Ngỗi Nghiêm Thanh đuổi theo Minh Hoa Chương suốt một đường, mặc dù bình thường ông ta cũng chú ý giữ dáng, nhưng lâu rồi ít vận động, sao có thể so được với Minh Hoa Chương? Ông ta chạy đến nỗi đau sốc hông, cộng thêm bị cảnh trước mắt làm hoảng sợ, ngay cả nói cũng không nói lên lời.
Giang Lăng bị Nhậm Dao đuổi đánh đến la oai oái, Minh Hoa Chương liếc Tạ Tế Xuyên đang tỉnh bơ cúi đầu sửa sang lại ống tay áo, lên tiếng: "Được rồi, hai người đừng quậy nữa."
Giang Lăng vội vàng chạy đến sau lưng Minh Hoa Chương, Nhậm Dao nắm tay xông tới. Minh Hoa Chương đứng tại chỗ, không tránh không né, nhìn thẳng vào Nhậm Dao nói: "Đủ rồi, đây là Ngỗi gia, đừng khiến Ngỗi chưởng quỹ chê cười."
Ánh mắt Minh Hoa Chương bình tĩnh lạnh lùng, dù cho nắm đấm của Nhậm Dao đã vọt tới trước mặt, hắn cũng không hề dao động, hoàn toàn không có ý tránh né hay phòng thủ. Cuối cùng Nhậm Dao dừng lại, hung dữ trừng Giang Lăng một cái, tức giận đi ra.
Minh Hoa Thường biết đã đến lượt mình, nàng nhanh trí chủ động chạy đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, nhìn như sợ hãi nhưng thật ra là đang lấy lòng: "Huynh trưởng, cuối cùng huynh cũng đến rồi! Ban đầu bọn muội ở trong hoa viên ngắm cảnh, chợt nghe thấy bên này có người thét lên, muội bèn đi theo Ngỗi đại lang quân tới đây. Không biết Ngỗi tam nương tử bị làm sao, lại cứ kêu là có ma, không ngừng đánh con rối, làm muội sợ muốn chết."
Minh Hoa Thường tỏ ra sợ hãi, thật ra trong lời nói không có lấy một chữ dư thừa, chứng tỏ bản thân không hề dính líu tới bất kỳ chuyện gì. Không phải nàng bằng mặt không bằng lòng, mà là bị tiếng thét và Ngỗi Mặc Duyên dẫn tới, cũng không thể trách nàng đúng không?
Minh Hoa Chương nhẹ nhàng liếc Minh Hoa Thường một cái. Minh Hoa Thường lập tức chớp mắt, lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn yếu đuối. Minh Hoa Chương không so đo với nàng, nói: "Ngỗi chưởng quỹ, vừa rồi ngươi nói là nhị đồ đệ tự sát, đã siêu độ hồn phách. Thế mà tam đồ đệ của ngươi lại xảy ra chuyện. Rốt cuộc quý phủ muốn làm gì? Hay là... những lời nói lúc trước đều là âm mưu, thật ra con rối của Ngỗi gia các ngươi thực sự có vấn đề. Nếu đã vậy thì coi như khế ước..."
Ngỗi Nghiêm Thanh nghe thấy đơn hàng khó khăn lắm mới ký được sắp bay mất, trái tim nhảy lên một cái, vội vàng nói: "Thôi lang quân bớt giận, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Nói xong, Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn sang Ngỗi Mặc Duyên đang khúm núm đứng bên cạnh và Ngỗi Chu Nghiễn tóc tai bù xù, sắc mặt vô cùng khó coi: "Nhìn các ngươi xem, làm ra trò cười trước mặt khách quý thế này đây! Nói, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Lúc Ngỗi Nghiêm Thanh đối mặt với Minh Hoa Chương thì nho nhã ôn hòa, nhìn có vẻ là người có tính tình khá tốt, là mỹ nam trung tuổi được bảo dưỡng thỏa đáng. Nhưng lúc ông ta thu vẻ mặt tươi cười đối mặt với người Ngỗi gia, bất kể là hai đồ đệ Ngỗi Mặc Duyên và Ngỗi Chu Nghiễn hay là nha hoàn nô bộc hầu hạ xung quanh, tất cả mọi người lập tức gục đầu xuống.
Có thể thấy được khi không có người ngoài Ngỗi Nghiêm Thanh rất nghiêm khắc, không hề ôn hòa giống như khi đối xử với người ngoài.
Ngỗi Chu Nghiễn vẫn là dáng vẻ mất hồn mất vía, Ngỗi Mặc Duyên tiến lên một bước, thỉnh tội: "Sư phụ, là lỗi của con, không chăm sóc tốt sư muội, đã quấy rầy khách quý. Sư phụ muốn phạt thì phạt con đi, xin đừng trách tội tiểu sư muội."
"Không!" Ngỗi Chu Nghiễn nghe thấy muốn phạt Ngỗi Mặc Duyên thì ngẩng đầu nói: "Chuyện này không liên quan tới đại sư huynh. Con nhìn thấy tỷ ấy, tỷ ấy xuất hiện trong phòng của con, nói muốn dẫn con đi. Con sợ hãi, ra sức đánh tỷ ấy, thế nhưng tỷ ấy không chịu đi. Đầu của tỷ ấy đều lăn xuống rồi mà vẫn không chịu đi!"
Nha hoàn xung quanh nhìn nhau, Ngỗi Mặc Duyên đau lòng nói: "Chu Nghiễn, không có người khác, thứ muội đánh là con rối."
"Con rối?" Ngỗi Chu Nghiễn ngơ ngác, nàng ta nhìn về phía con rối màu sắc tươi đẹp đã chia năm xẻ bảy trên mặt đất, đột nhiên quát to một tiếng, ôm đầu nói: "Không, không phải con rối! Là tỷ ấy, thật sự là tỷ ấy, tỷ ấy bám vào trên con rối, còn nói chuyện với muội!"
Ngỗi Mặc Duyên nhìn Ngỗi Chu Nghiễn như vậy thì vô cùng đau lòng. Hắn ta không để ý tới ánh mắt của mọi người, dùng sức ôm lấy Ngỗi Chu Nghiễn đang phát cuồng: "Sư muội, đừng sợ, sẽ không có ai hại muội!"
Nhậm Dao không nhịn được nhìn về phía con rối trên mặt đất. Con rối thon dài tinh xảo, nếu như cộng thêm cái đầu rơi xuống đất thì đại khái sẽ cao đến bả vai nàng. Y phục của nó cũng không phải là dùng sơn vẽ lên, mà là mặc nhu quần(*).
(*)
Nhưng có mô phỏng như thật cũng khác xa người sống, không thể nhìn nhầm được, càng sẽ không nghe thấy con rối nói chuyện.
Giữa ban ngày ban mặt, Nhậm Dao lại cảm nhận được một luồng không khí âm u. Nàng ấy ôm lấy cánh tay, hỏi: "Người nàng ta nhắc tới là ai?"
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn viện tử bừa bộn, thở dài nói: "Gia môn bất hạnh, là nhị đồ đệ đoản mệnh kia của ta, Ngỗi Bạch Tuyên."
"Ngỗi Bạch Tuyên?" Nhậm Dao nhíu mày: "Không phải nàng ấy chết rồi sao?"
"Đúng vậy." Ngỗi Nghiêm Thanh nói: "Nhưng Chu Nghiễn và nhị sư tỷ của nó có tình nghĩa sâu nặng, một mực không chịu tin tưởng lão nhị đã chết. Nó vẫn luôn nói có thể nhìn thấy hồn ma của Bạch Tuyên. Ta từng mời lang trung tới khám, nói khả năng cao là nổi điên. Chờ thêm mấy ngày, không, ngày mai, ta sẽ mời cao tăng đến trừ tà cho nó."
Ngỗi Nghiêm Thanh nói khách sáo, nhưng Minh Hoa Thường nhìn thái độ của Ngỗi Chu Nghiễn, nhìn thế nào cũng không giống có tình cảm sâu nặng với nhị sư tỷ. Minh Hoa Thường nói: "Có khi nào là có người cố ý giả ma giả quỷ hù dọa tam nương tử không? Trong khoảng thời gian này từng có ai đến viện của tam nương tử không?"
Hai nha hoàn trốn sau cột hành lang, sợ đến run bần bật, phát hiện Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn qua thì cuống quýt lắc đầu: "Tam tiểu thư muốn ngủ nên đuổi chúng nô tỳ ra. Chúng nô tỳ vẫn luôn canh giữ ngoài viện, không thấy có ai vào."
"Chỉ là Chu Nhiễn nổi điên thôi." Ngỗi Nghiêm Thanh một mực nói chắc chắn: "Bạch Tuyên chết rồi, nó quá mức đau buồn nên mới nhìn thấy ảo giác. Đỡ tam nương tử vào nghỉ ngơi. Mặc Duyên, con đi xử lý những thứ này."
Nói xong, Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn sang Minh Hoa Chương, lại bày ra vẻ mặt ôn hòa tươi cười: "Thôi lang quân, đều là hiểu lầm, khiến ngài chê cười rồi. Trong đơn đặt hàng còn có vài chi tiết cần xác định lại, mời lang quân rời bước, chúng ta qua phòng khách nói chuyện."
Ngón tay Minh Hoa Chương nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón tay, trầm ngâm không nói.
Ngỗi Nghiêm Thanh bày ra dáng vẻ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, không muốn để bọn họ tìm hiểu, nhưng vụ án này có rất nhiều điểm khó hiểu, xem ra cần phải nghĩ cách đẩy Ngỗi Nghiêm Thanh ra, tìm người nói lời khách sáo tìm hiểu tin tức.
Nhưng Nhậm Dao không giỏi che giấu, cho dù là giữ chân người để kéo dài thời gian hay nói lời khách sáo đều không thông thạo. Giang Lăng không bán đứng bọn họ đã tốt rồi, Minh Hoa Chương thực sự không dám trông cậy vào Giang Lăng. Mà Tạ Tế Xuyên, lựa chọn tốt nhất và duy nhất của hắn, hiện tại đang cúi đầu, tập trung toàn bộ tinh thần vào vết bẩn trên ống tay áo, e là dù trời có sập xuống hắn cũng chẳng bận tâm.
Minh Hoa Chương đắn đo cân nhắc, Minh Hoa Thường đang đứng sau lưng bỗng nắm chặt tay hắn, nói: "Huynh trưởng, muội cảm thấy hơi khó chịu."
Minh Hoa Chương cúi đầu, Minh Hoa Thường ôm ngực, nhíu mày nói: "Ngực muội hơi đau, tức ngực, khó thở."
Nàng nói rồi yếu ớt ngã sang bên cạnh. Minh Hoa Chương đưa tay đỡ lấy Minh Hoa Thường yếu đuối, toàn thân đều là bệnh, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Ngỗi Nghiêm Thanh thấy thế thì lo lắng hỏi: "Thôi nương tử sao thế?"
Trong lòng Minh Hoa Chương cảm thấy bất đắc dĩ nhưng vẫn phải phối hợp với nàng, nói: "Từ nhỏ sức khỏe muội ấy đã không tốt, trái tim không chịu được kích thích, có thể là vừa rồi chạy vội quá, bệnh cũ lại tái phát."
Ngỗi Nghiêm Thanh nghe xong vội vàng nói: "Đều do chúng ta chiêu đãi không chu đáo, ta lập tức sai người mời lang trung tới."
"Không sao." Minh Hoa Thường dựa vào người Minh Hoa Chương, yếu đuối lại hiểu chuyện nói: "Ta thường xuyên như vậy. Cho ta một căn phòng yên tĩnh, ta nghỉ một lát là được."
Ngỗi Nghiêm Thanh nào dám để tiểu thư Thôi gia xảy ra chuyện gì trong phủ mình, vội vàng sai người đi dọn dẹp phòng cho khách. Minh Hoa Chương nhìn về phía Nhậm Dao, nói: "Ngươi đi theo muội ấy. Ta đi bàn chuyện với Ngỗi chưởng quỹ, đi một lát rồi quay lại."
Từ khi tiến vào phủ Ngỗi, nói đúng ra là từ khi bước vào địa điểm liên lạc bí mật của Huyền Kiêu Vệ, Minh Hoa Chương đã biểu hiện ra sự bình tĩnh, bày binh bố trận, chỉ huy đâu vào đấy vượt qua tuổi tác. Ở bên ngoài, Nhậm Dao, Giang Lăng cũng là người được mọi người vờn quanh, nhưng đối mặt Minh Hoa Chương, dường như bọn họ rất dễ dàng tiến vào vai trò nghe lệnh, theo tự nhiên tiếp nhận sự chỉ đạo của Minh Hoa Chương.
Nhậm Dao gật đầu, đỡ Minh Hoa Thường đang "phát bệnh" đi.
Toàn bộ quá trình Minh Hoa Thường đều yếu đuối mong manh, Tây Tử ôm tim(*). Chờ đến lúc vào phòng cho khách, nha hoàn thấy Minh Hoa Thường còn ôm tim thì cũng hơi sợ hãi: "Thôi nương tử, tim ngài còn thấy khó chịu không?"
(*) Ý chỉ dáng vẻ của người đẹp khi bị bệnh. Người đẹp thì khi bị bệnh lại càng thêm đẹp. Bắt nguồn từ chương Thiên Vận trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử.
"Ừ." Minh Hoa Thường yếu ớt gật đầu, nói: "Bệnh cũ, nhịn một lúc là qua thôi. Ngươi có biết chuyện mới mẻ gì thì nói nghe xem, có chuyện khác để nghĩ thì sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."
Nha hoàn vừa mừng vừa lo, nàng ấy cố sức ngẫm nghĩ, nói: "Nô tỳ ở trong phủ hầu hạ cả ngày, quanh đi quẩn lại đều là những chuyện kia, không có gì mới mẻ."
"Vậy thì kể về những chuyện bên cạnh ngươi." Minh Hoa Thường hạ giọng hỏi: "Ta nghe nói đại lang quân và nhị nương tử của phủ các ngươi có hôn ước, nhưng hôm nay thấy đại lang quân ôm tam nương tử, chuyện này..."
Quả nhiên hóng chuyện đều là sở thích chung của con người, rõ ràng nha hoàn hăng hái hơn nhiều. Nàng ấy biết rõ là không nên nhưng vẫn không kìm nén được bản tính, lặng lẽ nói với Minh Hoa Thường: "Thôi nương tử, việc này liên quan tới danh dự của chủ gia, nô tỳ vốn không nên lắm miệng. Nô tỳ chỉ nói cho ngài, ngài đừng truyền ra ngoài nhé."
Minh Hoa Thường lập tức gật đầu đồng ý, Nhậm Dao đứng cạnh giường, vừa nể phục khả năng tự làm quen của Minh Hoa Thường, vừa giữ vững tinh thần, cẩn thận nghe nha hoàn nói tiếp.
Nha hoàn nói: "Chưởng quỹ cũng là số khổ, việc buôn bán làm lớn như vậy nhưng cả đời lại không có lấy một mụn con. Đại lang quân là đồ đệ chưởng quỹ nhận ở vườn kịch, trước kia chịu khổ không ít, một mực đi theo chưởng quỹ từ khi hai bàn tay trắng đến lúc có được gia nghiệp như ngày hôm nay. Cho nên chưởng quỹ tin tưởng đại lang quân nhất, tất nhiên sẽ giao gia nghiệp cho ngài ấy. Đáng tiếc đại lang quân là người kiên định thận trọng, lại không có tài năng gì về mặt kinh doanh. Thật ra điều này cũng không phải là vấn đề nan giải, chưởng quỹ đã chuẩn bị hết phương pháp, chỉ cần đại lang quân đối xử với mọi người trung thực, giữ chữ tín, những quý nhân kia cũng bằng lòng tiếp tục chiếu cố Ngỗi gia. Nhưng khó là khó ở đại lang quân không biết làm con rối, chưởng quỹ dạy rất nhiều năm, nhị nương tử nhập môn sau đều đã học xong, ngài ấy vẫn chỉ có thể làm loại cơ bản nhất."
Minh Hoa Thường chậm rãi gật đầu: "Cho nên Ngỗi chưởng quỹ mới muốn cho đại đồ đệ cưới nhị đồ đệ, cùng nhau kế thừa Ngỗi gia?"
"Đúng vậy." Nha hoàn tiếp tục nói: "Đại lang quân và nhị nương tử coi như thanh mai trúc mã, nếu như có thể thân càng thêm thân thì là chuyện tốt, nhưng chuyện duyên phận không thể nói trước được. Sau khi chưởng quỹ dạy dỗ nhị nương tử thành tài, lúc đầu ông không định thu đồ đệ nữa, nhưng có một lần chưởng quỹ đi dâng hương lễ Phật, thẻ xăm nói trong số chưởng quỹ có một họa một phúc, họa là nam tử, sẽ làm hại chưởng quỹ không còn gì cả, mà phúc là nữ tử, nàng sẽ giúp chưởng quỹ đông sơn tái khởi, không lo phú quý. Sau khi chưởng quỹ bước chân ra khỏi cửa Phật, vừa lúc gặp được một bé gái đi lạc. Chưởng quỹ đợi mấy ngày vẫn không tìm được người nhà bé gái, bèn thu nàng làm tam đồ đệ, chính là tam tiểu thư Chu Nghiễn."
Nhậm Dao nhíu mày, đã đoán được hướng phát triển sau đó của câu chuyện: "Cho nên, sau khi sư muội mới đến, đại sư huynh thích tiểu sư muội?"
"Đúng vậy." Nha hoàn than thở: "Lúc tam tiểu thư đến Ngỗi gia thì vẫn còn nhỏ tuổi, khi đó chưởng quỹ bận việc kinh doanh, nhị nương tử ở trong công xưởng khắc con rối cả ngày, tam tiểu thư căn bản là được đại lang quân nuôi lớn. Tam tiểu thư càng lớn càng đẹp, tính tình cũng hoạt bát hiếu động, hay nói hay cười, không có ai trong Ngỗi gia không thích nàng. Hơn nữa từ khi nàng tới, việc buôn bán của Ngỗi gia càng ngày càng tốt, tất cả mọi người cảm thấy nàng mang vận may tới. Chưởng quỹ đối xử với đồ đệ nghiêm khắc như vậy, nhưng đối mặt với tam nương tử lại không nỡ đánh không nỡ mắng, gần như là yêu chiều như con gái. So ra thì, nhị nương tử quá mức lầm lì."
Minh Hoa Thường nghe vậy thì hỏi: "Ngươi nói là Ngỗi Bạch Tuyên? Nàng ấy là người như thế nào?"
Nha hoàn có phần không đành lòng, nói: "Nhị nương tử cũng là người cơ khổ. Nghe nói nàng ấy bị lừa bán từ khi năm, sáu tuổi, bị bán trao tay qua mấy nơi. Lần đầu làm nha hoàn cho nhà cao cửa rộng, nhưng bởi vì đắc tội quản sự mà lại bị bán đi. Nếu không phải sau này chưởng quỹ mua nàng ấy từ trong tay người môi giới thì nàng đã bị đưa vào kỹ viện làm kỹ nữ rồi. Bởi vì những chuyện này nên tính tình nàng ấy cực kỳ lặng lẽ, kiệm lời không thú vị, hỏi một câu nói một câu, suốt ngày ở lì trong công xưởng, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ấy kỳ lạ. Tướng mạo của nhị nương tử đặt giữa những nữ tử bình thường cũng không có gì đặc biệt, so với đại lang quân và tam nương tử lại càng thêm kém cỏi. Nếu sau này không có tam nương tử, nhị nương tử và đại lang quân cũng có thể coi là một mối duyên tốt, đáng tiếc chưởng quỹ lại thu một đồ đệ nữa. Những người làm hạ nhân như chúng nô tỳ đều có thể nhìn ra đại lang quân và tam nương tử càng xứng đôi, tấm lòng của nhị nương tử chỉ có thể trao sai người."
Nhậm Dao nghe vậy vô cùng thổn thức, Minh Hoa Thường hỏi: "Nhị nương tử thích đại lang quân à?"
"Đương nhiên là thích rồi." Nha hoàn không hề do dự: "Khi nhị nương tử vừa tới Ngỗi gia thì lầm lì giống như hồ lô bị cưa miệng, vô cùng khiến người ta không thích. Chưởng quỹ thấy nàng ấy là lại không nhịn được nổi giận, may nhờ có đại lang quân nói đỡ. Về sau nhị nương tử khắc con rối, dần dần lên tay, chưởng quỹ mới bớt nổi nóng một chút. Nhị nương tử không nói nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nàng ấy rất thích đại lang quân. Nhưng tính tình đại lang quân thiện lương, ngài ấy đối xử với ai cũng hiền lành, chỉ có đối với tam nương tử mới là thích thật."
Đây đúng là một chuyện tình tay ba nhìn nhiều nên quen nhưng lại không thể làm gì, Minh Hoa Thường hỏi: "Nếu các ngươi đều biết đại lang quân thích tam sư muội, vậy thì Ngỗi chưởng quỹ cũng nên biết rõ chứ? Tại sao ông ta còn muốn đại đồ đệ và nhị đồ đệ đính hôn?"
Nha hoàn nhìn xung quanh một lượt, rõ ràng là hơi sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được nhiệt tình tám chuyện, xích lại gần Minh Hoa Thường nói: "Bởi vì chưởng quỹ nói, lớn nhỏ có thứ tự, không thể loạn tôn ti. Nhưng hạ nhân theo hầu chưởng quỹ nói hình như là do nhị nương tử uy hiếp."
Minh Hoa Thường nhíu mày: "Uy hiếp?"
"Đúng vậy." Nha hoàn nhỏ giọng nói: "Mặc dù nói hiện tại con rối của Ngỗi gia do chưởng quỹ làm, nhưng thật ra đa số đều do nhị nương tử làm. Nhị nương tử rất có thiên phú ở phương diện này, thậm chí còn mạnh hơn chưởng quỹ, những con rối được quyền quý đặt riêng đều do nhị nương tử khắc."
Trong thành Lạc Dương có không ít nhà làm con rối, sở dĩ Ngỗi gia có thể dẫn đầu là bởi vì làm con rối tinh xảo, thậm chí có thể làm riêng dựa theo yêu cầu của quyền quý. Minh Hoa Thường vẫn cho là Ngỗi Nghiêm Thanh có tài năng xuất chúng, bây giờ mới biết, hóa ra đều là do Ngỗi Bạch Tuyên làm.
Ban đầu Nhậm Dao còn rất thương hại Ngỗi Bạch Tuyên, chính nàng cũng là người không biết nói chuyện, chỉ có thể bày tỏ suy nghĩ qua hành động, cho nên nàng rất đồng cảm với Ngỗi Bạch Tuyên. Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy có lẽ mình kết luận quá sớm.
Có lẽ đây là một ván cờ toàn người xấu.
Nhậm Dao hỏi: "Nàng ấy uy hiếp thế nào?"
"Dùng tay nghề làm con rối của nàng ấy đó." Nha hoàn nói rất đương nhiên: "Chưởng quỹ quan tâm tên tuổi Ngỗi gia nhất, nhị nương tử làm nhiều con rối cho Ngỗi gia như vậy, nàng ấy chỉ muốn đại lang quân cưới mình mà thôi, sao chưởng quỹ có thể từ chối được."
Trong khoảng thời gian ngắn Nhậm Dao không nói gì, nha hoàn nói Ngỗi Mặc Duyên và Ngỗi Nghiêm Thanh từng cùng chịu hoạn nạn, tình sư đồ sâu nặng, nàng còn tưởng là sâu thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế.
Minh Hoa Thường thở dài: "Một chữ tình này ấy à, người có khôn ngoan đến mấy, sa vào lưới tình cũng giãy giụa không thoát ra được thôi. Vậy thì Ngỗi Bạch Tuyên đã được như ước nguyện, sao còn tự sát?"
"Bởi vì đại lang quân và tam nương tử không bằng lòng." Nha hoàn cũng cảm thấy nam nữ si tình, đáng thương đáng tiếc, nói: "Đại lang quân là đồ đệ được chưởng quỹ nhận lúc ở vườn kịch, ngài ấy không biết làm con rối nhưng hát hí rất hay. Đáng tiếc từ sau khi cổ họng chưởng quỹ bị hỏng thì kiêng kỵ nghe người khác hát hí nhất, nhị nương tử lại giống như khúc gỗ, chưởng quỹ bảo sao nàng ấy hay vậy. Vài năm trước đại lang quan vẫn luôn sống rất cô độc, nhưng từ sau khi tam nương tử tới, nàng vô cùng có hứng thú với những vở kịch kia, bọn hạ nhân từng thấy đại lang quân và tam nương tử cùng nhau hát hí khúc không chỉ một lần. Bọn họ trai tài gái sắc, tình ý miên man, những lời hát kia giống như là viết cho bọn họ vậy. Đại lang quân là người tốt, tam nương tử cũng được mọi người yêu quý, tất cả mọi người không đành lòng nói cho chưởng quỹ, nhìn thấy cũng làm như không biết. Nhưng hôm ấy, lúc đại lang quân và tam nương tử bảo người hầu lui ra, lại cùng nhau dựng kịch, vừa lúc bị nhị nương tử đụng phải."
Minh Hoa Thường khẽ nhướng mày: "Ngày đó là..."
"Chính là một ngày trước khi nhị nương tử tự sát." Dường như nha hoàn nghĩ tới gì đó, hơi sợ sệt nói: "Hôm đó đại lang quân đuổi hết người đi, chúng nô tỳ cũng không biết tình huống cụ thể thế nào, chỉ nghe thấy lúc sau có tiếng cãi vã vang lên, đại lang quân rất kích động, nói muốn bẩm chưởng quỹ xin từ hôn, trong lòng ngài ấy chỉ có tam nương tử, tuyệt đối sẽ không cưới nhị nương tử. Nhị nương tử cũng tức điên, nói muốn mách chưởng quỹ là bọn họ lén luyện hí."
Nhậm Dao hít hà một hơi, mỗi một chuyện trong Ngỗi gia đều vượt qua dự đoán của nàng, nàng đã không biết nên nói gì: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó nhị nương tử đi tìm chưởng quỹ." Nha hoàn nói: "Không biết nàng ấy nói gì với chưởng quỹ, dù sao chưởng quỹ rất tức giận, sai người đưa nàng ấy tới công xưởng làm con rối để bình tĩnh lại. Sau đó chưởng quỹ gọi đại lang quân và tam nương tử tới, mắng bọn họ một trận, uy hiếp nếu bọn họ không nghe lời thì cút ra khỏi phủ Ngỗi. Chúng nô tỳ cũng không biết đang yên đang lành, tại sao chưởng quỹ lại tức giận với cả ba đồ đệ. Hai ngày đó lúc hầu hạ tất cả mọi người đều nhẹ chân nhẹ tay, sợ bị giận cá chém thớt. Ngày hôm sau, người đưa cơm đến công xưởng phát hiện đồ ăn vẫn còn nguyên, chưởng quỹ cảm thấy nhị nương tử đang giận nên không để ý, sau đó đến buổi tối, đại lang quân sợ nhị nương tử chết đói, sai người mạnh mẽ mở cửa ra, lại phát hiện... lại phát hiện nhị nương tử nằm trên mặt đất, cổ chảy máu, đã chết rồi."
Nhậm Dao thổn thức không thôi, nhưng Minh Hoa Thường lại chú ý tới biểu cảm trên mặt nha hoàn không đúng lắm. Nàng giả vờ gặng hỏi: "Mặc dù nhị nương tử tự sát rất đáng tiếc, nhưng nàng ấy nhất thời bị tình cảm làm lu mờ lý trí, rơi vào ngõ cụt cũng không tránh được. Chưởng quỹ đã làm pháp sự siêu độ cho nàng ấy, cũng coi như là có lòng tốt rồi, toàn vẹn nhân quả giữa nàng và Ngỗi gia."
Quả nhiên sau khi Minh Hoa Thường nói xong, vẻ mặt nha hoàn rất kỳ lạ, muốn nói lại thôi. Minh Hoa Thường giả vờ thắc mắc: "Sao vậy, ta nói không đúng ư?"
Nha hoàn thở dài, đây là thiên kim tiểu thư hiền lành nhất nàng ấy từng gặp, nghe nói còn là người Thôi gia đấy. Nha hoàn rất thích Minh Hoa Thường, không đành lòng hại nàng, bèn vi phạm lệnh cấm của Ngỗi Nghiêm Thanh, nhỏ giọng nói với Minh Hoa Thường: "Nương tử, ngài là người tốt, nô tỳ không muốn thấy ngài lo lắng hãi hùng, mới cả gan nhiều lời vài câu. Con rối của Ngỗi gia... rất kỳ lạ, tốt nhất là ngài đừng mua. Hôm đó sau khi nhị nương tử chết, xung quanh nàng ấy rơi rụng rất nhiều con rối, nhìn giống như là con rối giết nàng ấy vậy. Càng đáng sợ hơn là sau khi đại lang quân nhìn thấy người chết thì vội vàng đi gọi người, chờ lúc chưởng quỹ đến, đã không thấy cái xác kia đâu nữa!"
Nhậm Dao và Minh Hoa Thường cùng trợn to mắt, Minh Hoa Thường ngoài ý muốn nói: "Không thấy đâu?"
"Đúng vậy." Mặt nha hoàn tái mét vì sợ, không ngừng xoa tay: "Việc này quá kỳ lạ, chưởng quỹ mời đạo sĩ tới làm pháp sự, còn dán phù đuổi quỷ nên cửa công xưởng. Từ sau hôm đó Ngỗi gia mới trở nên không yên ổn, đầu tiên là con rối chạy loạn khắp nơi, ban đầu chúng nô tỳ không để ý, chỉ cho là có người quên cất. Về sau một con rối cầm dao xuất hiện ở đầu giường tam nương tử, đây còn không phải là giống hệt hôm giết nhị nương tử ư? Về sau thậm chí ban ngày cũng có thể gặp phải ma, tam nương tử không ngừng la hét nhìn thấy hồn ma, chúng nô tỳ tưởng là tam nương tử phát điên, nhưng có một ngày đột nhiên có một con rối xuất hiện trong sảnh chính, ngồi trên chủ vị nhìn mọi người, sau đó bỗng nhiên thất khiếu chảy máu. Không riêng chưởng quỹ, quản gia mà ngay cả khách khứa cũng nhìn thấy! Chưởng quỹ hết mời cao tăng lại mời pháp sư, nhưng đều vô dụng, hôm nay, những thứ kia lại xuất hiện!"