• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Hoa Thường vừa tiến vào Trường An thì đã thấy kinh ngạc bởi tình cảnh uy nghiêm bề thế của nơi đây. Tuy Nữ hoàng đã dời đô hơn mười năm, nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì tới sự phồn hoa của Trường An. Những con phố ở Trường An vẫn ngựa xe như nước, buôn bán thịnh vượng, rất nhiều người Tây Vực mũi cao mắt sâu vui vẻ đi trên đường, có vẻ như người qua đường cũng đã quen với việc này lắm rồi.

Minh Hoa Thường rung động không thôi, lúc thì nhìn đường phố Trường An, lúc thì nhìn thương đội Tây Vực, chỉ cảm thấy mắt mình đã hoa lên rồi, có quá nhiều thứ để nhìn. Minh Hoa Chương thấy thế, nói: “Tuy muội sinh ra ở Trường An nhưng đã xa cách nhiều năm, chỉ sợ là không còn ấn tượng gì về nơi đây từ lâu. Có thể coi như đây là lần đầu muội tới Trường An, muội muốn đi đâu xem thử không?”

Minh Hoa Thường lắp bắp kinh hãi, thử hỏi: “Nhưng mà, chẳng phải là chuyện của Nhị huynh rất gấp sao? Chúng ta không đi tìm Tạ huynh trước ạ?”

Sau khi rời núi Chung Nam, bọn họ đã có thể xưng hô bằng tên thật. Biệt hiệu thì chủ yếu là dùng để đề phòng việc trong Huyền Kiêu Vệ có kẻ phản bội, làm bại lộ danh tính của tất cả mọi người. Nhưng khi đã quay trở lại cuộc sống bình thường, nếu vẫn gọi biệt hiệu tiếp thì sẽ rất kỳ lạ.

Ở trên đường, bọn họ bàn bạc xong xuôi rồi. Năm người cùng vào thành thì sẽ dễ khiến người khác chú ý lắm, vừa hay Minh Hoa Thường cưỡi ngựa chưa thạo nên để Minh Hoa Chương và nàng đi chậm lại ở phía sau, còn ba người Tạ Tế Xuyên thì đi vào thành trước, sau đó họ sẽ gặp mặt nhau ở lầu Nguyệt Mãn.

Minh Hoa Thường cho rằng, chắc chắn sau khi Minh Hoa Chương vào thành, họ sẽ tới thẳng lầu Nguyệt Mãn, không ngờ là Minh Hoa Chương lại không gấp gáp gì lắm, rất thản nhiên mà nói: “Không vội, muội mới tới Trường An, ta và muội đi dạo xung quanh trước.”

Minh Hoa Chương là một người rất đáng tin cậy, bất luận làm gì cũng có kế hoạch, Minh Hoa Thường nghe vậy thì cũng không từ chối gì, cùng hắn dạo chơi trong thành Trường An.

Hoàng hôn buông xuống như vàng nóng chảy, trời cao đốt lửa, Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương vai kề vai đi trong thành Trường An đến tận chạng vạng tối. Hai bên là người đi đường, họ có đủ loại màu tóc, Hồ cơ [*] như hoa, trống nhạc liên hồi, tài tử giai nhân dập dìu thành nhóm, tâm trạng Minh Hoa Thường cũng bất giác bình tĩnh lại.

[*] Hồ cơ: Người con gái bán rượu người Hồ.

Bọn hoi đi đến trước một ngôi chùa, rất nhiều người đang tập trung trước một bức tường có viết thơ và lời bình thơ. Mặt tường vốn sạch sẽ, mà bây giờ đã bị đủ loại nét mực che phủ, có chữ bay bổng, có chữ tinh tế, có chữ ngông cuồng,… Tại khắc này đây, tất cả chúng đều chen chúc nhau trên một mặt tường, đều viết về Trường An.

Trường An nổi danh thiên hạ, văn nhân từ già đến trẻ, tự nhân có tài, đều muốn vào Trường An một lần. Mà, nếu nói cách nổi danh đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì cũng khó, đó là làm thơ.

Chùa miếu am ni cô, quán rượu quán trà, bữa tiệc quyền quý, nơi nào cũng có thể trở thành giấy của bọn họ. Hơn nữa, chắc chắn việc làm thơ trên tường chùa là rẻ nhất, được hàn môn ưu ái nhất.

