Học xong buổi sáng cả nhóm lão đại học xong kéo nhau đi tụ tập vào quán mì gần trường. Ánh mắt Bùi Xuyên ngập ngừng nhìn Sở Diên, muốn nói lại thôi. Sở Diên cau mày nhìn cậu chàng:
“Có chuyện gì?”
Cậu chàng gãi gãi đầu, đặt tấm thiệp lên bàn:
“Diên ca, tối nay đại tiểu thư Hàn Tuyết mời cậu dự tiệc sinh nhật, cậu có đi hay không?”
Hàn Tuyết cùng các cậu lớn lên ở đại viện, cũng coi như là thanh mai trúc mã từ bé. Hơn nữa, Hàn gia là một trong những gia tộc lớn của Thủ Đô, Hàn Tuyết còn là viên ngọc quý của Hàn gia. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, theo cách nói của Phương Thành, bữa tiệc này, các cậu bắt buộc phải đi. Dù sao mấy người bọn họ cũng là thế hệ sau của giới hào môn Thủ Đô.
Sở Diên day day thái dương, anh thực sự không muốn tham gia bữa tiệc này. Theo cách nói của Ngôn Hi Lạc, Sở Diên giống như trời sinh đã mang tính tình hờ hững, lạnh nhạt. Giống như một cơn gió phong trần, lướt qua hàng vạn bụi hoa nhưng thân lại không nhiễm bụi trần.
Thật muốn xem bộ dạng sống dở chết dở của Diên ca khi thích một người như thế nào. Nhất định là vô cùng đặc sắc.
Ngôn Hi Lạc nghĩ vậy thì không khỏi cười thầm trong bụng. Mấy hôm nay trôi qua quá buồn tẻ, cậu chàng ở nhà cũng mốc meo rồi, năn nỉ Sở Diên:
“Lão đại, đi đi mà. Mấy hôm nay chúng ta còn chưa được đi chơi đâu. Tớ ở nhà đến mốc người đến nơi rồi."
Bùi Xuyên cũngnhỏ giọng nói:
“Sở Diên, coi như là tớ cầu xin cậu đấy, đến một chút rồi về thôi được không?”
Đến cả “cầu xin” cũng dùng rồi thì Sở Diên cũng phải nể mặt đi. Tối đó, cả bọn kéo nhau đến dự sinh nhật của Hàn Tuyết. Đương nhiên, quà là của Bùi Xuyên mua, các cậu chỉ đến ăn ké mà thôi.
Hàn Tuyết tổ chức sinh nhật ở Thiên Duyệt - KTV lớn nhất thành phố. Giá phòng vip lên tới 5 vạn một đêm, không khỏi làm người ta níu lưỡi. Lý Nhất Đồng thầm than, quả nhiên đại tiểu thư Hàn gia, ra tay cũng thật hào phóng. Điều làm cô nàng bất ngờ hơn là ngay trước cửa Thiên Duyệt, cô lại gặp được tiểu tiên nữ nhà mình. Ngụy Hi Hòa cũng rất ngạc nhiên khi nhận được thiệp mời sinh nhật của Hàn Tuyết. Tuy cô và Hàn Tuyết ở cùng đại viện nhưng số lần gặp nhau ít đến đáng thương, ngoài lần Hàn Tuyết giúp đỡ cô ở bữa tiệc, bọn họ dường như không hề trò chuyện.
Hai người đi về phía cửa, ánh đèn neon như phác họa dáng vẻ xinh đẹp thiếu nữ. Mái tóc uốn xoăn lọn sóng bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, kết hợp với chiếc váy trắng thướt tha, Hàn Tuyết toát ra khí chất đài các, kiêu kì của một tiểu thư hào môn.Xinh đẹp, lạnh lùng, cao quý, giống như tuyết đầu mùa là những mỹ từ mà Lý Nhất Đồng dành cho Hàn Tuyết. Cô nàng ưu nhã mỉm cười:
“Cảm ơn hai cậu đã đến tham dự. Mau vào trong ngồi đi.”
Nói xong, cô ấy lơ đãng nhìn về phía cửa phòng, dường như đang chờ ai đó. Bạn thân cô nàng tiến lên khuyên nhủ:
“Hàn đại tiểu thư, cậu mau vào trong phòng đi, Sở Diênchắc chắn sẽ tới mà.”
Nhóm bạn chơi thân với Hàn Tuyết ai cũng nhìn ra tâm tư của cô thích Sở Diênnhư nào.
Một lát sao, nhóm lão đại đẩy cửa đi vào. Phần lớn đều là bạn bè trong khối, cả nam lẫn nữ, còn có cả một số bạn bè lớp bọn họ.
“Chào buổi tối các người đẹp.”
Con hàng Ngôn Hi Lạc này là người hoạt ngôn nhất, luôn là người đầu tiên mở lời. Hàn Tuyết nhìn về phía sau cậu ta, ánh mắt lơ đãng thoáng qua trên người Sở Diên.
Đám đông chợt im lặng, tất cả ánh mắt đều rơi trên người Sở Diên. Chàng thiếu niên kiêu ngạo mang khí chất bất kham, lạnh lùng, trên người luôn tỏa ra một sức hút riêng biệt. Mẫu nam sinh vừa đẹp trai vừa hư hỏng, lưu manh này làm xao xuyến bao nhiêu trái tim những thiếu nữ mới lớn.
“Hàn Tuyết, sinh nhật vui vẻ.”
Hàn Tuyết dịu dàng cảm ơn Bùi Xuyên. Ánh mắt của Sở Diên lơ đãng, thoáng chốc chợt dừng lại trên người cô gái nhỏ đang chăm chủ nhìn đĩa hoa quả. Cô ăn mặc không quá nổi bật, một chiếc áo len lông thỏ màu trắng sữa kết hợp với quần bò, giản dị nhưng không mất đi vẻ thanh xuân của thiếu nữ. Bắt gặp ánh mắt của anh, giống như chột dạ, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Thiếu niên bật cười, không làm phiền cô vui vẻ mà tự mình đến chỗ bọn Ngôn Hi Lạc.
Không chỉ có Hàn Tuyết, mà cả bạn gái cũ của Sở Diên - Lý Vi cũng được cô nàng mời tới. Lý Vi gần như muốn bóp nát ly nước hoa quả trên tay. Sở Diên, người thiếu niên kiêu ngạo như vậy, chói sáng như vậy đã từng là của cô ta. Ngôn Hi Lạc thầm cười, người mới kẻ cũ, đám người thích Sở Diên đủ gom thành một bàn màn chược rồi.
Không khí KTV vô cùng náo nhiệt, mọi người cùng nhau vui vẻ hát hò. Không biết người nào đề nghị.
“Nào, nào, chủ nhân bữa tiệc nên hát một bài đi.”
“Đúng đó, đại hoa khôi Hàn Tuyết, cậu hát đi.”
Hàn Tuyết ngượng ngùng, chọn bài hát “Nhè nhẹ thích anh”. Giọng hát cô nàng cất lên, cả khán phòng như im lặng, da diết, trong trẻo như tiếng suối reo. Ánh mắt Ngôn Hi Lạc liếc Sở Diên đầy thâm ý.
“Sao tớ nghe bài hát này có thâm ý nha, lão đại. Nhưng mà quả thật giọng hát của Hàn Tuyết quả thực không tồi. Âm thanh rất dễ nghe, có chút trong trẻo. Các cậu nhìn Bùi Xuyênđi, nghe đến hai mắt mơ màng, hai mắt tỏa ra bong bóng màu hồng. Ha hả”
“Con mẹ nó, Ngôn Hi Lạc. Cậu không thể ngậm miệng lại một chút à.”
Ngôn Hi Lạc và Phương Thành nhìn Bùi Xuyên cười ha hả, tên này thẹn quá hóa giận mà.
Hát xong, ánh mắt của cô nàng sáng lên, thẹn thùng về phía Sở Diên, vẻ mặt mong chờ:
“Sở Diên, hôm nay là sinh nhật tớ, cậu có thể hát tặng tớ một bài được không?”
Mọi người đồng loạt im lặng nhìn về phía Sở Diên mong đợi câu trả lời. Ngay cả bọn Ngôn Hi Lạc cũng mang bộ mặt hóng hớt ăn dưa. Chơi với Sở Diên từ hồi quấn tã, các cậu còn chưa bao giờ nghe thấy giọng ca vàng oanh của lão đại, thật muốn vểnh tai lắng nghe. Chỉ thấy thiếu niên trầm tư, vẫn là nụ cười lạnh quen thuộc:
“Không hát.”
Hàn Tuyết cười mỉm, tỏ vẻ không sao nhưng trong lòng không khỏi thất vọng não nề. Bầu khí phòng bao trở lên trầm lặng hơn. Ngôn Hi Lạc quen ưa náo nhiệt, không chịu nổi bèn đứng lên cất giọng oang oang:
“Nào, nào các bạn. Diên ca không hát thì để Lạc ca này hát cho các bạn nghe. Giọng hát Lạc ca này được so với quỷ tài âm nhạc đấy. Các em gái, cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào.”
Chỉ một lát sau không khí trầm mặc đã bị Ngôn Hi Lạc khuấy đảo, mọi người được phen cười nghiêng ngả trước giọng hát khàn khàn như vịt đực của cậu chàng. Ngôn Hi Lạc yên còn chọn một bài hát tình yêu, lời hát da diết, lại thêm vẻ mặt cầm míc thâm tình. Ngay đến cả Bùi Xuyênvà Phương Thành cũng bị cậu chàng chọc cười chảy ra nước mắt, miệng mắng đần độn.
“Ngôn Hi Lạc, đây là quỷ tài âm nhạc gì chứ, có mà ma kêu quỷ khóc thì có.”