• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thấm vừa bước vào liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn. Một nam một nữ ôm nhau nằm trên chiếc giường trắng muốt, dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ càng có cảm giác ấm áp lạ kì. Nam tuấn mỹ như thần thánh, nữ trong sáng như thiên sứ, quả nhiên là trời sinh một cặp.

“Còn đứng đó làm gì.”

Sự dịu dàng lúc nhìn An Tịnh Tuyết đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt như thường ngày. Bạc Á Thần hơi nhíu mày, anh cực kì ghét cảm giác có người đàn ông khác ngắm nhìn bảo bối của mình.

Trần Thấm nghe ra Bạc Á Thần không vui, vội vàng chạy đến dùng hai tay cung kính đưa chiếc hộp sắt cho anh.

“Đây, đây thưa ông chủ. Nếu không còn việc gì…”

Không đợi Trần Thấm ấp úng nói hết câu, Bạc Á Thần đã nhận lấy chiếc hộp rồi bảo:

“Cậu đi đi.”

Trần Thấm như được ơn đại xá, vui đến nỗi cười toe toét, cúi chào Bạc Á Thần rồi lập tức đóng cửa rời đi. Tất cả các hành động này đều chưa mất đến 5 giây.

Bạc Á Thần lúc này mới cầm chiếc hộp lên xem xét. Chiếc hộp sắt hình chữ nhật trông rất bình thường, kích cỡ 10x20cm, chiều cao khoảng 5cm, có lẽ vì trải qua thời gian quá lâu nên bên ngoài đã bắt đầu rỉ xét. Điểm đặc biệt khiến anh chú ý là nó được khóa chặt bởi hệ thống mật mã gồm 8 chữ số, điều này thể hiện vật bên trong tuyệt đối không đơn giản. Bạc Á Thần đang suy nghĩ sẽ gửi chiếc hộp cho thuộc hạ bẻ khóa, không ngờ trên tay bỗng nhiên trống rỗng. Anh sủng nịnh mỉm cười, khẽ xoa đầu An Tỉnh Tuyết đã tỉnh dậy từ lúc nào bên cạnh mình.

Việc An Tịnh Tuyết ngủ thiếp đi đúng là không giả, nhưng từ lúc Trần Thấm gõ cửa phòng thì cô đã tỉnh rồi. Ngoại trừ Bạc Á Thần ra, cảnh giác sát thủ của cô không chừa một ai. Lúc nghe được có chiếc hộp sắt tìm thấy trong phòng mẹ, cô đã cực kì vui sướng. An Tịnh Tuyết cũng giống như Bạc Á Thần, đều nhận định thứ chứa trong đó nhất định có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô. Vì thế, ngay lập tức, cô bắt đầu thử các dãy số mà trong đầu có thể nghĩ đến. Ngày tháng sinh của ba, của cô, của mẹ, hay là năm sinh, các ngày đặc biệt… An Tịnh Tuyết không ngừng thay qua đổi lại, tuy nhiên, tất cả đều không đúng.

Bạc Á Thần nhìn vẻ mặt An Tịnh Tuyết càng lúc càng xấu đi, trong lòng cũng khó chịu. Anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ giọng khuyên bảo:

“Không sao. Thuộc hạ của anh có thể bẻ khóa.”

An Tịnh Tuyết thoáng nhìn Bạc Á Thần một chút, sau đó kiên quyết đẩy tay anh ra. Không phải cô ghét Bạc Á Thần, mà là cô không muốn để di vật của ba mẹ bị người xa lạ chạm vào. Bỗng nhiên, mắt An Tịnh Tuyết lóe lên, hay là thử dãy số đơn giản hơn nhỉ.

Bạc Á Thần thấy An Tịnh Tuyết từ chối đề nghị của mình rồi bấm vào số 8 tám lần liên tục, không khỏi có chút buồn cười. Nhìn cô lúc này hệt như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi yêu thích, nào còn đâu bộ dạng già dặn thường ngày.

“Tách.”

Một tiếng động bắt tai vang lên, An Tịnh Tuyết thuận lợi mở chiếc hộp sắt thành công. Không ngờ mật mã lại đơn giản như vậy, hại cô nghĩ cả nửa ngày mới ra. Đừng nói là An Tịnh Tuyết, đến Bạc Á Thần cũng kinh ngạc. Anh khẽ nhếch miệng cười, xem ra mẹ vợ là người rất thú vị.

Bên trong chiếc hộp là một tấm ảnh cùng một sợi dây chuyền. Tấm ảnh trông khá cũ, chụp một đại gia đình gồm mười hai người trong một đại sảnh vô cùng hoa lệ. An Tịnh Tuyết không khó nhận ra phiên bản thiếu nữ của mẹ mình, bà đứng ngay chính giữa, bên cạnh là một ông cụ khoảng 60, 70 tuổi đang ngồi xe lăn.

An Tịnh Tuyết không cách nào hình dung tâm trạng của mình lúc này. Cô nhớ mẹ mình là trẻ mồ côi không có thân thích cơ mà, cũng vì thế mà cô mới phải bị Lưu Tuệ nuôi dưỡng. Thế nhưng, tấm ảnh này lại cho thấy một sự thật bất ngờ. Mẹ cô rõ ràng là một tiểu thư quyền quý, gia thế không tầm thưởng, so với ba cô lúc đó còn có khả năng giàu hơn gấp trăm lần. Vậy, tại sao suốt sáu năm lớn lên bên cạnh ba mẹ, đến một người trong tấm ảnh này cô cũng chưa từng gặp. Không lẽ là mẹ cô bỏ nhà ra đi hay bị đuổi đi ư?

Bạc Á Thần không giống An Tịnh Tuyết, anh không chú ý những người trong tấm ảnh mà lại nhìn chằm chằm huy hiệu hình con rắn quấn lấy quyền trượng nằm ở góc phải. Anh có cảm giác nó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Lúc này, ánh mắt Bạc Á Thần lại bắt gặp chiếc vòng cổ còn nằm trong hộp sắt.

“Bạc Á Thần?”

An Tịnh Tuyết thấy biểu cảm của Bạc Á Thần có chỗ không bình thường vội vàng mở miệng hỏi. Tuy nhiên chưa đầy vài giây sau, anh đã nắm lấy chiếc vòng cổ mà quan sát.

Chiếc vòng cổ làm bằng vàng nguyên chất này có dây đeo rất thô to, rõ ràng không phải thiết kế riêng cho phụ nữ. Mặt dây chuyền lại là phiên bản thu nhỏ của huy hiệu con rắn mà Bạc Á Thần vừa nhìn thấy trong tấm ảnh, hơn nữa còn tinh sảo hơn gấp trăm lần, sống động như thật. Đỉnh quyền trượng thậm chí còn gắn thêm một viên kim cương đen loại cực hiếm cùng đính thêm hàng trăm viên đá quý li ti khác. Theo như Bạc Á Thần đánh giá, chiếc vòng cổ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, là dấu hiệu đặc trưng của gia tộc lớn nào đó, hơn nữa có niên đại không nhỏ. Vật như thế này, đáng lẽ ra chỉ được trao cho người đứng đầu gia tộc mà thôi. Vậy, tại sao mẹ An Tịnh Tuyết lại giữ nó, nó có liên quan gì đến cái chết của bà hay không? Nhất thời, Bạc Á Thần vẫn chưa nghĩ ra.

An Tịnh Tuyết cũng nhận ra sự giống nhau giữa mặt dây chuyền và huy hiệu trong tấm ảnh, trong đầu cũng có những suy nghĩ hệt như Bạc Á Thần. Thấy Bạc Á Thần giống như có phát hiện gì đó, cô vội lay cánh tay anh, hỏi:

“Anh biết huy hiệu này sao?”

Bạc Á Thần trả lại dây chuyền cho An Tịnh Tuyết, sau đó mới ôm cô vào lòng, đáp:

“Tạm thời vẫn chưa nhớ rõ ràng, nhưng anh chắc chắn đã gặp nó ở đâu rồi. Nhanh thôi, anh sẽ nói cho em kết quả.”

An Tịnh Tuyết để mặc cho anh ôm, ánh mắt chăm chú nhìn sợi dây chuyền cùng huy hiệu con rắn. Cô có linh cảm, vụ án ba mẹ cô bị giết hại sắp được sáng tỏ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK