• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường về, chúng tôi bàn chuyện của “Tôi như hạt bụi”.

Lục Kha Tri nói, trước đó hắn cảm thấy nửa cái đèn bàn trong ảnh hơi quen mắt, sau khi hỏi vài người bạn thân học cùng chuyên ngành, cuối cùng cũng biết chiếc đèn bàn này là quà mua bằng tiền quỹ lớp dùng cho hoạt động đoàn hồi năm nhất. Lúc ấy mua tổng cộng năm cái, ba trong số đó được tặng cho mấy bạn có thành tích xuất sắc, hai cái còn lại là quà rút thăm tại chỗ.

Hắn nói bọn họ vắt óc cũng chỉ nhớ ra ba người có thành tích xuất sắc là ai, sau khi dò la một lượt thì phát hiện “Tôi như hạt bụi” không phải ba người này.

Như vậy chắc chắn là một trong hai người còn lại.

Xác định phạm vi xong, hắn bèn hỏi bí thư đoàn phụ trách phát quà năm đó, nhưng cô ấy nói vì lâu quá rồi, hơn nữa hồi ấy còn đặt quà ở phía sau lớp học, để người trúng thưởng tự đi lấy, nên cô ấy cũng không nhớ rõ hai người rút thăm trúng đèn bàn còn lại là ai.

Nói đến đây, Lục Kha Tri hơi bực mình, hắn đá tung viên đá nhỏ ven đường: “Thật sự không ngờ năm đó bên cạnh anh lại có loại người như vậy.”

Tôi an ủi hắn: “Nhưng người này vẫn chưa làm gì anh cả.”

“Anh thà rằng nó đụng tới anh.” Lục Kha Tri lẩm bẩm: “Em đừng tức giận vì loại người đó nhé.”

Tôi hết giận từ lâu rồi, có hiểu không hả?

Tôi nhanh chóng nhập vai, chống nạnh trợn mắt nói: “Thứ nhất, tôi không tức giận mà là phẫn nộ.”

Lục Kha Tri thoáng sững người, hắn lập tức nhận ra tôi đang bắt chước cái gì, bèn xoay người qua cười ha ha ha liên hồi: “Vậy thứ hai đâu?”

Thứ hai? Tôi ngẫm nghĩ, vừa chỉ vào khuôn mặt vừa tự bôi đen mình: “Thứ hai, tôi không phải Trì Lê, tôi là heo.”

Tôi không biết nó buồn cười chỗ nào, nhưng Lục Kha Tri nghe xong thì cười nắc nẻ, còn bắt đầu nấc cụt, tôi nhìn dáng vẻ vừa cười vừa nấc của hắn, cuối cùng cũng hiểu người ta nói cười như gà gáy là ý gì.

Sau một lúc lâu, nhịp thở của Lục Kha Tri mới ổn định lại, hắn lau nước mắt do cười quá nhiều, rồi bật ngón cái với tôi: “Bé heo mập hiểu rất rõ con người mình đấy.”

Thôi, xem xét tiến độ điều tra về “Hạt bụi”, tôi sẽ bỏ qua cho hắn.

Sau khi trở về, bởi vì mua quá nhiều sữa chua, tủ lạnh không chứa hết được, nên tôi đành để một nửa bên chỗ Lục Kha Tri.

Lục Kha Tri cảm thấy rất tốt, hắn nói làm vậy vừa hay có thể khống chế số lượng, tránh cho tôi nốc cả lố trong một lần.

Vốn dĩ Lục Kha Tri bảo tôi nghỉ ngơi một lát, đợi đêm xuống thì ra ngoài tản bộ, nhưng tôi mượn cớ sự nghiệp học hành gian khổ để từ chối hắn. Thật ra cũng không hẳn là mượn cớ, dạo này tôi dần bận rộn hơn, ngày trước, buổi tối tôi còn có thể lượn lờ một vòng xung quanh hay hóng drama giết thời gian, nhưng giờ công việc ngày càng nhiều lên, tôi phải thức trắng mấy đêm liền để làm bài tập nhóm đó.

Tôi rất khâm phục Lục Kha Tri, không biết hắn moi đâu ra lắm sức lực như thế, buổi chiều mới đi mua sắm xong, vậy mà buổi tối còn muốn đi dạo nữa. Trước kia cũng vậy, mỗi lần chúng tôi đi du lịch, hắn sẽ đảm nhận cả chức hướng dẫn viên lẫn cu li, vừa nói liên miên chỗ này có gì chơi vui, vừa kéo tôi đang mệt muốn chết tiến về phía trước, vô cùng sung sức.

Thế nên về sau chỉ cần ra ngoài chơi với hắn là tôi đều mặc đồ và mang giày thể thao. Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể theo kịp cái tên sức trâu bò Lục Kha Tri mặc quần jean đi giày vải thường, còn cõng trên lưng một cái ba lô to tướng kia, để rồi cứ lẽo đẽo sau hắn như một thằng đàn em.

Lại qua thêm mấy ngày nữa, chớp mắt đã đến cuối tuần.

Trong thời gian này, phía Lục Kha Tri không tra được tin tức gì của “Hạt bụi”, đối phương cũng chẳng chủ động liên lạc với tôi nữa, tất cả đều bình thường, cuộc sống khá yên bình, mỗi ngày lên lớp như thường, hôm nào không có tiết thì ghé thư việc làm luận văn hoặc nằm ườn trên giường không làm gì cả.

Sinh hoạt đơn điệu như thế là do nơi này quá hẻo lánh, hơn nữa tôi cũng không thích đến quán bar cho lắm, nên sau khi tan học, các bạn cùng lớp đều đi nhảy disco, còn tôi chỉ có thể vừa uống sữa chua vừa xem phim truyền hình thôi.

Điều đáng nói nhất chính là chuyện của Chu Trú và Quý Đồng.

Tôi liên lạc với Chu Trú, hỏi bóng gió tiến triển giữa cậu ta và Quý Đồng, kết quả thằng ngốc này vẫn chưa biết gì hết, chỉ nghĩ Quý Đồng rất tốt, không những hướng dẫn cậu ta làm bài tập, còn mua đồ ăn vặt cho cậu ta nữa.

Sau đó tôi thử hỏi chuyện của Cố Việt.

Thật ra tôi không muốn nhắc tới đâu, nhưng tôi sợ lỡ Cố Việt cảm thấy chơi chưa chán mà quay về tìm Chu Trú, tên đầu đất này yếu lòng bị lừa lần nữa thì sao.

Sau khi hỏi tới chủ đề này, Chu Trú lập tức im lặng, thông qua màn ảnh, tôi nhận ra tâm trạng của cậu ta down rất nhiều.

Tôi cảm thấy căng thẳng trong lòng, vội vàng hỏi cậu ta có chuyện gì vậy.

Chu Trú kể Cố Việt đã đến gặp mình, nói rất nhớ cậu ta.

Tôi đỡ trán, đúng là mấy tên đàn ông khốn nạn trên đời này đều xài cùng một chiêu.  

Nhưng may mà Chu Trú nói cậu ta không đồng ý, rồi bỏ đi một mạch.

Tôi lập tức khen ngợi cách xử lý của cậu ta.

Chu Trú lại ngập ngừng nói cậu ta cảm thấy khoảng thời gian ở cạnh Cố Việt vô cùng hạnh phúc, Cố Việt cũng đối xử rất tốt với mình.

Không ổn rồi, sao trong lời nói còn ẩn chứa ý lưu luyến thế này, chẳng phải đã thông suốt từ lâu rồi à?

Tôi quýnh cả lên, khuyên nhủ cậu ta, mày đừng vì ai đó đối xử tốt với mày hay sống chung vui vẻ mà muốn ở bên người ta.

Tôi còn hỏi, lúc mày và Quý Đồng ở bên nhau, anh ta đối xử tốt với mày chứ? Mày có vui vẻ không?

Chu Trú gật đầu.

Thế nên, với tư cách là thành viên trong team anh em tốt của Quý Đồng, tôi quyết định thúc đẩy chuyện này.

Tôi hỏi thẳng Chu Trú, vậy mày muốn thử yêu đương với Quý Đồng không?

Vừa nghe vậy, Chu Trú bên kia màn hình đã đần mặt ra, tiếp đó cậu ta vội tắt video call, một lát sau mới gửi tin nhắn cho tôi.

【Quả Lê, mày giỡn chơi hả?】

Tôi cắn móng tay nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không tự ý bày tỏ thay Quý Đồng, chỉ trả lời mập mờ:【Đời người phải trải nghiệm nhiều vào, chỉ là dạo này tao thấy quan hệ của tụi mày rất tốt, đùa chút cho vui ấy mà.】

Chu Trú:【AAAA, làm tao sợ hết hồn. Ừ thì… Đúng là anh ta rất tốt, nhưng chắc anh ta giống tao và mày.】

Tôi vội vàng nói đỡ cho Quý Đồng:【Vớ vẩn, trông anh ta hơi non tí thôi, chứ người ta có cơ bụng sáu múi đấy.】

Chu Trú:【Sao mày biết? Lục Kha Tri cho phép mày sờ cơ bụng của thằng khác à?】

Tôi:【Anh ta nói cho tao biết, mày đừng có nói những chuyện không đâu này, nên xem xét thử đi, con người anh ta rất tốt, ở đây được ngưỡng mộ lắm.】

Sự thât là vậy, có khá nhiều người thích Quý Đồng, bởi vì trông anh ta rất đẹp, chẳng qua ngoài việc thu hút các cô gái, anh ta cũng hút cả những anh giai nhỏ ngoại quốc cao to lực lưỡng.

Chu Trú:【Rồi rồi rồi. Tao còn chưa hỏi mày đấy, mày và Lục Kha Tri thế nào rồi? Tái hợp chưa?】

Tôi:【Chắc sẽ sớm thôi, tao tính tỏ tình vào ngày sinh nhật tao.】

Chu Trú:【COOL! Vậy tao nên gửi quà sinh nhật hay quà chúc mừng mày thoát ế lần nữa đây?】

Nhắn xong còn gửi kèm một icon shiba ngoe nguẩy đuôi.

Nhờ thế mà châm ngôn đời người của Trì Lê lại được lên sóng lần nữa

【Người trưởng thành không cần chọn lựa, tao muốn tất.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK