• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra tôi cũng không biết sao mình lại hồi hộp, chỉ cảm thấy máu huyết trong người bỗng nhiên rút đi đâu hết.

Lục Kha Tri thấy tôi đứng im bên kia đường, bèn vẫy tay gọi tôi: “Trì Lê, em sao vậy?”

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, vội vàng nhấn nút dành cho người đi bộ, chờ đèn xanh bật thì chạy qua chỗ hắn.

Tôi đẩy cái xe màu đỏ đen sang, sau đó đưa chai nước cho Lục Kha Tri: “Vừa nãy đang mải suy nghĩ chút chuyện.”

Lục Kha Tri cũng không hỏi nhiều, gật đầu bảo: “Chúng ta đi hiệu sách nhé, cũng sắp đến giờ rồi.”

Tôi: “Ừ.”

Tới cửa hiệu sách, đúng như dự đoán, có cả đống người tụ tập ở đây.

Giống với câu lạc bộ cocktail mà tôi bị Joseph kéo đi hồi trước, phần lớn các thành viên là người Âu Mỹ, tất cả đều ăn mặc rất chuyên nghiệp.

Ngược lại, trông tôi và Lục Kha Tri hơi lạc quẻ.

Nhưng may mà hội trưởng câu lạc bộ là một đàn anh rất thân thiện, anh ta thấy chúng tôi đẩy xe tới thì vô cùng vui vẻ hỏi có phải chúng tôi muốn tham gia hoạt động không, hỏi tiếp chúng tôi có kinh nghiệm chưa, còn nói mặc gì không quan trọng, thoải mái là được.

Sau khi mọi người đến đông đủ, hội trưởng chỉ nói sơ qua những điều cần chú ý rồi bắt đầu chạy luôn.

Tôi và Lục Kha Tri sợ ảnh hưởng đến thành tích của người khác, bởi vì chúng tôi nghe nói trong đội có vài người đã thách đấu với nhau, nên cả hai đành chờ tất cả chạy hết mới lẽo đẽo theo sau.

Tuyến đường rất đơn giản, xuất phát từ trung tâm thành phố, dọc theo đường tàu hỏa, bờ sông, trường học, đạp hết một vòng rồi quay lại trước hiệu sách.

Ban đầu tôi vừa đạp xe song song vừa tán dóc với Lục Kha Tri, đạp được một lúc thì cảm nhận rõ cơ thể đã lâu không rèn luyện của mình hơi rệu rạo, hơn nữa đoạn đường này xuất hiện rất nhiều con dốc, thật sự đạp khá mệt, khiến tôi cứ thở phì phà phì phò mãi.

Lục Kha Tri thì ngược lại, hắn vẫn tươi tỉnh và tràn trề sức lực, lúc đạp lên dốc còn cố ý quay đầu chế nhạo thể lực rác rưởi[1] của tôi.

[1]: Nguyên văn là:辣鸡: Gà cay, đọc giống laji 垃圾 –> Rác.

Xem ra sau khi trở về tôi cần ăn ít và tập thể dục nhiều hơn, cố gắng quay lại vóc dáng bắp tay cuồn cuộn như trước khi vào đại học.

Cuối cùng lúc đạp đến bờ sông gần đây, tôi cảm thấy hơi kiệt sức, đành dừng chân nghỉ ngơi tiện thể ngắm cảnh một lát. Vốn dĩ tôi định gọi Lục Kha Tri đang đạp xe phía trước lại, nhưng không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó, tôi đã do dự.

Tôi đỗ xe ven đường, dõi theo bóng lưng ngày càng xa của Lục Kha Tri trong bộ đồ thể thao màu trắng, chợt nhớ tới lần cuối chúng tôi cãi nhau.

Chính là ngày Lục Kha Tri comeout với gia đình rồi bị tẩn cho một trận, cũng là ngày tôi mắng hắn vì đã sửa nguyện vọng của tôi, sau đó thì nổi giận đùng đùng đòi chia tay, tôi bỏ đi nhưng vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn Lục Kha Tri, lần đó hắn cũng mặc đồ màu trắng, cúi đầu bước chầm chậm.

Ai biết được cái nhìn đó lại là ánh mắt cuối cùng trước khi gặp nhau ở đây.

Không hiểu sao tôi hơi buồn bã, thấy Lục Kha Tri sắp biến mất phía cuối con đường, bèn cuống cuồng gọi hắn từ xa: “Lục Lục.”

Tiếng hô rất nhỏ, tôi tin chắc Lục Kha Tri không nghe được, nhưng lạ thay, ngay lúc tôi hét lên, hắn bỗng dừng xe và quay đầu lại.

Nước mắt tôi chợt tuôn xối xả.

Tôi thấy Lục Kha Tri ngó dáo dác xung quanh như đang tìm tôi, lúc phát hiện tôi đứng bên bờ sông, hắn quay xe phóng tới ngay.

Trước khi Lục Kha Tri tới, tôi vội vàng lau nước mắt rồi ngồi quay mặt hướng ra sông.

Mấy chục giây sau, tôi nghe thấy tiếng thắng xe, quay đầu nhìn, đúng là Lục Kha Tri đã đến, hắn cũng đỗ xe ven đường, tiến tới ngồi xuống cạnh tôi.

Hắn trách mắng: “Sao em dừng lại nghỉ ngơi mà không gọi anh?”

Tôi nói xin lỗi, nhưng thầm nghĩ, tôi gọi rồi nhé, anh cũng nghe được mà.

Lục Kha Tri duỗi tay bóp cánh tay tôi: “Mệt lắm hả? Cần anh xoa bóp một lát cho em không?”

Tôi lắc đầu, chỉ lên bầu trời cách đó không xa: “Anh nhìn kìa, đẹp quá.”

Mặt trời mới chỉ lặn một nửa, cả bầu trời như được nhuộm màu vàng xém, xen lẫn trong đó là chút hồng nhạt vô tình rơi ra từ chiếc cọ chưa rửa sạch.

“Ừ, rất đẹp.” Giọng Lục Kha Tri nhè nhẹ, dịu dàng như cơn gió lướt qua mặt.

Hai chúng tôi đều chăm chú ngắm hoàng hôn, tạm thời không nói gì hết.

Nhưng sự im lặng này khác với hồi chúng tôi vừa gặp nhau, tôi không cảm thấy lúng túng, cũng không cố tìm chủ đề để phá vỡ im lặng, ngược lại còn rất hưởng thụ cảm giác hiện giờ.

Phong cảnh rất đẹp, cách đó không xa chợt vang lên lời bài hát Grenade[2] của một ca sĩ lang thang, tiếng ca khàn yếu mà xúc động.

[2]: Grenade là bài hát được trình bày bởi ca sĩ-nhạc sĩ và nhà sản xuất âm nhạc người Mỹ – Bruno Mars trích từ album phòng thu đầu tay của anh ấy, Doo-Wops & Hooligans – Nguồn: vi.wikipedia.org

“… What you don’t understand Is I’d catch a grenade for you

Throw my hand on the blade for you

I’d jump in front of a train for you

You know I’d do anything for you

I would go through all this pain

Take a bullet straight through my brain

Yes, I would die for you baby

I wish you do the same...”

(… Những gì em không hiểu là anh sẵn sàng đỡ lựu đạn vì em.

Đưa tay đỡ lưỡi dao vì em

Anh sẵn sàng nhảy ra trước đầu tàu vì em

Em biết anh sẽ làm tất cả mọi thứ vì em mà

Anh sẽ chịu đựng tất cả nỗi đau đớn này

Hứng chịu một viên đạn bay xuyên qua đầu mình

Phải, anh sẵn sàng chết vì em cưng à

Anh ước em cũng như vậy ….)


Nghe xong, tôi phát hiện ca sĩ đã đổi lời bài hát, câu gốc là “But you won’t do the same” (Nhưng em sẽ không làm thế đâu nhỉ), nhưng anh ta sửa thành “I wish you do the same” (Anh ước em cũng như vậy), mang ý cầu xin nhiều hơn.

Sợi dây thần kinh nào đấy trong đầu tôi chợt bị kích động. Tôi bỗng nhớ tới cảnh tượng cùng nghe bài này với Lục Kha Tri trên xe bus hồi đó. Lúc ấy, tôi còn nói đùa với hắn, người dẫn chuyện trong bài hát thê thảm quá.

Lục Kha Tri cười trả lời: “Nếu xảy ra thật, anh cũng sẵn lòng đỡ lựu đạn, chắn dao hay cản đầu tàu vì em, tóm lại vì em mà làm bất cứ chuyện gì.”

Tôi bị lời tâm tình không đứng đắn của hắn làm cho ngọt đến ê răng.

Lục Kha Tri nói tiếp: “Anh hi vọng em cũng thế.”

Tôi vỗ ngực, cam đoan: “Tất nhiên rồi, em đâu phải cô bạn gái cặn bã trong lời bài hát.”

“I wish you do the same.”

“Anh hi vọng em cũng như thế.”

Giọng ca của người hát và giọng của Lục Kha Tri cùng bùng nổ trong đầu tôi, tôi quay qua nhìn hắn, thấy đối phương cũng đang xoay đầu nhìn mình, trong ánh mắt ngập tràn cảm xúc khó hiểu.

Chắc hắn nghe thấy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK