Phó Tranh ngẩn người, không ngờ Ninh Uyển đi đổ rác về nhanh như vậy, chỉ là đến khi anh ra mở cửa với vẻ mặt hung hăng hỏi tội mới phát hiện người đứng ở cửa không phải Ninh Uyển, mà là một bé trai 6 7 tuổi...
Cậu bé này hơi bẩn, đầu tóc rối bù, giống như mấy ngày chưa tắm. Quần áo có mùi lạ mà đứng ở gần là ngửi thấy, nhìn thấy Phó Tranh cậu bé cũng sửng sốt, cậu nhìn vào trong nhà xuyên qua người Phó Tranh, càng giật mình hơn...
Phó Tranh nhíu mày: “Cậu bé, cháu là...”
Thế nhưng lời của Phó Tranh hoàn toàn không có cơ hội nói hết, bởi vì cậu bé đối diện đã dùng lực đẩy Phó Tranh ra, tự mình xông vào nhà, nó sững sờ nhìn vào sự bày trí đã thay đổi rất nhiều trong nhà, sau đó đột nhiên gào khóc...
“Chú trả cho cháu! Trả nhà cho cháu!”
Nó vừa khóc, dùng đôi tay nhỏ bẩn thỉu túm chặt đẩy Phó Tranh ra hướng cửa: “Chú đi đi! Chú đi đi! Đây là nhà của cháu. Đây là nhà của cháu. Chú ra ngoài! Nếu chú không đi cháu sẽ tìm chú cảnh sát!”
“Mấy người không biết xấu hổ, cướp lấy nhà cháu, còn vứt đồ của cháu đi! Mấy người không biết xấu hổ, đây là nhà của cháu, là nhà bố cháu mua, là nhà cháu!”
Đứa trẻ vừa chảy nư.ớc mũi vừa khóc, thực sự Phó Tranh không giỏi xử lý vấn đề giao tiếp với một đứa trẻ như vậy, lại không dám dùng sức với đứa trẻ, chỉ có thể chịu đựng bị nó đẩy ra khỏi cửa, cũng may vào lúc này, Ninh Uyển xuống lầu đổ rác vừa quay về...
“Bố ơi! Bố ơi! Huhu! Bố ơi!” Nó hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, vừa khóc vừa kêu hàm hồ kêu...
Ninh Uyển chấn động, cô nhìn Phó Tranh, sự “quan sát tinh tế” của cô lần nữa online: “Nòng nọc bé nhỏ tìm bố? Anh để lại nợ phong lưu ở đâu thế? Con đã lớn thế này rồi... Nhưng... không giống anh lắm....cái này.... anh.... không phải là cái đó đấy chứ?”
Phó Tranh thật sự đã giận đến mất bình tĩnh: “Không phải con tôi! Tôi vốn không quen đứa trẻ này! Đột nhiên chạy đến gõ cửa, nói nhà này là của bố nó mua, nhà này là nó ở, muốn đuổi tôi đi!”
Ninh Uyển ngồi xổm xuống: “Cậu bạn nhỏ, có phải cháu nhận nhầm chỗ rồi không? Chỗ này thực sự là của chú này mua, cháu có đi nhầm tòa không? Bố cháu tên gì? Cháu nhớ điện thoại của bố không? Bọn cô đưa cháu về nhà...”
Nhưng đứa trẻ này rất kiên trì: “Cháu không nhận nhầm! Chính là chỗ này! Chính là tòa này! Đây chính là nhà cháu! Cô chú không tin có thể nhìn góc tường, cháu còn vẽ một con rùa nhỏ.”
Ninh Uyển và Phó Tranh nửa tin nửa ngờ vào nhà nhìn, góc tường thật sự có vẽ một con rùa nhỏ.
Lẽ nào là con của chủ nhà trước đây? Nhưng chưa từng nghe anh ta nói có một đứa con nhỏ thế này...
Diễn biến sau đó càng khiến Ninh Uyển và Phó Tranh mơ hồ. Đứa trẻ này rõ ràng đã sống trong ngôi nhà này và khá quen thuộc với bố cục ngôi nhà. Nó chạy vụt ra ban công, tự mình đi đến một mảng gạch lát nền bong tróc, sau đó nhẹ nhàng nhấc viên gạch lên, lấy ra một túi nhựa trong suốt từ khe nứt trong đó.
“Căn nhà này là của nhà cháu.” Đứa trẻ khóc nức nở, “Bố nói rồi, trong túi này là bằng chứng bố đã mua nhà.” Nó trừng mắt với Phó Tranh, “Chú không thể lén lút chiếm nhà của cháu!”
Ninh Uyển và Phó Tranh mở chiếc túi nhựa trong suốt với sự hồ nghi, bên trong thực sự bất ngờ là một giấy chứng nhận bất động sản, vị trí bất động sản được viết rõ ràng là ngôi nhà Phó Tranh mua, chủ sở hữu tài sản được viết bằng một cái tên lạ lẫm: Diêu Khang.
Phó Tranh chau mày tiếp tục lật, phát hiện đằng sau chứng nhận bất động sản còn đính kèm toàn bộ hợp đồng mua bán, hóa đơn, có vẻ là tài liệu khá đầy đủ, thế nhưng bên mua trong hợp đồng được viết không phải tên chủ nhà trước, mà là cái tên hoàn toàn xa lạ khác: Vương Đống Lương.
Diêu Khang là ai? Vương Đống Lương lại là ai nữa?
Chủ nhà trước không phải rõ ràng họ Bạch sao? Hơn nữa Phó Tranh và bên kia hoàn thành việc chuyển nhượng quyền sở hữu thông qua trung tâm giao dịch bất động sản, quả thực không vấn đề gì.
Ninh Uyển nói chuyện với đứa trẻ mãi, nhưng nó vẫn không chịu rời đi. Chỉ hỏi ra tên Diêu Phi, lại nói không rõ những thứ khác. Hỏi nó bố Diêu Kang đi đâu rồi, nó cũng nói không biết, chỉ nói ra ngoài đi làm một tuần, vẫn không thấy quay về, cũng không nhớ điện thoại của bố. Hỏi đến mẹ nó, nó vừa khóc vừa nói mẹ đã rời bỏ bố và nó, về tin nhắn và phương thức liên lạc của mẹ, càng hỏi càng không biết. Cuối cùng cậu bé này cũng mệt, dứt khoát đặt mông ngồi trong nhà, lại bắt đầu vừa khóc vừa chảy nư.ớc mũi, khiến đầu óc Phó Tranh lại đau.
Việc không thể chậm trễ, chỉ có thể trực tiếp gọi điện cho chủ nhà trước.
Kết quả thái độ của chủ nhà đối với việc này vô cùng kiên quyết: “Tiểu Phó à, house này tôi đã chuyển nhượng cho anh rồi, owner là anh. Procedure của chúng ta đều thông qua trung tâm giao dịch bất động sản, anh là lawyer, chắc chắn phải biết no problem chứ, bây giờ sự việc này xảy ra, có relationship gì với tôi? Bây giờ cũng muộn rồi, tôi không thể đến tận nhà giải quyết loại chuyện này cho anh. Cúp đây, bye!”
“...”
Phó Tranh không ngờ mua một căn cũ nát, còn có thể gặp phải sự việc này, anh nghĩ ngợi, móc điện thoại ra.
Ninh Uyển ghé đầu qua: “Anh chuẩn bị làm thế nào?”
Phó Tranh mím môi: “Báo cảnh sát.”
Phó Tranh báo cảnh sát, trình báo đơn giản ngọn ngành mọi chuyện: “Tóm lại, hiện tại chủ nhà trước của chúng tôi không hợp tác làm việc, phiền các anh hòa giải kết thúc vụ việc.”
Anh không thể gọi chủ nhà trước đến, xem ra chỉ có thể dựa vào lực lượng cảnh sát nhân dân.
Sau khi Phó Tranh báo cảnh sát xong đứng ở cửa chờ cảnh sát đến, Ninh Uyển không nhàn rỗi nổi, cô cầm hợp đồng mua bán nhà xem xét. Tuy bên mua không ghi tên chủ nhà trước, nhưng đằng sau cái tên Vương Đống Lương bỗng nhiên xuất hiện cũng viết số điện thoại và địa chỉ liên lạc. Ninh Uyển suy nghĩ một hồi, mặc dù hợp đồng mua bán nhà này có khả năng ngụy tạo, nhưng cô quyết định còn nước còn tát, thử gọi điện thử, kết quả không ngờ, số cô vừa gọi điện thoại đi không phải số ảo, có thể gọi thông...
“Xin chào! Tìm phòng hãy lên Bảo Ngụ, môi giới bất động sản Bảo Ngụ, trân trọng phục vụ quý khách...”
Đi kèm với tiếng nhạc du dương, một chuỗi lời quảng cáo cũng theo đó vang lên.
Đây hóa ra là số điện thoại của môi giới bất động sản?
Rất nhanh, điện thoại được kết nối, giọng nam đầu bên kia truyền đến hoàn toàn xác nhận suy đoán của Ninh Uyển....
“Alo, tôi là Vương Đống Lương của môi giới bất động sản Bảo Ngụ, xin hỏi quý khách là ai? Có nhu cầu xem nhà không?”
Ninh Uyển hắng giọng, nói ngắn gọn về đầu đuôi câu chuyện, mới đầu giọng điệu của Vương Đống Lương không quan tâm, thế nhưng Ninh Uyển vừa nhắc đến cái tên Diêu Khang, cho dù ngăn cách bởi điện thoại, giọng nói Vương Đống Lương rõ ràng trở nên lo lắng: “Cái này... Chuyện này... chuyện này không phải anh Bạch đã xử lý xong rồi sao?”
Lần này xem ra đã hỏi đúng người rồi! Vương Đống Lương này rõ ràng biết chuyện của đứa trẻ.
Thái độ của đối phương khá hợp tác: “Cô đợi một chút, vừa đúng lúc tôi dẫn khách xem nhà ở xã khu Duyệt Lan, đợi tôi 10 phút, tôi lập tức đến tận nơi giải thích với cô.”
Ninh Uyển cúp điện thoại, rót một cốc nước trái cây cho đứa trẻ tên Diêu Phi, để nó ngồi yên ổn trong phòng khách, mở tiết mục hoạt hình trên điện thoại cho nó xem.
Quả nhiên tâm trạng của đứa trẻ này đã ổn định hơn nhiều, cầm điện thoại ngồi một bên xem...
Vương Đống Lương đến đúng giờ, 10 phút sau, có tiếng bước chân ở hành lang, một lúc sau, người bước tới trước mặt Ninh Uyển và Phó Tranh, anh ta hình như ít tuổi hơn Ninh Uyển, mặc vest đồng phục công ty môi giới bất động sản phân cho, giống như những môi giới khác, miệng lưỡi rất ngọt, vừa nhìn thấy Ninh Uyển và Phó Tranh liền gọi chị và anh.
“Chị, anh, đây là danh thiếp của em, anh chị gọi em Đống Lương là được, nếu muốn mua bán nhà cửa, có thể tìm em bất cứ lúc nào.”
Đáng tiếc khi anh ta hăng hái mở rộng kinh doanh, Phó Tranh lại hoàn toàn không hứng thú, anh cầm hợp đồng mua bán và chứng nhận bất động sản, lại chỉ vào đứa nhỏ trong phòng khách: “Chuyện này là sao?”
“Chuyện này là...” Vương Đống Lương lúng túng giải thích, “Là thế này, đứa trẻ này là con của khách thuê nhà trước đây, còn em... em quen bố nó là Diêu Khang. Anh ta trước đây thuê nhà này, nhưng tháng trước đến hạn thuê nhà, cũng đã nói sẽ chuyển đi. Những chuyện sau đó em không biết nữa, chắc chắn em chưa từng bán căn nhà này cho anh ta. Anh Bạch bán căn nhà này cho anh chị, không thông qua em, những chuyện khác em hoàn toàn không biết. Nhưng hợp đồng mua bán và chứng nhận tài sản đứng tên Diêu Khang chắc chắn là ngụy tạo. Căn nhà quả thực là của anh Bạch. Em chỉ giúp Diêu Khang làm môi giới thuê căn nhà này mà thôi...”
Nhưng Diêu Khang này đi đâu rồi? Sao vứt lại con trai biến mất? Rõ ràng là thuê nhà, tại sao còn ngụy tạo chứng nhận bất động sản và hợp đồng mua bán?
Vào lúc Ninh Uyển không hiểu, nghe thấy một giọng nói quen thuộc phá vỡ sự im lặng...
“Thằng ranh con này! Cái gì mà làm môi giới thuê căn nhà này? Thế cũng gọi là thuê? Ở chỗ này ăn nói bừa bãi có tác dụng gì? Hại tôi nửa đêm bị cảnh sát gọi qua đây, còn phải thu dọn mớ hỗn độn này cho cậu! Con mẹ cậu có biết xấu hổ không? Lão đây quá đen đủi mới gặp phải loại trung gian đen như cậu! Đúng là thằng ranh con tạo nghiệp!”
Giọng nói vô cùng tức giận này, không phải là chủ nhà trước Bạch Thắng sao?
Quả nhiên như vậy, không lâu sau, anh ta cũng xuất hiện trên cầu thang thở dốc, theo sau anh ta là một cảnh sát. Bình thường cái vị Bạch tiên sinh đã di cư này nói tiếng Trung phải chêm thêm chút tiếng Anh tao nhã, chỉ tiếc là hiện giờ giận quá mất khôn, lúc mắng người vẫn ý thức được dùng ngôn ngữ mẹ đẻ trơn tru sảng khoái, Ninh Uyển chỉ không chú ý một chút đã nghe thấy miệng anh ta phun thơm phức một tràng chửi rủa bằng tiếng mẹ đẻ.
Rõ ràng Vương Đống Lương không ngờ Bạch Thắng cũng đến, vừa thấy Bạch Thắng, lập tức héo rũ như thực vật bị sương giá đánh cho run rẩy co lại. Thoạt nhìn quả nhiên thấy lúc trước anh ta không nói thật, có ẩn tình.
Phó Tranh mím môi: “Cho nên cuối cùng mọi chuyện là thế nào? Sao đứa trẻ này đến đây? Ai giải thích cho tôi?”
Vì Bạch Thắng đã đến, cũng dứt khoát không giấu giếm gì nữa, lập tức bắt đầu phủi sạch: “Chuyện này không liên quan đến tôi, muốn nói thì tất cả đều do thằng ranh con Vương Đống Lương gây ra.”
“Sau khi tôi di cư cơ bản đều ở nước ngoài, căn nhà trong nước để trống, lúc đầu quả thực đã tìm đến môi giới bất động sản Bảo Ngụ, muốn bọn họ giúp tôi tìm một khách thuê đáng tin thuê căn nhà này, vì quanh năm tôi không ở trong nước, trực tiếp giao chìa khóa căn nhà cho Vương Đống Lương.”
“Thực ra nhà ở xã khu Duyệt Lan rất dễ thuê, nhưng tôi nói thật, tôi cũng không phải người thiếu vài nghìn tiền thuê mỗi tháng, so với để người thói quen vệ sinh không tốt, khách thuê không thể dọn dẹp nhà sạch sẽ, chi bằng tôi không cho thuê thì hơn.”
Bạch Thắng nói đến đây, nhìn Phó Tranh: “Cho nên cô cậu cũng thấy rồi, tuy nhà này của tôi là nhà cũ nhưng giữ gìn rất tốt. Hai người biết đấy, tôi đã rất chăm chút nội thất trang trí, lúc đầu thực sự muốn sống ở đây, cho nên không đặc biệt gấp gáp muốn cho thuê. Tôi dặn đi dặn lại với bên môi giới rồi, phải là thành phần tri thức sống một mình gì đó mới cho thuê, về cơ bản lúc đó tôi không về nước, đã ủy thác toàn quyền cho môi giới.”
Ninh Uyển có chút ngộ ra: “Cho nên sau này môi giới không làm tốt khâu khách thuê, cho hai cha con Diêu Phi thuê?”
Không nói thì hơi, vừa nhắc đến Bạch Thắng đã tức giận: “Nếu là như vậy thì không nói! Cái gì mà thuê nhà? Nó là môi giới đen, vốn không được sự đồng ý của tôi, thằng ranh này còn mặt mũi nói người tên Diêu Khang là khách thuê của tôi rồi.”
Vương Đống Lương đứng im lặng, Bạch Thắng càng nói càng phẫn nộ: “Đồng chí cảnh sát đã đến đây rồi, vậy vừa hay các vị phân xử cho tôi, chuyện này là lỗi của tôi sao? Các vị hỏi tên Vương Đống Lương này rốt cuộc làm môi giới kiểu gì thế?”
“Tôi... Tôi lúc đầu quả thực đã giới thiệu cho anh không ít khách thuê, thực sự đã làm việc chăm chỉ. Vị trí nhà đẹp, nhiều người muốn thuê, cũng dẫn không ít khách đến xem, họ đều rất hài lòng. Nhưng liên tiếp giới thiệu cho anh mười mấy người, không có một người khiến anh đồng ý cho thuê...”
Thấy Vương Đống Lương mở lời giải thích, rõ ràng Bạch Thắng càng phẫn nộ hơn: “Cậu còn không biết ngại mà nói ra? Lúc đầu tôi đã nói rõ, yêu cầu đối với khách thuê của tôi cao, khá khắt khe, đã đưa ra phạm vi người nào tôi đồng ý cho thuê, người nào tuyệt đối không cho thuê rồi. Kết quả cậu giới thiệu cho tôi khách thuê như thế nào? Một lần là một đôi vợ chồng có hai con trai. Trẻ con 4 5 tuổi là lúc nghịch ngợm nhất, có thể không làm bẩn lộn xộn nhà của tôi sao?”
“Còn có một lần cậu giới thiệu cho tôi bà lão sống một mình đã bảy tám chục tuổi, bảy tám chục tuổi đó! Sống một mình! Hình như còn mắc bệnh cao huyết áp. Vậy tôi nói một câu khó nghe, nhỡ bà lão này vô tình chết trong nhà tôi, vậy tôi phải kêu khóc ở đâu? Tương lai căn nhà đem bán hay cho thuê, còn có người cần sao? Rất không cát lợi!”
Dưới góc độ Ninh Uyển đã từng tiếp xúc với Bạch Thắng, con người Bạch Thắng thực sự có cảm giác ưu tú, cũng rất kén chọn. Nhưng vì anh ta không phải người thiếu tiền, cũng không gấp gáp tìm khách thuê, về tình về lý anh ta có yêu cầu cao với khách thuê cũng là chuyện thường. Thế nhưng nếu đã ghét khách thuê có trẻ con còn nhỏ, tại sao cuối cùng vẫn cho Diêu Khang dẫn theo con trai Diêu Phi Thuê?
Quả nhiên là vậy, gần như cùng lúc, Phó Tranh cũng hỏi câu hỏi giống hệt: “Vậy tại sao anh còn cho Diêu Khang thuê nhà?”
“Tôi không cho thuê!” Bạch Thắng vừa nói, tức giận đến mức gân xanh nổi lên, anh ta chỉ vào Diêu Phi, “Anh nhìn cậu nhóc này đi, bẩn thỉu lem luốc, trông cũng rách việc, tôi có thể cho bọn họ thuê nhà sao? Hơn nữa gia đình này chỉ có mỗi bố, đến một người phụ nữ cũng không có, nói là đã ly hôn, người phụ nữ kia chạy mất! Nếu như cho bọn họ thuê nhà, họ có thể quét dọn sạch sẽ nhà của tôi sao? Không thể nào!”
“Cho nên là chuyện Diêu Khang tôi vốn không biết gì hết, tôi cũng không cho thuê, càng chưa từng nhận được tiền thuê nhà. Tóm lại, sau khi giới thiệu khách cho tôi một thời gian, chỗ môi giới này cũng không tìm tôi nữa, tôi cũng không để tâm, cảm thấy có thể do bản thân quá kén chọn, không dễ tìm khách thuê, cũng không cưỡng ép, nhà cứ bỏ trống thế cũng được. Kết quả tháng trước tôi về nước, vừa mở cửa nhà, mấy người đoán xem tôi nhìn thấy gì? Tôi nhìn thấy người ở trong nhà không rõ từ đâu ra!”
Nói đến đây, Phó Tranh vẫn chưa kịp phản ứng, Ninh Uyển lại bừng tỉnh ngộ: “Nói cách khác, môi giới thật sự đã giấu giếm anh, cho người khác thuê nhà?”
Việc đến nước này, cuối cùng Ninh Uyển cũng biết những gì Vương Đống Lương đã che dấu trước đó.
“Tức là Vương Đống Lương trực tiếp lén lút để Diêu Khang và con trai sống mà không có sự đồng ý của anh, dù sao cậu ta cũng có chìa khóa của anh, trực tiếp đưa chìa khóa cho người ta là được.”
“Đúng! Cho nên chuyện này không liên quan đến tôi, quyền tài sản của ngôi nhà chính xác là của tôi, tôi cũng chưa từng đồng ý cho người khác thuê.” Bạch Thắng nói đến đây, có vẻ như tâm trạng đã ổn định hơn, lại bắt đầu nói chuyện lẫn lộn tiếng Trung với tiếng Anh, “Responsibility thật sự không phải của tôi, là bên môi giới, tôi vừa về nước biết được chuyện này, đã đưa ra tối hậu thư, yêu cầu bọn họ lập tức move out! Chuyện tiếp theo có problem gì, chuyện của đứa nhỏ này, mấy người đi tìm môi giới!”
Bản thân Vương Đống Lương làm sai, lúc trước không dám mở lời, nhưng hiện giờ thấy Bạch Thắng muốn đá hết trách nhiệm cho mình, cuối cùng cũng không cam lòng: “Lúc đầu tôi thật sự đã chăm chỉ tìm khách thuê cho anh, nhưng anh không hài lòng người này người kia, sau đó tôi cũng không muốn tìm nữa. Vốn dĩ tôi thật sự không có lừa dối quanh co, kết quả tình cờ gặp Diêu Khang này, anh ta cho tôi một chủ ý, nói rằng dù sao trong tay tôi có rất nhiều nhà, nhiều chủ nhà ở nước ngoài không thiếu tiền cũng không chuẩn bị cho thuê, trong tay tôi lại có chìa khóa, chi bằng để anh ta ở lén, còn về tiền thuê dĩ nhiên rẻ hơn. Vốn dĩ căn nhà này cho thuê một tháng có thể tới 4000, nhưng hoa hồng môi giới của tôi không nhiều, nếu như để anh ta ở lén, mỗi tháng anh ta trực tiếp đưa tôi 1500.”
“Khoảng thời gian đó đúng lúc tôi phải mua nhà kết hôn, tài chính hơi căng, nhất thời hồ đồ nghe lời anh ta... Nhưng tôi bắt anh ta phải đảm bảo cho tôi, phải giữ sạch sẽ ngôi nhà, không thể tổn hại quá nhiều... Nếu như anh có về nước, anh ta lập tức chuyển đi...”
Bạch Thắng nghe vậy liền tức giận: “Lời này của cậu nghe như rất ấm ức nhỉ? Tôi đã nói mà, một người môi giới như cậu, sao cứ cách một khoảng thời gian lại hỏi han ân cần tôi, hỏi tôi có về nước không, tôi còn tưởng rằng cậu care tôi, kết quả giả vờ lâu vậy hóa ra sợ tôi đột nhiên back, khiến cậu không trở tay kịp! Cũng may tôi đột nhiên thay đổi về nước một chuyến, nếu không sao có thể phát hiện chuyện này?”
Có thể làm ra loại chuyện này, Vương Đống Lương cũng là một nhân tài, ở trong tình cảnh này, vậy mà anh ta vẫn ấm ức lý lẽ hùng hồn: “Tôi đúng là sai trước trong chuyện này, nhưng sau khi anh phát hiện, phải bù đắp những gì tôi đều bù đắp rồi. Diêu Khang ở nhà anh một năm, tôi đã gửi cho anh toàn bộ số tiền tôi lấy từ anh ta trong một năm, còn bù thêm 5000 coi như tạ tội. Lúc đầu anh nhận tiền không phải đã mặc nhận mọi chuyện kết thúc rồi sao? Sao bây giờ lại giở nợ cũ ra để nói? Lúc đầu mọi người đều đã nói rõ, cứ coi như tôi thay anh tìm Diêu Khang cho bọn họ thuê nhà, chuyện này đã thanh toán xong hết. Tôi còn tặng anh thẻ mua sắm siêu thị, còn mời anh ăn cơm, đều nói sẽ không lật lại chuyện này, sao con người anh nói lời không giữ lời?”
Vương Đống Lương càng nói càng tức giận, giọng điệu đó giống như anh ta cũng là người bị hại: “Từ nhỏ gia cảnh của tôi đã không tốt, vất vả từng bước đi tới hiện tại, bị ma xui quỷ khiến làm sai chút chuyện nhỏ đó, lẽ nào phải bám chặt không buông?”
Anh ta vừa nói đến đây, nhìn Ninh Uyển và Phó Tranh và Diêu Phi đang chơi điện thoại ở bên kia: “Dù sao đi nữa, chuyện tôi phải giải quyết đều giải quyết rồi, chuyện đứa trẻ sau đó, chắc chắn tôi không cần giải quyết. Lúc đầu sau khi bị phát hiện, việc đầu tiên tôi đã liên lạc với Diêu Khang bảo anh ta nhanh chóng chuyển đi, anh ta cũng đồng ý rồi!”
“Chuyện này sao không liên quan đến cậu? Nếu như cậu không để Diêu Khang vào ở, có thể để lại gánh nợ này sao? Hiện giờ thằng cha đó chạy rồi. Oan có đầu nợ có chủ, Tiểu Phó à, chuyện này hai người trực tiếp tìm Vương Đống Lương, tôi cũng là người bị hại!”
“Sao anh là người bị hại? Đột nhiên không liên lạc được với Diêu Khang, đứa trẻ này cũng không có cách chuyển đi, không thể nói chuyện, sống chết nói nhà này là nhà của nó, cứ muốn ở nữa. Chuyện này tôi có trách nhiệm, nhưng lẽ nào lén mua nhà, lừa đứa trẻ này ra ngoài, sau đó lập tức tìm thợ thay khóa, quét dọn nhà cửa giấu giếm sự thật nhanh chóng bán nhà là tôi làm sao?”
Vương Đống Lương càng nói càng kích động, anh nhìn Ninh Uyển với Phó Tranh: “Hai vị à, lúc anh ta bán nhà cho hai người chưa nói căn nhà nay có một đứa trẻ không chịu chuyển đi đúng chứ? Tôi nói thật với hai người, vốn căn nhà này anh ta không chuẩn bị bán, vẫn muốn cho thuê, kết quả tuy khóa cửa đã thay, cũng có liên tiếp mấy người đến thuê. Nhưng đứa nhỏ này không sợ chết, ngày ngày ngồi xổm trước cửa, nửa đêm không ngừng gõ cửa, cho nên mấy người thuê đều chạy mất. Căn nhà này muốn cho thuê cũng không thuê được, cho nên anh Bạch đây mới dứt khoát đá bay phiền phức, trực tiếp bán đi. Không! Chắc chắn đã lừa hai người, tìm hai người đổ vỏ!”
Vương Đống Lương và Bạch Thắng mỗi người nói một câu sau đó bắt đầu cãi cọ, cuối cùng Ninh Uyển cũng phản ứng lại, cô nhớ ra, lần đầu sau khi xem nhà, cô đứng ở ban công đã nhìn thấy Bạch Thắng bị đứa trẻ bẩn thỉu này giữ lại. Lúc đầu cô còn tưởng là đứa trẻ ăn xin, giờ đây nghĩ lại, kết hợp với những chi tiết hiện tại, mới chắp vá ra chân tướng: “Cho nên nói là cần dùng tiền gấp mới bán phá giá căn nhà là giả, bởi vì chuyện đứa trẻ không thể xử lý mới nghĩ đến nhanh chóng bán nhà tìm người đổ vỏ là thật?”
Phó Tranh dĩ nhiên đã ý thức đến điểm này, sắc mặt khó coi: “Quả nhiên hàng rẻ không phải hàng tốt.”
Mà hiện tại sau cuộc cãi vã, Ninh Uyển và Phó Tranh coi như đã hiểu rõ tình hình ban đầu, thế nhưng hai kẻ đầu têu Vương Đống Lương và Bạch Thắng rõ ràng không ai muốn thừa nhận trách nhiệm.
Vương Đống Lương là người có lỗi trước, dùng tiếng mẹ để chửi lại không phải đối thủ của Bạch Thắng, không lâu sau hổ thẹn chịu thua, thế nhưng hiển nhiên anh ta không muốn chịu trách nhiệm: “Tôi có điện thoại liên lạc và đơn vị công tác của Diêu Khang, những cái khác không có!”
Anh ta vừa nói, vừa móc bút giấy trong cặp ra, viết qua vài dòng rồi đưa cho Phó Tranh: “Đây là thông tin của Diêu Khang, tôi chỉ biết những thứ này. Anh cầm lấy, chuyện sau đó tôi không chịu trách nhiệm, mấy người muốn đến công ty tôi tố cáo tôi cũng được, dù sao chuyện sau đó tôi thật sự không thể giải quyết, nhà này của ai người đấy lo! Cũng không phải tôi lừa bán nhà cho hai người!”
Anh ta nói xong, cá vú lấp miệng em cứ thế rời đi. Cảnh sát muốn khuyên can, thế nhưng dù sao Vương Đống Lương không phải nghi phạm tình nghi, không thể áp dụng cưỡng chế, Vương Đống Lương còn trẻ, nhanh chóng gạt bỏ xiềng xích của cảnh sát sang một bên, nhanh chóng xuống lầu.
Bạch Thắng thấy Vương Đống Lương bỏ chạy, dĩ nhiên cũng không muốn chịu tội, anh ta nhún vai xòe tay, vẻ mặt vô lại: “Sự việc là như vậy, tôi quả thực đã giấu giếm chút information, nhưng mà, căn nhà là của tôi, cũng chuyển nhượng rồi, hơn nữa vì chuyện của đứa trẻ này tôi cũng hạ giá. Hai người cũng biết mua được ngôi nhà với giá này rõ ràng đã thấp hơn market đúng chứ? Vốn không có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tôi sai tôi lỗ vốn, tuy hai người gặp sự cố nhỏ trong việc nhận nhà, nhưng cũng lãi được mấy chục vạn đúng chứ?”
Bạch Thắng hiển nhiên là một nhân tài logic ẩn trốn nhân gian, anh ta tiếp tục nói: “Tóm lại, trước kia chúng ta cũng là một người đánh một người chịu, cậu trả ít hơn vài chục vạn, cho nên phải tự giải quyết chuyện của đứa nhóc kia.” Chuyện đến mức này, anh ta còn có thể mặt dày cười híp mí, thậm chí còn nói lời sâu cay vỗ vai Phó Tranh: “Thực ra mọi chuyện đều có two sides, trong mọi chuyện phải nghĩ theo hướng tốt, cậu xem, cậu cũng 30 tuổi rồi.”
Bạch Thắng nói đến đây, ngừng một lát, nhìn Phó Tranh với ánh mắt ám chỉ, lại nhìn Ninh Uyển: “30 tuổi cũng có vợ rồi, nhưng không có con. Cô cậu cũng hiểu mà, tỉ lệ sinh nở hiện nay thấp, ô nhiễm nghiêm trọng khiến nhiều người trẻ không sinh con đường phải thụ tinh ống nghiệm. Cho nên cậu nói đi nhà của tôi vừa tốt vừa hợp cảnh, mua một tặng một, không những có nhà, con cũng có luôn...”
???
Trước sự sững sờ của Ninh Uyển, Bạch Thắng mặt dày cười vô sỉ: “Dù sao chuyện này, none of my business, thật sự không giúp nổi. Tôi cũng không phải dẫn chương trình tiết mục trẻ em, và tôi cũng không thạo “nòng nọc con tìm bố”, mấy người muốn gây chuyện thì đến trung tâm môi giới, không chừng còn có thể đòi chút tiền bồi thường cho hai người!”
Bạch Thắng nói xong, nhìn điện thoại: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi airport, flight lát nữa bay về LA, đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không rảnh ở đây lải nhải với bọn họ, nhà phải bàn giao cũng bàn giao rồi, vấn đề này bọn họ tự giải quyết!”
Bạch Thắng nói xong, vậy mà dáng vẻ giống như “việc đã xong, phất tay áo rời đi, không để lộ sơ hở, che dấu thân phận”, vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng muốn đi xuống lầu, đương nhiên cảnh sát muốn khuyên ngăn anh ta, thế nhưng Bạch Thắng đưa ra lý do hợp lý phải ra sân bay, vụ hòa giải này dĩ nhiên không thể ép buộc.
Đồng chí cảnh sát này cũng rất có trách nhiệm: “Chuyện này hơi phức tạp, nhưng người xâm quyền căn nhà của hai người lúc này không phải là người môi giới cũng không phải chủ nhà trước, cho dù bọn họ đồng ý ngồi xuống hòa giải nhưng thực chất cũng không hòa giải nổi, hơn nữa hai người họ rõ ràng không phối hợp. Hay là thế này, tôi điều tra bố của cậu bé này cho hai vị, liên lạc được với anh ta mới có thể dẫn cậu bé đi, hai vị xem được không?”
Phó Tranh gật đầu: “Cảm ơn anh nhiều.”
Chỉ tiếc sự việc không như mong đợi, cảnh sát đã gọi điện vào số Diêu Khang mà Vương Đống Lương cung cấp ngay tại chỗ, kết quả điện thoại đối phương rõ ràng đã tắt máy, mà dựa vào đơn vị Diêu Khang làm việc Vương Đống Lương cung cấp, đó là một nhà máy sản xuất nhựa ở ngoại ô, một là rất xa, hai là vào giờ này, nhà máy chắc chắn đã tan ca. Có thể thấy hôm nay không thể giải quyết nổi sự việc này...
Cảnh sát đương nhiên đã nghĩ đến trường hợp này: “Thế này đi, chuyện này ngày mai tôi sẽ giúp các vị điều tra và giải quyết, nhưng cậu bé này... tuy có thể dẫn đến đồn cảnh sát, nhưng môi trường ở đồn rất phức tạp, cậu bé này còn quá nhỏ... Hay là hai vị thuê một phòng khách sạn cho cậu bé này, về sau tìm được bố đứa nhỏ bảo anh ta thanh toán tiền.”
Kết quả lời của cảnh sát chưa nói hết, cậu bé vừa xem hoạt hình không hề nhúc nhích đã vứt điện thoại xuống bắt đầu ồn ào: “Không! Đây là nhà của cháu! Cháu không đi! Người phải đi là các người, chú cảnh sát nên bắt hết mấy người mới đúng!”
Mọi người đã đánh giá thấp sức chiến đấu của một đứa trẻ 6 7 tuổi. Cậu nhóc này vừa nghe muốn đuổi nó ra khỏi nhà, đã lăn lộn trên mặt đất khóc lóc, sống chết không chịu rời khỏi đây, đừng nói là Phó Tranh, đến cả Ninh Uyển cũng bất lực, hai người đành chịu, chỉ có thể tạm biệt cảnh sát.
“Hay là tối nay để thằng bé ở trong nhà này đi.”
Ninh Uyển nhìn thằng bé khóc lóc ch.ảy nước mũi, có chút không nỡ, tuy chưa nhìn thấy bố thằng bé là Diêu Khang, nhưng nhìn tổng thể, đại khái Diêu Khang đã thông đồng với môi giới để sống trong nhà của Bạch Thắng với giá thuê rẻ, cũng không biết vì mục đích gì còn ngụy tạo cả hợp đồng mua bán, giấy chứng nhận bất động sản, thậm chí còn lừa cả con trai mình, tự xưng là nhà này anh ta đã mua, là nhà của thằng bé. Thằng bé hết lòng tin tưởng bố nó, kiên quyết cho rằng đây là nhà nó, mà cô và Phó Tranh mới là người xấu, cho rằng nó ở là chính đáng...
May mắn thay hôm nay cô đã mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày, hiện tại trong nhà không thiếu thứ gì, Ninh Uyển ngó nghiêng, lấy ra chăn đệm đã chuẩn bị cho Phó Tranh khi trước, bắt đầu trải sàn...
Phó Tranh chỉ cảm thấy tối nay rất say, giống như đi tàu lượn siêu tốc. Đầu tiên là đệm trĩ, sau đó trúng một gói lớn mua một tặng một, có luôn cả một đứa trẻ. Anh vốn cho rằng mình mua một căn nhà cũ đã là việc chạm đáy nhất trong cuộc đời, kết quả mua phải căn nhà sấm chớp, cuộc đời nói không sai, đúng là rẻ mạt không phải hàng tốt...
Nhưng có một điểm anh chắc chắn, đó chính là tối nay anh sống chết cũng không muốn ở trong căn nhà này.
Anh ngăn là hành động trải giường của Ninh Uyển: “Không cần trải nữa, thằng bé ngủ trên giường là được, tôi không ở đây.”
“Vậy để thằng bé ở một mình sao?” Kết quả Ninh Uyển trợn trừng mắt, “Như vậy sao được, thằng bé còn nhỏ như vậy, chắc chắn phải ở bên nó! Nó ngủ trên giường, anh ngủ đất đi!”
Hóa ra cô trải chăn trên đất là chuẩn bị cho anh...
Cảm xúc của Phó Tranh vô cùng khó nói, nhưng thái độ kiên trì: “Không được.”
Ninh Uyển chau mày: “Tại sao?”
“Tôi dị ứng với trẻ nhỏ.” Phó Tranh bình tĩnh nói, “Tôi không có duyên với trẻ con, cũng không biết giao tiếp với trẻ con, không biết dỗ dành trẻ con, càng không biết chăm sóc trẻ con.”
Được thôi... Không muốn chăm trẻ con vẫn có thể nói lý lẽ hùng hồn như vậy?
Ninh Uyển cũng mất bình tĩnh: “Vậy thế này đi, tôi ở lại, nhưng trước khi anh đi, anh phải cùng tôi tắm cho thằng bé.”
Thằng bé Diêu Phi lúc này cũng đã khô nước mắt, thất thần đứng trong phòng khách, khuôn mặt lấm lem vì nước mắt mà càng nhếch nhác, xem ra đã rất lâu chưa tắm. Cũng không biết sau khi bị Bạch Thắng thay khóa đuổi ra ngoài, lưu lạc ở bên ngoài bao lâu rồi...
“Anh dẫn thằng bé đi tắm trước, tôi đến siêu thị dưới lầu mua đồ ngủ, khăn mặt và bàn chải cho nó...”
Phó Tranh sững sờ: “Khoan đã, không phải tôi và cô cùng tắm cho nó sao?”
Lúc này đổi thành Ninh Uyển lý lẽ hùng hồn: “Nam nữ thụ thụ bất thân, thằng bé đương nhiên là do anh tắm, lẽ nào tôi đi tắm cho nó sao? Tôi nói cùng tắm chẳng qua là lời khách sáo mà thôi, anh đi tắm cho nó, tôi đi mua đồ thay cho thằng bé!”
Cô nói xong, đẩy thằng bé về phía Phó Tranh, sau đó chạy ra khỏi cửa...
Phó Tranh nhìn thằng bé lấm lem bẩn thỉu trước mắt, cảm thấy sắp tắt thở ở giây sau...
Lẽ nào anh trong mắt Ninh Uyển là một kẻ tắm rửa rẻ mạt sao?
Thế nhưng bỏ mặc thằng bé bẩn thỉu này cũng không ổn, cuối cùng cái mùi hôi mà bản thân anh đứng xa như vậy vẫn ngửi thấy...
Phó Tranh bình ổn tâm trạng, nhìn đứa trẻ, cố gắng bình tĩnh nói: “Cởi qu.ần áo của cháu ra.”
Anh đã hạ mình làm kẻ cọ rửa cho người khác, kết quả thằng bé lại mất bình tĩnh, cự tuyệt Phó Tranh: “Bố nói không thể cởi qu.ần áo trước mặt người lạ.”
Nói xong, thằng bé nhìn Phó Tranh cảnh giác như nhìn sắc lang.
Phó Tranh tức cười: “Đó là không được cởi đồ trước mặt phụ nữ lạ, tôi là đàn ông, là đàn ông cháu hiểu không?”
Đáng tiếc thằng bé không khuất phục, vẫn cảnh giác như cũ: “Bố nói rồi, có nhiều đàn ông biế.n thái còn nguy hiểm hơn nữ nhiều!”
Phó Tranh suýt nữa thở không ra hơi, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Trông tôi giống một tên bi.ến thái sao? Cháu từng thấy một tên b.iến thái đẹp trai như tôi chưa? Tôi đẹp trai như vậy có cần làm b.iến thái không?”
“Cũng không biết được.” Thằng bé khịt mũi, nghiêm túc nói, “Biết người biết mặt không biết lòng, thông thường biế.n thái đẹp trai càng biế.n thái hơn...”
“...”
Phó Tranh cảm thấy mình bị chọc tức đến mức buông tay khỏi nhân gian không còn xa nữa....