• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Văn Xuyên nằm trong viện đã được vỏn vẹn một tuần lễ liền, trong thời gian đó vệ sĩ của Diệp Lâm Anh luôn thay phiên nhau túc trực bên ngoài, Diệp Lâm Anh cũng ở lì trong phòng bệnh với cậu, mặc dù có giường cho người thăm bệnh nhưng hắn vẫn nhất quyết chen chúc trên chiếc giường mà Lạc Văn Xuyên nằm. Dáng người của hắn rất cao, khi lấn tới giống tới đưa cả người Lạc Văn Xuyên vào lòng, đêm nào cũng lén ăn đậu hủ cậu một chút.

Mỗi ngày hắn sẽ đổi một thực đơn khác nhau, tránh để cậu bị ngán, còn có mỗi lần ăn đều là dâng tới miệng cho Lạc Văn Xuyên, không để cậu động tay động chân bất cứ việc gì. Vết thương của cậu rất nặng, nhưng dưới bàn tay của hắn liền hồi phục rất nhanh, thậm chí cơ hồ nhìn lạc Văn Xuyên còn tăng cân, khuôn mặt vốn chỉ có xương nay lại thêm được chút thịt, khiến người nào đó ưa thích không thôi, lúc rảnh sẽ lấy việc véo má của Lạc Văn Xuyên làm niềm vui.

Vì hạn chế di chuyển nên cậu không thể tự mình tắm rửa, lúc Diệp Lâm Anh nói rằng hắn giúp cậu làm, Lạc Văn Xuyền còn nằng nặc từ chối bảo cậu có thể tự mình làm được, nhưng sau đó thì lại bất lực ngồi trên bồn tắm, nói vọng ra ngoài một cách bất lực.

- Em không làm được!!!!

Diệp Lâm Anh khẽ cười, hắn bước vào toa lét, sắn tay áo, nhấc cậu đặt gọn gàng vào bồn tắm. Hắn xả nước, nhúng tay vào để kiểm tra nhiệt độ. Ai mà có ngờ một ngày đôi bàn tay cao quý của Diệp tổng lại đi thử nước tắm bao giờ.

- Thoải mái không?

Diệp Lâm Anh vừa hỏi vừa vốc nước lên mặt của cậu, đưa tay luồn vào mái tóc của Lạc Văn Xuyên vuốt lên cao, để lộ cái trán nhẵn bóng.

- Ừm.

Tay bị bó bột được bọc lại bằng túi chống nước, gác lên thành bồn. Ở trong nước, chân của Lạc Văn Xuyên vừa thẳng vừa dài, duỗi thẳng ra trong nước. Diệp Lâm Anh xịt dầu gội đầu lên tóc của cậu, chậm rãi xoa, mấy ngón tay thon dài đẹp đẽ luồn vào mái tóc dày của Lạc Văn Xuyên, nhẹ nhàng như đang chăm chút một món đồ quý giá. Hắn đưa tay lần xuống sờ nhẹ cần cổ của cậu, Lạc Văn Xuyên đang nhắm mắt liền cảnh giác nhìn hắn.

- Gội đầu thôi được rồi.

Diệp Lâm Anh chớp mắt, không có liêm sỉ trả lời

- Thì anh đang làm đây.

- Vậy anh sờ xuống dưới đó làm gì

- Rửa người cho em, không lẽ tắm mà chỉ gội đầu thôi à.

Người trước mặt không chớp mắt nói chuyện, giống như là đường đường chính chính lắm. Diệp Lâm Anh rờ xuống chân của cậu, hơi xoa. Lạc Văn Xuyên cảm nhận có điềm không lành, được rồi mặc dù cái thân thể cũng không phải của cậu nhưng cậu tạm thời cũng là người chiếm dụng, cái tên này đúng là biến thái mà. Hắn xắn tay áo lên cao tới khuỷu tay, mặc cho một phần áo sơ mi đã bị nước và như tung toé vẫn không biến sắc, chăm chú kì cọ cho Lạc Văn Xuyên. Sau hơn nửa tiếng việc tắm rửa mới được hoàn thành, Diệp lâm Anh quấn người trước mặt hắn lại bằng một chiếc khăn tắm cỡ bự, bế bổng Lạc Văn Xuyên. Khổ cái cậu cũng không phải thuộc tạng người mấy em thụ nhỏ bé đáng yêu, Lạc Văn Xuyên đường đường là thanh niên cao mét tám đẹp trai, khoẻ mạnh, nam tính, giờ phút này lại lọt hẳn vào trong lòng của Diệp lâm Anh, kể ra có chút xấu hổ.

Hắn dường như không để ý việc cậu trần như nhộng, mặt rất tự nhiên mở túi quần áo của Lạc Văn Xuyên hỏi

- Mặc quần dài nhé.

Không đợi kịp trả lời, hắn đã lôi ra một cái quần dài màu xám cùng quần lót từ ngăn bên cạnh quăng lên giường, kéo kéo cái khăn của cậu.

- Anh thay cho em.

Lạc Văn Xuyên kéo chặt cái khăn, không dám buông lỏng một tí nào, khuôn mặt cậu từ xám xanh chuyển sang đỏ bừng. Chết tiệt, cứ nhất thiết phải đẩy cậu vào tình thế này hay không chứ. Lạc Văn Xuyên nghĩ tới những chuyện có thể phát sinh liền đỏ tai, ngay cả đầu vai cũng ửng đỏ. Hắn nghiêng đầu nhìn, khẽ cười

- Em đang nghĩ cái gì?

- Không có gì.

Lạc Văn Xuyên chối bỏ ngay tắp lự, mím môi. Có trời mới biết hắn đang kìm nén tâm tình mình đến cỡ nào, ngay cả bụng dưới cũng đã ẩn ẩn đau. Khi kì cọ cho Lạc Văn Xuyên trong phòng tắm, hắn phải đè nén tất cả những suy nghĩ trong lòng, chỉ chuyên tâm gội đầu cho cậu. Nhưng mà bây giờ thì làm sao đây, hắn còn chưa có làm gì, mà người trước mặt đã có suy nghĩ bậy bạ rồi.

- Hửm, em không nghĩ gì, có thật không….

Diệp Lâm Anh vừa nói vừa nắm lấy mắc cá chân của Lạc Văn Xuyên, trực tiếp đẩy ngã cậu lên giường mềm mại êm ái. Hắn cố hết mức không tì lên vết thương của cậu. Diệp Lâm Anh đã bị hụt mấy lần rồi nên đã sớm có tính toán, cửa phòng vốn khoá rồi, sẽ không có ai làm phiền được nữa.

Lạc Văn Xuyên bưng mặt, nhắm chặt mắt. Tóc của cậu vẫn chưa khô hẳn, dán lên cánh tay của Diệp Lâm Anh. Vai của Lạc Văn Xuyên theo dạng gầy, nhưng rất đẹp, vừa thon vừa thẳng, có ít thịt, xuống dưới nữa thì là vòng eo hẹp cùng với đường nhân ngư rõ ràng, dưới ánh đèn vàng, trông cậu như bừng sáng trên chiếc ga giường trắng tinh. Lúc mặc vest trông rất chín chắn, nhưng khi mặc thường phục thì lại trẻ hơn tận mấy tuổi. Không thể phủ nhận, sức hút của Lạc Văn Xuyên là không đùa được.

- Mở miệng ra nào,

Giọng nói trầm khán của Diệp Lâm Anh vang lên, hắn khẽ bóp cằm người nằm dưới thân, thuận thế cuối xuống ngậm lấy đôi môi đang run rẩy của Lạc Văn Xuyên. Hắn hôn rất giỏi, có thể để người ta trầm luân trong đó, nụ hôn mang tính chiếm hữu tuyệt đối. Tay của hắn luồn dưới eo của cậu, khẽ nhấc. Lạc Văn Xuyên bị mất thế, vịn vào vai của hắn.

- Đừng…

Cậu lí nhí, chặn lại bàn tay đang luồn vào như một con rắn. Hắn như một người khô cổ đang đi tìm nguồn nước mát, tận lực vùi vào dòng nước mát ấy để xoa dịu cơn khát. Đây là cảm khác rạo rực mà hắn chưa boa giờ có, giống như từng tế bào trên người hắn đều đang thức tỉnh, mỗi một ánh mắt, động tác, ngay cả tiếng nói của Lạc Văn Xuyên dù là nhỏ nhất cũng khiến hắn phát điên. Sau mười mấy năm, hắn cuối cùng cũng biết cảm giác khao khát có được một người là như thế nào.

- Anh không chịu nổi…

Diệp Lâm Anh vừa nói, hắn vùi đầu vào cổ của Lạc Văn Xuyên, khẽ hít. Hắn thực sự nghiện mất cái mùi hương này, có thể cảm thụ cả đời cũng không chán. Tóc của Lạc Văn Xuyên khẽ lướt qua cổ hắn, chọc đến lòng cũng ngứa ngáy theo. Cậu không phải dạng nhỏ bé, nhưng lại rất vừa tay, hắn vươn tay một cái liền có thể ôm hết hông của Lạc Văn Xuyên

- Văn Xuyên, …

Lời của hắn bay bổng bên tai của Lạc Văn Xuyên, cắn khẽ vành tai của cậu, day nhẹ. Hắn không mặc âu phục, áo sơ mi trong của Diệp Lâm Anh cọ xát vào người của cậu. Giọng nói trầm của hắn chính là một điểm chết người, thực sự quyến rũ. Tiếng nuốt nước bọt của hắn vang lên bên tai cậu, rõ ràng chân thực,Lạc Văn Xuyên đột ngột nhận ra đây không phải ảo ảnh, tất cả đều là thực, người đang ôm cậu cũng là thật. Lạc Văn Xuyên rùng mình, đẩy vai hắn. Khi nhìn đến ánh mắt đã đục ngầu của Diệp Lâm Anh cậu liền giật mình, cắn mạnh vào môi của hắn. Trong khoang miệng của hai người tanh nồng mùi máu. Nhưng cho dù có như vậy thì Diệp Lâm Anh cũng mặc kệ, hắn vươn tay kéo mạnh khăn trên người của Lạc Văn Xuyên, da thịt trần trụi dính sát vào nhau.

- Văn Xuyên, cho anh, nhé….

Lạc Văn Xuyên trống rỗng đầu óc, hai chân quàn chặt qua hông của hắn, khẽ siết như một lời đồng ý. Nhận được tín hiệu đó, động tác của hắn dần thô bạo hơn, tay khẽ lần mọ xuống chân của Lạc Văn Xuyên, cật lực sờ. Hắn cuối người chạm vào bờ vai của cậu, há miệng cắn, để lại một dấu vết rõ ràng trên vai của Lạc Văn Xuyên. Sau đó lại nhẹ nhàng liếm như đang thưởng thức một món ăn ngon. Cậu vươn tay chạm vào cổ áo của hắn, cởi ra từng nút một. Chẳng mấy chốc cả thân trên của Diệp Lâm Anh đã hiện ra rõ ràng trước mắt. Hắn không phải dạng người cơ bắp cuồn cuộn nhưng trong mỗi tấc da thịt đều có cơ, nhất là cái cơ bụng tám múi hoàn hảo kia, một thân hình tam giác ngược hoàn hảo. Eo của Diệp Lâm Anh thon gầy, mạnh mẽ, quần tây được cắt may theo tỉ lên chuẩn ôm lấy eo của hắn, giống như một kiệt tác của thánh thần.

Áo của Diệp Lâm Anh rất mắc tiền, mỗi một chi tiết trên đó đều là đặt may riêng từ nước ngoài, ngay cả những thứ nhỏ nhất như là khuy áo hay huy hiệu đều là hàng thủ công, nhưng bây giờ đây lại bị quăng vào một xó như là thứ đồ vướng víu. Diệp Lâm Anh cuối người, chạm vào eo của cậu, khẽ xoa. Hắn trực tiếp gặm cắn xương quai xanh của người trước mặt, khẽ xoa eo của cậu.

- Ư… Hức

Tiếng từ trong cổ họng của Lạc Văn Xuyên thoát ra khỏi họng càng khiến nắm tay của hắn siết chặt thêm, bản năng nguyên thuỷ thức tỉnh, máu nóng trong người Diệp Lâm Anh sôi sục.

“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên khiến Lạc Văn Xuyên giật mình, nhưng vẫn chưa thoát khỏi cái nóng rực trong phòng, cậu mông lung siết lấy vai của hắn.

- Có người gõ cửa, anh ra xem thử.

Hắn đang vẫn còn trầm luân, liếm vành tai của Lạc Văn Xuyên.

- Kệ nó….

Hai người vẫn còn quần nhau trong tiếng gõ cửa bên ngoài. Một lát sau tiếng gõ cửa dừng hẳn, thay vào đó là tiếng nói thân quen của trợ lí Diệp Tổng:))))

- Diệp tổng, Lạc phu nhân và lão gia Lạc Thị đang ở đây rồi ạ.

Tiếng nói hoàn toàn dội một gáo nước lạnh lên đầu Diệp Lâm Anh, hắn hừ lạnh, chống tay chặn lại hơi thở nặng nhọc của mình. Lạc Văn Xuyên cũng dần tỉnh táo trở lại, cậu đưa tay lên luồn vào mái tóc đen của hắn, vuốt lông mày đang nhau lại của Diệp Lâm Anh, mềm giọng.

- Khó chịu lắm hả?

Hắn khẽ cười trầm thấp, ôm lấy vai của Lạc Văn Xuyên

- Không sao, cũng không còn cách nào,nhưng mà giữ tư thế này thêm xíu nữa. Anh cần bình tĩnh lại chút.

Lạc Văn Xuyên kéo lấy cổ của hắn, chạm lên môi của Diệp Lâm Anh. Cậu đã sớm nhìn thấy phản ứng trên người Diệp Lâm Anh, ngay cả gân trên cổ của hắn cũng nổi hết lên, chứng tỏ sức chịu đựng của Diệp Lâm Anh là rất khủng khiếp

- Mặc áo vào đi, anh định cứ để trần như thế à?

Diệp Lâm Anh vuốt lấy cằm của cậu, hôn lên đó một tiếng “chóc”. Hắn cầm lấy tay của Lạc Văn Xuyên, đặt trên cơ bụng săn chắc của hắn.

- Làm sao, em không thích à?

Dưới bàn tay của cậu cảm nhận được rõ ràng cơ bắp khoẻ mạnh của hắn, được rồi, phải thú nhận, tạng người của Diệp Lâm Anh rất đẹp, hoàn hảo từ trên xuống dưới, không có chỗ nào để chê. Từ khuôn mặt quyến rũ kia, đến cơ bụng, rồi đến cái eo có lực kia, và còn đôi chân thon dài kia nữa, toàn là vũ khí hạng nặng chết người.

- Thích…

Lạc Văn Xuyên nói xong liền luồn tay qua tóc của hắn trực tiếp ấn xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi lạnh kia.

Ngay lúc này, một tiếng “đùng” thật lớn vang lên từ bên ngoài, cánh cửa đang yên ổn đột nhiên bật mở, không chỉ thế mà nó còn lung lay như sắp gãy khỏi bản lề, đáng thương xiêu vẹo. Diệp Lâm Anh cùng Lạc Văn Xuyên lập tức đông cứng, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa.

Ngoài cửa là bóng dáng một người phụ nữ tao nhã, dáng người rất đẹp nhưng trên tay thì lại cầm một cây gậy lớn, thậm chí cánh tay còn đang giơ lên như là để chứng minh cánh cửa gãy là tuyệt tác mà người đó đã gây ra.

- Lạc Văn Xuyên, gọi cũng không bắt máy, cũng không cho người thông báo về Lạc Thị một chuyến, con là đang muốn thách thức sự kiên nhẫn của mẹ hay sao?

Giọng nói đó, vừa mới nghe Lạc Văn Xuyên đã lập tức nhận ra, mẫu hậu đại nhân của cậu đã giá lâm rồi. Thái vi quăng cây gậy xuống đất, phủi phủi tay, tao nhã diễm lệ như người vừa mới nãy đánh gãy cánh cửa là một người hoàn toàn khác vậy. Theo đằng sau bà là Lạc Hải đang co rúm người trước khí thế cường đại của vợ và trợ lí trơ mắt nhìn cánh cửa đang lung lay. Đừng có mà trách cậu, là khí thế cả Thái Vi quá mạnh mẽ, vệ sĩ của Diệp Lâm Anh vừa mới thấy bà đã tự động dạt qua hai bên, chẳng có ai dám ngăn lại.

- Lạc Văn Xuyên, cái thằng này, ra đây cho mẹ.

Thái Vi vừa nói xong liền lập tức đông cứng, vì trước mắt, con trai cưng của bà, người mà trước đây vốn điên cuồng vì một người phụ nữ, đang bị đàn ông đè dưới thân. Con trai của bà chỉ mặc đúng một chiếc quần dài, thân trên trống rỗng. Còn người đàn ông kia cũng không mặc áo. Trớ trêu, người đàn ông đang đè con trai cưng của bà lại là người mà bà hoàn toàn quen biết. Diệp Lâm Anh, một chiến thần trên thương trường, từng vô số lần giành giật các dự án với Lạc Thị, và còn là kẻ giành phụ nữ với con trai bà????… Cái cmn loạn hết thật rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK