• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Uống tiếp đi, uống thoải mái. Say thì tôi chở về.

Không khí trên bàn ăn bỗng chốc ngưng trọng, ngay khi như thế, ngón tay của hắn cũng không có ý định rời khỏi môi của Lạc Văn Xuyên, cứ để ở đó nhẹ vuốt mấy cái, giống như nựng một con thứ cưng vậy.

Sở Hạo cau mày nhìn hai kẻ trước mắt, anh ta đột nhiên nhận ra không khí vờn quanh có cái gì đó mờ ám lắm, chỉ là đầu anh ta có hơi trì trệ do men rượu. Sở Hạo nhìn tay của Diệp Lâm Anh, khó chịu ho mấy cái, song lại nhìn qua Lạc Văn Xuyên hai mắt có hơi díp lại, cũng không có phản ứng gì.

- Lạc Văn Xuyên, ăn chút đồ ăn đi, như thế sẽ bớt say hơn đấy

Lạc Văn Xuyên hơi cười, quơ quơ tay.

- Say hả? Say cái gì mà say. Vẫn chưa đâu, anh không cần phải lo cho tôi.

Lạc Văn Xuyên nói đến đây dừng lại một chút, liếc qua người đàn ông bên cạnh, nhếch môi.

- Mà nếu tôi có say chăng nữa thì vẫn còn Diệp Tổng đưa tôi về đây nè, không phải sao.

Diệp Lâm Anh nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu dưới ánh đèn, hơi bồn chồn quay sang chỗ khác

- Ừ, tôi đưa cậu về.

Thực ra Lạc Văn Xuyên có hơi say rồi, đầu choáng váng, cậu không nhận ra bản thân đang nói nhăng nói cuội. Chỉ đơn giản nghĩ lúc nãy mình đã đưa Diệp Lâm Anh đến đây, thế nên hắn ta có nhiệm vụ phải đưa cậu về tận nhà mới được. Vả lại căn hộ hắn thuê cũng ở gần đó, thế thì không có gì là bất tiện.

Tô Thanh thấy vậy khẽ lay tay của Sở Hạo, lo lắng nói. Truyện Full



- Anh uống ít lại chút, đợi anh Xuyên tỉnh bớt rượu rồi chúng ta cùng đưa anh ấy về.

Sở Hạo gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Diệp Lâm Anh ngồi đối diện lại nheo mắt, vịn lấy vai người bên cạnh đang nghiêng ngả đến mất hồn. Hắn thật sự muốn bổ não cậu ra làm đôi để xem trong đó có cái gì mà lại ngu ngốc đến thế. Hôm trước vừa hết sốt hôm sau lại nốc bia ừng ực. Diệp Lâm Anh không nhịn được có hơi bực bội, hắn cũng không biết là bực bội vì cái gì nữa. Hắn giật lấy ly bia từ trong tay của Lạc Văn Xuyên, hơi nâng cao giọng.

- Không uống nữa, ăn thức ăn đi.

Tiếng nói như ra lệnh. Lạc Văn Xuyên lắc lắc đầu, với tay.

- Không, trả bia lại cho tôi.

Diệp Lâm Anh ấn vai của cậu, như đang răn đe dạy dỗ.

- Ăn cho hết thịt đi. Ăn xong thì ngồi cho tỉnh bớt men trong người. Sau đó nữa thì tôi chở cậu về.

Lạc Văn Xuyên nghe lời của Diệp Lâm Anh, có hơi cuối mặt, gật gật đầu như đang nghe lời của phụ huynh. Vì đang say nên tính trẻ con của cậu lại bộc phát. Lạc Văn Xuyên chọc chọc mấy miếng thịt trong chén, nghiêng đầu.

- Anh dữ quá. Được rồi… ăn thì ăn.

Tô Thanh nhìn thấy một màn này không nhịn được cười, lên tiếng nói.

- Anh Xuyên lúc nào cũng vậy, sau khi say cứ giống như một đứa trẻ vậy, từ hồi đó đến giờ vẫn không thay đổi.

Tô Thanh nói xong, vươn tay gấp một miếng thịt ngỗng đưa vào dĩa của Lạc Văn Xuyên. Tay cô ta vừa đưa đến một nửa liền bắt gặp ngay ánh mắt lạnh như mũi dao nhọn của Diệp Lâm Anh chĩa qua, ghét bỏ cùng khinh Bỉ theo từng động tác của Tô Thanh, giống như là đang phán xét vậy. Tay của cô ta hơi run run, nghĩ gì đó sau lại chuyển hướng, bỏ miếng thịt sang dĩa của Sở Hạo.

Sở Hạo cảm thấy bức bối trong lòng, tất cả đều do hai kẻ trước mặt gây ra. Bức bối đến phát điên. Vì sao không có kẻ nào cho anh biết, quan hệ giữa hai kẻ này bây giờ lại tốt đến thế. Sở Hạo cứ không ngừng lo sợ, lo rằng hai kẻ trước mặt anh sẽ đang âm mưu một cái gì đó mà anh không hề hay biết, một ngày nào đó sẽ cướp lại Tô Thanh từ tay anh. Sở Hạo không bao giờ cho phép điều đó sảy ra, không bao giờ. Anh tốn bao công sức để kéo Lạc Văn Xuyên về phe của mình, bây giờ lại đến lượt Diệp Lâm Anh cũng muốn thân thiết với cậu, không phải am mưu đen tối chứ còn gì nữa. Sở Hạo thầm nghĩ, nhất định phải tách quan hệ giữa hai kẻ này, hai kẻ tâm cơ chơi thân với nhau, thế nào cũng sẽ có ngày ở sau lưng anh đâm một nhát chí mạng

- Diệp tổng, biệt thự của Diệp gia ở xa. Đường anh không tiện, để tôi cùng Tô Thanh đưa Lạc Văn Xuyên về là được, sẽ không phiền anh.

Diệp Lâm Anh nhếch môi.

- Hay thế nhỉ. Làm sao cậu biết chắc tôi sẽ phiền. Sở Hạo, lo cho bạn gái của cậu trước đi, rồi hẵng lo cho người khác.

Diệp Lâm Anh nhấn mạnh hai chữ “bạn gái”, liếc nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Tô Thanh. Hắn chợt nhận ra, khi nhắc đến tên người phụ nữ ấy, cũng không còn thấy xao xuyến khi xưa nữa, trái tim cũng không đập rộn ràng, bây giờ chỉ có khinh Bỉ cùng chán ghét. Chỉ cần nhớ tới nụ hôn kia giữa cô ta và Sở Hạo, lại không nhịn được châm biếm loại người như Tô Thanh, không còn là nữ thần thanh cao như ngày xưa nữa. Là gã đàn ông nào thì chắc cũng vậy thôi.

Sở Hạo nhíu mày, đáp trả một cách lạnh lùng sắc bén.

- Nếu anh có gì khúc mắc, cứ tìm đến tôi mà giải quyết. Tôi nói anh nghe, Diệp tổng, nếu anh còn có ý định cùng Lạc Văn Xuyên hợp tác để trả thù tôi thì hãy bỏ ý định đó ngay đi. Diệp tổng, cái gì anh làm được, tôi cũng làm được, tôi không ngại cùng hai người chơi cược một ván xem ai sẽ thất thủ trước. Cũng đừng có ý định cướp người của tôi, anh không thể đâu, cả Lạc Văn Xuyên cũng thế.



Không khí trên bàn ăn hơi căng thẳng, hai bên như nước với lửa. Lạc Văn Xuyên say nên không biết hai người đang nói chuyện gì, cứ nhìn chằm chằm ly bia ở trong tay của Diệp Lâm Anh. Cậu tìm cơ hội khẽ chồm qua giật lấy ly bia trong tay của hắn, đưa lên môi chuẩn bị uống. Diệp Lâm Anh cau mày ghì lại ly bia trong tay cậu, lạnh lùng.

- Cậu không nghe hiểu tôi nói gì à? Tôi nói, cậu say rồi, không uống nữa, chở cậu về.

Dưới sức mạnh áp đảo của hắn, không còn cách nào khác đành buông ly bia ra, hơi nhíu mày nhìn hắn, lí nhí:” Đồ nam chính đáng ghét. Chết tiệt sao anh hung dữ quá thế”. Vì cậu lí nhí nên hắn nghe không rõ. Khi Diệp Lâm Anh định nói gì đó thì cậu liền mất ý thức, say đến ngủ gục luôn rồi, dựa lên vai của Diệp Lâm Anh, hơi thở đều đặn. Diệp Lâm Anh xoa mi tâm, khẽ bật cười.

- Được rồi, tôi đưa Lạc Văn Xuyên về trước, Sở tiên sinh cứ tiếp tục vui vẻ đi.

Hắn nói xong liền đứng dậy, Sở Hạo nhíu mày nhìn hắn.

- Diệp tổng, anh rốt cuộc, làm sao lại đi hợp tác với Lạc Văn Xuyên…

Diệp Lâm Anh nghe một câu hỏi ngớ ngẩn, nhếch môi yêu nghiệt.

- Thế cậu cho là vì cái gì?

Sở Hạo nghiến răng, đứng dậy đối mặt với hắn.

- Anh đang cùng Lạc Tổng, để đối phó tôi?

Diệp Lâm ANh bật cười như đang nghe một câu chuyện hài hước.

- Nghĩ xa quá rồi, Sở Hạo. Hiện giờ Tô Thanh là của cậu, tôi không có dính dáng gì nữa hết, cứ giữ ở đó mà dùng đi. Còn về phần Lạc Văn Xuyên, quả thật tôi muốn hợp tác cùng cậu ấy, một kẻ trên thương trường sẽ hiểu đâu là đối tác thích hợp để cùng làm việc, không chỉ là đối tác, có lẽ giữa tôi và cậu áy còn có nhiều điểm chung nữa. Chẳng hạn như cùng thích một người, rồi cùng bị lừa dối. Cho nên, Sở Hạo à, cứ bình an sống qua ngày đi. Tôi khuyên cậu, một khi tôi trở mặt sẽ không nhận người quen đâu, nên đừng dại dột mà xen vào những chuyện không cần biết. Thế nhé.

Diệp Lâm Anh nói xong nhẹ nhàng kéo eo của Lạc Văn Xuyên, dưới ánh nhìn của mọi người rất tự nhiên đưa người lên vai của mình. Hắn dìu Lạc Văn Xuyên ra tới cửa, khẽ ngoảnh đầu.

- Còn một điều nữa, tôi chỉ cảnh cáo cậu một lần này thôi, đừng động đến Lạc Văn Xuyên.

Sở Hạo nhíu mày nhìn cánh cửa chầm chậm đóng lại, trong người bức bối khó chịu. Phương diện nào anh cũng đều có thể sánh ngang với Diệp Lâm Anh, nhưng hắn ta vẫn cứ dùng ánh mắt đó mà nhìn, giống như nhìn một thứ thấp kém trong xã hội vậy. Diệp Lâm Anh là người như thế đó, sinh ra đã ở ngay vạch đích, mọi quan hệ trong xã hội đều xoay quanh hắn ta, hắn muốn có gì thì sẽ có cái đó. Tỉ như Tô Thanh, tỉ như quan hệ bạn bè với Lạc Văn Xuyên. Sở Hạo không quan tâm đến ánh mắt lo lắng của Tô Thanh bên cạnh, cô ta nhẹ nhàng lay anh.

- Sở Hạo, chúng ta cũng về thôi anh.

Sở Hạo xoa xoa mi tâm, khuôn mày Tuấn tú khẽ nhăn, ác ý trong lòng nổi lên. Anh không cho phép, không cho phép thứ mà mình có từ đầu lại bị Diệp Lâm Anh cướp mất. Cứ chờ đó đi, Sở Hạo sẽ đến, sẽ triệt để phá hỏng quan hệ của hắn và Lạc Văn Xuyên

———————————————————————-



Diệp Lâm Anh ra bãi đổ xe, lắc lắc vai của Lạc Văn Xuyên, lạnh lùng.

- Chìa khoá xe đâu, đưa đây tôi lái.

Lạc Văn Xuyên hơi cựa mình, nhìn vào cằm hắn.

- Không cho lái, là xe của tôi mà

Cậu dùng chất giọng khản đặc để nói chuyện, trong mắt hắn không hiểu sao lại có chút đáng yêu. Diệp Lâm Anh vỗ khẽ lưng của người kia.

- Được, nếu cậu muốn chết một mình thì cứ việc, tôi không muốn chết trẻ đâu.

Lạc Văn Xuyên bĩu môi, lục lọi túi quần, ném chìa khoá vào tay hắn

- Hừ, lắm chuyện.

Diệp Lâm Anh mở cửa xe, đẩy câu vào ghế phụ, chính mình lại vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Hắn thao tác bấm nút một chút, xe mui Trần đỏ rực lập tức biến thành một cái xe bình thường. Diệp Lâm Anh chống tay qua bên kia để thắt dây an toàn cho cậu, khoảng cách gần đến mức hơi thở của hắn phà vào cổ của cậu, mùi hoa nhài nhàn nhạt len lỏi từng ngóc ngách. Lạc Văn Xuyên mở hờ mắt, tóc tai hơi loạn, nhìn sườn mặt người kia ở khoảng cách gần. Cậu bật cười, vươn tay bao lấy khuôn mặt yêu nghiệt đằng trước. Diệp Lâm Anh ngạc nhiên, nhìn cậu.

- Cậu đang làm gì thế.

Lạc Văn Xuyên ngờ nghệch, chạm vào cằm của hắn, khẽ vuốt, thành thật đáp.

- Này….Đã từng có ai nói rằng…. Anh…. Rất đẹp trai không. Tôi cho anh biết… anh đẹp thật đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK