• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng của Lạc Văn Xuyên đột nhiên lại trở thành một phòng họp thượng đỉnh cấp cao. Bên trái là gia đình của Diệp gia, bên phải là cha mẹ Lạc, hai bên không ngừng đấu mắt với nhau. Lạc Văn Xuyên ngồi trên giường, không ngừng chống đầu suy tư. Vì sợ cậu bị lo lắng, Diệp Lâm Anh liền vươn tay vén một cọng tóc loà xoà trước trán của cậu qua bên tai, nhẹ nhàng thì thầm:”Không sao đâu, đừng lo lắng”.

Hành động đó lọt vào mắt của Diệp Hành và Thái vi, cả hai đồng loạt nhăn mày.

- Hôn nhân này là trái với luân thường đạo lí, tôi không chấp nhận.

Diệp Hành lên tiếng trước, kiên quyết nói. Thái Vy cũng chậm rãi liếc sang, ánh mắt quỷ quái

- Tôi cũng đâu có nói là sẽ gả. Không phải tôi cấm cản con trai mình quen đàn ông, mà là quen với người của Diệp gia thì vạn nhất đều là không tốt.

Diệp Hành cảm thấy lòng tự ái gia tộc bị đụng chạm, liền đứng dậy.

- Cái gì là không tốt. Đi khắp cái thiên hạ này, cô có thể tìm đâu ra được một người vừa giàu có, giỏi Giang như con trai tôi hả.

Thái Vy cũng không chịu thua, ánh mắt toả ra tia lửa điện.

- Vậy thì Lạc Văn Xuyên nhà chúng tôi vừa tuấn mỹ, vừa lễ độ tinh tế, mặt mũi có chỗ nào là nhem nhuốc xấu xí, các người nhìn xem. Một người đàn ông thành thục trầm ổn như này, nhìn trúng con trai của các người, thì các người nên cảm thấy may mắn.

- Cô…

Diệp Hành cứng lời, bàn tay run rẩy, Mạnh Hướng tinh và Lạc Hải cũng đứng dậy, nhưng không phải để đấu khẩu, mà là để xoa diệu hai cái người đang mất bình tĩnh này Mạnh Hướng Tinh nắm tay chồng, khẽ vuốt

- Có cái gì từ từ nói, ông ngồi xuống trước đã

- Ngồi ngồi cái gì” Diệp Hành gắt lên”

Lạc Hải kéo tay vợ mình, dìu bà ngồi xuống

- Vợ à, đừng nóng giận, uống miếng trà nhé.



Thái Vy vừa ngồi vừa cằn nhằn

- Uống, uống cái gì, ông không thấy lão già đó đang coi thường con trai chúng ta hay sao?

- Này, bà nói ai là lão già thế hả.

Diệp Hành vừa mới bình ổn lại một chút đã vội nóng trở lại. Căn phòng rơi vào hỗn loạn, một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên khiến cả gian phòng im bặt.

- Con sẽ cưới em ấy. Dù cho bất kì điều gì sảy ra, thì cũng không thể thay đổi quyết định của con.

Diệp Lâm Anh đang hai tay đặt trên đùi, tiêu sái lên tiếng. Một câu nói của hắn liền làm cho Diệp Hành đen mặt, ông ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt nóng phừng

- Không có hôn lễ cưới hỏi gì hết. Hết tháng này cậu thu dọn đồ đạc đến Pháp cùng với tôi, mấy chuyện chính trị ở thượng nghị viện cũng làm quen dần dần đi. Còn Diệp Tử Thư, cậu cũng nên về đây học thêm về tài chính đi, đừng có lúc nào cũng kè kè với cái nghề người mẫu rẻ tiền kia nữa.

Diệp Tử Thư vừa nghe ba mình nói vậy, đã bất mãn lên tiếng

- Ba à……

Diệp Tử Thư yêu thích làm người mẫu, từ nhỏ đã vậy, cậu kiếm cớ trốn qua Pháp chính là để làm ngành nghề mình yêu thích đã lâu. Nay nghe nói phải về đây để học tài chính, cậu dĩ nhiên bất mãn.

Diệp Lâm Anh phủi bụi trên áo, cuối người

- Ba, từ trước đến giờ, mọi việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là con làm theo ý ba, chưa bao giờ sai lệch dù chỉ là một chút. Nhưng chỉ riêng có việc này, con muốn làm theo ý mình một lần, xin ba hãy hiểu cho con.

Diệp Hành ngẩng đầu, ánh mắt buốt lạnh

- Mày có biết bản thân hoang đường đến thế nào không? Cưới hỏi là chuyện cả đời, không phải ngày một ngày hai. Nếu như cái tin này truyền ra ngoài, mày định để mặt mũi Diệp gia ở đâu hả?

Diệp Lâm Anh đột nhiên nhếch môi, nắm tay siết chặt.

- Đối với ba, mặt mũi Diệp gia còn quan trọng hơn cả gia đình, có phải vậy không?

Diệp Hành nhẫn người, ông tiến lên một bước, vươn tay tát một bạt tai vang vọng lên má phải của Diệp Lâm Anh, đay nghiến.

- Hỗn xược, con với chả cái.

Mạnh Hướng Tinh giật mình kéo vạt áo chồng, nói:” Ông làm gì thế hả, sao lại đánh nó”. Diệp Tử Thư tiến lên cản lại ba mình, Diệp Hành đang nóng tính cũng đẩy mạnh khiến cậu lảo đảo lùi về phía sau, Mạnh Hướng Tinh kịp thời đỡ lấy cậu, nhăn mày:” Đây là hai đứa con trai của ông đó”

Lạc Văn Xuyên giật cả mình, cậu xốc chăn lên đứng che chắn cho Diệp Lâm Anh, quay mặt lại đối diện với hắn, dùng ngón tay chạm nhẹ lên vết hằn đỏ trên khuôn mặt nhẵn nhụi của Diệp Lâm Anh, đau lòng hỏi

- Đồ ngốc, sao lại không né hả. Có đau không.

Diệp Lâm Anh khẽ nhắm mắt, cọ mặt lên bàn tay ấm áp của cậu

- Anh không sao



Thái Vy nhìn một màn trước mặt, bà mím môi đứng về phía trước. Mặc dù bà có chút không thích Diệp gia, nhưng điều đó không có nghĩa là bà đồng ý với những cách giáo dục sai trái.

- Anh Diệp này, chuyện của người trẻ, những bậc tiền bối như chúng ta can thiệp cũng không được mãi. Hôm nay anh tát con trai anh một cái, ngày mai anh tát nó hai cái, không có nghĩa là nó sẽ phục anh, ngược lại sẽ càng thêm bất mãn. Cùng là bậc cha mẹ, tôi khuyên anh một câu chân thành, hãy tôn trọng những quyết định của con cái.

Diệp Lâm Anh kéo tay của cậu, đan năm ngón tay chặt chẽ.

- Nếu ba cảm thấy còn chưa đủ, ba có thể đánh con. Nhưng điều đó không có nghĩa là ý định của con sẽ thay đổi. Mong ba hiểu cho con.

Diệp Hành thành công bị chọc giận, ông tiến lên vươn tay nhắm đến má còn lại của hắn, nhưng cùng lúc đó bên ngoài trợ lí của Diệp Lâm Anh lại chạy vào, cậu ta thở hồng hộc vừa nói

- Chủ tịch đã tới đây rồi.

Trợ lí vừa nói xong liền mơ hồ có thể nghe thấy Diệp Lâm Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu trợ lí hướng hắn khẽ mỉm cười, chủ tịch ở đây chính là ông của Diệp Lâm Anh, người hỗ trợ số một của hắn, cũng là người duy nhất khiến Diệp Hành răm rắp nghe lời.

Trợ lí vừa nói xong, bên ngoài đã có tiếng giày cồm cộp cho thấy rất nhiều người đang bước đi trên hành lang. Mà sự thật là vậy. Một dải vệ sĩ mặc đồ đen đã trải đều trên hành lang bệnh viện, mặt ai cũng nghiêm trọng. Họ chừa ra một đường ở giữa cho chủ tịch. Diệp Dịch Vĩ năm nay đã ngoài 65 nhưng vẫn còn rất phong độ, sóng lưng thẳng tấp, tóc đã ngả bạc nhưng vẫn như cũ không che được nét điềm đạm phong trần, chứng tỏ khi xưa hẳn phải là một người đàn ông có khí khái cao ngất ngưỡng.

Ông cụ đi đến đâu, dàn vệ sĩ liền cuối đầu đến đó, cung kính hô hai tiếng:”Chủ tịch” ( Tác giả: Bảo kê của Diệp Lâm Anh hơi bị xịn nha mọi người 🥲)

Diệp Dịch Vĩ bên tay phải là gậy chống, chậm rãi tiêu sái bước vào phòng, ánh mắt lạnh lùng quét ngang, chạm đến vết đỏ hằn năm ngón tay trên má của Diệp Lâm Anh. Cả căn phòng như ngừng thở trước khí thế cường đại của ông cụ, sau lưng ông còn dẫn theo một bảo tiêu cực kì to lớn.

- Ba… ba….

Diệp Hành gọi một tiếng, trước mặt ba mình đã không còn cái nét nóng tính kia nữa, hoàn toàn vô hại. Lạc Văn Xuyên chứng kiến một màn này cũng ngây ngẩn cả người. Quào, không ngờ một người có thể thay đổi tâm trạng nhanh như chong chóng luôn.

Diệp Dịch Vĩ hừ lạnh, giơ cây gậy lên chọt vào vai của Diệp Hành khiến ông lùi lại về sau mấy bước.

- Hai đứa cháu nội của tôi, tôi thương còn không hết, một gậy xuống cũng không nỡ đánh, thế mà anh lại đang làm cái trò gì thế hả. Chúng nó là con trai của anh, không phải là kẻ thù. Đàn ông con trai, làm gì mà nhỏ mọn đến vậy, hả.

Ngay trước mặt mọi người, ông cụ liền không ngần ngại giáo huấn con trai mình.

- Nó yêu đương với đàn ông, con còn có thể trơ mắt đứng nhìn Diệp gia cứ vậy mà đứng trước đầu sóng ngọn gió của dư luận hay sao. Con chính là đang bảo vệ danh dự của Diệp gia.

Diệp Dịch Vĩ ngồi xuống ghế, vệ sĩ lập tức giúp ông cụ cầm lấy cây gậy.

- Anh nói anh lo cho mặt mũi Diệp gia, hay anh lo cho mặt mũi của chính anh?

Diệp Hành nắm chặt tay, lên tiếng

- Dù cho ai có nói gì, gia đình này cũng không thể chấp nhận được. Nó như vậy là quá hoang đường thưa ba.

Diệp Dịch Vĩ thở dài một hơi

- Diệp Hành, anh hãy nghĩ kĩ lại đi. Lúc anh nói con trai anh có cãi lại lời anh một lần nào chưa. Thậm chí lúc anh đánh chúng nó, mắng chúng nó, nó cũng không có ý định tránh né hay bật lại anh. Sao anh không thử nghĩ kĩ lại xem, nếu lúc trước tôi cũng ngăn cấm anh quen với Mạnh Hướng Tinh lúc anh có tình cảm với vợ của anh, thì anh còn có thể đứng đây dõng dạc nói như thế hay không?



Diệp Hành đột nhiên nhẫn người, không thể nói lại một lời nào, cuối thấp đầu. Diệp Dịch Vĩ đứng dậy, vỗ vai ông

- Ba chỉ muốn nói với anh, lúc xưa ba chưa từng ngăn cấm anh quen với cô gái mà anh yêu, hay là bất kì cô gái nào cũng như vậy. Thì anh có quyền gì mà ngăn cấm chúng nó qua lại với người mà chúng nó yêu? Đã là thời đại nào rồi, ngay cả ba còn nghĩ thoáng một chút mà sao anh lại cổ hủ thế hả? Cho dù là Diệp Lâm Anh, hay là Diệp Tử Thư, chúng nó có yêu ai cũng là quyền của chúng nó, anh nên đứng đằng sau ủng hộ, chứ không phải là gắng sức để chia rẽ bọn chúng thế này.

Mỗi một câu ông cụ nói ra đều là đưa thẳng vấn đề trọng tâm. Ông đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, bây giờ đứng đây mới ngẫm lại được hết cuộc đời có bao nhiêu ngắn ngủi, thế thì tại sao không yêu đương cho đàng hoàng một chút.

Diệp Dịch Vĩ chống gậy đi đến gần Lạc Văn Xuyên, thẳng tắp nhìn cậu.

- Lạc Văn Xuyên, đúng không?

Cậu siết chặt tay, đứng trước mặt ông cụ, mày nhíu chặt

- Vâng ạ.

- Cháu là người mà nó yêu đúng không? Cháu có yêu nó không?

Diệp Dịch Vĩ hỏi một câu, ánh mắt cũng ôn hoà hơn hẳn. Lạc Văn Xuyên không phải là không muốn nói, chỉ là đột nhiên thổ lộ trước bao người thế này, quả nhiên là trải nghiệm mới mẻ

- Yêu… yêu ạ.

Diệp Dịch Vĩ cười lớn, đưa bàn tay ôn hoà xoa loạn mái tóc nâu rượu của Lạc Văn Xuyên.

- Ừ…. Rất tốt. Vậy thì…..

Ông cụ vừa nói vừa hướng nhìn Thái Vy và Lạc Hải, không giấu được sự chờ mong

- Nên chọn sẵn ngày lành tháng tốt thôi nhỉ.

————————————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK