Trong mộng, Thẩm Nghi Thu trở lại khi mình còn bé. Tôn ma ma đang kéo nàng đi trên con đường mòn xuyên qua rừng trúc tĩnh mịch. Nàng hoảng sợ vươn tay ra, liều mạng nắm lấy cành trúc ở bên cạnh.
Nhưng sức lực của Tôn ma ma không phải một đứa trẻ như nàng có thể chống lại. Bà ấy dùng lực kéo mạnh một cái, lòng bàn tay của Thẩm Nghi Thu lập tức bị cành trúc cào xước, đau đớn khiến nàng không tự chủ được mà buông tay ra.
Tây viên đang ở trước mắt, tựa như màn đêm đen kịt bị bao phủ trong sương mù dày đặc. Giống như con quạ đen đang đậu ở ngoài nghĩa địa.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy tiếng bản thân đang kêu khóc:
- Ma ma, ta biết sai rồi, đừng bắt ta đi vào nữa...
Tôn ma ma dừng bước, quay đầu nhìn nàng. Bà ta mở cái miệng rộng, lộ ra mấy cái răng nanh nhọn hoắt:
- Tiểu nương tử sai ở chỗ nào?
Thẩm Nghi Thu sững sờ. Lúc này nàng phạm lỗi gì vậy? Tại sao nàng không nhớ ra nổi.
Tôn ma ma cười gằn nói:
- Tiểu nương tử không nhớ được sao? Hay là người đang lừa gạt lão nô?
Thẩm Nghi Thu cuống quýt lắc đầu:
- Không phải không phải, ta không lừa gạt ma ma đâu... Để ta nhớ xem...
Nàng vắt óc suy nghĩ, nhưng trong đầu chỉ có một mảnh hỗn độn:
- Là bởi vì ta và Tố Nga nhắc tới Linh Châu sao?
Tôn ma ma chỉ cười không nói.
Thẩm Nghi Thu liền đoán tiếp:
- Là bởi vì ta nói muốn ở cạnh nương?
Nhắc tới mẫu thân, hai mắt nàng lại thấy chua xót. Mặt mũi nàng nhăn lại, nước mắt lại đong đầy trong hốc mắt. Nàng chẳng dám lấy tay lau đi, cũng không dám để nó rơi xuống.
Tôn ma ma không nói lời nào, quay đầu đi tiếp. Lúc này bà ta càng dùng sức lớn hơn để lôi kéo nàng, đế giày của nàng cọ mạnh vào phiến đá xanh phía dưới, phát ra âm thanh loẹt xoẹt.
Nàng trông thấy tay của Tôn ma ma có vài vết xanh tím, da thịt bị kéo căng phát ra hàn quang, giống như được đúc bằng sắt thép. Bà ta một tay nắm tay nàng, một tay móc ra một chùm chìa khóa được dắt bên hông. "Cạch" một tiếng, ổ khóa mở ra. Tiếp theo lại là một tràng tiếng kêu "ken két", cánh cửa của Tây viên giống như cái miệng đen ngòm của con quái thú đang mở ra trong màn đêm tăm tối.
Thẩm Nghi Thu khóc toáng lên, không chút do dự mà liều mạng lui về phía sau. Tôn ma ma nhẹ nhàng kéo nàng lại y như đang túm một con gà con, sau đó bắt đầu cởi chiếc áo bông tơ ấm áp trên người nàng xuống.
Thẩm Nghi Thu khóc lóc cầu xin:
- Xin ma ma đừng cởi y phục của ta, ta sợ lạnh lắm. Ta sẽ chết cóng mất...
Tôn ma ma cười nói:
- Bây giờ mới là tháng chín thôi, cũng chưa phải là thời tiết giá rét của mùa đông. Tiểu nương tử chịu khó nhớ lại một chút, mới biết được nỗi khổ tâm của Thẩm lão phu nhân. Lúc nào tiểu nương tử thật sự biết sai rồi, lão nô sẽ tới đưa tiểu nương tử ra ngoài.
Thẩm Nghi Thu khóc thét lên:
- Xin ma ma đừng nhốt ta lại, ta biết sai rồi...
Tôn ma ma bất động thanh sắc, khuôn mặt trầm xuống:
- Tiểu nương tử đừng có học theo những đứa trẻ hư hỏng của những gia đình vô giáo dục ngoài kia. Để lão phu nhân nghe thấy sẽ càng phạt nặng hơn đấy!
Thẩm Nghi Thu không dám khóc ra tiếng nữa, cắn chặt môi, hai đầu vai run lên bần bật.
Động tác của Tôn ma ma vô cùng nhanh nhẹn, chỉ một lát đã đem đồ trên người nàng cởi hết, chỉ còn sót lại một kiện quần áo mỏng manh.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy phía sau lưng bị một bàn tay đẩy mạnh. Nàng lảo đảo ngã vào bên trong, sau lưng ngay lập tức vang lên "cạch" một tiếng, cửa đã bị khóa.
Bên ngoài rõ ràng đang là buổi trưa, nhưng không hiểu tại sao trong Tây viên lại là một mảnh âm u. Không giống ban ngày, cũng chẳng giống ban đêm.
Gió tràn vào qua những lỗ hổng trên tường gạch, thổi qua làm cây cối cỏ dại trong vườn rung chuyển. Cỏ dại cao đến tầm nửa người, đủ để che kín một đứa bé giống như nàng.
Sương trắng đã đọng lại một tầng trên mấy cành cây khô héo, tay chân Thẩm Nghi Thu lúc này cũng đã trở nên lạnh buốt. Những cơn lạnh buốt này giống y như những con rắn đang bò qua bò lại trên lưng nàng. Chợt nàng cảm thấy trong bụng mình như có con gì đó đang kêu vang, lúc này mới chợt nhớ ra rằng mình còn chưa ăn cơm.
Bên ngoài rất lạnh, nàng nhìn thoáng qua những căn phòng tối om đen sì kia. Trên cửa có dám mấy bức phù chú, cũ mới chồng chéo lên nhau. Có những tờ giấy màu vàng dùng máu và chu sa làm thành bùa chú, vẽ đầy những kí tự mà nàng xem không hiểu.
Nhóm tiểu tỳ đều nói trong tòa viện lạc này có một nữ quỷ từng treo cổ chết, rất nhiều người ban đêm đều nghe thấy tiếng khóc than của nàng. Bọn họ đều nói rằng khi trời tối thì nữ quỷ kia sẽ được tự do, sau đó đi khắp nơi tìm người chết thay.
Vừa nghĩ tới điều này, sắc trời cũng ngay lập tức tối sầm lại.
Thẩm Nghi Thu hoảng sợ ngẩng đầu lên, mặt trời đã dần dần khuất sau bức tường, còn bóng đêm đang dần dần bao phủ xuống dưới.
Nàng vội vàng chạy nhanh ra cửa, dùng sức đập cửa gỗ:
- Ma ma, ta biết sai rồi!
Không có ai trả lời nàng. Bầu trời lúc này cũng lặng lẽ chuyển sang màu vàng xám u ám của đất.
Nàng kêu khóc nói:
- Ta nhớ ra rồi ma ma!
Thật lâu sau, bên ngoài mới truyền tới một âm thanh nghiêm nghị:
- Thật sự nhớ ra rồi sao?
Thẩm Nghi Thu sững sờ, sau đó lập tức nói:
- Tổ mẫu, Thất nương biết sai rồi. Thất nương không nên đẩy Tứ tỷ...
Vừa dứt lời, cánh cửa "cót két" một tiếng rồi mở ra. Thẩm lão phu nhân đứng cách đó năm bước, trong tay cầm một kiện áo lông chồn, tươi cười nhìn nàng:
- Nếu biết sai rồi thì thì lần sau phải tự rút kinh nghiệm. Tổ mẫu cũng không phải là muốn phạt cháu đâu, làm vậy chỉ là để cho cháu hiểu rõ quy củ thôi. Cháu không thể so sánh với nhóm tỷ muội trong nhà được, từ nhỏ cháu đã không được dạy dỗ cẩn thận rồi. Bây giờ muốn nên người được thì phải giáo dục thật nghiêm khắc, vậy đương nhiên là cũng phải chịu thêm chút khổ cực rồi.
Dứt lời bà vẫy tay với nàng:
- Tới đây.
Thẩm Nghi Thu vừa lạnh vừa đói, nàng không muốn chờ đợi gì nữa, chỉ muốn lao ngay vào l0ng ngục ấm áp của tổ mẫu. Nhưng sâu trong đáy lòng nàng cũng hiểu rằng, sự ấm áp kia so với đói và lạnh còn nguy hiểm hơn rất nhiều, có khi còn có thể gi3t ch3t nàng.
Tổ mẫu thấy nàng bất động, vẻ mặt của bà lại càng hòa nhã hơn. Chỉ trong chớp mắt, trước mặt nàng đã xuất hiện thêm một chậu than ấm:
- Làm sao mà Thất nương còn chưa qua đây nữa? Có lạnh không? Đến chỗ tổ mẫu ngồi sưởi ấm một chút đi.
Thẩm Nghi Thu nhìn chậu lửa than ấm áp, rốt cục cũng cẩn thận từng li từng tí mà đi chuyển về phía đó.
Thẩm lão phu nhân cười tươi tới nỗi nếp nhăn hiện đầy trên khóe mắt:
- Như thế mới đúng.
Cuối cùng Thẩm Nghi Thu cũng tới gần được chậu than, đang muốn vươn tay ra sưởi ấm thì đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đang kéo lấy chân của nàng. Nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy một đôi tay vươn ra từ trong chậu than đang túm lấy chân của nàng.
Nàng giật mình, hai chân cũng bắt đầu nóng lên. Lửa nóng cũng thuận theo bắp chân của nàng mà truyền đi khắp cơ thể. Nàng vừa dãy dụa vừa cầu xin:
- Tổ mẫu cứu cháu.
Âm thanh của Thẩm lão phu nhân từ trong chậu than truyền tới, khuôn mặt như ẩn như hiện ở trong đống lửa:
- Ngươi nhìn xem ta là ai?
Thẩm Nghi Thu giật mình tỉnh lại, vô thức tìm kiếm hai chân, rồi lại phát hiện hai chân thực sự không thể nào cử động được.
Lần này Thẩm Nghi Thu vô cùng sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như đang ngưng lại, rất nhiều suy nghĩ đang hiện ra trong đầu nàng. Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới nhớ ra bản thân vẫn đang ở Thừa Ân điện.
Nàng đang ở Thừa Ân điện, vậy người đang ôm hai chân nàng kia đương nhiên là Thái tử.
Thẩm Nghi Thu thở phào một hơi, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy hoang mang. Tối nay không phải Uất Trì Việt ở lại Bồng Lai cung sao? Tại sao lại trở về rồi?
Uất Trì Việt vừa mới mơ màng ngủ thiếp đi. Lúc này Thẩm Nghi Thu động đậy, hắn cũng tỉnh lại, ngái ngủ mơ hồ nói:
- Nghi Thu?
Nhưng cũng vô thức buông lỏng hai chân nàng ra.
Thẩm Nghi Thu lập tức rút chân về:
- Thần thiếp vô ý, trong lúc ngủ mơ đã mạo phạm điện hạ.
Uất Trì Việt nghe thấy ngữ khí của nàng vẫn khiêm tốn bình thường giống như mọi ngày. Không có chút oán hận nào, thậm chí cũng chẳng có điểm nào là không vui, trong lòng hắn lập tức trầm xuống. Hắn khoác áo đứng dậy, đi tới đầu giường:
- Nàng còn đau không?
Thẩm Nghi Thu hơi giật mình, sau đó hời hợt trả lời:
- Tạ điện hạ đã quan tâm. Thiếp uống thuốc xong đã thấy đỡ hơn nhiều rồi.
Uất Trì Việt mấp máy môi. Nếu không có hai vị lương đệ nói cho hắn biết tình hình thực tế, chỉ sợ hắn cũng đã thực sự cho rằng nàng chỉ hơi khó chịu chút thôi.
Miệng hắn phát ra từng tiếng đắng chát:
- Ta không biết là nàng bị đau dạ dày.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Chỉ là chút bệnh vặt cũ mà thôi, gần đây lâu lắm rồi cũng chưa từng phát tác lại. Mà sao điện hạ lại biết?
Gần đây chưa từng phát tác lại, vậy hai vị lương đệ kia làm sao lại biết được? Chưa nói hắn với nàng đã từng làm vợ chồng với nhau mười hai năm, mười hai năm qua từng phát tác bao nhiêu lần? Hắn hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì một lần Thẩm Nghi Thu cũng chưa từng để cho hắn biết.
Hà Uyển Huệ chỉ cần bị xước da một chút thôi cũng sẽ làm nũng hắn hết nửa ngày mới chịu thu lại nước mắt. Nếu như đau đầu nhức óc thì lại càng giống như đứa trẻ, nhất định muốn hắn phải ở bên cạnh chăm sóc.
Những phi tần khác cho dù không dám học theo, nhưng những lúc thực sự ốm đau hay mệt mỏi vẫn luôn hi vọng nhận được sự quan tâm chiếu cố của hắn. Thẩm Nghi Thu lại không muốn để cho hắn biết, là chưa từng nghĩ tới, không muốn, hay là nàng vốn dĩ chẳng cần?
Trong lòng Uất Trì Việt lạnh đi:
- Là ta chưa đủ quan tâm nàng.
Thẩm Nghi Thu thờ ơ đáp:
- Là sơ suất của chính thần thiếp, điện hạ không cần để ý.
Uất Trì Việt nghe xong cũng hiểu ra. Không phải là nàng muốn vì việc này mà muốn lấy lòng hắn, cũng không phải cố tỏ ra kiên cường để cho hắn càng thêm yêu thương nàng. Thực chất là nàng không hề quan tâm, cũng chưa bao giờ cần hắn yêu thương.
Vừa nãy hắn nghe hai vị lương đệ kể lại, trong lòng hắn tràn ngập nhu tình cùng thương yêu. Nhưng bây giờ bỏ ra không được mà cất vào cũng chẳng xong, hắn chỉ có thể chặn lại trong ngực.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Bệnh phong hàn của điện hạ đã đỡ hơn chút nào chưa? Nửa đêm chạy lung tung như thế này chỉ e sẽ trở nặng hơn thôi.
Mới vừa rồi chân của nàng bị hắn ôm chặt, chỉ cảm thấy l0ng ngục hắn nóng ran, hiển nhiên là vẫn còn sốt. Nàng nghĩ nghĩ, rồi kéo màn gió sang một bên, cất tiếng gọi ra bên ngoài:
- Tố Nga, sai người sắc một chén thuốc phong hàn mang tới đây cho điện hạ.
Tố Nga đứng ở ngoài bình phong đáp "vâng", lại nói:
- Chén thuốc của nương tử đang đun sôi trên bếp rồi, có cần mang tới luôn không ạ?
Dạ dày Thẩm Nghi Thu vẫn còn đau âm ỉ. Mặc dù không muốn để Uất Trì Việt kinh hãi mà làm quá lên, nhưng nàng cũng không thể làm khó chính mình được, nên đáp:
- Được, bưng tới luôn đi.
Quả nhiên Uất Trì Việt nói:
- Nàng còn đau sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Hồi bẩm điện hạ, đã sớm hết đau rồi. Nhưng chén thuốc này cũng tốt cho dạ dày, uống thêm chén nữa cũng không sao.
Uất Trì Việt nửa tin nửa ngờ, đang định nói gì đó thì đã có cung nhân bưng thuốc tiến vào, thắp nến Khổng tước bằng đồng ở ngoài lên.
Thái tử nói:
- Để ta.
Vẻ mặt Thẩm Nghi Thu vô cùng kinh sợ:
- Sao có thể để cho điện hạ vất vả được...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã bưng bát lên:
- Không sao.
Mỗi lần Hà Uyển Huệ bị bệnh đều giống như một đứa trẻ, sợ thuốc đắng, mím chặt môi không chịu uống, bắt hắn phải tự tay đút cho nàng mới được. Mặc dù Uất Trì Việt cố gắng nhẫn nại để đút cho nàng, nhưng bắt một người hoàng gia quý tộc như hắn đi hầu hạ người khác, hắn chưa bao nguyện ý.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới rằng, sẽ có một ngày mình vội vàng tranh giành muốn hầu hạ người ta.
Thẩm Nghi Thu biết nếu hôm nay nàng cứ nhất quyết không để hắn đút cho một thìa thuốc thì sẽ không thể nào qua được. Nàng âm thầm thở dài, gọi cung nhân tới nâng nàng ngồi dậy.
Uất Trì Việt múc một thìa thuốc đưa tới bên môi nàng, Thẩm Nghi Thu liền há miệng nuốt xuống:
- Làm phiền điện hạ rồi.
Vừa nói vừa thuận tay tiếp nhận bát thuốc, ngửa cổ lên rót hết bát thuốc vào trong miệng. Một hơi nuốt bằng sạch, lông mày cũng chẳng thèm nhíu lấy một lần.
Nàng đem chén không đưa cho cung nhân, đưa tay nhận lấy khăn rồi lau lau khóe miệng, nói với Uất Trì Việt:
- Điện hạ không ngại thì đi nghỉ một lát đi, đợi tí nữa thuốc sắc xong thiếp sẽ hầu hạ người uống thuốc.
Uất Trì Việt gật gật đầu nhưng lại không động đậy gì thêm. Hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói:
- Lúc tối nàng tới đúng lúc cô vô tình ngủ quên mất, cô cũng không phải là cố ý để nàng đợi uổng công. Nương tử Hà gia...
Khóe miệng Thẩm Nghi Thu treo lên nụ cười thản nhiên:
- Thiếp hiểu.
Lúc này có lẽ Uất Trì Việt vẫn chưa có ý định cưới Hà Cửu nương. Vì dù sao thì Kỳ gia tiểu lang vẫn còn sống, cho dù hắn có muốn lắm đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng. Mà nàng cũng đã rất rõ ràng những chuyện sẽ xảy ra sau này, cho nên có giải thích thì cũng chỉ là vẽ vời thêm chuyện mà thôi.
Huống chi nếu hắn muốn cưới Hà Uyển Huệ làm phi, cũng chẳng cần phải bàn bạc với nàng làm gì?
Kỳ thực Uất Trì Việt cũng không biết phải giải thích như thế nào. Cho dù Thẩm Nghi Thu vốn chẳng quan tâm tới lời giải thích của hắn, nhưng cứ thế này lại khiến cho lòng hắn vô cùng khổ sở.
Sáng sớm nay lúc ở giáo trường, rõ ràng hắn cảm giác được nàng đã tới gần hắn hơn một chút rồi. Có lẽ chỉ là gần hơn một bước thôi, nhưng để nàng đi được một bước này đã là không dễ dàng gì rồi.
Thế mà chỉ sau một đêm, bọn họ lại quay về điểm xuất phát. Mọi sự cố gắng lúc trước của hắn hiện tại lại bằng không.
Hắn nhớ tới nụ cười trong trẻo của nàng trong buổi sáng sớm hôm nay. Có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có thêm mấy phần ngại ngùng, trông vô cùng động lòng người. Chỉ là hiện tại muốn nhìn thấy nụ cười tươi đẹp như thế, không biết còn phải đợi thêm bao lâu nữa.
Nhưng mà đã từng thấy qua mặt trời mùa xuân rồi, sao có thể cam tâm trở lại mùa đông lạnh giá được?
Uất Trì Việt cười khổ nói:
- Nàng đi ngủ trước đi, ta còn có chút việc.
Nói rồi phủ thêm áo khoác lông cừu, xỏ giày tơ vào rồi đi ra ngoài đại sảnh. Hắn nói với thái giám đi theo bên cạnh mình:
- Sáng sớm ngày mai ngươi đi một chuyến tới Bồng Lai cung, đem túi thơm nương tử Hà gia tặng ta trả lại cho muội ấy!