần hiểu chuyện, cũng muốn gần mũi mẫu thân nhưng Hiền phi lại bận rộn cùng người mới tranh giành tình cảm. Mỗi ngày đều thay đổi các biện pháp khác nhau lấy lòng Hoàng đế, làm gì có thời gian dành cho hắn.



Về sau Uất Trì Việt tới Cam Lộ điện, được Trương hoàng hậu nuôi nấng. Lúc đó Hiền phi cũng cố gắng vớt vát lại chút tình cảm mẫu tử, nhưng mắt thấy thái tử thân thiết, quấn quýt không rời mẹ kế, nên có thể bà cảm thấy nhi tử này đã không còn thuộc về mình nữa.



Ngũ hoàng tử lại là người lớn lên bên cạnh bà, mặt mũi cũng giống bà y đúc. Nếu so với đứa con trưởng bình thường lâu lâu mới gặp mặt thì ai nhẹ ai nặng, ai thân ai sơ, tất nhiên là không cần nói cũng biết.



Trương hoàng hậu cũng chưa từng làm qua chuyện may vá này, cho nên quần áo của Uất Trì Việt tử bé đến lớn, không phải là do phường thêu thì chính là do cung nhân bên người làm.



Thẩm Nghi Thu không khỏi lại nhớ về đời trước, lần đầu tiên nàng cầm lấy bộ quần áo ngoài do chính tay mình may ra, trong mắt Uất Trì Việt đã lóe lên ánh sáng. Cũng chính vì điểm sáng đó, đã không biết bao nhiêu lần nàng đỏ mắt, thức trắng đêm để may quần áo cho hắn.



Nàng lấy lại tinh thần, tự cười giễu một tiếng. Uất Trì Việt đâu có bao giờ thiếu mấy món y phục này, khi đó nàng lại còn không biết mình biết ta mà đi thương cảm cho hắn. Đến cuối cùng cũng không biết thực ra chính bản thân mình mới là kẻ ngu ngốc và đáng thương nhất.



Thẩm Nghi Thu bài trừ tạp niệm, tiến lên hướng Hiền phi thi lễ:



- Đêm qua nương nương ngủ có ngon giấc không?



Quách hiền phi không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái. Đêm qua uống thuốc xong, không thể uống nước hay ăn thêm mật ong, cổ họng đắng chát khiến bà lăn lộn khó ngủ. Mãi cho tới canh ba bà mới mơ màng ngủ thiếp đi.



Lúc này không có người khác ở đây, bà cũng lười cho Thái tử phi sắc mặt tốt, cũng chẳng thèm trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.



Thẩm Nghi Thu cũng chẳng để ý, điềm nhiên như không có việc gì mà bưng bát lên, múc chén thuốc lên đưa tới bên miệng bà.



Quách hiền phi mới uống được hai muôi, bỗng nhiên nghẹn ngào khóc rống lên. Liên tiếp uống ba ngày thuốc đắng, bà chịu đủ lắm rồi.



Thẩm Nghi Thu thờ ơ, lại múc tiếp muôi thứ ba tới miệng bà:



- Nương nương mời uống thuốc.



Rốt cục thì Hiền phi cũng không chịu nổi nữa, như đứa trẻ con ba tuổi mà lắc đầu khóc om sòm:



- Không uống, ta không uống!



Thẩm Nghi Thu thản nhiên nói:



- Nương nương không chịu uống thuốc, làm sao bệnh trúng gió khỏi được.



Quách hiền phi nhìn chằm chằm nàng một lát, trong lòng chợt nổi giận, không quan tâm gì hết mà vung tay lên. Chỉ nghe sau đó là loạt âm thanh "choang choang" vang lên, chiếc bát sứ rơi trên nền gạch vàng nằm ở dưới đất, vỡ tan thành bảy tám mảnh, còn nước thuốc thì bắn hết lên người Thẩm Nghi Thu. Mảnh sứ sắc nhọn bắn lên từng toé, xoẹt qua trên cổ tay trắng như tuyết của nàng rồi cứa một đường, rạch ra một vết dài chừng một tấc*, máu đó cũng theo đó nhanh chóng chảy ra.



* 10cm



Quách hiền phi vốn chỉ muốn vung tay đẩy Thẩm Nghi Thu ra, không nghĩ nàng lại không cầm chắc cái bát. Lúc này thấy trên tay nàng đổ máu, bà vừa tức vừa sợ, dứt khoát nhào vào trong ngực Dư Châu nhi vào khóc toáng lên, vừa khóc vừa nói:



- Tại sao ông trời không bắt ta đi cho rồi. Tại sao lại còn phái thiên sát cô tinh đến tra tấn ta...



Lời còn chưa dứt, chỉ nghe từ xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng:



- Ai là thiên sát cô tinh?



Cung nhân trong điện lập tức đồng loạt quỳ xuống thỉnh an:



- Thái tử điện hạ an.



Quách hiền phi quá sợ hãi, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, sống lưng ớn lạnh, bà không tử chủ được mà rùng mình một cái. Dù rằng ngày thường, trước mặt con trai bà hay nũng nịu, làm mình làm mẩy nhưng trong lòng luôn có một sợi dây kéo căng. Bà biết rõ ràng giới hạn cuối cùng của hắn nằm ở đâu, nên cũng chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn này. Đối với đứa con trai này, bà vẫn còn có chút rụt rè.



Uất Trì Việt nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy trên người nàng vương đầy nước thuốc. Vạt áo cũng bị nhuộm thành màu nâu, bộ dạng chật vật không thể tả.



Ánh mắt của hắn lại rơi xuống tay nàng. Chỉ thấy trên cổ tay trắng muốt, có một vết thương dài đang rướm máu. Trên da thịt tuyết trắng lộ ra vết máu tươi đỏ thẫm, khiến hắn lại nhớ tới cảnh tượng trong linh đường ở đời trước.



Hắn không tự chủ được mà nhìn qua chỗ khác, đi qua dìu nàng đứng lên rồi nói với cung nhân:



- Còn không mau đi dược cục mời y quan tới đây.



Thẩm Nghi Thu nói:



- Không cần làm phiền tới y quan. Chỉ là một vết thương nhỏ, băng bó lại rồi bôi chút thuốc vào là được rồi.



Uất Trì Việt im lặng kéo cổ tay nàng lên nhìn, lạnh lùng nói:



- Như thế này còn gọi là nhỏ?



Quách hiền phi nhìn hết ở trong mắt, trong lòng tự dưng dâng lên một trận chua xót. Mẹ ruột ở chỗ này bị người ta bắt nạt, hắn lại chỉ biết đau lòng cho thê tử. Bà mím môi, đang định nói chuyện thì ánh mắt Uất Trì Việt quét tới, khiến bà sợ hãi đem hết lời muốn nói nuốt xuống.



Uất Trì Việt nói:



- Mẫu phi vừa mới nói ai là thiên sát cô tinh?



Ngữ khí của hắn lạnh lùng, không chút độ ấm. Quách hiền phi nghe thấy như sét đánh ngang tai.



Bà vừa hãi hùng vừa khiếp vía, ngập ngừng nói:



- Không phải...



Uất Trì Việt chẳng muốn nghe bà giải thích, hắn nhìn về phía Dư Châu nhi:



- Nương nương hồ đồ, các ngươi là hạ nhân, còn không biết khuyên ngăn bà, để bà tùy ý nói năng hàm hồ. Người đâu? Đem hai người này lôi xuống dưới, đánh hai mươi trượng rồi trục xuất khỏi cung.



Hai tên cung nhân lập tức mặt xám như tro, lập tức quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu xin tha.



Hai người hắn chỉ định đều là tâm phúc của Quách hiền phi. Nhất là Dư Châu nhi, là người lớn lên cùng bà, tình như tỷ muội.



Thái tử vừa ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có cung nhân tiến lên để áp giải người.



Quách hiền phi thấy con trai thực sự quyết đoán như vậy, khuôn mặt lập tức tái nhợt. Bà không quan tâm gì nữa mà xốc chăn bò xuống giường, ôm chặt lấy Dư Châu nhi, không cho thái giám đưa nàng đi.



Dư Châu nhi nắm chặt tay của Hiền phi, nước mắt lưng tròng nói:



- Xin nương nương bảo trọng, Châu nhi đi trước một bước.



Quách hiền phi quay đầu nói với nhi tử:



- Tam lang, à không, Thái tử điện hạ. Là a nương nói sai rồi, ta nhất định sẽ xin lỗi Thái tử phi. Chỉ xin con hãy bỏ qua cho Châu nhi lần này, bên cạnh a nương nhất định phải có hai người này...



Uất Trì Việt lạnh lùng nói:



- Xin mẫu phi tự trọng.



Dừng một chút lại nói:



- Mẫu phi không cần phải lo lắng không có người để dùng. Trước đó người đã cài ở Đông cung mười bốn người, ngày mai nhi tử sẽ đem trả lại hết cho người.



Mặt Quách hiền phi tái mét. Những năm này bà liên tục rục rịch lén lút sắp xếp người cài vào Đông cung, tự cho là bản thân đã làm kín kẽ vô cùng. Ai ngờ Thái tử lại thông minh như thế, đến số lượng người cũng biết không sai một chút nào.



Uất Trì Việt vốn cho rằng mẹ ruột không có ác ý gì. Đặt tai mắt ở Đông cung cũng là do bà không yên lòng về hắn. Hắn cũng vì vậy mà giả vờ như không biết, để mặc cho bà muốn làm gì thì làm. Ai ngờ bà được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, xem việc hắn nhún nhường là chuyện đương nhiên.



Hắn nhìn lướt qua trên giường, chợt nhìn thấy một chiếc áo choàng mới thêu được một nửa. Không cần phải nhìn kích thước và hoa văn của áo hắn cũng biết là bà may áo cho đệ đệ.



Mẹ đẻ yêu thích nhất là cái đẹp nên rất ít khi làm nữ công, luôn sợ ngón tay trở nên thô ráp. Ngoại trừ thỉnh thoảng làm đồ cho Hoàng đế ra, người có thể khiến bà cam tâm tình nguyện cầm lấy kim khâu, chỉ có con trai út của bà.



Uất Trì Việt nhìn sang mẹ ruột, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Hắn biết mình được sinh ra bởi người phụ nữ trước mặt, bà có thể không coi hắn là con trai, nhưng hắn không thể nào không nhận bà là mẹ được.



Trương hoàng hậu là mẹ kế của hắn, nhưng cũng không phải a nương của hắn. Bà càng giống như một người thầy, tận tâm tận lực dạy bảo hắn, nuôi dưỡng hắn trở thành một vị trữ quân đúng mực.



Quách hiền phi ngồi ở dưới đất khóc đến khàn cả giọng, nhưng Uất Trì Việt cũng không nhìn bà thêm một lần nào nữa. Hắn hành lễ rồi kéo Thẩm Nghi Thu đi ra khỏi điện.



Thẩm Nghi Thu hơi giật mình, bàn tay đang nắm tay nàng vô cùng thon dài và có lực. Thế nhưng, rõ ràng là bàn tay của một nam nhân trưởng thành, vậy mà giờ này lại giống như một đứa trẻ đang bất an, lặng lẽ run rẩy trong tay nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK