Tôi bứoc vào phòng chú Vinh sau khi gồng mình leo hết bốn từng lầu. Dì Phượng đang gọt cam, thấy tôi, dì mừng rỡ:
- -Chú Vinh cứ nhắc cháu mãi.
Chú Vinh cười rất tươi. Tôi đến bên chú, sờ vào cánh tay băng trắng xóa:
- -Chú bớt chưa chú?
Chú đưa bàn tay còn lại vỗ vào vai tôi:
- -Chú khỏe rồi, chú có nghe ba nói cháu làm bài thì không tốt phải không? Vậy là bất mãn, là chán nản và không thèm vào thăm chú chứ gì? Chú muốn giận cháu quá.
Tôi ngồi xuống bên chú:
- -Kỳ này cháu rớt chắc rồi chú ơi.
- -Đâu phải thất bại một lần rồi cháu đâm ra bi quan như vậy, hãy vui vẻ lên để nhìn vào tương lai cháu ạ.
Tôi ra về với cõi lòng trĩu nặng, tương lai của tôi là một vùng trời dày đặc sương mù. Phải là người trong cuộc mới thấm thía được nỗi đau này. Tôi gặp dì Mộng Đào nơi cổng bệnh viện, dì đang xách một gà mên lớn đựng thức ăn:
- -Cháu vừa vào thăm chú Vinh đó hả?
- -Dạ.
Dì Đào kéo tôi vào một quán nước:
- -Vào đây uống với dì một ly nước, dì định hỏi cháu cái này.
Hai dì cháu ngồi trên chiếc ghế mây dài:
- -Ái Minh à, mẹ Loan có nói với dì là cháu đang buồn chán.
Mẹ thiệt tình, chuyện tôi làm bài sai có gì hay ho đâu mà cứ đem đi kể tùm lum, chắc là mẹ ưng ý lắm chứ gì. Phen này tôi sắp chịu bó tay ngồi bán hàng với mẹ đậy, tôi sẽ trở thành một con búp bê trét đầy son phấn cứng ngắc sau những tủ kiếng hào nhoáng lạnh lùng. Không bao giờ đâu, tôi nhìn dì Đào:
- -Mẹ cháu chỉ nói quá thôi, cháu hết buồn rồi.
Dì Đào vuốt tóc tôi:
- -Vậy thì rất tốt, tối nay cháu lại nhà dì chơi nghe, có cả ba mẹ cháu và Trí nữa. Phượng thì chắc không đi được vì kẹt chú Vinh.
Tôi tròn mắt:
- -Có gì vui thế hả dì?
Đôi mắt dì Đào long lanh:
- -Hôm nay là kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của dì...