“Như vậy đánh giá của thầy Cố với Ngu Phi Viễn cũng không tệ...”
“Lúc đầu thì vẫn ổn, sau này thì...” Diêu H cắn môi, “Khi trước có một lần chúng tôi đến chúc mừng sinh nhật thầy, sau khi uống nhiều thầy đã la mắng đàn anh Ngu Phi Viễn, tôi mới biết thì ra thầy Cố rất ghét anh ấy.”
“Sao bỗng nhiên lại ghét? Bởi vì Thư Ninh nên “ghét thì bồ hòn cũng méo”?”
Diêu H nhìn Phó Tranh, lắc đầu: “Thầy Cố nói con người Ngu Phi Viễn trông thì thật thà, không ngờ lại đầy tâm cơ như vậy. Sau khi thầy say kéo chúng tôi nói chuyện rất nhiều.”
“Lúc trước chúng tôi luôn ngưỡng mộ chị Thư Ninh và đàn anh Ngu Phi Viễn, bởi vì lúc tốt nghiệp, số lượng bài báo đăng trên tập san trung tâm của họ gần như tương đương, đa số các bài báo chị Thư Ninh đều là tác giả chính, đàn anh Ngu Phi Viễn là tác giả phụ; Nhưng sau đó có mấy bài viết đàn anh Ngu Phi Viễn là tác giả chính, chị Thư Ninh là tác giả phụ. Tóm lại lúc đó theo chúng tôi thấy, bọn học chính là liên minh mạnh mẽ giữa các học bá, nhưng thầy Cố lại nói với chúng tôi không phải như vậy...”
“Thầy Cố nói, thực chất năng lực học thuật của đàn anh không tốt chút nào, những phần tác giả phụ đó đều là vì lúc đó đàn anh yêu đương với chị Thư Ninh, chị Thư Ninh quá thích anh ấy, cảm thấy nên dìu dắt bạn trai nên mới đề cập đến anh ấy; Hơn nữa những bài đàn anh là tác giả chính, người viết thật sự cũng là chị Thư Ninh, hoàn toàn là chị ấy viết hộ trao cơ hội tác giả chính cho anh ấy...”
Điều này thật giống phong cách của Thư Ninh, hy sinh vì tình yêu, vì yêu mà cam tâm tình nguyện lót đường cho đối phương, không có ham muốn quyền lực và danh tiếng lớn như vậy, vì thế ngay cả quyền tác giả của tác giả chính cũng sẵn sàng chắp dâng cho Ngu Phi Viễn.
“Khi trước thầy Cố khen chị Thư Ninh bao nhiêu, hiện tại thầy lại coi chị ấy là một ví dụ tiêu cực bấy nhiêu. Mỗi lần uống rượu đều không nhịn được cằn nhằn quan tâm nữ sinh chúng tôi, nói bọn tôi tuyệt đối đừng vì yêu mà không có đầu óc, bản thân mãi là số một, yêu mình trước khi yêu người khác, sự nghiệp là số một, học đến tiến sĩ không phải để về nhà giúp chồng dạy con...”
Cho dù lúc này chỉ là Diêu H thuật lại, nhưng Ninh Uyển có thể tưởng tượng ra sự nuối tiếc trong lòng của lúc giáo sư Cố lúc nói ra điều này. Gặp được một sinh viên có thiên phú như Thư Ninh cũng là duyên phận, thế nhưng sinh viên này không những không chọn học thuật, cũng không chọn thực nghiệp, ngược lại kết hôn sinh con, tự giam mình trong cuộc sống gia đình, mờ nhạt trong biển người, thậm chí còn cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ với thầy giáo và bạn bè mình, giống như đoạn tuyệt quá khứ, chuyên tâm làm một con chim hoàng yến.
Phó Tranh còn hỏi dò vài chi tiết với Diêu H rồi mới kết thúc điều tra, bày tỏ cảm ơn với cô ấy.
Diêu H hơi đỏ mặt: “Luật sư Phó, có thể add wechat không?” Cô căng thẳng nói, “Ngộ nhỡ sau này tôi nghĩ ra manh mối gì, cũng có thể nói cho anh biết.”
Phó Tranh tự nhiên mỉm cười, lấy điện thoại ra và thêm phương thức liên lạc với Diêu H.
Điều này là vô cùng bình thường khi xử lý vụ án, nhưng Ninh Uyển muốn trợn mắt không lý do. Sau khi rời trường cùng Phó Tranh, cuối cùng Ninh Uyển vẫn không nhịn được:
“Phụ nữ không thể dồn hết tâm sức vào tình yêu, đàn ông cũng vậy.” Ninh Uyển lườm Phó Tranh, sau đó rời anh mắt như giả bộ không để ý: “Xử lý án số một, yêu đương số hai.”
Lời cô vừa kết thúc, mới đầu Phó Tranh ngẩn người, lập tức nhìn cô cười: “Tôi biết rồi.”
Ninh Uyển khẽ ho mất tự nhiên: “Là... Tôi cũng miễn cưỡng được coi như cô giáo một nửa của anh, để tránh anh bước đi trên vết xe đổ của Thư Ninh, nếu anh muốn yêu đương không chắc đối phương phù hợp hay không, anh có thể cho tôi xem trước, nói gì đi nữa ánh mắt của tôi cũng cay độc hơn anh nhiều.”
“Tôi không yêu đương.” Phó Tranh nhìn Ninh Uyển, sau đó thu lại ánh mắt của mình, “Tôi đã 30 tuổi, vẫn chỉ là một luật sư thực tập, sự nghiệp chưa thành, không xứng yêu đương.”
Kết quả Ninh Uyển cũng không biết mình bị làm sao, thấy Phó Tranh có dấu hiệu yêu đương với người khác cô không vui, vừa nghe Phó Tranh nói say mê sự nghiệp không muốn yêu đương, cô lại không vui...
Cô quăng những suy nghĩ trong đầu đi, quyết định tập trung vào vụ của Thư Ninh trước.
“Bây giờ chúng ta đã hiểu thêm nhiều mặt vấn đề, anh nhìn thế nào về vụ này?”
Phó Tranh mím môi: “Không dễ lắm, có thể phải chiến lâu dài, khả năng cao Ngu Phi Viễn không đồng ý đàm phán ly hôn, nhưng anh ta cũng rất thông minh, hầu như không có bằng chứng nào chứng minh quan hệ tình cảm rạn nứt kể cả vết thương của Thư Ninh. Do không kịp thời thông báo cảnh sát lưu giữ bằng chứng, e rằng rất khó sử dụng nó làm bằng chứng. Hơn nữa tôi đã tham khảo những án lệ trước, trên thực tế pháp luật, ngay cả khi bạo lực gia đình thực sự tồn tại, miễn là người đàn ông thừa nhận sai lầm thì nhiều toàn án vẫn không phán quyết ly hôn ở lần đầu khởi kiện.”
Vụ án tiến triển đến bước này, vẫn phải đi tìm những bước đột phá khác.
“Nhưng cuộc hôn nhân của Ngu Phi Viễn và Thư Ninh, cho dù khó thế nào vẫn phải ly hôn.”
Ninh Uyển nghĩ đến Thư Ninh, trong lòng lại nặng nề.
“Anh cũng nhìn ra rồi chứ? Ngu Phi Viễn ngoài bạo hành thân thể Thư Ninh, đến mặt tinh thần cũng không bỏ qua cho cô ấy. Khi yêu đương với cô ấy, anh ta khiến cô ấy sử dụng tài nguyên của mình nâng đỡ anh ta, chiếm hết lợi lộc, một mặt hút cạn máu cô ấy, mặt khác vẫn muốn chèn ép, đố kị, đề phòng cô ấy. Suốt ngày tẩy não cô ấy bằng suy nghĩ “nam đối ngoại nữ đối nội”, bao gồm việc cắt đứt liên lạc với bạn bè thân thiết cũ, khiến cô ấy thu hẹp vòng tròn xã hội của mình một cách thụ động. Tôi nghi ngờ là Ngu Phi Viễn tẩy não cô ấy làm chuyện đó, thậm chí vốn dĩ Thư Ninh chuẩn bị đi làm, không có ý định sinh con, kết quả bỗng dưng bất ngờ có thai, giờ nghĩ lại anh không thấy chuyện này rất đáng ngờ sao?”
Phó Tranh gật đầu: “Bao gồm cả việc cô ấy muốn quay lại công việc nộp lý lịch, Ngu Phi Viễn lại bị đả kích nặng nề, sau khi cô ấy đến “Máy móc Thâm Lam”, Ngu Phi Viễn cũng nhân cơ hội để phóng đại những sai lầm của Thư Ninh và hạ thấp khả năng của cô ấy.”
Ninh Uyển không hy vọng nhiều với lần đến trường để thu thập chứng cứ này, cô thực sự nghi ngờ đó là sự lãng phí thời gian, không thúc đẩy chút nào vụ án, thế nhưng sau khi nói chuyện với Diêu H, cô mới cảm thấy may mắn vì đã đến đây.
Vốn cô nghĩ rằng giữa Ngu Phi Viễn và Thư Ninh chỉ là tranh chấp hôn nhân gia đình, thế nhưng càng đào sâu tìm hiểu con người Ngu Phi Viễn, cô càng cảm thấy kinh hãi, anh ta không đơn giản là một tên tra nam bạo hành gia đình, đây rõ ràng là một bậc thầy PUA!*
*PUA: Pick- up Artist: Nghệ sĩ tán gái. Họ là những người bình thường nhưng trải qua quá trình luyện tập tán tỉnh phụ nữ và đạt đến trình độ thượng thừa.
...
Anh ta gần như cắt đứt con đường của Thư Ninh một cách thận trọng từng bước, tuyệt giao với những người bạn thân cũ, không muốn cô ấy đi làm, kìm hãm sự tự nhận thức của cô ấy bằng mọi cách, đến mức Thư Ninh bị bạo hành nhiều năm không có nổi một người dốc bầu tâm sự, trong những lần quỳ gối nhận sai nói lời ngon ngọt sau những trận đánh đập của anh ta, cô ấy chọn tiếp tục sống trong hoàn cảnh này, theo thời gian thậm chí còn chấp nhận toàn bộ sự tẩy não của anh ta, hoàn toàn mất đi sự độc lập của mình, cảm thấy phụ nữ phục vụ hầu hạ đàn ông là việc đúng.
***
Gần như ngay sau khi cô trở về văn phòng, Ninh Uyển đã gọi lại và hẹn Thư Ninh, cô cần phải xác nhận thêm một số chi tiết.
“Cô đã xóa tất cả phương thức liên lạc của bạn học và thầy giáo sau khi kết hôn? Tại sao?” Ninh Uyển cũng không lòng vòng giả dối nữa, cô trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, “Có phải Ngu Phi Viễn bảo cô làm vậy?”
Thư Ninh rõ ràng sững sờ: “Chuyện này có liên quan đến ly hôn sao?”
“Cô không tiện nói à?”
Thư Ninh cười khổ: “Chuyện này cũng không có gì, cuối cùng hai người vẫn đến trường đúng chứ? Có phải vừa nhắc đến tôi với thầy Cố, thầy ấy đã không muốn gặp hai người?”
Ninh Uyển và Phó Tranh nhìn nhau, không nói gì.
Thư Ninh thờ dài: “Xóa bọn họ quả thực là vì Phi Viễn.” Thư Ninh nhớ lại, “Lúc đầu tuy đã tốt nghiệp, nhưng vẫn ở trong nhóm chat cùng vài người bạn học, lâu lâu mọi người vẫn hay tán gẫu. Ngành máy móc công trình chúng tôi vốn có nhiều sinh viên nam, cho nên bạn khác giới trong nhóm cũng nhiều, nhưng nói thật lòng tôi và bọn họ thật sự chỉ là bạn bè mà thôi, nhưng Phi Viễn sống chết không tin, thấy tôi nói chuyện với ai đều ghen.”
“Lúc đầu anh ấy chính vì rất thích tôi nên quá mức ghen tuông, thấy tôi nói chuyện nhiều với ai đều không được, đến việc tôi nói chuyện với thầy Cố, anh ấy cũng không vui mấy ngày liền, anh ấy nói không có cảm giác an toàn, sợ tôi sẽ rời bỏ anh ấy bất cứ lúc nào. Có nhiều lần cãi nhau với tôi vì chuyện này, thực ra tôi đều sẵn sàng cho anh ấy kiểm tra điện thoại bất cứ lúc nào, anh ấy còn gì không yên tâm chứ? Sau đó có một lần cãi nhau rất lớn, anh ấy thậm chí muốn tự tử vì chuyện này, tôi nghĩ dù sao sau này người cùng mình sống cũng là anh ấy, cuộc sống có một người bạn đời ở bên cạnh là đủ rồi, còn về những bạn bè khác thực sự chỉ là khách qua đường, sợ anh ấy lại làm chuyện ngốc nghếch, tôi dứt khoát xóa toàn bộ bạn bè cũ thậm chí cả thầy Cố.”
Dụ.c vọng chiếm hữu kinh khủng bệnh h.oạn như vậy, giờ đây Thư Ninh nói về trải nghiệm này, trên mặt có chút hối tiếc và miễn cưỡng: “Cô xem lúc đầu quan hệ chúng tôi tốt bao nhiêu, anh ấy yêu tôi đến mức có thể ghen bất cứ lúc nào, có thể sống chết vì tôi, sẵn sàng đưa tính mạng cho tôi. Nhưng giờ đây, anh ấy lại vung nắm đấm với tôi mà không thấy chút đau lòng...”
Ninh Uyển gần như muốn lắc đầu cô ấy đánh thức cô ấy, cái gì mà có thể sống chết vì tôi? Đưa tính mạng cho tôi? Đây không phải tiểu thuyết ngôn tình gì cả, hiện thực gặp phải nhân cách hoang tưởng như vậy, trong đầu chỉ nên có hai chữ: “Chạy mau!”
Nhưng tiếc là Thư Ninh không chạy, cô ấy còn đang đắm chìm trong giấc mơ tình yêu Ngu Phi Viễn thêu dệt cho cô, thực sự nghe lời cắt đứt quan hệ với bạn học và ân sư của mình, tình nguyện tầm thường thuận theo Ngu Phi Viễn bài bố đến mức hiện giờ bị bạo hành muốn ly hôn, thậm chí còn không thể chứng minh chi tiết tài sản cụ thể gia đình.
May mắn thay ít nhất cô ấy đã quyết định ly hôn, tránh xa Ngu Phi Viễn, lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Ninh Uyển còn muốn nói thẳng bộ mặt thật của Ngu Phi Viễn, thế nhưng Thư Ninh đã ngắt lời cô, dáng vẻ phờ phạc nhìn thời gian: “Tôi phải đi đón con gái ngay bây giờ, sắp tan học rồi, hai vị luật sư, nếu còn có chuyện gì hai người hãy gọi điện thoại liên lạc với tôi.”
Ninh Uyển nhìn thời gian cũng không cố giữ Thư Ninh ở lại, dù sao cô ấy cũng sắp ly hôn, việc liên lạc sau này cũng đủ thời gian giúp cô ấy vạch trần bộ mặt thật của Ngu Phi Viễn.
Nhưng Ninh Uyển không thể ngờ rằng lúc cô và Phó Tranh vẫn đang trầm tư suy nghĩ thu thập chứng cứ, chỉ trong đúng hai ngày Thư Ninh đã thay đổi quyết định.
“Luật sư Ninh, luật sư Phó, tôi nghĩ rồi, tôi vẫn quyết định không ly hôn với anh ấy.” Vết thương trên mặt cô ấy còn chưa lành lặn hoàn toàn, vậy mà lại triệt để lật ngược quyết định mấy ngày trước của mình, “Vì... con gái còn nhỏ, tôi ly hôn rồi, con gái sẽ có một gia đình đơn thân, cho dù tôi có giành được quyền nuôi con, tôi cũng phải vừa đi làm vừa nuôi con, môi trường sống của con gái cũng không bằng gia đình có đủ cha mẹ...”
Giọng nói Thư Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng cô ấy nói rất nhanh, giống như người muốn thuyết phục không phải là Ninh Uyển và Phó Tranh, mà chính là cô ấy: “Lần này Phi Viễn đi công tác trở về mang rất nhiều quà cho tôi, còn đặc biệt chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến để xin lỗi, anh ấy dẫn tôi đến nơi mà chúng tôi đã đến khi còn yêu trước đây, anh ấy nói lần này thực sự đã rút kinh nghiệm xương máu, anh ấy hoàn toàn nhận ra lỗi của mình.”
“Nhưng lần trước anh ta cũng nói như vậy! Cuối cùng không phải vẫn tiếp tục bạo hành gia đình sao?”
Thư Ninh hoàn toàn không cảm nhận được sự sốt ruột của Ninh Uyển, cô ấy cúi đầu: “Tôi tin lần này Phi Viễn rất nghiêm túc, tôi đã tranh thủ lúc anh ấy đi công tác đề nghị ly hôn với anh ấy và chuẩn bị ly thân, kết quả anh ấy lập tức phát điên, nói thật sự không thể không có tôi, tối hôm đó đã cắt cổ tay... còn gửi cho tôi video anh ấy cắt cổ tay. Đến khi cuối cùng tôi đồng ý không ly hôn nữa, anh ấy mới chịu đi bệnh viện. Lần này tôi... Tôi nghe anh ấy khóc đau lòng như vậy trong điện thoại, lại nghe anh ấy nhắc quá khứ của chúng tôi, còn có con gái, tôi liền... tôi đã mềm lòng… Tôi quyết định lại cho anh ấy một cơ hội...”
Thư Ninh vẫn còn nói luyên thuyên gì đó, nhưng cảm xúc tiêu cực trong lòng Ninh Uyển sắp bùng nổ. Rõ ràng cô ấy đã là một người trưởng thành độc lập có thể tự quyết định cuộc sống của mình, nhưng thời điểm lúc này lại giống như một vòng luân hồi, Ninh Uyển cảm thấy mình như thể trở lại mùa hè tuổi thơ năm đó: Mùa hè ẩm ướt, chật chội, u ám, không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Suốt cả mùa hè đó, bố cô cứ lặp đi lặp lại cảnh vay tiền, đánh bạc, thua bạc, bị đòi nợ, uống rượu, đánh mẹ trút giận. Mỗi giây mỗi phút, bủa vây quanh tai cô dường như là tiếng chửi bởi khó nghe, kèm theo đó là tiếng đồ vật bị đập tan liên tục.
Vụn vỡ thủy tinh, khí trắng của canh nóng đổ trên mặt đất, những cú đấm đá rơi trên người mẹ cô, mùi máu ẩn hiện trong không khí.
Những mảnh ký ức này gần như đã đồng hành cùng Ninh Uyển suốt thời thanh xuân, khiến cô cảm thấy mình giống như một loại thực vật không ưa bóng râm nhưng lại sống trong khu rừng rậm rạp cả ngày không có ánh nắng mặt trời. Thanh xuân của cô không có mối tình đầu bồng bột và khờ khạo, chẳng có bất cứ thứ gì đáng nhớ, nếu có chỉ là tiếng khóc thầm của mẹ, tiếng la hét hung bạo của bố, sự thiếu thốn nghèo rớt mồng tơi. Để bù đắp khoản nợ cờ bạc của bố, gần như toàn bộ tiền tích góp của gia đình đều bị ông ta lục tung cuỗm hết trừ tiền sinh hoạt, học phí... mà mẹ cô chịu đòn để đổi lấy. Ninh Uyển còn phải đi làm thêm kiếm tiền.
Trong sự kìm nén kéo dài, Ninh Uyển cố gắng khống chế sự tức giận và không cam chịu trong lòng, trong lòng cô không ngừng đặt cùng câu hỏi: Tại sao mẹ cô không ly hôn? Tại sao không thể dứt khoát rời bỏ bố cô? Tại sao luôn tha thứ cho người đàn ông giả vờ nhận sai sau những lần bị tổn thương hết lần này đến lần khác?
“Con gái còn nhỏ, cần phải có cả bố và mẹ, tôi quyết định cho con một gia đình trọn vẹn.”
Thư Ninh vẫn còn dịu dàng nói về điều gì đó, mà vào lúc này ở trong mắt của Ninh Uyển, vẻ ngoài quá dịu dàng đến cam chịu của cô ấy cuối cùng đã trùng khớp với người mẹ trong trí nhớ của cô, và cái cớ của họ để chịu đựng cuộc sống kiểu này cuối cùng đều giống hệt nhau.
“Nếu không phải đã có con gái, có thể tôi sẽ suy nghĩ ly hôn, nhưng nghĩ kỹ lại tôi không thể ích kỷ như vậy. Nếu tôi ly hôn con gái tôi sẽ trở thành đứa trẻ có gia đình đơn thân, tương lai tìm đối tượng rất khó, nhiều gia đình người đàn ông rất để ý chuyện đơn thân, cảm thấy môi trường trưởng thành của đứa trẻ không lành mạnh...”
Ninh Uyển biết mình nên kiềm chế cảm xúc, thế nhưng lúc này, sự phẫn nộ trong lòng nhiều năm cuối cùng bùng nổ.
“Con gái con gái, nói dễ nghe thật! Vì con cái, mượn danh nghĩa đứa con làm lá chắn thú vị lắm sao? Nói trắng ra đó là vì cô nhút nhát nhu nhược, cô thậm chí không đủ can đảm để rời bỏ một người đàn ông sai trái và bắt đầu lại cuộc đời mới!”
Cô nhìn Thư Ninh, giọng nói khẽ run vì cảm xúc quá lớn, Phó Tranh sững sờ, rất muốn ngăn cô lại, thế nhưng vào lúc này Ninh Uyển không thể quan tâm bất cứ thứ gì nữa.
“Cô cảm thấy mình vị tha lắm sao? Cuối cùng cô chỉ quy nguyên nhân của bạo lực gia đình lên đầu con gái là xong sao? Thế nhưng đến khi con gái lớn, nói với con bé mẹ vì con mới trở thành như vậy? Để đứa trẻ sống trong áy náy với cô cả đời?”
Thư Ninh rõ ràng không ngờ đến sự chất vấn bất ngờ của Ninh Uyển, cả người sững sờ.
“Cô cảm thấy đứa trẻ sống trong bạo lực gia đình có hạnh phúc gì đáng nói? Có thể có môi trường gia đình lành mạnh nào đáng nói? Một môi trường an toàn yêu thương mới là điều đứa trẻ cần nhất, cho dù ly dị cũng tốt hơn giữ lại thùng rác!”
Rõ ràng cô ấy là nạn nhân của Ngu Phi Viễn, nhưng Thư Ninh lại bảo vệ hung thủ lúc này, thậm chí còn mơ hồ nổi giận: “Phi Viễn không tệ như cô nói, phiền cô đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy...”
Người ta luôn khó thừa nhận lỗi lầm một cách thẳng thắn, cũng như khó nhận ra con mắt chọn bạn đời tệ thế nào, gu của mình tệ thế nào. Vì vậy, dù lờ mờ nhận ra có vấn đề, nhưng thậm chí sẽ tự tẩy não và tê liệt bản thân để che đậy vấn đề, chưa kể Thư Ninh đã bị tẩy não đàn áp lâu dài bởi tay PUA Ngu Phi Viễn này.
Cô đã ở xã khu lâu như vậy, Ninh Uyển không phải chưa từng gặp người có nhân phẩm tệ hại hơn Ngu Phi Viễn, thế nhưng không có vụ nào khiến cô đồng cảm và phẫn nộ như vụ bạo hành gia đình này.
“Thư Ninh, cô xem mình đang sống một cuộc sống thế nào đi? Cô xuất sắc hơn Ngu Phi Viễn rất nhiều, kết quả bị dìm xuống thành công cụ của anh ta, còn bị chèn ép. Ngoài thân phận người mẹ và vợ, thân phận đầu tiên chính là bản thân cô? Nhưng hiện giờ cô là chính mình sao? Ngu Phi Viễn không phải lần đầu tiên đánh cô, mỗi lần bạo lực lại dã man hơn, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng? Lẽ nào phải thật sự đợi đến khi anh ta đánh cô bị thương không thể cứu chữa, đánh cô đến mức nguy hiểm tính mạng, cô mới tỉnh ngộ sao?”
“Nếu người không tự cứu lấy mình, vậy không có bất cứ ai có thể cứu cô ấy. Cô không ly hôn, vậy cứ tiếp tục sống trong loại địa ngục này đi! Cũng đừng nghĩ mình quá vĩ đại vì con nên mới nhẫn nhịn, không phải con gái cô có lỗi với cô, là cô có lỗi với con bé! Là cô nhu nhược và ngu ngốc lựa chọn không ly hôn đến mức để tuổi thơ của nó sống trong ám ảnh bạo lực gia đình!”
Lời nói của Ninh Uyển vừa sắc bén vừa đanh thép, mắt thường cũng có thể thấy vẻ mặt của Thư Ninh đã sầm lại: “Cô là loại người gì vậy? Lẽ nào cô là người theo nữ quyền cực đoan phản đối kết hôn sinh con sao? Làm luật sư không phải nên tôn trọng đương sự sao? Tôi không muốn ly hôn còn không được? Phi Viễn là chồng tôi, tôi tin anh ấy có thể thay đổi, lẽ nào cô còn muốn ấn đầu ép tôi ly hôn? Thà phá bỏ mười ngôi đền còn hơn một cuộc hôn nhân, con người cô tâm lý đã méo mó đến mức không yên tâm phải không? Người phụ nữ đã ly hôn có bao nhiêu khó khăn cô vốn không biết, cuộc sống khó khăn sau khi ly hôn của tôi và con gái cô có thể chịu trách nhiệm không?”
Thư Ninh vốn là người thiếu quyết đoán, Ninh Uyển không ngờ những lời của mình không những không làm cô ấy tỉnh ngộ mà ngược lại mắng cô tâm lý phản nghịch. Nếu như ban đầu cô ấy cảm thấy có lỗi vì đã lãng phí thời gian của Ninh Uyển và Phó Tranh giúp bản thân điều tra thu thập chứng cứ thì giờ đây sự áy náy này đã được xóa sạch.
“Đúng là loại luật sư đến xã khu làm việc như các người không phải luật sư tốt gì!” Thư Ninh nói một cách căm phẫn: “Đều là loại người gì vậy? Tôi ly hôn hay không liên quan gì đến cô? Quả nhiên Phi Viễn nói không sai, loại luật sư dưới đáy như cô chỉ ước tôi ly hôn để kiếm phí luật sư từ tôi! Vừa thấy tôi không chịu ly hôn đã để lộ bộ mặt thật! Đúng là không biết xấu hổ!”
Thư Ninh nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Ninh Uyển, cô ấy phẩy áo cứ thế rời đi.
Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng của cô ấy, chỉ cảm thấy thất vọng và phẫn nộ trào dâng trong lòng. Cùng một câu chuyện, cùng một kết thúc, trong vô thức, Ninh Uyển vẫn chiếu những kỳ vọng đối với mẹ lên người Thư Ninh, nhưng đáng tiếc Thư Ninh cũng không khác gì, cô ấy gần như chủ động lựa chọn trở về cuộc sống bị không chế tinh thần.
Đây là ngày tăm tối nhất kể từ khi Ninh Uyển làm luật sư xã khu, thế nhưng khi cô cảm thấy mình đã ở trong đáy cùng sự nghiệp, cuộc sống lại một lần nữa giáng cho cô một đòn nặng nề: Cô bị Thư Ninh khiếu nại.