Thế nhưng, cuộc vui ngắn chẳng tày gang, ông nội Ngụy sang năm nay sức khỏe càng ngày càng kém, mấy lần vào phòng cấp cứu khiến trên dưới Ngụy gia đều lo lắng không yên. Cuối cùng, ông Ngụy ra đi thanh thản, ông đi vào một ngày nắng đẹp tháng năm.
Ngụy gia.
Bên trong Ngụy gia, hàng lính dài mặc quân phục màu xanh xếp thành hai hàng thẳng tắp làm lễ truy liệu cho ông nội Ngụy. Ngụy Hi Hòa đứng bên cạnh cha, ánh mắt cô bé buồn rười rượi, đưa mắt nhìn di ảnh của ông nội mà nấc nghẹn.
Cô bé đứng ở đó, thân hình nhỏ bé, mỏng manh, viền mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, trông đến tội nghiệp. Cô nhớ hôm đó, ông nội vào phòng bà nội rất lâu không ra, Ngụy Hi Hòa gọi thế nào ông cũng không trả lời, gấp gáp chạy đi tìm cha. Đến nơi, hai người đã thấy ông Ngụy đã lịm đi, nhịp tim càng ngày càng yếu.
Ngụy Hi Hòa òa khóc nức nở, lay lay ông tỉnh dậy. Mọi khi chỉ cần cô bé khóc là ông nội sẽ ôm cô vào lòng dỗ dành thế nhưng dù hôm nay Ngụy Hi Hòa có khóc khản cả giọng, ông Ngụy vẫn không tỉnh lại. Ông vẫn nằm đó, vẫn khuôn mặt hiền từ ấy, thế nhưng bây giờ đã tái nhợt, dường như không còn sức sống.
Ngụy Hi Hòa đã ngồi trong phòng chứa đồ này hai tiếng rồi, cô cứ ngồi đó khóc, khóc đến nghẹn ngào. Mặt mũi cô bé đỏ bừng, tiếng nức nở, thổn thức xé tan không gian yên tĩnh của buổi chiều buồn. Ban đầu, cô bé chỉ muốn trốn vào một góc, ai ngờ, cô giúp việc lại sơ ý khóa luôn cả cửa nhà kho của gác mái. Lúc Ngụy Hi Hòa phát hiện ra, người đã đi xa rồi. Cô bé ngồi đó, ngước mắt lên nhìn bầu trời đang dần chuyển sang tối.
Chiếc váy trắng tinh đã lấm lem bùn đất, mái tóc tơ xõa rối tung, trên mặt khuôn mặt xinh đẹp toàn là nước mắt. Nhà kho cũ kỹ, tiếng kẽo kẹt của những tấm gỗ mục nát, tiếng kiêu của những con chuột đi tìm mồi, thi thoảng lại có những con gián bò ngổn ngang càng khiến không gian thêm phần tịch mịch, u ám. Sở Hi Hòa co mình lại một góc, run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.
“Ba ơi, ba ở đâu, cứu con. Con sợ.”
“Ông nội, Sở Diên, các người ở đâu, cứu con.”
Thế nhưng, đáp lại cô bé chỉ là một không gian yên lặng đến trống trải. Cô bé càng ngày càng nép mình vào phía trong, đối diện cửa thông gió mong lấy một chút ánh sáng. Ngụy Hi Hòa cũng trèo qua cửa thông gió nhưng khổ nỗi, chiều cao của cô bé không đủ. Sau mấy lần bị ngã, cô bé đành ngồi bất lực ngồi im.
Trời càng lúc càng tối, qua ô cửa thông gió, ánh trăng sáng đã từ từ nhô lên cao. Sở Diên bên này cùng ba và ông Sở tham dự đám ma của ông Ngụy. Cậu bé liếc ngang liếc dọc, không thấy Ngụy Hi Hòa thì không khỏi cảm thấy lo lắng, bất an. Nhân lúc ông Sở không để ý, cậu một mình chạy đi tìm Ngụy Hi Hòa. Sở Diên chạy đi tìm cô khắp nơi, thế nhưng, Ngụy Hi Hòa đều không ở đó.
Đến nhà kho nhỏ, Sở Diên chợt dừng chân, cậu nghe thấy tiếng thút thít rất nhỏ phát ra từ trong đó. Tiếng khóc rất nhỏ, thi thoảng lại nấc cục, cậu nhận ra ngay là của Ngụy Hi Hòa. Thấy cửa đã khóa ngoài, cậu bé áp tai vào trong nghe ngóng:
“Ngụy Hi Hòa, cậu có ở trong đó không?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Nguỵ Hi Hòa nín bặt. Cô bé chạy ra ngoài cửa, giọng vẫn còn sợ sệt:
“Sở Diên, là cậu phải không? Tớ, tớ ở trong này. Tớ bị nhốt ở trong này, không ra được.”
Sở Diên nghe thấy đúng là Ngụy Hi Hòa, Sở Diên nhanh chóng trấn an cô bé:
“Cậu ở yên đó. Tớ tìm cách vào trong.”
Nói xong, Sở tiểu ma vương nhanh chóng tìm cách vào trong. Đối với Sở Diên, việc trèo tường thường như cơm bữa, huống hồ, cậu còn cao hơn Ngụy Hi Hòa cả một cái đầu. Ngụy Hi Hòa thấy được Sở Diên như bắt lấy được tia hy vọng, cuống quít ôm chầm lấy cậu.
“Được rồi, có tớ ở đây. Cậu sợ gì chứ?”
Trong nhà kho chật chội, hai đứa trẻ lại loay hoay tìm đường trèo ra ngoài. Sở Diên thì không sao, dù sao cậu là con trai,cũng thường trèo tường, vượt rào, thế nhưng, Ngụy Hi Hòa lại thấp bé, cô bé với thế nào cũng không với tới cửa sổ thông gió bên ngoài. Sở Diên đành bất lực nói:
“Thế này đi, hay là tớ ra ngoài trước. Sau đó gọi người đến cứu cậu được không?”
Ngụy Hi Hòa nhìn ra ngoài cửa thông gió, thấy sắc trời ngày càng tối, bên trong nhà kho, âm thanh yên tĩnh đến đáng sợ. Cô gái nhỏ sợ sệt, nắm lấy ống tay áo của Sở Diên, giống như một giây sau cậu lại có thể để cô một mình ở nơi này. Ánh mắt cô bé vẫn còn đong đầy nước mắt, giống như con chó nhỏ bị bỏ rơi:
“Nhưng mà tớ sợ. Sở Diên, cậu có thể ở đây với tớ được không?”
Sở Diên cũng hết cách với cô, ai bảo cô là vợ chưa cưới của cậu cơ chứ. Thế nhưng, họ ở đây cũng không phải là chuyện tốt. Sở Diên phủi sạch bụi trên nền đất, vẫy tay ý bảo cô bé ngồi xuống. Miệng vẫn còn oán thán:
“Ngụy Hi Hòa, lại đây ngồi đi. Cậu đúng là một tiểu phiền phức.”
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng cậu rất để ý tiểu phiền phức này. Ngụy Hi Hòa nghe vậy ngồi xuống, bấy giờ, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ đã khô, ánh mắt cô bé buồn buồn, nhìn về phía xa xăm. Cô bé co người lại ôm đầu gối, tâm trạng bỗng chốc trùng xuống, ảm đạm, dường như trong cô đang ẩn giấu một lỗi buồn to lớn lắm.
Ngụy Hi Hòa ngước mắt nhìn lên trời, thông qua cánh cửa lộ thiên trên mái nhà nhìn vầng trăng sáng vằng vặc. Ánh trăng hôm rằm to, tròn vành vạnh chiếu sáng cả một vùng trời, những tia sáng bé nhỏ len lỏi cả qua ô cửa sổ, chiếu vào góc tối tăm hai đứa trẻ đang ngồi. Cô bé nhìn lên, thứ ánh sáng lành lạnh của vầng trăng có sức hút với cô bé:
“Sở Diên, ông mình mất thật rồi đúng không?’
Sở Diên nhìn cô bé hồi lâu rồi lại nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, cậu cũng chẳng biết an ủi cô bé thế nào.
Giọng Ngụy Hi Hòa buồn bã:
“Ánh trăng ở Thủ Đô thật sáng, thật tròn, đẹp như ánh trăng ở Giang Nam vậy. Mỗi lần tớ nhớ mẹ, đều nhìn lên ánh trăng. Bà ngoại nói, mẹ tớ tên Minh Nguyệt, tức là ánh trăng sáng nhưng mẹ đã lên thiên đàng rồi.”
“Mỗi lần nhìn lên ánh trăng, bà bảo tớ rằng mẹ ở trên đó. Vậy ánh trăng ở Thủ Đô có ông nội không? Ba tớ nói ông nội cũng lên thiên đàng rồi. Vậy mà tớ không nhìn thấy ông nội ở đâu cả.”
“Có phải ba tớ lừa tớ không?”
Sở Diên nắm lấy tay Ngụy Hi Hòa, dường như muốn truyền hơi ấm của mình sang cô. Cậu cũng ngước lên ánh trăng, an ủi:
“Chú Ngụy không lừa cậu đâu, ông Ngụy đang ở trên đó thật mà. Chẳng qua là ông đang đi tìm mẹ cậu, lên cậu không nhìn thấy được thôi.”
Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng cậu biết ông Ngụy mất rồi, ba cậu nói
người chết sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại nữa. Cậu nói dối chỉ muốn Ngụy Hi Hòa không đau lòng thôi.
Quả nhiên, cô bé ngẩng lên, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng, trong đêm tối giống như những vì sao trời:
“Cậu nói thật sao, Sở Diên? Mình sẽ gặp được ông nội chứ?”
Sở Diên gật đầu chắc nịch:
“Tất nhiên là được rồi. Mình lấy danh dự và nhân phẩm của mình ra đảm bảo với cậu.”
Ngụy Hi Hòa nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ cuối cùng lộ ra nụ cười. Nụ cười của cô bé ngây thơ, trong veo như ánh mặt trời đầu hạ, lộ ra chiếc răng sữa đáng yêu:
“Sở Diên, cậu tốt thật đấy. Lớn lên, tớ nhất định sẽ lấy cậu.”
Sở Diên nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy, cánh tay nhỏ lắc lư không ngừng xoa mái tóc tơ mềm mại của cô bé:
“Ngụy Hi Hòa, cậu không được thất hứa đâu đấy, một lời đã định. Đương nhiên, lớn lên ông đây sẽ bảo vệ cậu, bảo vệ cậu cả đời.”
Hai đứa trẻ nhìn nhau cười, người ta nói tình bạn của trẻ con đúng là sự kì diệu của tạo hóa. Sở Diên và Ngụy Hi Hòa cùng nhau nói chuyện, chỉ trong chốc lát, hai đứa trẻ đã thiếp đi mất. Ánh trăng đêm rằm chiếu sáng lên hai khuôn mặt trẻ thơ, dường như trong thứ ánh sáng mờ nhạt ấy, có một sợi dây vô hình kì lạ liên kết hai đứa trẻ với nhau, gắn kết hai cuộc đời.
Lúc hai nhà tìm được Sở Diên và Ngụy Hi Hòa là lúc gần giữa đêm, hai cô cậu đang ôm nhau ngủ ngon trong nhà kho. Lúc tách hai đứa trẻ ra, Sở Diên nhất quyết không chịu buông tay, ôm khư khư Ngụy Hi Hòa như bảo bối.
Hai tháng sau.
Sau khi tổ chức tang lễ của ông Ngụy xong xuôi cũng là lúc mà Sở Diên chia tay người bạn nhỏ Ngụy Hi Hòa. Vì không có người chăm sóc, ba lại phải thường xuyên đi công tác xa nhà nên ba Ngụy quyết định gửi cô bé về phương Nam để ông bà ngoại chăm sóc. Ngày chia tay, Sở Diên sống chết không chịu cho cô bé đi, ôm chặt chân chú Ngụy mà ăn vạ:
“Chú Ngụy, chú đừng để Hi Hòa đi được không? Chú để cậu ấy ở đây đi. Cháu sẽ ăn ít đi, sẽ cho cậu ấy đồ chơi. Cháu nuôi cậu ấy.”
Ngụy Hi Hòa được ba bế trên vai mà nước mắt ngắn nước mắt dài, dường như, cô bé cũng không muốn rời xa nơi này, rời người bạn nhỏ Sở Diên. Ba Ngụy xoa đầu cậu, giọng từ tốn:
“A Diên ngoan. Hi Hòa về với bà ngoại, một mình con bé ở đây chú không yên tâm. Từ bé Hi Hòa đã sống cùng bà ngoại rồi, giống như con, sao có thể xa ông Sở được?”
Ba Sở cũng kéo cậu lại nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Sở Diên, Hi Hòa phải trở về phương Nam, cô bé ở đây cũng chỉ có mình con, không có ai chăm sóc. Cô bé cũng có số điện thoại của nhà mình, khi nào nhớ Hi Hòa, con có thể gọi cho con bé. Vả lại, khi nghỉ hè, ba hứa sẽ cho con đi thăm Hi Hòa.”
Bấy giờ, Sở Diên mới ngừng khóc, cậu nhìn về phía ba rồi lại nhìn về phía Ngụy Hi Hòa, nước mắt tuôn ra như thác đổ không ngừng rơi xuống. Khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, cậu thực sự không muốn rời xa cô bé. Cuối cùng, cậu ôm con khủng long mà mình yêu quý nhất, nghẹn ngào tặng cho cô bé, còn không quên dặn dò:
“Ngụy Hi Hòa, đây là bùa bình an tớ đeo từ bé, còn đây là khủng long tớ yêu quý nhất, đều tặng hết cho cậu. Đến đó, nhớ phải gọi điện thoại của tớ, biết chưa? Cậu hứa đã lấy tớ, sau này lớn lên nhất định phải quay lại, không tớ sẽ bám theo cậu cả đời ”
Cô bé cũng sụt sùi, ôm lấy cậu:
“Đây là quà mà chú Sở tặng cho cậu, cậu giữ lấy. Còn bùa bình an này, tớ sẽ lấy. Yên tâm, tớ nhất định sẽ quay lại tìm cậu. Tạm biệt nhé, Sở Diên.”
Hai đứa trẻ chia tay trong nước mắt, nhìn Ngụy Hi Hòa ngày càng xa tầm mắt, viền mắt cậu đỏ hoe, rồi òa khóc nức nở. Ngụy Hi Hòa bước theo ba ra xe, cứ chốc chốc lại ngoảnh lại nhìn cậu. Sở Diên cứ đứng đó nhìn cô bước theo bóng ba ngày càng khuất xa trong ánh chiều tà. Cậu cứ đợi mãi, đợi mãi, ngày này qua tháng khác mà không có tin tức gì của cô.