• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không hẳn là thỏ, nhưng vẫn hơi thẹn thùng.

Tôi hất bay đôi dép khủng long đi, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu sấy tóc. Tiếng máy sấy rất lớn, át hết âm thanh bên ngoài, nhưng tôi vẫn cảm nhận được điện thoại bên cạnh đang rung bần bật.

Tôi tắt máy sấy, nằm xuống giường lôi di động ra xem, trông thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Chu Trú và mấy người bạn thân thiết ngập kín màn hình.

Tôi ngẩn người, hình như trong nước đã qua mười hai giờ rồi.

Ở trong nước tôi vừa già thêm một tuổi, nhưng vì đang ở nước ngoài, nên có cảm giác lời thêm được mấy tiếng, diệu kỳ thật đấy.

Tôi trả lời từng người một, cảm ơn chúng nó đã nhớ sinh nhật của tôi.

Nhắn xong thì Chu Trú gọi video call qua.

Tôi nhấn nghe, trên màn hình lập tức xuất hiện một gương mặt đắp mặt nạ, còn cài cặp tóc hươu cao cổ.

Chu Trú vừa vuốt mặt vừa nói: “Sinh nhật vui vẻ nhé Lê Lê! Chúc mừng mày lại tiến thêm một bước về hướng giai già!”

Tôi: “Giai già tao đây chân thành cảm ơn mày.”

Chu Trú: “Hì hì, không có chi.”

Kế tiếp, cậu ta hỏi tôi kế hoạch mừng sinh nhật, còn hỏi rất nhiều chuyện của tôi và Lục Kha Tri.

Ngoại trừ chuyến đi đến khách sạn hôm qua, còn lại tôi đều kể hết cho Chu Trú nghe, cậu ta kéo mặt nạ xuống, ngửa đầu cảm thán: “Tốt ghê, tao cũng muốn có một người như vậy, dù tụi tao chia tay bao nhiêu lần, thì cuối cùng bên cạnh tao vẫn là anh ấy.”

Vì Chu Trú chuyển đề tài sang mình, tôi cũng tiện thể hỏi chuyện Quý Đồng luôn: “Ê, dạo này mày và Quý Đồng thế nào rồi?”

Chu Trú: “Vẫn ổn, anh ta rất thú vị. À, anh ta nói đến Giáng sinh sẽ về nước rủ tao đi chơi đó.”

Tôi ngạc nhiên: “Thật sao?”

Chu Trú chống cằm trước ống kính, rầu rĩ nhìn tôi: “Lê ơi, nói mày nghe chuyện này, chẳng biết có phải do tao quá tự luyến hay không, mà sao càng ngày tao càng cảm thấy Quý Đồng hơi thích tao nhỉ?”

Tôi: “Nếu anh ta thích mày thật thì sao?”

Chu Trú: “Hả?”

Tôi suy nghĩ một hồi, rồi ngả bài với Chu Trú luôn: “Quý Đồng rất thích mày, nếu mày không ghét anh ta thì tao nghĩ tụi mày có thể thử xem sao.”

Tôi thấy mặt Chu Trú chợt đỏ ửng lên, cậu ta lắp bắp nói: “Là… Thật hả? Tao… tao…”

Tôi: “Chẳng qua tao thấy anh ta rất tốt, nên mới định mai mối cho bọn mày, nếu mày không thích thì đừng cố ép mình.”

Chu Trú mờ mịt gật đầu.

Tôi tán dóc chuyện tình cảm với cậu ta một hồi rồi cúp máy.

Tắt máy xong, tôi vừa đứng lên định rót miếng nước để uống thì có người gõ cửa phòng. Âm thanh này nghe hơi rầu rĩ, giống như tiếng chân đá vào cửa vậy.

Tôi vội vàng ra mở cửa, thấy Lục Kha Tri đứng bên ngoài, trong tay đang ôm một món đồ cao bằng nửa người, được vải bố che phủ.

Hắn hét vào mặt tôi: “Sinh nhật vui vẻ nhé, cục cưng.”

Tôi nhìn thấy trên hành lang có hai cô gái Châu Á vừa đi ngang qua đã vội quay đầu nhìn về bên này với vẻ mặt hóng hớt. Tôi nghĩ chắc là người Trung Quốc, bởi vì họ nghe tiếng của Lục Kha Tri mới quay lại, khi biết tôi là một chàng trai thì ánh mắt bỗng sáng rực lên.

Tôi ngượng ngùng cười với họ rồi nhanh chóng kéo Lục Kha Tri vào.

Lục Kha Tri mặc kệ hết, hắn cẩn thận đặt món đồ đang ôm trong lòng xuống bàn, sau đó có một con gấu to xác nhào về phía tôi, hôn bẹp một cái lên mặt tôi: “Sinh nhật vui vẻ! Chúc em phúc như đông hải thọ tỉ nam sơn, năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay, luôn vui vẻ phúc thọ an khang…”

Tôi kéo hắn ra khỏi người tôi: “Cảm ơn, đủ rồi đủ rồi, em cảm thấy hình như mình đang trải qua đại thọ tám mươi tuổi vậy.”

Lục Kha Tri mỉm cười, kéo tôi lại bàn.

Tôi dòm cái đống vải bố màu nâu kia, hỏi hắn: “Đây là quà sinh nhật của em sao?”

Lục Kha Tri gật đầu: “Ừ, anh tính cả rồi, tặng quà cho em theo giờ trong nước, ăn bánh ngọt theo giờ ở đây, ngày mai cứ ra ngoài chơi đã, khi nào về hẵng ăn.”

Tôi ráng kìm để không bật cười thành tiếng: “Sao anh thích lên kế hoạch mừng sinh nhật cho em giống mẹ em thế.”

Lục Kha Tri cố ý nhíu mày: “Em còn cần quà nữa không?”

Tôi: “Cần! Giờ em mở ra xem nhé?”

Lục Kha Tri làm một cử chi khom mình rất ga lăng: “Quà của em, em muốn xem lúc nào cũng được.”

Tôi đưa tay nhón lấy một góc vải, hơi hồi hộp mà từ từ kéo nó lên.

Món đồ bên trong chầm chậm hiện ra trước mắt tôi, vừa thấy rõ là tôi choáng váng đến quên cả thở luôn.

Dưới tấm vải bố là một ngôi nhà có vườn được ráp bằng những mảnh Lego nhiều màu.

Tôi sững sờ, chợt nhớ đến cảnh sinh nhật cuối cùng của tôi trước khi hai đứa chia tay.

Tối hôm đó, ăn bánh xong chúng tôi ra ngoài dạo loanh quanh, lúc đi ngang cửa hàng trải nghiệm Lego, tôi nhìn vào bên trong qua tấm kính, bỗng nhiên niềm đam mê trò Lego hồi nhỏ bắt đầu nhen nhóm trở lại, vì thế tôi nói với Lục Kha Tri, sinh nhật lần sau chúng ta đến đây đi, em muốn ráp thử ngôi nhà có vườn trong mơ ước mà hồi nhỏ em chưa xây được.

Tôi nhớ khi ấy Lục Kha Tri cười nhạo tôi trẻ con quá, nói tôi mấy tuổi rồi còn đòi ráp nhà có vườn, cứ như chơi đồ hàng vậy.

Sau đó thì tôi quên luôn chuyện này, hơn nữa chúng tôi cũng không đợi được đến lần sinh nhật sau.

Tôi chạm vào Lego, mắt ươn ướt nói: “Không ngờ anh có trái tim thiếu nữ như thế.”

Lục Kha Tri gãi đầu: “Vốn dĩ anh ráp cái này là để làm hòa với em. Em biết mà, anh qua bên này là vì em, cho nên anh nghĩ nếu xếp Lego thành ngôi nhà có vườn trong mơ ước của em, sau đó tặng nó cho em, thì em sẽ cảm động rồi chấp nhận anh luôn, ai ngờ…”

Tôi nghiêm túc: “Ai ngờ chưa kịp tặng, chúng ta đã ở bên nhau rồi đúng không? Em rất thích.”

Lục Kha Tri thở phào, tủi thân tranh công với tôi: “Vậy tốt rồi, vừa khai giảng là anh đã đi mua Lego để ghép, chắc em không biết anh phải thức bao nhiêu đêm mới ghép xong đâu, tay nghề thủ công của anh vốn kém mà.”

Tôi chợt nhớ ra trước đó khi hai chúng tôi xem phim ở Cinema Room, hắn đã thiếp đi ngay, quầng mắt lúc ấy cũng hơi đen, chắc do phải ghép cái này đến khuya.

Lục Kha Tri nói tiếp: “Vất vả mãi mới ghép xong, còn phải giấu trong tủ áo, tránh bị em phát hiện. Em còn nhớ chuyện lần trước anh quên khăn, rồi nhờ em tới tủ lấy hộ không? May là anh phản ứng nhanh, không thì bị em phát hiện rồi.”

Tôi lập tức nhéo mặt hắn, không biết hắn ăn gì mà lớn, sao tôi lại thích hắn như vậy chứ.

“Vì vậy?” Lục Kha Tri gõ đầu tôi, “Nếu thích, chẳng lẽ không làm chút gì để cảm ơn sao?”

Nói xong, hắn nhướng mày chỉ vào miệng mình: “Anh chỉ nhận cảm ơn bằng cách này thôi.”

Tôi ngoắc tay với hắn, hắn ngoan ngoãn nghiêng người qua, đẩy mặt đến trước mặt tôi.

Tôi từ từ đổ về trước, rồi hôn hắn.

Chuyện sau đó chính là không kìm lòng nổi và không thể miêu tả.

Dù sao mông của tôi cũng đau hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK