Tôi đạp xe lang thang trên đường. Hoa phượng vẫn thắp lửa chói chang trên những hàng cây, những đóa hoa mềm rung rinh trong gió như đôi mắt ai buồn chớp cánh rưng rưng... Và những cây dầu cao nữa, sao sáng nay các bạn đứng im lìm vậy, sao không gọi gió lên để thả xuống cho tôi những đôi cánh nhỏ mềm mang nỗi buồn của tôi bay đi?...
- -Ái Minh, Ái Minh.
Từ một ngã tư, Bích băng xe qua đường đến bên tôi:
- -Tao định lại nhà mầy đây.
Tôi dừng xe:
- -Có chuyện gì không?
Bích nói tía lia:
- -Tuần trước, Thoại nhờ tao đến nói với mày là Thoại đi Hà Nội khoảng nửa tháng, nhưng vì bận đi miền tây trình diễn nên giờ tao mới gặp mày được, à và tao cũng quên hỏi thăm mày thi cử ra sao?
Tôi xụ mặt:
- -Thôi mày đừng hỏi nưa, xem như tao đã rớt.
Bích nhìn tôi thông cảm:
- -Thoại cũng có nói với tao mày làm bài bị sai. Thôi, học tài thi phận, mày đừng buồn nữa.
- -Thôi, mày đừng nhắc đến tên Thoại nữa.
Bích nheo mắt:
- -Tao vẫn cứ nhắc đó, Thoại bảo mày khó hiểu, khi không đâm lạnh nhạt để cho trái tim của anh chàng héo hắt như quả dừa khô.
- -Tao không giỡn đâu.
- -Vậy thì tao đang nghiêm túc đây, nè Ái Minh, mai mốt Thoại đi Hà Nội về mày phải đối xử đẹp với anh ta nghen, thôi từ giã mày, bái bai.