Sa di [*] ở chùa đã quen với việc này rồi. Đề thơ có thể mang không khí thư hương tới cho chùa, sau khi khách hành hương thắp hương, họ đều muốn ở lại chùa một lát. Mà chùa có lượng khách quan rất lớn, cũng mang tới cho văn nhân nhiều người xem và danh tiếng, hai bên cùng có lợi. Khi bức tường hết chỗ thì thậm chí là phía nhà chùa còn tận tâm quét vôi lại để đám văn nhân viết tiếp.

[*] Sa di: hoà thượng mới xuất gia.

Trong bầu không khí này, từ đầu đường cho đến cuối ngõ của thành Trường An đều có thơ, thậm chí, đến cả trẻ con năm tuổi cũng có thể buột miệng “tuôn thơ”.

Minh Hoa Thường cũng đứng ở trước một bức tường, nàng đọc từng bài thơ được viết trên đó. Qua phong cách, chữ viết và nội dung, gần như là Minh Hoa Thường có thể tưởng tượng ra được người từng đứng trước bức tường này, người từng cầm bút viết ra những câu chữ này là người như thế nào.

Minh Hoa Thường nhìn đến say mê, nàng nhìn thấy một bài thơ hay, vội quay đầu lại gọi Minh Hoa Chương, nhưng nàng lại phát hiện ra rằng, chẳng biết Minh Hoa Chương đã lấy cây bút từ đâu ra nữa, hắn đang viết ra một bài thơ ngũ ngôn tuyệt cú [*].

[*] Ngũ ngôn tuyệt cú là một trong những thể loại thơ của thể thơ tuyệt cú (tuyệt cú là thể thơ lưu hành từ đời nhà Đường, làm theo lối thơ luật hay thơ cổ, cứ bốn câu một giải). Thường thấy nhất trong thể loại ngũ ngôn tuyệt cú là thơ ngũ ngôn tứ tuyệt và ngũ ngôn bát cú Đường luật. Các bài thơ tiêu biểu “Tĩnh dạ tứ” (Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh) của Lý Bạch, “Điểu minh giản” (Khe chim kêu) của Vương Duy, “Bát trận đồ” của Đỗ Phủ,… là thể ngũ ngôn tứ tuyệt. Còn thể ngũ ngôn bát cú Đường luật thì có thể kể đến bài “Nguyệt dạ” (Đêm trăng), “Sơ nguyệt” (Trăng non), “Quy mộng” (Mộng về),… của Đỗ Phủ.

Minh Hoa Thường kinh ngạc, vội ghé sang nhìn: “Nhị huynh, huynh viết cái gì vậy?”

Giữa khoảng trống trong bụi cỏ dại um tùm hiện lên những nét chữ gọn gàng rõ ràng. Chữ Minh Hoa Chương mảnh và thẳng tắp, nét bút lưu loát, chuyển câu linh hoạt và hùng hồn, thể hiện rõ khí khái đằng sau mỗi con chữ. Nếu lấy ra để so sánh thì bài thơ này không có gì là nổi bật cả, bài thơ viết bốn câu về phong cảnh, câu đối ngay ngắn, rõ ràng trang nhã, không thể nói là tệ nhưng lại có phần không xứng nếu so sánh với chữ của hắn.

Minh Hoa Chương giữ chặt cổ tay Minh Hoa Thường, thản nhiên nói: “Tiện tay ghi bừa thôi, không đáng nhắc tới. Đi thôi, chúng ta đi lên phía trước xem sao.”

Ngón tay Minh Hoa Chương thon dài, dễ dàng vòng quanh cổ tay Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, nghiêm túc khen ngợi: “Nhị huynh, huynh chỉ nổi hứng viết bừa thôi mà cũng có thể viết ra một bài thơ hay như vậy, có thể thấy rõ là huynh đã đọc rất nhiều thi thư, nền tảng vững chắc, nếu như trau chuốt thêm một chút thì chắc chắn là sẽ có thể làm cho mọi người trầm trồ!”

Minh Hoa Chương cười nhẹ nói, nói: “Trường An có rất nhiều người có thiên phú, ta viết linh tinh thôi, có là gì đâu chứ.”

“Đó là do huynh không tranh giành thôi.” Minh Hoa Thường nói: “Người có tài hơn huynh thì không chăm chỉ và không kiên định bằng huynh, người chăm chỉ hơn huynh thì không sáng suốt và có kế hoạch hơn huynh, người sáng suốt hơn huynh thì không chính trực và đức độ bằng huynh. Lấy từng thứ một ra so, có thể là huynh sẽ không xếp thứ nhất, nhưng trong mọi việc, huynh luôn có thể đứng hàng đầu. Tổng hợp lại thì huynh xuất sắc nhất mà.”

Ở trong Huyền Kiêu Vệ, Tạ Tế Xuyên từng nhìn thấy là sẽ không thể quên được, có thể nói là có thể gian lận được, việc đạt hạng nhất trong mỗi kỳ thi văn thì không cần phải nói gì nhiều; còn Nhậm Dao thì lại dốc lòng mang sự vẻ vang về cho cha, rất chăm chỉ luyện võ, bàn về chăm chỉ thì không ai có thể so với nàng ấy được. Nhưng lúc Hàn Hiệt giao nhiệm vụ, ông ta vẫn giao cho Minh Hoa Chương làm chủ.

Bởi vì Minh Hoa Chương ổn.

Có thể là hắn không đứng đầu trong những môn thi cá nhân, nhưng hắn có thể hoàn thành tốt tất cả các hạng mục. Nếu nói Tạ Tế Xuyên được ông trời ban cơm cho ăn, Nhậm Dao giành cơm với ông trời, thì Minh Hoa Chương là muốn trở thành ông trời.

Công thủ đủ cả, làm gì chắc đó, chỉ cần hắn muốn, dù chuyện đó rất khó đi chăng nữa thì hắn cũng có thể làm được. Kiểu người này, đến cả ông trời nhìn cũng phải lắc đầu.

Lúc nào Minh Hoa Chương cũng thấy mình còn chưa đủ tốt, nhưng ở trong mắt Minh Hoa Thường, hắn lại hoàn hảo ở mọi mặt. Minh Hoa Chương bật cười: “Muội ấy, không chăm chỉ đọc sách mà đã biết cách nói ngọt dỗ người ta vui rồi. Chỉ e là, dù huynh trưởng của muội có là ai đi chăng nữa, thì muội đều có thể nói như vậy.”

“Không hẳn là vậy.” Minh Hoa Thường nói: “Muội chỉ muốn tất cả mọi người vui vẻ, không có nghĩa là muội nói dối.”

“Dù sao thì muội cũng có lý.” Minh Hoa Chương dừng lại, ngón tay chỉ về nơi ven hồ phía trước, nói: “Đó là hồ Khúc Giang, chúng ta tới bên hồ xem thử đi.”

Minh Hoa Thường vui vẻ đồng ý. Bọn họ buộc ngựa vào thân cây rồi cùng tản bộ bên hồ.

Hồ Khúc Giang là lâm viên hoàng thất, dù là quan lại quyền quý hay dân chúng bình dân, thì ai cũng đều thích tới đây du ngoạn. Dù mặt trời đã lặn xuống phía Tây, trên hồ vẫn có thuyền hoa, vẫn có tiếng đàn sáo du dương.

Minh Hoa Thường ngồi xổm ở bên hồ, nhẹ nhàng vẩy nước nghịch.

Nàng rửa sạch hai tay, đang muốn quay đầu gọi Minh Hoa Chương thì chợt thấy có người đi tới chỗ bọn họ. Cách ăn mặc của đối phương giống thư sinh, cầm một quyển trục trong tay, tên sách là “Du Tiên Quật”, nhìn thấy bọn họ thì nhiệt tình nói: “Hai vị cũng tới hồ dạo chơi à? Ta biết gần đây có mấy nơi có phong cảnh không tệ, không ngại thì chúng ta kết giao cùng du ngoạn.”

Minh Hoa Thường nghĩ thầm, người này thật lỗ mãng, nàng đang muốn từ chối thì lại nghe thấy Minh Hoa Chương nói: “Được.”

Minh Hoa Thường nghẹn họng, kinh ngạc nhìn Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương lãnh đạm ung dung, thư sinh nhìn qua bọn họ, cười hỏi: “Hai vị trông rất lạ mặt, vừa mới tới Trường An sao?”

“Hôm nay mới tới.”

“Các hạ đến từ nơi nào, vì sao lại phải đến Trường An?”

“Từ phía Nam tới, ngưỡng mộ mỹ danh Trường An đã lâu, nay tới Tây Đô tìm kiếm và hỏi thăm về bản vẽ di tích cổ.”

“Các hạ có nhã hứng này à, hóa ra là người đồng đạo [*].” Thư sinh cười hỏi: “Không biết các hạ muốn xem tranh của ai?”

[*] Đồng đạo: Cùng tín ngưỡng, cùng ngành, cùng nghề.

“Diêm Hữu tướng.”

“Bản vẽ của Diêm Hữu tướng không dễ tìm đâu.” Thư sinh nói: “Nếu bây giờ bản vẽ của Hữu tướng không ở trong mật viện của hoàng thất, thì cũng sẽ được nâng niu ở trong chùa. Người ngoài muốn xem thì không khác gì là lên trời cả!”

Minh Hoa Chương không có kiên nhẫn tiếp tục vòng vo, hắn chìa tay ra, nửa cái lệnh bài trượt ra khỏi ống tay áo rồi thản nhiên thu nó vào trong lại, thản nhiên nói: “Tại hạ Song Bích, phụng mệnh đến đây điều tra, xin phối hợp.”

Ánh mắt thư sinh lặng lẽ lướt qua lệnh bài, cười nói: “Song Bích? Cái tên này lạ quá, hình như trước đây chưa từng nghe nói.”

“Mới lấy tên.” Minh Hoa Chương thản nhiên nói: “Ta ký quân lệnh, trong vòng mười ngày phải tìm vật bị mất về, không có thời gian để nói nhiều, xin thông cảm. Không biết cụ thể tình hình Vệ Đàn chết như thế nào?”

Minh Hoa Thường mở to mắt nhìn bọn hó, nàng bối rối. Dù đầu óc của nàng không thông minh cho lắm, thì giờ đây, nàng cũng đã đoán được cái vị trông như thư sinh lang thang lỗ mãng này là người tiếp đón của Huyền Kiêu Vệ. Nàng đã bỏ lỡ cái gì rồi? Vì sao mọi chuyện lại tiến triển tới bước này rồi?

Nàng vẫn luôn ở cùng với Minh Hoa Chương, trên đường cũng không nói gì với bất kỳ kẻ nào khác, sao thư sinh tìm được bọn họ?

Không. Minh Hoa Thường bỗng nhận ra rằng, không phải là Minh Hoa Chương không làm gì, trước đó không lâu, hắn đã viết thơ lên vách tường ở chùa.

Mặt tường kia là của toàn bộ dân chúng thành Trường An, ai cũng có thể lại gần để xem, ai cũng có thể xóa đi và sửa lại, không làm cho người ta phải chú ý đến. Minh Hoa Chương che giấu thân phận và vị trí của mình ở trong thơ, sau đó tới điểm hẹn chờ đợi, sau khi người tiếp đón trông thấy thì đuổi tới ngay sau đuôi.

Trong chốc lát, tâm trạng của Minh Hoa Thường trở nên khá phức tạp, hóa ra nàng vẫn còn quá nhỏ tuổi, cứ tin rằng Minh Hoa Chương đi dạo với mình thật, còn nghiêm túc biện bạch rằng bài thơ kia của Minh Hoa Chương rất hay. Thật sự không biết ý của túy ông không phải là rượu, nàng mới là kẻ ngốc nghếch nhất.

Minh Hoa Thường nhớ lại biểu hiện ban nãy của mình, quả thật là đau buồn vô cùng.

Minh Hoa Chương thấy, qua cả một hồi lâu mà Minh Hoa Thường chẳng có động tĩnh gì cả, bèn quay đầu lại, nhìn nàng rồi kéo nàng đứng dậy từ ven hồ, chu đáo lau khô ngón tay của nàng: “Trời tối rồi, coi chừng cảm lạnh. Vị huynh đài này, ta còn phải dẫn muội ấy đi ăn cơm, chúng ta tốc chiến tốc thắng, có chuyện gì thì nói nhanh thôi.”

Thư sinh liếc nhìn Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường, không hỏi bọn họ có quan hệ gì, nói: “Không dám nhận, ta là Nguyệt Hồ, ký hiệu là hồ ly.”

Minh Hoa Chương và thư sinh trao đổi ám hiệu, xác định đối phương không phải là giả mạo. Ba người đứng đấy thì sẽ khiến người khác chú ý đến nhiều, Minh Hoa Chương bèn đề nghị đi dạo quanh hồ, vừa đi vừa nói chuyện.

Bọn họ tỏ vẻ họ là bằng hữu dạo chơi quanh hồ, Minh Hoa Chương hỏi: “Ngày Vệ Đàn chết, ngươi cũng ở đấy sao?”

“Ta không ở đó.” Nguyệt Hồ nói: “Vệ Đàn là đồ đệ duy nhất của Diêm Lập Bản, tự cho rằng mình rất giỏi, người hắn mời tới bữa tiệc chỉ toàn là bằng hữu thân thiết, tài tuấn của hắn, ta chỉ là một văn nhân nhỏ bé, hoàn toàn không thể lọt vào mắt Vệ Đàn được. Nhưng hôm qua ta nhận được mệnh lệnh, nói Vệ Đàn đột tử trong bữa tiệc ở nhà, bức vẽ xây dựng lại cung Đại Minh mà hắn vừa vẽ xong cũng không cánh mà bay, nghi ngờ kẻ trộm bức vẽ là bạn tốt của Vệ Đàn, Trương Tử Vân. Trương Tử Vân xếp thứ ba trong nhà, thường ngày, tất cả mọi người đều gọi hắn ta là Trương Tam.”

Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương nhìn nhau, đều khá bất ngờ. Hóa ra Trương Tam tên là Trương Tam thật.

Minh Hoa Chương hỏi: “Trương Tam… Trương Tử Vân là người ở đâu?”

“Hắn ta là tiến sĩ năm Thùy Củng thứ tư, nhưng vẫn luôn thất bại, vì vậy hắn ta từ bỏ chốn quan trường, một lòng ngâm thơ vẽ tranh, say mê chốn phong nhã, có quan hệ rất tốt với Vệ Đàn. Không ngờ hắn ta lại giết Vệ Đàn để đoạt bản vẽ, quả thật đây là điều nằm ngoài dự đoán. Nhưng bên trên bảo ta theo dõi Trương Tử Vân, ta theo hắn ta vào Thiên Hương các ở phường Bình Khang. Vận may của hắn ta cũng không tồi, giành được sự ưu ái của hoa khôi Ngọc Quỳnh, nàng ta mời hắn ta lên lầu hai chiêu đãi riêng. Ta không có vinh hạnh đặc biệt đó để đến gần nên ở trong sảnh uống rượu nghe hát, âm thầm theo dõi cửa phòng của bọn họ. Nhưng sau đó có khách quý tới, người nọ cũng chỉ đích danh Ngọc Quỳnh tới hầu nên tú bà đi mời Ngọc Quỳnh. Tất nhiên là Trương Tử Vân không chịu, cãi nhau với tú bà, ồn ào đến nỗi rất khó coi, ta ở sảnh nên đã nhìn thấy hết. Cuối cùng, vẫn là nhờ có Ngọc Quỳnh ra mặt trấn an Trương Tử Vân rồi rời đi cùng với tú bà.”

Tuy rằng Minh Hoa Thường chưa từng đi qua phường Bình Khang, nhưng chỉ nghe đến cái tên Thiên Hương các thôi thì cũng đã biết đây là nơi nào rồi. Nàng thấy hơi lúng túng, nhưng lại rất tò mò chuyện của Trương Tử Vân, nàng nghe nói Ngọc Quỳnh rời đi cùng tú bà thì “A” lên một tiếng, khó tin hỏi: “Nàng ta cứ rời đi như thế ư?”

“Nếu không thì sao?” Nguyệt Hồ nhìn nàng, đánh giá nàng một lượt, như thể là đang cảm thấy nàng rất kỳ lạ: “Từ trước tới giờ, trong chốn thanh lâu, người nào ra giá cao, người nào có quyền thì phải nghe theo lời người đó. Trương Tử Vân chẳng có gì cả, tranh giành với người khác thế nào đây?”

Minh Hoa Thường bị hỏi khó, nàng biết rõ là nữ tử thanh lâu không thể quyết định chuyện của mình được, dù có là hoa khôi thì cũng không được lựa chọn, nhưng nàng không ngờ là nam nhân đi mua vui lại chấp nhận quy tắc này.

Tay Minh Hoa Chương kéo nhẹ Minh Hoa Thường ra sau mình. Động tác này của hắn tuy đơn giản nhưng lại khiến cho Nguyệt Hồ hiểu ra ý của hắn ngay.

Nguyệt Hồ không nhìn Minh Hoa Thường chằm chằm nữa, tiếp tục nói: “Tú bà vốn muốn đổi cô nương khác cho Trương Tử Vân, nhưng hắn ta lại không chịu, ta ở sảnh nghe thấy, hình như hắn ta kêu la trong phòng, nói là muốn chờ Ngọc Quỳnh về. Tú bà vội đi tiếp khách quý, không để ý hắn ta nữa, sai người mang rượu ngon tới rồi mặc cho hắn ta đợi như thế. Ta tiếp tục chờ ở sảnh, giả vờ nửa tỉnh nửa say, định tới nửa đêm thì lẻn vào phòng lấy bức vẽ. Nhưng mà, ta còn chưa kịp hành động thì tú bà đã hét lên nói là chết người rồi. Ta nhân lúc hỗn loạn mà đi lên lầu hai, quả nhiên thấy Trương Tử Vân đang nằm trong phòng, máu dính đầy đất. Sau đó ta tìm cơ hội kiểm tra quải trượng của hắn ta, bên trong đã trống không.”

Sự hứng thú trong Minh Hoa Thường bị khơi dậy, hỏi: “Trong thanh lâu nhiều người như vậy, một người chết mà các ngươi lại không nghe thấy tiếng động gì ư?”

Nguyệt Hồ lắc đầu: “Hoàn toàn không nghe thấy gì. Tuy nói ngày đó Sơn Trà biểu diễn múa ca, tiếng hát tiếng nhạc vang lên cả đêm nhưng tiếng giết người và tiếng đánh nhau lại rõ ràng như thế, dù ta không nghe thấy, nhưng những người khác trong sảnh sẽ nghe thấy. Ta khẳng định, không có gì bất thường.”

Trong thoáng chốc, Minh Hoa Chương nghĩ ra được rất nhiều loại khả năng: “Thuốc mê, thuốc độc, ám khí, cắt cổ, treo cổ, những cách thức này cũng có thể không phát ra bất kỳ thanh âm nào.”

Nhưng giết người bằng những cách này, ít nhất là sẽ phải có người nhìn thấy. Không ai ra vào phòng kín, vậy thì phải giết người như thế nào đây?

Minh Hoa Thường thử dò hỏi: “Trong những cách này thì chỉ có thuốc độc là có thể trì hoãn thời gian, trước đó chỉ có Ngọc Quỳnh và Trương Tử Vân ở chung với nhau, có phải là Ngọc Quỳnh hạ độc không?”

“Chưa chắc.” Minh Hoa Chương nói: “Về sau tú bà lại tới đưa rượu, cũng có thể là do rượu có vấn đề.”

“Sao ngươi lại nghĩ tới Ngọc Quỳnh?” Nguyệt Hồ hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, nữ nhân quả đúng là nữ nhân, hắn ta đã miêu tả tình hình án mạng chi tiết như vậy rồi mà nàng lại có thể đưa ra một câu hỏi ngu ngốc như thế, đúng là chẳng có đầu óc gì cả.

Sao bên trên lại phái hai người này tới nhận nhiệm vụ, một người thì còn trẻ tuổi, một người là nữ tử, có thể làm nên chuyện gì được đây?

Hắn thầm khinh thường, khó tránh khỏi việc bày ra vẻ mặt ngạo mạn: “Dù nàng ta hạ độc Trương Tử Vân, nhưng sau đó nàng ta lại bị gọi đi hầu khách quý, không hề rời khỏi đó, lúc tú bà phát hiện ra thi thể thì nàng ta vẫn còn bên cạnh khách quý, nếu như là nàng ta, bức vẽ mất thế nào được đây?”

“Là do trong rượu có độc?”

“Cũng không thể.” Nguyệt Hồ nói: “Dù kẻ hạ độc có là ai đi chăng nữa, thì khi đó vẫn không có bất kỳ ai trong phòng cả, sau đó, lúc tú bà mở cửa thì ta cũng vào, ngươi nói cho ta biết đi, bản vẽ bị trộm đi thế nào?”

Cũng phải, giết người có thể làm từ xa và kéo dài thời gian, nhưng trộm đồ thì phải tự ra tay chứ nhỉ? Minh Hoa Thường chẳng để ý đến sự khinh thường đang hiện hữu trong giọng nói của Nguyệt Hồ, tiếp tục hào hứng hỏi: “Có phải là do ngươi uống say không? Ngươi cho rằng mình đang giả say, nhưng thật ra ngươi lại say thật, có người tiến vào lúc ngươi không chú ý, giết Trương Tử Vân rồi lấy bức tranh, lại nhân lúc ngươi mất cảnh giác rồi bỏ trốn.”

“Không thể nào.” Nguyệt Hồ thề thốt: “Vốn dĩ ta không hề uống rượu, sao có thể say? Vị trí của ta là ở ngay đối diện phòng của Trương Tử Vân, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa phòng hắn ta ngay, sao ta lại không phát hiện ra một người đã đi qua trước mắt ta cho được?”

“Vậy căn phòng kia có cửa sổ hay không?” Minh Hoa Thường hỏi: “Hung thủ có thể trèo cửa sổ vào không?”

Nguyệt Hồ cũng lắc đầu: “Ta nhìn qua căn phòng đó rồi, chỉ có một cửa sổ đối diện đường phố, trên đường có người của chúng ta theo dõi, hắn ta cũng nói là không thấy bất kỳ kẻ nào ra vào.”

Minh Hoa Thường trầm ngâm, cảm thấy có lý. Cửa sổ đóng chặt, chẳng có ai ra vào, lại chết ở bên trong trước mặt bao nhiêu người nữa chứ. Giết người trong phòng kín à, thật là thú vị.

Nguyệt Hồ thấy Minh Hoa Thường hỏi mấy câu ngu ngốc nhiều lần, còn chất vấn hắn ta nữa, thì vẻ khinh thường ngoài mặt càng rõ ràng hơn.

Minh Hoa Chương rất không thích thái độ này của Nguyệt Hồ, nể mặt hắn ta là người tiếp đón nên Minh Hoa Chương mới cố chịu đựng. Đến khi Nguyệt Hồ đã nói ra gần hết tất cả mọi chi tiết mà hắn ta biết rõ, Minh Hoa Chương lập tức lạnh nhạt nói: “Được rồi, chúng ta đã biết rõ sự tình, tiếp sau đây chúng ta sẽ tới Thiên Hương các để điều tra. Nếu như về sau cần ngươi phối hợp thì ta sẽ để lại thư trên tường ở chùa cho ngươi như hôm nay vậy.”

Nguyệt Hồ nói: “Được rồi, nếu như ta có việc không thể tới, hoặc là ta bị người ta truy đuổi, ta sẽ tới thiên điện phía Tây của chùa để một đóa hoa cỏ màu trắng, sau đó sẽ nghĩ cách liên hệ với các ngươi bằng mật ngữ. Du Thiên Quật này là mật ngữ gốc, sau khi các ngươi nhìn thấy mật ngữ thì tìm kiếm trang đối chiếu là sẽ biết.”

Minh Hoa Thường là tân thủ, còn chưa học được tới bước này, nghe thấy thì có chỗ hiểu chỗ không, nhưng Minh Hoa Chương nhìn một cái là hiểu ngay. Hắn nhận lấy sách, chắp tay nói: “Đa tạ. Không còn sớm nữa, chúng ta đi trước, bảo trọng.”

“Bảo trọng.” Nguyệt Hồ cũng chắp tay hành lễ, sau đó vẫy tay ung dung rời đi giống như người qua đường trò chuyện với nhau vui vẻ rồi lại như bèo nước gặp nhau.

Chẳng ai trong số bọn họ nói hẹn gặp lại cả, với bọn họ, không gặp lại nhau mới là chuyện tốt.

Minh Hoa Chương nhận tin từ người tiếp đón trong thành Trường An xong thì tới điểm hẹn lầu Nguyệt Mãn để tìm Tạ Tế Xuyên.

Cái tên lầu Nguyệt Mãn này nghe rất phong nhã, nhưng thật ra là một trong những căn cứ của Huyền Kiêu Vệ ở thành Trường An. Sau khi Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường vào trong thì tiểu nhị nhanh chóng nhiệt tình đi ra đón: “Hai vị khách quan, nghỉ chân hay ở trọ ạ?”

Minh Hoa Chương lạnh nhạt nói: “Trong lầu các ngươi còn Ánh Giang Hồng mười bảy năm tuổi không?”

Tiểu nhị hơi ngừng lại, lập tức cười nói: “Có. Khách quan muốn mấy bình?”

“Được rồi, lát nữa còn có việc, uống Ánh Giang Hồng không tiện, hãy đổi thành một bình Trúc Diệp Thanh, đóng gói mang đi.”

Tiểu nhị ân cần đáp lời, xoay người lại và nói: “Được. Hai vị khách quan đi theo ta.”

Cuộc đối thoại này nghe rất bình thường, trước kia Minh Hoa Thường sẽ không để ý, nhưng giờ đây, nàng lại nghe ra được rất nhiều thứ.

Trông có vẻ như đang tùy ý gọi món, nhưng thật ra trong đó toàn là mật hiệu. Tên rượu đại diện cho tính chất nhiệm vụ, ví dụ như khi Minh Hoa Chương nói Ánh Giang Hồng, có nghĩa là bọn họ tới nơi này là để bàn bạc.

Mà, tuổi của rượu là mật mã, cái này là Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đã thương lượng trên đường. Tạ Tế Xuyên tới trước, gọi Ánh Giang Hồng mười bảy năm tuổi, nói với tiểu nhị bọn họ đang chờ người. Tuy người ngoài biết rõ ý nghĩa của Ánh Giang Hồng nhưng không biết mật mã bên trong, cũng không thể suy đoán được ám hiệu.

Về phần tiểu nhị, khi người nọ hỏi bọn họ muốn mấy bình là cái bẫy. Đề phòng ám hiệu đã bị tiết lộ hoặc có người gọi lung tung trùng với ám hiệu, tiểu nhị kiểm tra một lần, khi bọn họ thuận theo lời tiểu nhị, vậy thì chứng tỏ người này không đáng tin. Vì vậy, cách làm chính xác là từ chối, gọi rượu khác, về phần Trúc Diệp Thanh, đây cũng là mật mã mà Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đã bàn bạc từ trước.

Tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu, tới trước cửa một căn phòng bao sương [*] thì rời đi. Minh Hoa Chương đẩy cửa vào, quả nhiên ba người Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng và Nhậm Dao đã ngồi bên trong đó rồi.

[*] Một căn phòng có vài chỗ ngồi thiết kế đặc biệt trong rạp hát.

Giang Lăng nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nói: “Chúng ta ăn xong một bữa cơm rồi các ngươi mới tới.”

Nhậm Dao nói: “Thức ăn trên bàn nguội hết rồi, gọi món khác đi.”

“Không cần phiền phức như thế.” Minh Hoa Chương ngồi xuống, nói: “Thời gian khẩn cấp, làm nhiệm vụ trước quan trọng hơn. Nhiệm vụ thì đã nói với các ngươi ở trên đường rồi, ta lặp lại một lần nữa, chúng ta phải tìm bản vẽ đã bị Trương Tử Vân trộm. Trương Tử Vân bị giết trong thanh lâu, bức vẽ trong quải trượng của hắn ta không cánh mà bay, suy đoán sơ bộ của ta là bức vẽ đã bị hung thủ mang đi. Bây giờ, chúng ta phải tới thanh lâu Trương Tử Vân chết, chính là Thiên Hương các, để điều tra. Chúng ta chia làm hai hướng, một ở ngoài sáng, một ở trong tối, tìm kiếm hung thủ đã giết Trương Tử Vân.”

Bốn người gật đầu, trong tình cảnh này, không khó để suy đoán rằng Trương Tử Vân chính là Trương Tam. Minh Hoa Chương tiếp tục sắp xếp: “Ta và Tạ Tế Xuyên ở trong tối, lặng lẽ trà trộn vào Thiên Hương các, điều tra trong âm thầm; Giang Lăng, ngươi, Nhị nương và Nhậm Dao ở ngoài sáng, vào Thiên Hương các với thân phận khách quan, thu hút sự chú ý của bọn họ, vào những lúc cần thiết thù phải yểm hộ cho chúng ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK