Tôi duỗi thẳng tay, dì Phượng không nằm bên tôi, dì ở ngoài hàng hiên và dì đang hát. " Đêm qua say tiếng đàn, đôi chim uyên đến giường, chim báo tin xuân đã về trong giấc mộng.. em yêu câu hát buồn, lả lướt trong mầu trăng, yêu trời thanh vắng, đón đưa em tới chàng..."
Tôi ngồi dậy, bằng đôi chân trần, tôi mở cửa đến bên dì, dì Phượng đang ngồi trên chiếc ghế mây, bóng lá đổ xuống mái tóc dài của dì che một phần gương mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra đôi mắt dì sáng long lanh ".. hồn em chùm đêm tối, tình em tràn muôn nơi, lòng em yêu rồi, xin đừng nhạt phai.."
Tiếng hát dừng lại, một hơi thở rất nhẹ:
- -Minh, cháu chưa đi ngủ à?
Tôi cầm tay dì:
- -Cháu vừa thức giấc, dì ơi, dì đã hát bài hát ngày xưa mẹ thường hát cho ba nghe.
- -Đúng rồi cháu ạ, đó là bài hát của tình yêu - giọng của dì chìm xuống sâu lắng, dì đang thả hồn về dĩ vãng - đã từ rất lâu rồi, dì không hát bài này nữa...
Nghĩ đến chú Vinh, tôi sà xuống bên dì:
- -Nhưng bây giờ dì đã hát, có nghĩa là dì đã... dì đã... yêu rồi phải không hả dì?
Dì Phượng khẽ cười, dì vuốt má tôi:
- -Cháu lanh lắm, Ái Minh nờ.
Giọng Huế của dì thật nhẹ, tôi nép đầu vào ngực dì, một ý nghĩ thoáng qua:
- -Dì Phượng ơi, cháu.. cháu có giống con gái Huế không hả dì?
_________________