• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư tử vàng ngậm lửa, khói xanh bay lên. Sau rèm lưu ly có tiếng của một nam tử, nghe cực kỳ lạnh lẽo: “Mất dấu rồi ư? Đã mất một khoảng thời gian dài như thế, nhưng đến cả hai thứ dân mà ngươi cũng không thể tìm ra được nữa ư?”

Mồ hôi lạnh của người quỳ gối dưới bậc thang chảy ròng ròng, gã cúi thấp đầu xuống và nói: “Vương gia bớt giận. Thật sự là do ngày ấy chợ Tây có nhiều người quá, bọn thuộc hạ nhất thời sơ suất nên mới để bọn họ chạy đi được. Nhưng mà, quả thật là đôi huynh muội này cũng có phần kỳ lạ, như thể là có người nào đó đứng sau giúp bọn họ che giấu dấu vết vậy, lần nào họ cũng có thể biến mất mà không để lại bất kỳ một dấu vết nào. Lần ở phủ Thái Nguyên, thuộc hạ lại bỗng không thấy bọn họ đâu, bặt vô âm tín ròng rã hai năm trời, nếu không nhờ có lần này trông thấy bọn họ ở phố Chu Tước, thuộc hạ còn tưởng rằng bọn họ đã chết rồi.”

Ngụy Vương cười lạnh một tiếng, trách mắng: “Đồ vô dụng.”

Thuộc hạ không dám phản bác gì, cái trán gã đã dính sát vào mặt đất luôn rồi. Ngụy Vương hơi híp mắt lại, ngón tay ông ta miết tay vịn, rơi vào suy tư.

Người có thể chạy trốn khỏi thiên la địa võng của ông ta, qua hai năm qua trời mà chẳng hề để lại chút tin tức nào… Chỉ nghe thôi thì cũng đã biết, đây chẳng phải là người nông thôn tầm thường gì, chắc chắn là có cao nhân trợ lực sau lưng bọn họ.

Có thể là ai được đây?

Ngụy Vương không nhịn được mà nghĩ tới tin tức của huynh đệ nhà họ Trương. Hai năm trước, khi trong cung thẩm tra một vụ án ăn cắp, có một lão cung nữ đã sơ ý lỡ miệng nói ra một chuyện, vào năm Vĩnh Huy thứ ba mươi hai, đấy là thời gian mà Nữ hoàng và Thái tử Chương Hoài đấu đá nhau dữ dội nhất, từng có một Lương đệ [*] trong Đông cung mang thai. Nhưng mà, khi ấy Thái tử Chương Hoài đang hãm sâu vào cơn sóng gió mưu phản, hắn ta thấy tình thế chuyển biến thất thường nên dùng thuốc làm cho vị Lương đệ ấy sinh non rồi phái thân tín đưa đứa trẻ rời cung. Nếu chẳng may hắn ta gặp phải chuyện bất trắc, thì dù thế nào cũng để lại được một giọt máu trên cõi đời này.

[*] Lương đệ: trong những người vợ của Thái tử, Lương đệ xếp sau Thái tử phi.

Sau đó, Đông cung báo lên trên, nói là Lương đệ bị ngã nên không giữ được đứa bé ấy nữa, thật ra đứa bé đã được đưa ra ngoài cung. Ngụy Vương truy xét theo lời cung nữ, phát hiện ra được nơi thân tín ấy đến là núi Chung Nam, vừa hay gần sơn trang của phủ Trấn Quốc Công.

Ngụy Vương tốn rất nhiều thời gian âm thầm điều tra hạ nhân trong sơn trang Minh gia, từ miệng của bọn họ mà ông ta biết được rằng, vào năm Vĩnh Huy thứ ba mươi hai, phu nhân Trấn Quốc Công, Vương Du Lan, quả thật là đã chờ sinh ở sơn trang, còn sinh ra một cặp long phượng nữa. Tiếc là Vương Du Lan sinh xong thì băng huyết, hương tiêu ngọc vẫn [*], ma ma hầu hạ bà là Tô thị cũng cáo lão về quê, lúc trời còn chưa hửng sáng mà đã rời khỏi sơn trang ấy rồi.

[*] Hương tiêu ngọc vẫn: chỉ người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại yểu mệnh.

Điều đó có nghĩa là, cặp thai long phượng của Minh gia sinh ra cùng năm với đứa con mồ côi cha mẹ của Thái tử Chương Hoài, thậm chí là chúng chỉ chênh lệch nhau một ngày mà thôi.

Ngụy Vương chưa bao giờ tin vào những sự trùng hợp xuất hiện trong cung, ông ta lập tức phái người đi thăm dò Tô ma ma, người đã rời khỏi phủ. Đột ngột rời đi như thế thì chắc chắn là có sự mờ ám gì đó. Huống hồ chi, còn chưa kể đến việc, thời gian ấy con dâu Tô ma ma cũng sinh con, ấy thế mà Tô ma ma vẫn ở lại sơn trang để chăm sóc Vương Du Lan, nhưng rồi lại bỗng có một ngày, Tô ma ma nói là người nhà tới báo tin, bảo bà ta phải về chăm sóc cho con dâu. Bà ta đi rất vội, đến cả một lời cáo biệt cũng không để lại, như thể là sợ có người nhìn thấy mình vậy, rồi sau đó mới truyền đến tin tức cả nhà bà ta về quê.

Hai năm trước, khi người của Ngụy Vương tới Thái Nguyên, họ đã tìm thấy cặp huynh muội Tô gia. Nhưng ông ta còn chưa kịp ra tay bắt mà cặp huynh muội kia đã biến mất, chẳng thấy tăm hơi đâu.

Điều này càng khẳng định suy đoán đó của Ngụy Vương, chắc chắn là trong cặp huynh muội này, có một đứa là đứa con mồ côi kia của Thái tử Chương Hoài, nếu không thì bọn họ trốn ông ta làm gì?

Ngụy Vương lùng sục suốt hai năm trời, đáng tiếc là chẳng thu hoạch được gì. Vốn dĩ ông ta cũng đã định từ bỏ rồi, nhưng mà, chính ngay cái hôm vào kinh ấy, thuộc hạ bỗng bẩm báo lại là đã nhìn thấy cặp huynh muội mất tích kia trên đường.

Ngụy Vương phái người truy đuổi theo ngay, nhưng lũ vô dụng này lại để cho bọn chúng chạy thoát nữa rồi. Khuôn mặt Ngụy Vương tối sầm lại, ông ta nói: “Tăng số người lên, tiếp tục tìm, dù có phải đào tận ba tấc đất thì cũng phải moi hai kẻ đó ra cho ta!”

Tên thuộc hạ ấy nơm nớp lo sợ mà nhận lệnh, sau đó gã khom người rời đi. Sau khi thuộc hạ đã đi hết rồi, Ngụy Vương vẫn ngồi một mình ở đó, trong bầu không khí nồng đậm hương long não, ông ta từ từ chìm vào suy tư, có lẽ, cũng không phải là chỉ có một khả năng duy nhất.

Trước khi chuyện của Lý Hiền xảy ra, đã có người nhìn thấy con lớn của Tô gia, chắc thiếu niên kia là nông dân, không liên quan gì tới Lý Hiền. Nếu như con út của Tô gia không phải là con của Lý Hiền, vậy thì, trong cặp thai long phượng của Minh gia, chắc chắn phải có một đứa là giả.

Ngụy Vương nở nụ cười rồi đứng dậy, sau đó ông ta cầm áo choàng lên rồi đi ra ngoài. Hôm nay là ngày yết bảng khoa cử, đây là việc trọng đại đầu tiên trong triều sau khi cô mẫu dời đô, ông ta phải vào cung cổ vũ, tiện thể đi gặp Thái Bình mới được.

Tên Thái tử vô dụng kia đúng là bùn nhão chẳng thể trát tường [*], thật sự là Ngụy Vương chẳng hiểu tại sao cô mẫu lại muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Thái Tử nữa.

[*] Bùn nhão chẳng thể trát tường (烂泥扶不上墙): từ nghĩa đen (là hình ảnh bùn quá nhão nên khi trát lên tường, bùn không thể dính vào tường được) ta có thể hiểu câu thành ngữ này đang muốn nói rằng: Kẻ không có năng lực, không có tài cán gì thì không thể thành tài, không thể làm nên chuyện được.

Hôm nay Lý gia cứ cắn mãi khúc xương này không chịu nhả ra, vừa hay đã có Thái tử, Tương Vương và Thái Bình hợp lại thành một cuộn dây thừng, một lòng muốn giành lại ngôi vị Hoàng đế từ trong tay Võ gia. Buồn cười thật đấy, nhưng mà ông ta cũng muốn xem thử xem, liệu rằng, khi chuyện đứa con mồ côi của phế Thái tử lộ ra, thì mấy người bọn họ còn có thể giữ được tính mạng mình nữa hay không.



Giờ đây, Lễ bộ thành Đông vô cùng tấp nập và náo nhiệt. Không chỉ có người thân, bằng hữu của các thí sinh đang chờ, mà còn có vô số dân chúng, đại tộc nhà cao cửa rộng đang ngước nhìn lên tường cao, trông mong chờ đợi yết bảng.

Phần lớn dân chúng thì thấy thú vị, lâu lắm rồi Trường An không có sự kiện nào náo nhiệt như thế này, thậm chí là mấy tiểu nương tử trẻ tuổi còn chẳng biết tiến sĩ diễu hành, Nhạn tháp đề danh [*] là gì. Người hơi có tuổi ở Trường An thì vừa thổn thức vì cuối cùng cũng có ngày họ được thấy cảnh tiến sĩ tân khoa diễu hành khắp phố phường dưới thời Cao Tông, vừa ôm lòng mong chờ vào lớp thanh niên tài tuấn sắp xuất hiện.

[*] Đỗ tiến sĩ sẽ được ghi tên vào Nhạn tháp.

Đây là nhóm tiến sĩ xuất sắc đầu tiên sau khi Nữ hoàng dời đô, đại diện cho thái độ của Nữ hoàng với cố đô. Không chỉ có mỗi thần tử trong triều đặt hết mọi sự chú ý vào, mà dân chúng khắp Trường An cũng vô cùng mong chờ vào sự kiện trọng đại này, có thể coi đây là bước đầu khôi phục toàn bộ vinh quang ngày xưa của Trường An.

Về phần thế gia đại tộc, họ cũng tới chờ vì “làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật”. Hôn sự của tân khoa tiến sĩ ở Trường An rất phổ biến, rất nhiều quan lớn, phú hộ thích chọn kén rể trong số các tiến sĩ.

Nhất là những thiếu niên lang có tướng mạo đàng hoàng, trẻ tuổi và tuấn tú. Thậm chí là, trong khi biểu diễn võ thuật vào lúc yết bảng, bọn gia đinh phú hộ còn cầm gậy trong tay, cướp được người nào thì hay người đó, không quan tâm người đó ra sao, trước mắt cứ khiêng về nhà để thành hôn với tiểu thư nhà mình đã. Thế nên mới thường bị người ta trêu chọc là “bắt rể dưới bảng”.

Minh Hoa Chương không muốn dính vào trò khôi hài này, nhưng Minh Hoa Thường lại cố chấp kéo hắn tới xem yết bảng. Minh Hoa Chương chen lấn trong dòng người, hắn thở dài một hơi rồi nói: “Sau khi yết bảng, triều đình sẽ phái người truyền tin, nôn nóng làm gì.”

“Chuyện này khác mà.” Minh Hoa Thường ôm cánh tay Minh Hoa Chương, nàng kiễng chân lên để nhìn về phía trước: “Mấy chuyện như thế này thì phải tự xem mới có ý nghĩa chứ, nếu biết thông qua người khác thì cảm giác cũng đã khác đi rồi.”

Minh Hoa Chương thở dài, thật sự là hắn rất muốn nói rằng, mọi thứ đã được định sẵn trước rồi, kiểu gì trên bảng cũng sẽ có tên của ba người, cái gọi là “đề tên bảng vàng” chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng thấy nàng chờ mong như thế, Minh Hoa Chương cũng không nỡ làm nàng mất hứng, thế nên, hắn chỉ đành lặng lẽ ngăn cản những người học trò xung quanh, chờ ở bên ngoài bức tường với nàng.

Dường như là hôm nay bọn họ đã khôi phục lại quan hệ huynh muội bình thường, muội muội khoác cánh tay huynh trưởng, huynh trưởng che chở muội muội, dẫn muội muội đi ra ngoài. Không có ai nhắc lại cuộc nói chuyện dưới giàn nho tối hôm đó nữa.

Nhưng, suy cho cùng, cũng có một số việc đã khác với trước kia. Minh Hoa Thường thì cẩn thận né tránh người hắn, nàng chỉ nắm lấy ống tay áo của hắn mà thôi; còn Minh Hoa Chương, tuy hắn đang vươn tay bảo vệ nàng, nhưng hắn lại chú ý, cẩn trọng để không chạm vào vai nàng.

Bọn họ cẩn thận từng chút một, cẩn thận tuân giữ giới hạn huynh muội như thể là chẳng hề xảy ra việc gì cả. Ngay lúc ấy, chợt có một người mặc trang phục quan viên màu đỏ đi từ trong Lễ bộ ra, người đó dán một tờ giấy vàng lên tường, một danh sách những cái tên được viết nắn nót trên tờ giấy. Mọi người ùa lên xem. Tuy Minh Hoa Thường không chen lên, nhưng nhờ có tiếng kêu gọi ồn ào đầy kích động của những người xung quanh, nàng vẫn biết được thứ tự xếp hạng trong lần thi này.

Xếp đầu bảng là Tô Hành Chỉ, thứ hai là Minh Hoa Chương, vị trí thứ ba là Tạ Tế Xuyên.

Đằng sau vẫn còn ồn ào nhưng Minh Hoa Thường không nghe thấy gì nữa. Trong lúc mọi người đang xôn xao thảo luận xem ba người đứng đầu là ai, thì Minh Hoa Thường lại quay phắt lại nhìn Minh Hoa Chương, nàng thấy hơi kinh ngạc.

Tròng mắt đen nhánh của Minh Hoa Chương hơi giãn ra, vẻ ngạc nhiên cũng hiện lên trên mặt hắn.

Hắn biết rõ cuộc thi này chỉ là thủ tục nên chưa từng quan tâm đến thứ tự. Nhưng mà, hắn xếp thứ hai ư?

Thứ hai thì cũng không sao, nhưng người xếp trước hắn lại còn là Tô Hành Chỉ ư?

Sắc mặt Minh Hoa Chương u ám hẳn đi. Không phải là vì hắn không thể thua, tất nhiên là hắn biết, biết rằng trong thiên hạ còn có nhiều người tài năng xuất chúng hơn hắn; nhưng mà, việc tuyên bố hắn thua Tô Hành Chỉ ngay trước mặt Minh Hoa Thường như thế này, vẫn khiến cho tâm trạng tốt của Minh Hoa Chương sụp đổ ngay tức thì.

Nhất là khi Minh Hoa Chương nghe thấy Minh Hoa Thường nói trong mừng rỡ như thế này: “Không ngờ là Tô Hành Chỉ lại học giỏi như vậy, đúng là chẳng dễ dàng gì mà. Thật sự mừng cho huynh ấy.”

Nét mặt Minh Hoa Chương sa sầm hoàn toàn.

Lúc Minh Hoa Thường thấy thứ tự, quả thật là nàng thấy rất kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng vị trí thứ nhất sẽ là “chiến trường cạnh tranh” của Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên cơ, không ngờ rằng, cuối cùng, người thắng áp đảo và dẫn đầu lại là Tô Hành Chỉ.

Minh Hoa Thường thật lòng mừng thay cho Tô Hành Chỉ, hai huynh trưởng của nàng đều là anh tài bậc nhất, cả hai người đều đã chiếm hết hai vị trí đầu bảng, thật sự thì muội muội vô dụng như nàng đây cũng được vẻ vang lây!

Nàng vui vẻ xong thì thấy Minh Hoa Chương hơi khác thường, vì sao hắn lại không nói năng gì thế? Nàng cẩn thận ngước mắt lên, phát hiện khuôn mặt Minh Hoa Chương lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm, như có một mồi lửa đang cháy trên băng, lửa cháy bừng bừng trong không gian mênh mông.

Minh Hoa Thường hơi thấp thỏm, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Nhị huynh, huynh làm sao vậy?”

Minh Hoa Chương cố kìm nén sự lạnh lùng ấy lại mà lạnh nhạt nói: “Không sao. Về nhà thôi.”

Minh Hoa Chương xoay người rời đi, Minh Hoa Thường vội vã chạy theo, nhỏ giọng nói: “Còn chưa chúc mừng huynh có tên trên bảng vàng nữa, chúc mừng huynh nhé Nhị huynh.”

Minh Hoa Chương khẽ nở nụ cười với nàng, trông hắn lạnh như băng, hắn đã nói với nàng rằng: “Xếp thứ hai mà thôi, có gì đáng mừng chứ?”

“Cũng không thể nói vậy được.” Minh Hoa Thường tưởng rằng Minh Hoa Chương giành vị trí quán quân từ nhỏ quen rồi, nay bỗng thấp hơn người khác một cái đầu nên khó chịu, thế là nàng nghiêm túc trấn an hắn: “Nhị huynh, thật ra xếp thứ hai cũng không tệ đâu. Có nhiều người tham gia khoa cử đến thế cơ mà, dù có nói là “thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc” [*] cũng không đủ, thế nên, có thể đề tên trên bảng, bản thân huynh cũng đã rất xuất sắc rồi.”

[*] Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc: ý chỉ sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

“Vậy Tô Hành Chỉ thì sao?”

Minh Hoa Thường cứng họng, đành xử lý vấn đề này theo “lẽ công bằng”, nàng nói: “Huynh trưởng Tô gia cũng vô cùng xuất sắc ạ.”

Rất tốt, đến cả từ “huynh trưởng” đó mà cũng gọi luôn rồi. Như có một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Minh Hoa Chương. Minh Hoa Thường lặng lẽ nhìn sắc mặt của Minh Hoa Chương, nàng lại hỏi: “Nhị huynh, huynh không vui ạ?”

Chỉ là vị trí Trạng Nguyên thôi mà, hắn để ý đến vị trí ấy tới vậy sao?

Minh Hoa Chương đang rất nỗ lực kiềm chế bản thân để có thể giữ được thể diện của mình, hắn ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Lát nữa ta phải vào cung tạ ơn, ta cho người đưa muội về nhà trước.”

Thật ra Minh Hoa Thường không muốn quay về, nhưng nàng lại nghiêm túc lừa Minh Hoa Chương, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Dạ.”

Chuyện khiến mọi người bàn tán sôi nổi nhất trong hôm nay là tân khoa tiến sĩ yết bảng, dân chúng bàn tán say sưa, đến cả Vương tôn Công chúa cũng tiến cung từ sớm chỉ để được tận mắt chứng kiến phong thái của tân khoa tiến sĩ.

Lúc Ngụy Vương tiến vào điện, Thái Bình Công chúa đang nói cười ở bên cạnh Nữ hoàng, còn Lương Vương, Tương Vương thì ngồi ở bên cạnh. Tương Vương vô cùng trầm lặng, ngược lại thì, con của ông ta – Lâm Tri Vương – lại tận dụng thời cơ, thi thoảng đi bắt chuyện đó đây vài ba câu.

Tương Vương, với tư cách là Hoàng trữ bị nhốt trong cung, chắc chắn là cuộc sống của ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng con dù sao thì con của ông ta cũng lớn lên bên cạnh Nữ hoàng, vẫn có chút tình cảm bà cháu với Nữ hoàng. Mà, thực tế thì Lâm Tri Vương cũng đa tài đa nghệ, lại biết ăn nói nữa, nên hắn ta rất được lòng Nữ hoàng. Có Lâm Tri Vương ở giữa xoa dịu bầu không khí, cũng có thể coi như là Tương Vương vẫn giữ được thể diện của mình.

Thái Bình Công chúa là con gái, trời sinh đã có ưu thế; bên Tương Vương thì đã có con trai nói chêm vào để chọc cười; còn về phần Lương Vương, càng không cần phải nói gì nhiều, hễ mở miệng ra là lại gọi “cô mẫu”, chọc cho Nữ hoàng cười không ngớt. Nếu phải đặt lên bàn cân để so sánh thì mới thấy, cả nhà Thái tử giống như là khúc gỗ vậy, chẳng hề ăn khớp gì cả.

Thái tử sợ mẫu thân, chỉ dám thưa dạ chứ chẳng dám nhiều lời. Con cái Thái tử đều lớn lên trong cung cấm, thật sự là không thể thân thiết nổi với cái vị suýt chút nữa là đã giết chết tổ mẫu của bọn họ. Lý Khỏa Nhi nhỏ tuổi nhất, được cưng chiều nhất, nhưng nàng ta cũng không dám ra vẻ ngốc nghếch mà đi làm nũng.

… Nàng ta sinh ra ở trên đường lưu vong, đã lớn đến nhường này rồi mà còn chưa được gặp tổ mẫu một lần nào cả, hôm nay còn được diện kiến Nữ hoàng uy quyền như thế nữa, chưa thất thố đã là tốt lắm rồi, nào có dám đòi đông đòi tây giống như là ở trước mặt cha mẹ mình đâu.

Ngụy Vương đứng ở cửa đại điện, dửng dưng nhìn “sân khấu kịch” ngay trước mắt mình. Thượng Quan Uyển Nhi dẫn theo nữ quan tới, dịu dàng hành lễ: “Ngụy Vương điện hạ.”

Ngụy Vương liếc nhìn nàng ấy rồi cười nói: “Ta có tài đức gì, nào dám để cho Thượng Quan nội tướng hầu hạ.”

Thượng Quan Uyển Nhi cười đáp: “Ngụy Vương đừng cười nhạo nô tỳ, bệ hạ đã hỏi thăm ngài từ sớm, điện hạ, mời ngài vào trong.”

Ngụy Vương cởi áo choàng ra, Thượng Quan Uyển Nhi tự tay tiếp nhận, cẩn thận gấp y phục của ông ta lại. Ngụy Vương bước vào cung điện, cao giọng nói: “Cô mẫu, cháu tới muộn, xin cô mẫu trách phạt ạ.”

Lương Vương thấy Ngụy Vương thì nói: “Tiểu đệ, cuối cùng đệ cũng đến rồi. Tân khoa tiến sĩ đã vào cung cả rồi, vậy mà đệ lại thong dong tới muộn, bị thần tử nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Là đệ không đúng, đến tiệc tối đệ tự phạt ba chén.”

“Được rồi.” Nữ hoàng lạnh nhạt mở miệng: “Bãi giá điện Hàm Nguyên, truyền tân khoa tiến sĩ.”

Trong điện, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng tiến lên đỡ Nữ hoàng đi ra ngoài. Một đám Vương gia và người nhà theo sát phía sau, Lương Vương đi đến bên cạnh Ngụy Vương, sắc mặt có phần không vui, ông ta lên tiếng: “Đệ đang làm cái gì vậy? Cô mẫu coi trọng lần khoa cử này đến mức độ nào, có phải là đệ không biết đâu, sao đệ lại tới muộn như vậy hả?”

Tất nhiên là Ngụy Vương không thể nói là do ông ta điều tra đứa con mồ côi của Thái tử Chương Hoài nên mới tới muộn được rồi. Ngụy Vương chỉ cười nói: “Trước khi đi có vướng một số việc. Đại huynh, năm nay có mấy vị tiến sĩ vậy?”

Lương Vương liếc nhìn Ngụy Vương một cái rồi hỏi ngược lại ông ta rằng: “Đệ bận rộn tới mức đến cả thời gian nghe danh sách trên đường mà cũng không có à?”

Ngụy Vương cười: “Chẳng phải là đã có huynh trưởng ở đây rồi sao? Tai mắt của đệ không nhạy, chỉ đành nhờ cậy huynh trưởng chỉ dạy.”

Lương Vương nhìn Ngụy Vương mà không biết phải nói gì nữa, tai mắt của Ngụy Vương không nhạy ư? Thật đúng là trò cười mà.

Thật ra, quan hệ giữa hai người bọn họ là quan hệ cạnh tranh. Lương Vương là con trai của Đại huynh của Nữ hoàng, Ngụy Vương thì là người thừa tự của Nhị phòng. Hai người bọn họ là đường huynh đệ không cùng chi, huyết thống không gần không xa của Nữ hoàng, nếu Nữ hoàng có ý truyền ngôi cho Võ gia, chưa chắc bà ấy đã chọn tới hai người bọn họ.

Nhưng so với người của Lý gia, tất nhiên huynh đệ bọn họ là liên minh, dù có thế nào thì cũng phải lật đổ Lý gia, chỉ có thế thì huynh đệ bọn họ mới tranh giành được ngai vị. Trước đại cục, Lương Vương cũng không muốn làm khó Ngụy Vương, ông ta nói: “Năm nay cô mẫu bổ nhiệm mười hai vị tiến sĩ, đứng đầu bảng Tô Hành Chỉ, bảng nhãn Minh Hoa Chương, thám hoa Tạ Tế Xuyên.”

Ngoại trừ cái tên đầu tiên ra thì hai cái tên còn lại cũng vô cùng quen thuộc. Ngụy Vương nhíu mày: “Là Minh Hoa Chương phủ Trấn Quốc Công và Tạ Tế Xuyên của Tạ gia Trần Quận à?”

“Là bọn họ.”

Ngụy Vương nhíu mày, càng lúc càng thấy khó hiểu: “Đệ từng nghe đến danh tiếng của hai người này, muốn gia thế có gia thế, muốn có tài năng có tài năng, rốt cuộc là Trạng Nguyên có lai lịch thế nào mà lại có thể áp đảo hai người này?”

Đây cũng là điều mà Lương Vương không thể đoán nổi, quả đúng là khó lòng mà đoán được ý của Nữ hoàng. Lương Vương nói: “Còn chưa rõ lai lịch của hắn, nhưng mà, ta nghe nói hắn là nhân sĩ phủ Thái Nguyên, nhà làm nghề nông, xuất thân bần hàn.”

Thái Nguyên, nghề nông, họ Tô… Mí mắt Ngụy Vương giật nảy lên, lòng ông ta bỗng sáng tỏ.

Bảo sao lúc ông ta nghe thấy cái tên Tô Hành Chỉ thì lại cảm thấy rất kỳ lạ, thì ra là do thuộc hạ từng nhắc tới với ông ta rồi, lão phu nhân bế đứa trẻ ra khỏi phủ Trấn Quốc Công có cháu trai tên là Tô Hành Chỉ!

Thật là đúng lúc, chẳng phải hôm nay con trai của Trấn Quốc Công, Minh Hoa Chương, cũng có mặt ở trong danh sách yết bảng ư? Thật đúng là tìm hoài chẳng thấy, tìm mãi không ra, ông ta tốn công sức tìm kiếm hai năm mà không có kết quả gì; vậy mà hôm nay chỉ vô tình vào cung thôi mà lại gặp được cả hai người cùng một lúc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK