Vị đại Par này cho cô thời gian ba ngày, nhưng Ninh Uyển ngay trong đêm đó không ngủ, thức đến nửa đêm. Chỉnh lý mạch suy nghĩ và logic vụ án của mình, sau đó viết kỹ càng tỉ mỉ một phương án, trả lời đối phương.
Sau khi làm xong việc này, mặc dù cô rất lo lắng, nhưng Ninh Uyển không đặc biệt mong đợi sẽ nhận được thư hồi âm trong thời gian ngắn. Đại Par đều rất bận, mỗi ngày xử lý mail công việc đến sứt đầu mẻ trán, có thể bớt chút thời gian viết mail cho cô đã đủ khiến người khác cảm động rồi. Mail của cô chắc chắn không thể có quyền ưu tiên, còn về mail hồi âm, cô từ từ đợi là được.
Thế nhưng chuyện khiến cô vô cùng bất ngờ là ngay sáng sớm hôm sau, khi cô đang ngồi trong văn phòng viết ghi chú về các vụ án xã khu, cô đã nhận được hồi âm của đối phương.
Tài liệu sử dụng chế độ sửa đổi để sửa chữa cẩn thận những sai sót trong phương án của cô, những sơ hở trong quá trình xem xét của Ninh Uyển, cùng với những điểm chú ý trong thao tác thực tiễn. Đồng thời cung cấp một phương án thao tác khác, cuối cùng đối phương thậm chí còn tinh tế tỉ mỉ tới mức chỉnh sửa đánh dấu các quy cách văn bản luật pháp, dấu chấm câu cho Ninh Uyển.
“Có nhiều khi trình độ chuyên môn của một luật sư không chỉ là chất lượng nội dung tài liệu cô ấy tạo ra, mà thể hiện quy cách bên ngoài cũng rất quan trọng. Nguyên nhân khách hàng thà chấp nhận mức phí luật sư cao hơn cũng muốn hợp tác với nhiều công ty lớn, ngoài việc cung cấp dịch vụ chuyên nghiệp cho đối phương, quan trọng hơn là quy cách tài liệu cung cấp phải rõ ràng và vừa xem liền hiểu.”
“Sự chênh lệch chất lượng nghiệp vụ có thể cung cấp giữa đa số các luật sư mới không nhất định phải rất lớn, nhưng sự khác biệt trình độ chuyên môn thể hiện ở mức độ chuyên nghiệp hóa của văn bản. Mạch suy nghĩ phương án của bạn rất đáng chú ý, nhưng nên chú ý hơn về quy cách và chi tiết.”
“Phương án giải quyết tổng thể bạn đưa ra trong vụ án này có thể đạt 70 điểm, có thể thử làm một vụ án càng có tính thử thách hơn. Tôi sẽ gửi cho bạn tài liệu vụ án này sau.”
Ninh Uyển vừa đọc vừa cảm động đến mức hận không thể đập tường lùm bụp: “Phó Tranh, anh nghe chưa? Anh nghe thái độ làm việc của người ta đi. Anh nghe sự quan tâm từng li từng tí đối với luật sư nhỏ của người ta đi. Chẳng trách người ta có thể làm đại Par. Đúng là ánh sáng của nhân tính. Đây là một trường hợp đặc biệt trong số các ông chủ. Là ngọn đèn chỉ đường của cuộc đời tôi!”
Đáng tiếc sự vô cùng vô cùng cảm động của cô, Phó Tranh lại không có bất cứ biểu hiện bị cảm hóa nào. Không những thế, Ninh Uyển mới phát hiện, bắt đầu từ lúc cô đến làm việc hôm nay, Phó Tranh luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngón tay lướt lên lướt xuống đang gõ gì đó, giống như đang trả lời tin nhắn. Hôm nay không có vụ án nào, lại không có nghiệp vụ từ tổng bộ, có lẽ đang hưng phấn trò chuyện. Ninh Uyển vừa khẽ lại gần anh chút, anh thoát khỏi trang hiện tại một cách thản nhiên.
“Anh đang nói chuyện?”
Phó Tranh gật đầu thiếu tự nhiên: “Ừm...”
Ninh Uyển nhận được sự chỉ dẫn của đại Par, vốn mặt mày hớn hở. Kết quả nhìn thấy Phó Tranh không cầu tiến như vậy, nhất thời không nhịn nổi: “Phó Tranh! Anh vừa gánh nợ nhà đó, phải cố gắng hơn nữa! Anh nhìn đại Par người ta đi, sớm như vậy đã bớt thời gian trả lời mail của tôi, còn anh? Anh đang tìm người nói chuyện.”
Phó Tranh lảng tránh ánh mắt, khẽ ho, nói thiếu tự nhiên: “Con người khó tránh khỏi những lúc thỉnh thoảng mất tập trung, không nhịn được trò chuyện khi nhìn điện thoại... Cái này bản thân không khống chế nổi...”
Vừa nói đến đây, Ninh Uyển lại hơi hận không thể rèn sắt thành thép: “Tuy gần đây xã khu không có việc, nhưng anh thật sự phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Đi, đi tìm án lệ xem.” Ninh Uyển kiến nghị, “Hay là anh đưa điện thoại cho tôi? Tôi đặt một mật khẩu điện thoại? Bản thân tôi cũng có thời gian nhìn điện thoại bị phân tâm, không tập trung sự chú ý. Khả năng tự khống chế không ổn, về sau cũng tìm người đặt mật khẩu điện thoại của tôi, cưỡng chế cai nghiện điện thoại, sau đó, hiệu quả khoảng thời gian đó đặc biệt cao, tiến bộ vô cùng nhanh.”
“Không cần đâu...”
“Anh thử xem, tôi đặt cho anh mật khẩu điện thoại, giờ ăn trưa lát nữa lại mở khóa cho anh.” Ninh Uyển chân thành đề nghị, “Bớt nói chuyện phiếm, làm nhiều hơn, Phó Tranh, chúng ta phải học tập theo đại Par nhà người ta.”
Ninh Uyển tràn đầy nhiệt huyết học hỏi và tình cảm mãnh liệt của “tiền bối dẫn dắt hậu bối”, lập tức liền cầm điện thoại của Phó Tranh, nhanh nhẹn dứt khoát đặt một mật khẩu mới vứt lại điện thoại cho Phó Tranh. Sau đó hết sức chăm chú nhìn máy tính, bắt đầu reload lại hòm mail.
Đại Par đã nói anh ấy sẽ tiếp tục gửi mail cho cô để gửi vụ án mới! Ninh Uyển gần như chờ đợi hết sức chuyên tâm. Kết quả đợi mãi đợi mãi, bỗng nhiên đợi đến một giờ đồng hồ, cũng không có thông báo có mail mới.
“Đại Par lại bận rồi sao?” Ninh Uyển hơi chán nản, “Ai! Không biết lúc nào mới có thể nhận được một mail của đại Par đây...”
“Cô mở mật khẩu điện thoại cho tôi, không chừng mail của cô sẽ đến.”
Cô đã thở ngắn than dài như vậy, kết quả Phó Tranh không những không lay động, thậm chí suy nghĩ càng sa đọa. Ninh Uyển đã như vậy rồi, vậy mà anh lại xấu hổ hỏi mật khẩu điện thoại của mình? Thậm chí còn tuyên bố mở mật khẩu cho anh cô mới có điềm may nhận được mail của đại Par?
Ninh Uyển giận đến xây xẩm mặt mày: “Anh đừng mơ nữa Phó Tranh, thời gian làm việc hôm nay không được chơi điện thoại!”
“...”
Đáng tiếc điều tốt không linh, vận xấu lại linh. Ninh Uyển cũng không ngờ, cái miệng quạ đen của Phó Tranh, thời gian làm việc không cho anh chơi điện thoại, cô thực sự không nhận được mail của đại Par trong một ngày...
Ninh Uyển đợi đến giờ tan làm, cảm thấy mình không thể lãng phí thời gian ngồi đợi mail, vẫn nên làm chút chuyện chính. Cô túm Phó Tranh lại: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi mua nội thất.”
Nhà Phó Tranh được giao rồi, chủ nhà cũng chuyển nội thất gỗ lim đi rồi, cũng là lúc chọn nội thất phù hợp cho anh, để anh có thể nhanh chóng trải nghiệm niềm vui tân gia.
Kết quả Phó Tranh lại rõ ràng có chút kháng cự.
“Sao thế? Nhanh chóng sắm nội thất để ở đi, đây không phải có thể tiết kiệm một khoản thuê nhà lớn sao? Như vậy, áp lực trả nợ của anh cũng giảm đi không ít nữa.”
Phó Tranh mím môi, hiển nhiên vẫn không muốn đi.
Ninh Uyển nhìn anh một lúc, mới có chút tỉnh ngộ: “Là lo lắng những đồ nội thất này đắt sao? Yên tâm đi, tôi quen biết một vài chủ cửa hàng đồ cũ nổi tiếng, có thể mua cho anh những nội thất chất lượng nhất với giá thấp nhất, đi thôi đi thôi!”
Phó Tranh đâu có lo lắng nội thất đắt? Điều anh lo lắng chính là nội thất không đủ đắt! Anh đã bỏ tiền mua một căn nhà cũ nát, tưởng rằng đây là trải nghiệm mua sắm chạm đáy nhất của cuộc đời. Không ngờ còn chưa kết thúc, bản thân lại tiếp tục trở thành kẻ thù với đồ cũ, có một căn nhà cũ, sắp tới còn có nội thất cũ...
Phó Tranh bị Ninh Uyển kéo đến mức tuyệt vọng ngồi tàu điện ngầm, sau đó đổi xe buýt. Đang leo lên khỏi dòng người người tan làm, bị chen lấn trong xe đến mức hoài nghi nhân sinh, bị mùi mồ hôi trên tàu xộc tới khứu giác sắp hỏng. Cuối cùng xuống xe còn phải đi bộ một lúc lâu, cuối cùng bị Ninh Uyển dắt đến một con hẻm nhỏ xấu xí.
Phó Tranh cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi vũng nước trên mặt đất, sau đó được Ninh Uyển dẫn vào một cửa hàng nhỏ chật chội. Cửa nhỏ đến mức Phó Tranh phải cúi người mới vào được. Mà sau khi bước vào, mới phát hiện cửa hàng này là một chốn đặc biệt, không phải chợ đồ cũ lộn xộn trong tưởng tượng của Phó Tranh. Chủ cửa hàng bày trí vô cùng chau chuốt, môi trường cũng trong sạch mát mẻ. Tuy là nội thất cũ, nhưng chất lượng bảo dưỡng cũng khá tốt. Chỉ là, những nội thất ở đây đều có một đặc trưng chung...
Xem ra đều rất rẻ...
Trước mắt Phó Tranh đang bày ra một chiếc bàn ăn, anh liếc nhìn giá: “1200.”
Cũng có hơi...
“Cái này cũng hơi đắt rồi ông chủ!” Kết quả vào đúng lúc này, giọng nói của Ninh Uyển vang lên, cô gọi ông chủ, “Gần đây niêm giá của ông cũng độc ác quá rồi, kinh tế toàn cầu không tốt, 1200? Sao ông không đi cướp ngân hàng đi.”
Cô nói xong, chớp chớp mắt nhìn Phó Tranh, đè thấp giọng nói: “Thấy anh nhìn lâu như vậy, thích cái này sao? Anh đợi đấy, tôi giúp anh mặc cả.”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo dài kiểu Trung, khuôn mặt nhân hậu, nghe giọng của Ninh Uyển, đi nhanh qua đây: “Tiểu Ninh à, vậy cô nói giá bao nhiêu? Nếu cô mua, đương nhiên tôi giảm giá cho cô.”
“Được, chỉ một giá, 1000.”
“...” Phó Tranh chết lặng mắt chữ O mồm chữ A, 1200 vậy mà vẫn chưa đủ rẻ sao? Trên đời này lại có một chiếc bàn ăn cũ giá 1000? Vậy ở trên đó, có phải anh phải ăn cơm hộp 5 tệ mới phù hợp thân phận?
Ông chủ đương nhiên không chịu: “Chi phí của tôi còn nhiều hơn thế.”
“Vậy tôi lấy thêm cái bàn làm việc này, lại thêm hai chiếc ghế ở chỗ ông. Cái này, cái này, còn cái này nữa, tôi đều lấy. Gộp lại báo tôi giá trọn gói. Nhiều như vậy, tổng cộng 2000, ông xem được không?”
“Được, cô là bạn quen, tôi cũng là người dễ tính, cô lấy đi.”
“Giao hàng thì sao? Miễn phí giao hàng không?”
“Chỉ 2000 mà cô bảo tôi miễn phí giao hàng sao? Vậy không được! Giao hàng phải thêm 500! Chỉ một giá, 2500!”
Chất lượng và giá cả những nội thất ở đây đã khiến Phó Tranh sắp mất đi khát vọng sinh tồn rồi, thế nhưng không ngờ, Ninh Uyển còn cướp thị trong miệng hổ ở tình huống này, mặc cả giảm 300.
“2200! 2500 khó nghe lắm, không cát lợi, bớt thêm 300 đi!”
Ông chủ cửa tiệm đồ cũ chết đứng người: “2500 không cát lợi ở đâu chứ?”
“Đây không phải là gấp mười lần của 250 (đồ ngốc) sao? Nghe giống như mắng người vậy, không tốt, không tốt.”
“... Được rồi được rồi, lấy hàng đi đi, nhưng tiêu chuẩn giao hàng 2200 tệ chỉ dùng xe tải chở đến dưới lầu, không phụ trách chuyển lên lầu.”
“Được thôi không vấn đề!”
Có lẽ đã tiếp nhận quá nhiều đả kích đến mức tâm trạng muốn chết lần này của Phó Tranh khá bình tĩnh, còn tốt, anh nghĩ, dẫu sao chỉ tốn 2200 tệ, không tốn 10 lần của 250...
Chỉ là rất nhanh, Phó Tranh không có cách nào tự an ủi mình bằng phương pháp chiến thắng tinh thần.
Ninh Uyển đưa địa chỉ, chỉ huy đóng gói nội thất cũ đặt lên xe tải, bảo tài xế xe chở hàng lái đến Duyệt Lan, sau đó cô và Phó Tranh lên xe buýt lại chuyển tàu điện ngầm. Khó khăn lắm mới quay về dưới lầu “dinh thự mới” của Phó Tranh, xe hàng quả nhiên đã sớm có mặt, đã sắp xếp dỡ hàng xuống.
Tài xế xe hàng đã chuyển bàn làm việc, ghế, bàn ăn cũ mà Ninh Uyển đã mua xuống. Vì Ninh Uyển không cần chuyển lên lầu, ông ấy làm xong những việc này bảo Ninh Uyển ký biên nhận, khởi động xe tải rời đi.
Phó Tranh nhìn những đồ cũ dưới đất, thực ra trong lòng có hơi tò mò. 300 tệ để vận chuyển lên lầu, giá này coi là không đắt. Bởi vì “dinh thự cũ” của anh cũng coi như là địa ốc cổ, có lẽ vào thời điểm đó, các chủ đầu tư vẫn chưa bắt đầu đam mê những tòa nhà 20 tầng, vì vậy cả tòa nhà này chỉ có 6 tầng. Coi như là vị trí ngôi nhà vườn nhỏ, cho nên không lắp đặt thang máy. Mà vị trí “dinh thự” của Phó Tranh nằm ở tầng 6 cao nhất, muốn vận chuyển mấy cái bàn ghế nát này, tốn không ít sức lực...
Chỉ là Ninh Uyển đã từ chối không chút do dự, nên dựa vào sự hiểu biết của Phó Tranh với Ninh Uyển, cô nhất định tìm được dịch vụ vận chuyển rẻ hơn. Nhưng... 300 đã đủ ít rồi, cho dù bán rẻ sức lao động, cũng nên có một giới hạn chứ? Người đồng ý vận chuyển chỗ bàn ghế cũ nát 3, 4 chuyến lên tận lầu 6 với giá chưa đến 300, không phải quá tự khinh rẻ mình sao?
Không ngờ trong xã hội vẫn có những người đàn ông sống khổ sở như vậy. Phản bội sức lao động và thân thể trai tráng chỉ để kiến 100, 200.
Vừa nghĩ đến điều này, trong lúc Phó Tranh khẽ đồng cảm, trong lòng không khỏi nảy sinh một chút cảm giác ưu tú. Haizz, cùng là đàn ông, nhưng sự chênh lệch giữa đàn ông này quả thực một trời một vực. Nghĩ đến bản thân mình, cho dù tiêu tiền thu về đống đồ nội thất rách nát, nhưng dưới 200 tệ vốn không được coi là tiền. Ngày thường anh có địa vị xã hội khá cao, mức lương theo giờ cũng đạt 1200 đô một giờ, nhưng người đàn ông lát nữa chuyển nội thất cho mình thì...
Cùng là một người đàn ông, Phó Tranh cảm thấy có chút thương hại trong lòng, quyết định lát nữa nhân lúc Ninh Uyển không chú ý, len lén nhét một lì xì nhỏ cho người chuyển đồ này. Cẩn thận nhắc nhở anh ta, đàn ông ấy, không thể tự khinh rẻ sức lực, càng không thể sử dụng giá thấp cạnh tranh thiếu công bằng, kéo giá cả ngành thị trường vận chuyển xuống, phải có khí phách! Vì 100 200 đồng bán rẻ thân thể, không xứng đáng! Thật sự quá mất mặt!
Chỉ là đợi mãi đợi mãi, Ninh Uyển gần như không có ý định gọi điện tìm người, nhưng cô nhìn chằm chằm vào anh, Phó Tranh khẽ hắng giọng, đang chuẩn bị dò hỏi bao giờ người chuyển đồ sẽ đến, kết quả Ninh Uyển đã mở lời trước.
“Phó Tranh, chuyển cái bàn làm việc trước đi!”
Phó Tranh thực sự không cách nào tin nổi: “Tôi?”
“Đương nhiên là anh.” Ninh Uyển lí lẽ hùng hồn, “Tôi thấy anh cao cao to to, sức lực có lẽ không nhỏ đâu? 300 tệ đó, bản thân anh có thể chuyển nổi, số tiền tiết kiệm được còn có thể gọi được nhiều bữa đồ ăn ngoài đấy. Sau này anh là người gánh nợ nhà, phải tính toán tỉ mỉ. Những thứ nhỏ này, tôi giúp anh chuyển!”
“...” Phó Tranh trừng to hai mắt, nhìn Ninh Uyển một lúc như khó bề tưởng tượng nổi, mới ý thức được cô gái này nói nghiêm túc. Anh khẽ cao giọng: “Cô bảo tôi chuyển? Bảo tôi? Vì 300 tệ? Chuyển những đồ nội thất cũ này?”
Ninh Uyển gật gật đầu, lộ vẻ khó hiểu: “Đương nhiên chỉ có anh chuyển, lẽ nào bây giờ còn có người đồng ý vác bao nhiêu bàn ghế thế này lên tận lầu 6 chỉ vì 100 200?”
Phó Tranh nghĩ đi nghĩ lại cũng đều không ngờ, ứng viên tự khinh rẻ chính mình cuối cùng lại là anh?
Anh gần như nghiến răng tức giận: “Vậy người khác không đồng ý, vậy tại sao tôi phải đồng ý? Tôi rẻ mạt lắm sao? Vậy chi bằng tìm người tài xế ban nãy chuyển đồ.”
“Anh không thể nói như vậy. Thứ nhất, 300 này thật sự là tiền của anh. Thứ hai, nếu người ta chuyển cho anh, trong quá trình chuyển không chừng loạng choạng va phải tường hoặc lan can cầu thang ở đó, làm hỏng nội thất của anh thì làm thế nào? Chất lượng nội thất cũ dù sao cũng đã kém hơn đồ mới rồi.”
Cô cũng biết chất lượng đồ cũ kém?
Ninh Uyển lại không chút phát giác ra điều gì, chỉ vỗ vỗ vai Phó Tranh, nói lời thâm sâu: “Làm đi, chuyển đi nào.”
Phó Tranh sắp bùng nổ, nhìn chằm chằm vào đồ đạc trên đất, kiên quyết nói: “Tôi không chuyển, cô tìm một người đến chuyển đi. Tóm lại tôi không làm được, tôi tuyệt đối không thể chuyển, tôi...”
Anh vừa muốn nói đàn ông không thể rẻ mạt như vậy, thì nhìn thấy Ninh Uyển kinh ngạc nhìn vào eo anh, sau đó cắt ngang anh:
“Không phải chứ...” Giọng nói cô có chút ngập ngừng, “Anh mới có 30 tuổi mà, lưng đã không dùng được?” Cô nói đến đây, khẽ đè thấp giọng, hơi giống như đang nói với chính mình, “Gừng càng già càng cay, tôi vốn cho rằng người đàn ông 30 tuổi vẫn còn rất trẻ nữa, xem ra dì Tiêu nói đúng, đàn ông vừa đến 30 tuổi quả thực cả người xuống dốc. Anh nhìn một người cao to chân dài như vậy, không ngờ lưng lại không dùng được, không có cách nào chuyển nội thất. Haizz! Không thì thế này đi, anh sang bên đó chờ. Những thứ nhỏ tôi chuyển cho anh, còn những thứ lớn tôi giúp anh một tay, cùng anh chuyển lên đó.”
Ninh Uyển thở dài xong nhìn Phó Tranh đồng cảm: “Chẳng trách anh và Trần Thước có nhiều chủ đề chung về giữ gìn sức khỏe đàn ông như vậy, xem ra đàn ông các anh lớn tuổi cũng rất khổ, cuộc sống trôi qua không dễ dàng gì...”
“...”
Nếu như vậy còn khoan dung được, vậy còn gì không khoan dung được nữa đây? Bị người khác hoài nghi lưng không tốt, như vậy quả thực là sỉ nhục đối với tôn nghiêm.
“Ai nói tôi không thể chuyển?” Phó Tranh nghiến răng nghiến lợi nói, “Lưng của tôi vô cùng tốt!”
Không phải chỉ là chuyển mấy cái bàn ghế nát hay sao? 300 tệ là chuyện nhỏ, tôn nghiêm của đàn ông là chuyện lớn.
Phó Tranh không nói lời nào, lập tức cởi áo vest, mở khuy tay áo sơ mi, chuẩn bị bắt đầu chuyển từ cái bàn.
“Đợi chút đợi chút!” Kết quả Ninh Uyển lại gấp gáp ngăn anh lại, “Đừng chuyển đừng chuyển.”
Lẽ nào lương tâm phát hiện loại chuyện chuyển đồ này không phù hợp khí chất của anh?
Phó Tranh hừ lạnh trong lòng, coi như cuối cùng Ninh Uyển cũng có mắt nhìn, bản thân anh là một đối tác cấp cao, tới tới lui lui khuân vác đống nội thất cũ hơn 200 tệ, nếu truyền ra ngoài thành thể thống gì nữa?
Kết quả vào lúc Phó Tranh đang nghĩ như vậy, giọng nói của Ninh Uyển đã phá vỡ mạch suy nghĩ của anh.
“Anh khởi động làm nóng cơ thể ở chỗ cũ trước đã.” Giọng nói Ninh Uyển đầy quan tâm, “Dẫu sao đã 30 tuổi rồi, bình thường cũng không vận động nhiều, đừng vì gánh vác đột ngột như vậy mà bị trẹo lưng.”
“...”
Phó Tranh cảm thấy đây không còn là vấn đề rẻ mạt hay không rẻ mạt, anh kìm nén cảm xúc, mím chặt môi, trực tiếp không đếm xỉa đến “lời khuyên ý tốt” của Ninh Uyển, tự mình vác cái bàn làm việc cũ đó, lên lầu một mình không nói lời nào.
Vòng đầu tiên quả thực có thể đi như bay, trạng thái của anh cũng vô cùng tốt, thế nhưng đi đi về về mấy chuyến, chỉ là lúc cuối cùng khiêng bàn ăn, mặc dù Phó Tranh không trẹo lưng nhưng lại không cẩn thận trẹo chân...
Một đống nội thất cũ đã chất thành đống trong phòng khách của “dinh thự cũ”, Phó Tranh cố chịu vết đau ở mắt cá chân, vẻ mặt nghiêm nghị, bình tĩnh kiên trì, cố gắng ra vẻ hình tượng lạnh nhạt lãnh đạm.
Ninh Uyển nhìn thấy, vỗ tay ngạc nhiên: “Phó Tranh, không ngờ thể lực của anh không tệ!”
Phó Tranh cười lạnh: “Chuyện dễ như ăn bánh.”
“Ôi, anh không cần chú ý thông tin giữ gìn sức khỏe sớm vậy đâu, tôi thấy trạng thái cơ thể anh duy trì còn trẻ trung lắm!”
Cái gì gọi là duy trì trẻ trung? Phó Tranh thầm nghĩ, tôi vốn rất trẻ! Thế nhưng anh vừa muốn tỏ thái độ, vừa đi được một chút chỗ cổ chân bong gân liền đau dữ dội... thật sự khó cười nổi.
Ninh Uyển hoàn toàn không biết Phó Tranh bị thương, còn nhiệt tình chỉ huy anh khiêng bàn làm việc vào trong nhà, khiêng bàn ăn vào vị trí chỉ định, đặt xong ghế, Phó Tranh sống chết sĩ diện, anh vừa nhịn đau vết thương bong gân vừa làm này làm nọ. Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ anh lại cảm thấy mình đồng cảm với công chúa người cá, giờ phút này chẳng lẽ không giống công chúa người cá vì hoàng tử không thể không bỏ đuôi cá biến thành chân, mỗi bước đi giống như đang bước trên mũi dao, còn miễn cưỡng bày ra vẻ mặt vui cười?
Phó Tranh càng nghĩ càng cảm thấy sự ấm ức của mình không chỗ nào giãi bày. Rốt cuộc kiếp trước anh đã tạo nghiệp chướng gì mà giờ đây phải chịu đựng tất cả những gì không nên gánh chịu ở tuổi này? Ngón tay trước đây bị dị ứng của anh còn chưa bình phục hoàn toàn!
Thế nhưng anh không ngờ chuyện càng sốt ruột còn ở phía sau.
Ninh Uyển giúp Phó Tranh quét dọn nhà cửa, lúc chuẩn bị rời đi, di động Phó Tranh đổ chuông. Khi nãy vì để khiêng đồ đạc, điện thoại của anh vứt tạm trên bàn, mà trên màn hình đang sáng hiển thị rõ ràng tên người gọi đến: Cao Viễn.
Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, quả nhiên thấy cô sầm mặt không vui, trong lòng đột ngột thấy không ổn rồi...
Ninh Uyển liếc nhìn màn hình điện thoại của Phó Tranh hoàn toàn là vô tình. Chỉ là có những chuyện một khi đã thấy thì không thể giả vờ như không thấy.
Cô trăm tính vạn tính không ngờ con quỷ háo sắc Cao Viễn lại vẫn bám riết Phó Tranh?
Vậy mà tên sắc lang này vẫn đa tình như vậy, đến nay vẫn không từ bỏ.
Ninh Uyển cảm thấy như vậy không ổn, cô nháy mắt với Phó Tranh: “Anh đừng nghe, tôi giúp anh nghe?”
Phó Tranh dường như muốn tự mình nghe tự mình giải quyết, thế nhưng vừa bước một bước về phía điện thoại, trên mặt lộ vẻ đau khổ, Ninh Uyển vừa nhìn thấy, trong lòng càng đồng cảm. Cao Viễn đáng chết! Nhìn xem, giày vò một soái ca tuấn tú thành như vậy? Có lẽ vừa thấy hai chữ Cao Viễn là lại PTSD rồi, nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt Phó Tranh lúc này, như thể cho dù chỉ bước một bước nghe điện thoại Cao Viễn, trong tim cũng xuất hiện nỗi đau kim châm muối xát...
Vốn Ninh Uyển chuẩn bị về nhà đợi mail đại Par, nhưng nhìn thế này, cảm thấy mình vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn, cô hít sâu một hơi, thay Phó Tranh nhận điện thoại...
“A lô.”
Vừa nghe thấy giọng Ninh Uyển, rõ ràng Cao Viễn bên kia ngẩn người: “Tôi gọi nhầm sao? Tôi tìm Phó Tranh.”
Miệng Ninh Uyển cười nhưng không cười: “Par Cao, tôi là Ninh Uyển, Phó Tranh vừa xuống dưới lầu chuyển đồ đạc, tạm thời không ở đây, điện thoại để trong nhà, tôi sợ anh có chuyện gấp nên tạm thời nghe thay anh ấy.”
“Chuyển đồ đạc?” Quả nhiên Cao Viễn sững sờ, “Cậu ấy... một mình... đích thân chuyển?”
Ha! Lúc này Cao Viễn nghĩ gì mà Ninh Uyển có thể không biết sao? Loại người hèn hạ này, Phó Tranh đã sống chết từ chối vẫn còn bám riết không ngừng. Chắc chắn thấy mềm không được thậm chí muốn cứng rắn rồi, sợ rằng trong lòng hắn sớm tính toán cưỡng ép Phó Tranh làm này làm kia, xem cô làm thế nào đánh bay suy nghĩ của hắn đây!
“Đương nhiên! Phó Tranh mới 30 tuổi, sức dài vai rộng, với sức lực không ngừng nghỉ của anh ấy, tuy nội thất trong nhà nhiều, nhưng anh ấy vốn không cần thuê công nhân khuân vác đồ, một mình anh ấy mấy chuyến đã nhanh chóng mạnh mẽ chuyển hết đồ đạc! Phải biết rằng, căn nhà này không có thang máy, đều là một mình anh ấy lên lên xuống xuống 6 tầng lầu, tôi thấy sức khỏe của anh ấy, đến công nhân khuân vác đồ bình thường có thể cũng không bằng.”
Trong lòng Ninh Uyển hừ lạnh, cho anh nhìn thấy Phó Tranh của chúng tôi là một người lợi hại, vốn không thể cho anh cơ hội “bá vương bẻ cung” đâu!
“...”
Quả nhiên, Cao Viễn đầu điện thoại bên kia rơi vào sự vắng lặng như chết, lại trầm mặc một lúc, anh ấy mới xác nhận lần nữa như không thể tin: “Cô nói Phó Tranh tự mình làm công nhân khuân vác nội thất? Còn đi đi lại lại mấy chuyến? Không có thang máy?”
Sợ rồi sao?
Trong lòng Ninh Uyển đắc ý, miệng bình tĩnh đáp: “Không sai!”
Quả nhiên Cao Viễn sợ rồi, bỗng chốc không biết phải nói gì, trầm mặc rất lâu, anh chợt giống như nhớ ra điều gì đó: “Không phải? Sao Phó Tranh có thể ở căn nhà không có thang máy? Cậu ấy...”
Ha! Cao Viễn không hổ danh là đối tác cấp cao thâm niên, điều tra Phó Tranh với sự cẩn trọng thông thường như điều tra khách hàng, Ninh Uyển không biết trước đây Phó Tranh sống ở đâu, nhưng nghe giọng điệu này, chắc chắn Cao Viễn biết rõ, đến chỗ nhà ở trước đây của Phó Tranh có thang máy cũng hai năm rõ mười, thật nham hiểm!
“Phải! Nhà trước đây anh ấy thuê quả thực có thang máy, nhưng bây giờ Phó Tranh đã dựa vào sức mình mua nhà, chỗ ở bên đó sắp trả lại, sau này anh ấy có thể ở nhà của chính mình.”
Những lời của Ninh Uyển không phải là vô nghĩa, cô châm biếm ám chỉ với Cao Viễn, Phó Tranh sống rất tốt, cuộc sống rất thuận lợi, nhà là tự dựa chính sức anh mua, không phải loại nghèo hèn không có văn hóa thấy tiền là sáng mắt bán đứng bản thân, miễn cưỡng cũng được coi là một người đàn ông có tiền! Không đến mức chỉ vì chút tiền mà không có giới hạn, hy vọng Cao Viễn có thể biết khó mà lui.
Nhưng ngoài dự tính của Ninh Uyển, loại người như Cao Viễn thật sự thiếu EQ, cô đã nói như vậy rồi, vậy mà Cao Viễn vẫn kinh ngạc truy hỏi: “Cái gì? Phó Tranh mua nhà? Mua ở đâu? Còn là nơi không có thang máy nữa? Nhà đã cũ đến mức nào mà không thể có thang máy?”
Nhìn đi, những đối tác kiêu ngạo như này, sao lại tin người mới giới luật chính chỉ có thể mua một căn nhà nhỏ cũ nát?
“Chính ở xã khu Duyệt Lan của chúng tôi! Có nhiều khi mua nhà còn phải xem duyên phận, vừa hay có một căn nhà đặc biệt tốt, chủ nhà vội bán đi.”
Xã khu Duyệt Lan là phòng học khu, cũng không quá cũ. Đó là một điểm khởi đầu tốt cho nhu cầu cơ bản, cũng đủ để có thể răn đe Cao Viễn, ít nhất khiến anh ta biết, Phó Tranh không phải là loại người chưa trải sự đời tùy tiện vì một chút tiền vượt qua giới hạn như trong trí tưởng tượng của anh ta.
“Duyệt Lan?” Có lẽ phát hiện Phó Tranh lại có thể mua nổi nhà Duyệt Lan, quả nhiên Cao Viễn sững sờ, nói lắp bắp: “Cô nói... Phó… Phó Tranh....mua.... mua nhà cũ ở Duyệt Lan?”
“Đúng vậy.” Ninh Uyển cười, “Chính xác, Par Cao, anh tìm Phó Tranh có chuyện gì không? Cần tôi chuyển lời cho anh ấy không?”
“Không... Không có gì...”
Quả nhiên như vậy, lời của cô vừa nói, cuối cùng Cao Viễn cũng từ bỏ lòng tà, Ninh Uyển cúp điện thoại, nhìn Phó Tranh, vẻ mặt đắc ý: “Nhìn đi, lần sau chắc chắn anh ta sẽ không liên lạc với anh nữa, tôi đã truyền đạt những tin tức cần nói rồi, khiến anh ta phải quay về cân nhắc sức lực của mình, đừng tưởng rằng người khác cả ngày chưa từng thấy tiền, Phó Tranh, hiện giờ anh không con là giai cấp vô sản nữa! Cũng coi là giai cấp tiểu tư sản rồi!”
Đáng tiếc đây vốn là chuyện tốt, thế nhưng không biết Phó Tranh bị làm sao, có thể vẫn đắm chìm trong bệnh dị ứng Cao Viễn, lộ vẻ tuyệt vọng lòng như tro tàn, giống như sắp không muốn sống nữa.
Ninh Uyển vỗ vỗ vai anh: “Anh nghĩ thoáng chút, sau khi Cao Viễn biết những tin tức này của anh, sẽ dần dần từ bỏ! Anh yên tâm!”
Cô nói xong, lại phụ giúp Phó Tranh sắp xếp đồ đạc linh tinh trong nhà mới tạm biệt Phó Tranh, tiện tay mang rác đi.
Chỉ đáng tiếc cô càng nhắc nhở anh nghĩ thoáng, Phó Tranh càng nghĩ không thoáng. Anh nhìn ngón tay chưa hồi phục vì dị ứng, chịu đựng nỗi đau mắt cá chân, ôm cái eo quả thực hơi đau, nhìn quanh cái “dinh thự” cũ nhỏ xíu này, nhìn những nội thất cũ tổng giá hai trăm lẻ hai, nghĩ tới Cao Viễn sắp lao vào chế giễu anh, ấm ức và tuyệt vọng trong lòng sắp dâng đến đỉnh điểm.
Quả thực hơi muốn chết.
__________