Người bên ngoài vẫn kiên nhẫn bấm từng hồi chuông một. Không hiểu vì sao trái tim Ngọc Nhi bỗng hẫng một nhịp, một cảm giác khó chịu, lo lắng dần dâng lên trong lòng, mỗi tiếng chuông cửa như nhát búa nặng nề đập mạnh vào trái tim cô.
Bà Hà vừa oán trách vừa đưa tay mở cửa: "Cái người này, đợi chút thì đã sao mà phải gấp gáp thế không biết." Cửa nhà vừa mở ra, Phong Minh vội xin lỗi bà Hà rồi chạy vào kéo tay Ngọc Nhi ra cửa: "Xin lỗi cô nhưng cháu có chuyện quan trọng cần nói với Ngọc Nhi ạ." Thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, bà Hà cũng vội vàng gật đầu cho phép cô ra ngoài.
Đúng như người ta hay nói đời người là một bản hợp đồng trọn gói - "Niềm vui, hạnh phúc, nỗi buồn và đau khổ", không có ai sống trên đời mà chưa từng trải qua trọn vẹn bốn cảm giác ấy. Có người vui vẻ và hạnh phúc ngay trong chính nỗi buồn nhưng cũng có người bi quan và tuyệt vọng trong chính nụ cười của họ. Định nghĩa "đau khổ" có nhiều lắm bởi mỗi người sẽ có một khái niệm riêng cho bản thân mình, có người chỉ cần vài lần thất bại đã gục ngã, đau khổ từ bỏ ước mơ, cũng có người cảm thấy bản thân không được hạnh phúc, phải sống trong đau khổ, nghèo đói...
Và bây giờ đây cuối cùng cô cũng đã hiểu "đau khổ" có nghĩa là gì. Đau khổ chẳng phải lúc người mình yêu nói lời buông tay, cũng chẳng phải lúc phát hiện người mình yêu đi theo một người phụ nữ khác. Đau khổ có thể đến ở tất cả các mức độ, từ nhẹ đến mức không thể chịu đựng được. Và với cô, với chính bản thân cô ngay lúc này đây, đau khổ chính là khi nghe tin người mình yêu đang gặp nguy kịch.
Phong Minh đã kéo cô ra ngoài nói chuyện, cô thấy rất rõ vẻ mặt lo lắng trong đôi mắt ấy. Anh nhìn cô áy náy, câu đầu tiên anh nói chính là "Ngọc Nhi, Minh Toàn xảy ra chuyện rồi." Không hiểu vì sao nghe xong câu đấy, trái tim cô lại bình tĩnh lạ thường, cô những tưởng mình sẽ đau đớn, sẽ gục ngã, sẽ gào thét nhưng không, cô rất bình tĩnh, cô bình tĩnh tới bất thường. Chính sự bình tĩnh ấy mới khiến Phong Minh lo lắng, cô có thể khóc thét lên, có thể oán trách nhưng cô lại không bộc lộ bất cứ thái độ gì. Sợ nhất là khi muốn khóc nhưng không thể rơi nước mắt.
Ngọc Nhi nghe rất rõ anh nói Minh Toàn đã xảy ra ẩu đả bắn súng và không may anh ấy bị trúng đạn, vị trí là bên ngực trái, hiện đang vô cùng nguy hiểm. Các bác sĩ nói phải chuẩn bị tinh thần thật kĩ. Thanh Trà đã cố gọi điện cho cô nhưng không được, đành phải bảo anh ấy nhanh chóng tới thông báo với cô.
Tin tức này quả thật như sét đánh ngang tai Ngọc Nhi, điều cô lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra. Có lẽ những thử thách trong quãng thời gian kia giữa anh và cô chưa đủ nhiều, cũng có lẽ anh và cô chưa trả đủ những ưu ái ông trời ban tặng nên ông đã tự tay tạo thêm thử thách cho cô và anh chăng? Ông trời ơi, xa nhau cũng được, không liên lạc với nhau cũng được nhưng xin ông, xin ông đừng biến mối tình ngắn ngủi ấy của con trở thành âm dương cách biệt có được không?
Cô ép mình phải cố nặn ra một nụ cười, cô không tin, không tin anh đã gặp phải chuyện, không tin một người bản lĩnh và mạnh mẽ như anh lại trúng viên đạn chí tử đó. Phong Minh đứng bên cạnh nhìn cô đứng đờ ra nhìn mình như một người mất hồn thì vô cùng đau lòng. Anh dứt khoát giơ tay kéo cô vào lòng: "Không sao đâu. Sẽ không có chuyện gì đâu."
Không sao ư? Liệu có đúng là không sao như anh nói không? Chỉ sợ là viên đạn đó đã cướp đi hai phần ba mạng sống ít ỏi của anh rồi...
*****
Vài tiếng trước, sau khi trần nhà căn phòng hạ dần xuống, Minh Toàn cùng đồng đội bắt đầu từ từ tiến về phía thang dây để leo lên trên. Trong lòng mọi người ai cũng rõ cần phải nhẹ nhàng và cẩn trọng từng bước vì không thể biết người bên trên là người tốt hay người xấu.
Minh Toàn là người dẫn đầu tiến lên, đơn giản vì anh là đội trưởng và cũng vì anh là người có thể xử lý tình huống nhanh nhẹn nhất. Từng bước trèo lên thang dây như dài hàng ngàn giờ đồng hồ, cảm giác hồi hộp, lo lắng cứ bao quanh trái tim con người ta. Khi Minh Toàn leo tới bật thang cuối cùng, cảnh tượng căn phòng bên trong mới hoàn toàn bày ra trước mắt.
Bên trong căn phòng khác hẳn với lối kiến trúc của toàn thể căn nhà. Nếu bên ngoài là một ngôi nhà ống cổ điển với những tông màu tối đơn giản thì căn phòng này lại rất sinh động bởi lớp sơn tường màu hồng nhạt cùng với những vật dụng của con gái trong rất thích mắt. Chúng đều được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp, nhìn bên ngoài thì đây giống như một căn phòng thu nhỏ của cô công chúa trong truyện cổ tích vậy. Một hàng dài búp bê và gấu bông được xếp gọn trên kệ, tủ quần áo cũng dán đầy hình dán màu sắc đang bắt đầu bong tróc nhưng cũng đủ để thấy đứa bé này rất nghịch ngợm.
Minh Toàn và đồng đột bắt đầu tiến vào căn phòng, khác với bên ngoài bám bụi bẩn thỉu thì bên trong căn phòng này rất sạch sẽ, đồ dùng cũng không thấy bám bụi, có vẻ người sinh sống ở đây rất trân trọng căn phòng này. Nhìn một vòng quanh căn phòng nhỏ, Minh Toàn không phát hiện ra ai, anh chợt nhíu mày, rõ ràng tên tài xế cố tình dẫn dụ cảnh sát tới đây, chẳng nhẽ lại không phát hiện ra điều gì?
Nghĩ rồi anh ra lệnh cho đồng đội bắt đầu lục soát căn phòng và tìm kiếm manh mối xem có gì tiến triển không. Anh tin chắc chắn mình sẽ tìm ra thứ gì đó trong chính căn phòng này. Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng cũng có một đồng chí hét lên: "Đội trưởng, dưới này có người."
Nghe thấy vậy, Minh Toàn và các đồng đội bắt đầu chạy tới bên chỗ anh ta, thấy tay anh ta chỉ xuống dưới gầm giường, Khiêm mới tiến lên cúi xuống quan sát. Quả thật lúc mới cúi xuống xem thì anh cũng hơi bất ngờ sững lại vài giây bởi bên dưới chính là một người đàn bà khoảng hơn năm mươi tuổi, mái tóc rối bời, khuôn mặt lấm lem, quần áo do ma sát với sàn nhà dưới gầm giường mà dính đầy bụi nhưng không khó nhận ra hồi trẻ bà ta là một người phụ nữ xinh đẹp. Ánh mắt bà ta nhìn về phía anh đầy vẻ sợ sệt, tay ôm một chú gấu bông nhỏ, người không ngừng co vào một góc.
Minh Toàn thấy vậy bèn tiến lên, yêu cầu đội mình gỡ bỏ cái giường ra chỗ khác để dễ dàng nói chuyện với bà ta hơn. Có vẻ hành động ấy đã đánh động tới người phụ nữ, bà ta chợt hét lên rối loạn: "Aaaaaaa, các người là ai, đi ra mau, không được bắt con gái của tôi đi, các người đi ra mau lên."
Thấy bà ta đã bắt đầu hoảng sợ và nói năng mất kiểm soát, Minh Toàn ra hiệu cho đồng đội bình tĩnh và tự mình tiến lên: "Bác ơi, bọn cháu là người tốt, chúng cháu sẽ đưa con gái của bác tới một nơi an toàn hơn thế này có được không?" Bà ta nghe vẫn hiểu những gì anh nói, ánh mắt cũng xao động nhưng vẫn nhìn anh đầy cảnh giác: "Cậu định đưa con gái tôi đi đâu?"
Minh Toàn mỉm cười hiền lành nói: "Bác yên tâm, cháu sẽ đưa cả bác đi cùng có được không? Ở chỗ cháu có đồ ăn ngon, có quần áo đẹp, có những đồ chơi còn vui hơn thế này nữa. Bác có thích không?" Quả nhiên nghe thấy vậy, người đàn bà chợt cười tươi, hôn chụt lên má con gấu bông trong tay rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta sắp được đến nơi có nhiều đồ chơi rồi, con có thích không? Mẹ đưa con đi nhé? À đúng rồi, mẹ sẽ gọi cho anh trai con cùng đi có được không? Mình có niềm vui mình phải biết chia sẻ với anh trai đấy có biết không?"
Nghe những gì bà ta đang tự biên tự diễn, Minh Toàn có thể khẳng định người phụ nữ này đã gặp phải khủng hoảng mất đi đứa con gái đầu lòng, có vẻ như căn nhà hoang này là của bà ta nhưng do tâm lý lo sợ sự việc đã xảy ra nên bà ta buộc phải nhốt mình trên căn phòng này vì không muốn ai bắt con gái mình đi. Có vẻ vấn đề tâm lý của bà ta không bình thường, bà ta nghĩ con mình chính là chú gấu bông nhỏ trong tay bà ta, có thể thấy tình trạng sinh hoạt của người đó rất điều độ và bình thường chỉ là tâm lý có chút khúc mắc về việc đứa con gái mà thôi.
Nhưng tại sao? Người đàn bà này thì có liên quan gì tới người tài xế kia? Hắn ta đang cố nói cho cảnh sát nghe điều gì? Nhận được sự chấp thuận của người phụ nữ, cảnh sát bắt đầu dẫn bà ta ra khỏi căn nhà đi về đồn lấy lời khai cũng như nghĩ phương pháp trị liệu thích hợp. Tuy nhiên trên đường trở về, chuyện không may đã xảy ra. Liên tục có ba bốn người đi xe máy phân khối lớn áp sát xe chở người phụ nữ, chẳng mấy chốc các xe cảnh sát khác cũng bao quanh lấy bốn người lái mô tô.
Nhưng hiển nhiên, trong đất nước dân số quá đông như ở Việt Nam thì việc sử dụng xe máy vẫn thuận tiện hơn, có thể dễ dàng luồn lách qua những chiếc ô tô của cánh cảnh sát vây quanh. Minh Toàn thấy vậy bèn ra lệnh cho tất cả mọi người bảo vệ sự an toàn cho người phụ nữ. Tuy nhiên điều anh không thể ngờ chính là một tên trong số những người lái xe mô tô đã rút súng ngay tại nơi đông người, thẳng tay bắn xuyên qua cửa kính vào trong chiếc xe chở người phụ nữ.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến mọi người xung quanh sợ hãi chạy thục mạng. Khung cảnh bỗng chốc chở nên hỗn loạn. Viên đạn sượt qua tai người phụ nữ khiến bà ta đau đớn hét toáng lên, sợ hãi đòi nhảy ra khỏi xe, Minh Toàn cố ghìm chặt bà ta lại nhưng sức lực của người lên cơn điên quả thật đáng sợ, bà ta cắn mạnh vào cánh tay anh khiến nó chảy máu nhưng anh nhất quyết không buông ra. Tận dụng lúc hỗn loạn, tên lái mô tô cầm súng ngắm thẳng vào người phụ nữ.
*Đoàng* tiếng súng thứ hai phát ra ghim thẳng vào giữa trán người đàn bà khiến bà ta chết ngay tại chỗ. Minh Toàn mở to mắt nhìn bà ta từ từ trượt khỏi tay mình, hai mắt mở to. Mùi máu tanh nồng nặc quanh quẩn trong khoang mũi anh. Lại lần nữa, lại một người nữa qua đời, cũng giống như đứa trẻ năm ấy, cũng vì những cuộc gặp mặt của cảnh sát và tội phạm mà dân thường bị liên lụy. Nghĩ tới đây, ánh mắt anh hằn ra tia máu đỏ, căm hận nhìn người lái mô tô đang cố gắng chạy thoát.
Minh Toàn dứt khoát ra lệnh: "Xuống xe, mau lên. Đưa xe cho tôi, những người còn lại đưa xác nạn nhân vào nhà mai táng. Chuẩn bị nghi lễ long trọng cho bà ta." Dứt lời, anh nhanh nhẹn mở cửa nhảy xuống xe, chiếc xe cũng mau chóng dừng lại, đồng đội của anh bê xác người phụ nữ xuống còn anh thì phi như bay đuổi theo bốn tên tội phạm kia.
Đuổi mãi tới một cánh đồng hoang vắng, tên lái mô tô lại tiếp tục rút súng ra ngắm về phía Minh Toàn, anh nhanh nhẹn có thể tránh đường đi của viên đạn khiến nó chỉ sượt qua chiếc xe chứ không trúng anh hay trúng lốp xe. Thế nhưng rõ ràng dù có tài giỏi tới đâu cũng không thể một đấu bốn như trong những bộ phim truyền hình được. Anh vẫn bị bọn chúng bao quay gây khó dễ.
Và cuối cùng, ngay lúc căng thẳng, anh những tưởng bọn chúng sẽ nhanh chóng chạy thoát nhưng không ngờ chúng đột ngột giảm tốc khiến anh phải phanh gấp. Đúng lúc này, ngay chính lúc anh không để ý, hắn đã giơ súng lên, ghim thẳng bên lồng ngực trái mà bắn tới. *Đoàng* phát súng thứ ba trong ngày mà anh phải nghe lại chính là trên người mình.
Anh thấy rõ viên đạn ghim chặt vào lồng ngực, một cảm giác khó thở dâng lên trong lòng, xe cũng mất phương hướng vội vã lao thẳng xuống cánh đồng mênh mông. Dòng máu nóng hổi từ ngực anh cứ thế chảy mãi chảy mãi, có những giây phút anh thực sự ước mình có thể gặp được cô ngay lúc này. Đầu anh bỗng nhớ tới bóng hình cô, một cô gái nhỏ bé mà dũng cảm. Người phụ nữ anh hết mực yêu thương. Thế rồi ánh mắt anh không thể chống đỡ được nữa, từ từ ngất lịm đi.
Ngọc Nhi, em biết không, thì ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc anh và em gặp nhau. Không sớm một bước, cũng chẳng muộn một bước, vừa vặn trong ngàn vạn người, anh đã tìm thấy em, thấy người thuộc về riêng anh nhưng có lẽ duyên chúng ta chưa đủ chăng? Em phải thật hạnh phúc nhé...
*****
Bản quyền thuộc: Maiimit26