• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa đôi ta sờ lên gương mặt của Ôn Nhu. Đắc Vũ đau xót dừng lại trên đôi mắt không hồn. Kí ức vốn không hề tồn tại lại được cấy nạp vào não bộ của anh như một thứ hiển nhiên:

"Tôi muốn chữa mắt cho Ôn Nhu".

Đắc Phàm đứng bên cạnh chỉ chờ đợi khoảng khắc này. Anh ta như một con thiêu thân lao đến bên canh Đắc Phàm:

"Liên Kiều có đôi mắt thích hợp!! Chúng ta giữ cô ta đến giờ cũng là vì điều này, chú mày quên mất rồi sao?".

Bán tính bán nghi, nhưng không hiểu sao ma lực nào lại khiến Đắc Vũ đồng ý một cách nhanh gọn. Tình cảm của anh dành cho Liên Kiều phút chốc đã biến mất:

"Tôi biết phải làm gì rồi!!".

Sắp xếp hết mọi thứ, Đắc Vũ quyết định đưa Ôn Nhu về nhà. Sau chừng ấy năm ròng rã, cô ta vẫn sống khỏe mạnh. Ngoại trừ đôi mắt, mọi thứ cô ta đều am hiểu.

Liên Kiều chờ đợi bên ngoài cổng rất lâu. Vừa thấy Đắc Vũ cô liền lao đến:

"Chìa khóa xe, điện thoại!! Đưa cho tôi!!".

Anh không kịp trả lời, Ôn Nhu đã bước đến khoát lấy tay anh như một thói quen. Mĩm cười mà chào hỏi Liên Kiều:

"Chào chị! Chị là chị gái của Anh Vũ hả?".

...

Lâm Liên Kiều đứng hình một chốc. Cô lại không ngờ được, người trước mặt mình lại có nhan sắc giống hệch bản thân. Không lệch đi đâu được. Cô im lặng không đáp, giật lấy chìa khóa trên tay Đắc Vũ:

"Tôi có việc cần!! Đi trước!!".

"Đứng lại!!".

Chiếc cổng lớn đóng sầm lại. Hai ba người vệ sĩ đứng xung quanh Liên Kiều, Không cho cô mở cửa xe.Tức giận đến bất lực:

"Anh muốn gì nửa đây? Cô ta đã quay về rồi còn giữ tôi làm gì?".

"Người đâu! Nhốt thiếu phu nhân lại! Không có lệnh của tôi không ai được cho cô ta ra ngoài!".

Cả đám người vì tính tình cô thay đổi. Ai cũng yêu mến kính trọng cô nên không dám ra tay. Cô lại càng không muốn động thủ. Đắc Vũ thấy họ không có động tĩnh thì hét lớn:

"Có nghe lời của tôi ra cái gì không?".

"Thiếu gia! Bọn tôi rất quý cô Kiều đây! Xin anh...!".

Bằng...

..

Tiếng súng nổ vang lên dứt khoát. Người hầu vừa nói ra câu đó liền bị bắn chết gục xuống đất. Liên Kiều thấy vậy thì sững người.

Tiếng động lớn như vậy, chắc chắn sẽ làm cho người nhạy thính giác lâu năm giật mình. Nhưng Ôn Nhu vẫn ôn tồn nấp sau lưng Đắc Vũ.

"Anh điên rồi à? Đó là môt mạng người đấy!".

"Ai chống đối tôi thì chỉ có môt kết cục!!".

Cả đám người đổ xô ánh mắt về phía của Liên Kiều như cầu xin. Cô cũng đành nhúng nhường vì không muốn hy sinh mạng người vô tội.

Rốt cuộc đã sảy ra chuyện quái quỷ gì vậy? Cốt truyện này không phải những thứ mà cô đã đọc nhuần nhuyễn ở hiện tại. Sai ở đâu? Tại sao lại có thêm một nhân vật nữa?.

Lúc Liên Kiều bị đưa đi, cô lướt ngang qua người của Ôn Nhu. Dường như cô cảm nhận được, cô ta đang cười. Nụ cười tràn đầy sự chết chóc, tức có nghĩa cô ta xuất hiện trái ngược với sự tồn tại của Liên Kiều.

Một mất, một còn...

Cô bị nhốt trong một căn phòng. Thức ăn mỗi ngày đều đưa tới đều đặn. Tinh Trần không liên lạc được với cô thì lo âu không ngừng. Ngày nào cũng đứng trước cửa biệt thự Đinh Gia theo dõi.

Bỗng từ trong bước ra một người con gái giống hệch Liên Kiều khiến anh lầm tưởng mà nắm tay:

"Kiều!! Em vẫn ổn chứ? Anh ta có làm gì em không? Sao mắt em lại?".

"Tinh Trần à? Phải anh không?".

Tuy gương mặt và vóc dáng giống hệch Liên Kiều. Nhưng ngữ điệu và giọng nói lại khác hoàn toàn. Anh bàng hoàng nhận ra:

"Cô không phải Liên Kiều?".

"Là em Ôn Nhu!!".

"Ôn Nhu? Sao có thể!? Đêm đó nhà gỗ đã cháy rụi!? Không ai tìm thấy sự sống nào kia mà?".

"Chuyện dài lắm anh!!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK