“Cái con nhỏ Trần Nhạc đó thật xấu xa, làm ra chuyện thương thiên hại lí, trời đất khó dung. Cũng may là ông trời có mắt, kẻ ác bị trừng trị, bị đuổi học cũng thật đáng đời.”
Ngụy Hi Hòa khẽ mỉm cười:
“Đồng Đồng, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Cậu đừng nhắc lại nữa.”
Ngụy Hi Hòa không khỏi suy nghĩ lung tung. Cô cảm thấy chuyện Trần Nhạc bị đuổi học không đơn giản, ít nhiều cũng có liên quan đến Sở Diên.
Hai người đang thư thả ăn uống thì bất ngờ, một đám học sinh túm năm túm ba bàn tán rôm rả, nhanh chóng chạy về phía lớp học.
“Cậu biết gì chưa, Trần đại hoa khôi đang ở lớp 7.”
“Thật sao, lẽ nào là tìm Sở Diên sao?”
“Còn phải hỏi sao, nhanh, đi nhanh kẻo lỡ mất chuyện hay.”
Lý Nhất Đồng tò mò, vội bỏ cả bữa trưa, nhất quyết dẫn Ngụy Hi Hòa đi hóng chuyện. Trần Nhạc đứng ngoài cửa lớp 7, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người ấy, nhìn Sở Diên đáng thương.
Không gian im lặng đến nghẹt thở, có thể nghe được tiếng kim rơi. Xung quanh là cả một đám quần chúng im bặt, hồi hộp để hóng dưa.
Sở Diên vẫn là dáng vẻ bất cần ấy, hai tay anh đút vào túi quần, ánh mắt chán chường nhìn về phía chân trời xanh thẫm. Bùi Vy lộ rõ vẻ tự giễu, vành mắt đỏ lên, nhưng nhất quyết không rơi nước mắt:
“Sở Diên, anh thật ác độc. Dù sao chúng ta bên nhau cũng đã từng bên nhau, anh có cần đối xử tàn nhẫn với em như thế sao? Đuổi cùng giết tận sao?”
Sở Diên ánh mắt hơi mơ màng, có chút đau đầu, rời mắt không nhìn cô ta. Giọng điệu của thiếu niên trở mất kiên nhẫn.
“Nói xong chưa? Tôi không có hứng nghe.”
Âm thanh của Trần Nhạc trở lên sắc bén, ánh mắt cô ta không nhìn Sở Diên mà thẳng thừng đối diện với Ngụy Hi Hòa:
“Sở Diên, anh không hề có một chút tình cảm gì với em sao? Hay với ai anh cũng thế, một khi niềm vui thích của anh qua đi, anh sẽ đá người ta không thương tiếc. Sở Diên, rốt cuộc anh có tình cảm hay không?”
Sở Diên lạnh lùng nhìn cô ta, khóe môi cậu nhếch lên, thập phần mỉa mai:
“Tình cảm ư? Ông đây không có. Nói đủ chưa, đủ rồi thì lăn đi.”
Tất cả đều biết chuyện yêu đương của Trần Nhạc và Sở Diên chỉ đơn giản là một trò cá cược.
Cuối cùng, Trần Nhạc không chịu nổi dáng vẻ lạnh lùng vô tình của anh mà bật khóc nức nở. Cô nàng khóc đến hoa lê đái vũ nhưng giọng điệu thập phần chế nhạo:
“Sở Diên, ai thích anh cũng đủ xúi quẩy. Tôi cầu nguyện cho anh cả đời cô độc.”
Một câu này của Trần Nhạc khiến bọn Ngôn Hi Lạc hít khí lạnh, cả đám quần chúng ăn dưa cũng trở lên xôn xao. Ngụy Hi Hòa khẽ ngước nhìn bóng lưng của thiếu niên, kiêu ngạo bất cần, quả nhiên làm cho thiếu nữ vừa yêu vừa hận.
Ngôn Hi Lạc thầm than, Diên ca ơi Diên ca, nợ phong lưu khó trả. Thảo nào con gái nhà người ta tránh anh như tránh tà, Sở Diênđúng là một đại phiền phức mà.
Đương nhiên, Ngôn Hi Lạc cũng không có lòng tốt nhắc nhở lão đại bởi trong lòng cậu đang hả hê trên nỗi đau của người khác. Vở kịch này cậu chàng đã chờ đợi tám trăm năm rồi. Chậc, chậc, phía sau là cô gái lão đại thích đến chết đi sống lại, phía trước là người thích Sở Diên, lại thêm một đám quần chúng đang ăn dưa. Ngôn Hi Lạc cười thỏa mãn, vở kịch cẩu huyết này đủ kịch tính.
Trần Nhạc nuốt nước mắt rời đi, khi qua đám người, cố ý để lại một ánh mắt tựa phi tựa tiếu nhìn Ngụy Hi Hòa.Dường như, cô nàng muốn nói rằng, đây chính là kết cục của cô sau này. Loại người như Sở Diên, giống như một đóa anh túc có độc, có thể khiến người ta trầm mê, say đắm nhưng cũng có thể khiến người ta tổn thương đến máu chảy đầm đìa, muốn thoát cũng không thể thoát ra.
Sở Diên xoay người định vào lớp, đã thấy Ngụy Hi Hòa lẳng lặng đứng giữa đám người nhìn anh. Sở Diên vô thức nhíu mày.
Ngụy Hi Hòa cụp mắt, không nhìn anh nữa mà yên lặng theo Lý Nhất Đồng vào lớp. Nhìn bóng lưng cô rời đi, sắc mặt Sở Diên vô cùng khó coi, hận không thể băm chết tên Ngôn Hi Lạc này. Ngôn Hi Lạc bên này đang thầm cười lớn, thầm nghĩ lão đại mà cũng có ngày này.
Tuy vậy, cậu chàng vẫn trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, lúc bước ngang qua anh còn ráng nhịn cười, giả mèo khóc chuột mà khuyên nhủ:
“Diên ca, dỗ dành bảo bối nhỏ của cậu một chút là ổn ngay thôi mà.”
Sở Diên bức bối, nhìn cậu chàng với ánh mắt lặng như băng:
“Cút đi.”
Buổi chiều, lớp 7 có tiết thể dục, Ngụy Hi Hòa do bị cảm lạnh nên cô nhờ Lý Nhất Đồng xin phép nghỉ tiết thể dục. Trước khi đi, Lý Nhất Đồng còn cố ý để lại nước ấm cho cô, dặn cô phải thường xuyên uống. Cả phòng học trống trơn, im lặng như tờ, chỉ còn lại một mình cô. Ngụy Hi Hòa nằm nhoài ra bàn, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Sở Diên vừa vào lớp đã chứng kiến cảnh thiếu nữ đang ngủ. Hành động của anh rất nhẹ, như không muốn đánh thức người con gái đang ngủ kia. Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh qua. Trong khoảnh khắc này, Sở Diên mới có thể ngắm cô kĩ càng đến vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì ốm mà đỏ ửng, đôi môi màu anh đào nhàn nhạt, hàng lông mi cụp xuống như cánh quạt nhỏ, khẽ run lên. Ngụy Hi Hòa giống như một thiên sứ nhỏ bị gãy mất đôi cách mà ngã xuống phàm trần. Sở Diênđưa tay định chạm vào đôi môi anh đào ấy.
“Ưm,ưm.”
Ngụy Hi Hòa choàng tỉnh dậy, đối diện là đôi mắt như biết cười của thiếu niên. Cô ngỡ ngàng hỏi:
“Sở Diên, sao anh lại ở đây?”
Giọng nói mới ngủ dậy hơi nghẹn lại, mang theo chút nũng nịu của vùng sông nước Giang Nam. Con mẹ nó, thật quá đáng yêu mà. Trong lòng Sở Diên lo lắng, thấp thỏm, ánh mắt nhìn cô dò hỏi:
“Ngụy Hi Hòa, những lời vừa rồi, em có nghe thấy không?”
Ngụy Hi Hòa vẫn mơ màng, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn:
“Chuyện gì? Em không nghe thấy gì hết.”
Sở Diên nóng lòng giải thích, chỉ sợ cô không tin:
“Bạn học nhỏ, anh với cô ta không có gì cả. Thật đó.”
“Anh chỉ muốn có gì với em.”
Ngụy Hi Hòa bấy giờ đã tỉnh hẳn, ánh mắt cũng trở lên nghiêm túc hơn:
“Sở Diên.”
“Hả?”
“Anh đi ra ngoài đi, em còn phải làm bài tập.”
Nhìn bộ dạng không nóng không lạnh của cô, Sở Diên buồn bực không thôi. Anh chỉ muốn băm vằm con hàng Ngôn Hi Lạc ra thành trăm mảnh, sao lại không nhắc nhở anh sớm chứ. Ban nãy nói nhăng nói cuội, giờ không phải biết giải thích như thế nào.
Ngụy Hi Hòa không quan tâm tới anh, dứt khoát lấy bài tập tóan ra làm. Nét chữ khải nhỏ xinh trên những trang giấy trắng, cô làm bài vô cùng nghiêm túc. Đôi lông mi mỏng như cánh bướm khẽ run lên, những sợi tóc mai theo gió đông khẽ lay động, trông cô hết đỗi dịu dàng, ngọt ngào.
Sở Diên không biết nói gì.
Ngụy Hi Hòa không muốn dây dưa với anh về vấn đề này nữa, cô im lặng không trả lời. Tính cách cường hào ác bá trong người Sở Diên trỗi dậy, anh nâng cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt Ngụy Hi Hòa trong suốt như sương sớm, đối diện ánh mắt đầy nóng bỏng, mãnh liệt của thiếu niên, làm trái thiếu nữ lỡ nhịp.
Trong ánh anh, Ngụy Hi Hòa còn phảng phất bóng dáng của mình trong đó. Sở Diên nhìn cô, cảmthấy như có một dòng điện chạy xẹt qua trong tim, chân thành nói:
“Ngụy Hi Hòa, dạo gần đây anh đã bỏ hút thuốc, không đánh nhau, không gây sự đúng không?”
“Bạn học nhỏ, anh chỉ muốn nói rằng anh đang trở lên tốt đẹp hơn.”
Tốt đẹp đề xứng đáng với công chúa nhỏ của anh
Vành tai thiếu niên đỏ ửng, khoảng cách gần như thế, Ngụy Hi Hòa thấy được thứ ánh sáng trong mắt anh, rực rỡ như tinh tú trên trời. Trong không gian ngưng đọng, ánh sáng ấy như vỡ ra, đẹp như trời sao mùa hạ.