Tất cả công việc hoàn tất, trời cũng đã chuyển sang tối, người dân thị trấn Orange toàn bộ tay bắt mặt mừng, mối họa mấy năm nay làm cho bọn họ phải trốn đông trốn tây, có nhà mà không được về cuối cùng cũng được giải quyết.
Mọi người đám với đám người Alex là cảm ơn không ngừng, bọn họ không nghĩ tới Alex thực sự cứu được đồng đội của mình, còn sẵn tiện đánh bại luôn băng Buggy, thực sự là một đại ân tình đối với cư dân nơi đây.
Tối hôm đó một bữa tiệc lớn đã được tổ chức với sự góp mặt của toàn bộ người dân trong thị trấn và băng Mũ Rơm, một số lượng lớn đồ ăn được mang ra chiêu đãi, đương nhiên cũng không thiếu rượu bia.
Luffy như được rơi vào thiên đường, lăn lộn trong đám thịt, miệng thì không ngừng nhồi nhét, Zoro mặc dù bị thương nhưng nghe nói có rượu lại biến thành người không bị gì một dạng, vẻ mặt tươi cười liên tục cụng ly.
Nami một bên cũng là một con tửu quỷ, mới đầu cô ta còn vừa uống từ chối khéo vài tiếng, nhưng sau một đoạn thời gian liền bật chế độ ‘bất tử’, liên tiếp uống gục năm sáu người dân mời rượu, phải công nhận tửu lượng của Nami không phải là dạng vừa.
Trong đám chỉ có Alex lộ ra là một người bình thường, cậu ta không có thói quen uống rượu cho nên khi được người dân mời chỉ uống đại diện hai ly, sau đó cho dù ai nói gì cũng từ chối, cậu ta chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên ăn một ít thức ăn.
Cư dân thị trấn Orange thấy thế cũng không có quá ép buộc, đây là ân nhân của bọn họ, không có dám làm quá mức.
Một đêm huyên náo qua đi, sáng sớm ngày hôm sau cả bọn bắt đầu rời khỏi hòn đảo này.
‘‘Cảm ơn các cháu!’’
‘‘Các cháu mãi là ân nhân của hòn đảo này!’’
‘‘Lên đường bình an!’’
Người dân thị trấn Orange tụ tập trên bãi biển, không ngừng hô to tiễn biệt cả đám.
Bốn người lúc này đứng trên boong thuyền cũng không ngừng vẫy chào đáp lại, mãi cho đến khi hòn đảo biến mất trong tầm mắt thì mới dừng lại.
“Này! Ở đâu ra cái túi này nhỉ?” Ngay lúc Luffy đi vào kho trên thuyền tìm thức ăn, liền phát hiện một cái túi khá lớn đặt kín đáo bên trong góc.
“Keng...keng...keng...” Luffy lấy tay mở cái túi ra, liên tiếp từng đống tiền xu Belly trào ra từ bên trong túi, rơi vương vãi khắp ở trên sàn.
Nghe được động tĩnh, ba người bên ngoài cũng ngay lập tức đi vào.
‘‘Nhiều tiền quá!’’ Thấy được cảnh hai mắt của Nami liền sáng lên, hai tròng mắt liền biến thành ký hiệu của đồng tiền, bộ dáng vô cùng tham lam.
Zoro cũng chỉ là hơi ngạc nhiên một tí, sau đó nhìn về phía Alex biểu hiện ý dò hỏi, mọi chuyện lớn nhỏ trên thuyền hầu hết đều là do Alex quản.
“Tôi lấy được đống này từ băng hải tặc Buggy!” Alex chỉ là nhàn nhạt trả lời.
‘‘Là kho báu của băng Buggy?’’ Nami trừng mắt nhìn về phía Alex, thì ra người tới trước cuỗm đi đám tài bảo chính là cậu ta.
‘‘Tôi là kẻ trộm chỉ trộm của hải tặc! Cho nên tất cả báu vật này sẽ về tay tôi!’’ Nami một mặt tự tin nói ra câu nói thương hiệu, mặc kệ mọi người xung quanh, đúng là thấy tiền đã làm cho cô ta điên rồi.
‘‘Chúng ta là người đánh bại băng Buggy, chiến lợi phẩm về tay là chuyện đương nhiên! Ở đâu tới phần của ngươi! Học đâu ra cái lý luận vớ vẩn đó!’’ Sắc mặt Alex lạnh lùng nhìn về phía Nami.
‘‘Người xấu mà cũng đòi lên mặt dạy đời à? Tôi chưa có xuống cấp đến độ phải để một hải tặc dạy dỗ đâu!’’ Nami sắc mặt vẫn bình tĩnh nói ra.
‘‘Người xấu hôm qua vừa cứu cô một mạng đấy! Cô biết đống tiền này từ đâu mà tới không? Là băng Buggy cướp bóc của người dân ở đấy mà có. Nếu số tiền này không thuộc về chúng tôi, thì bọn nó cũng thuộc về người dân ở đó! Cô chỉ trên miệng treo lên danh kẻ trộm chỉ trộm của hải tặc là có quyền lấy đi sao?’’ Alex khinh thường nói.
‘‘Nếu như vậy số tiền này các cậu cũng không có quyền lấy!’’ Nami cãi lại.
‘‘Ồ! Chúng tôi đánh bại Buggy giải thoát người dân ở đó khỏi bị thống trị, sau đó còn bắt giữ ‘Thằng hề’ Buggy đưa cho người dân, có thể giao cho Hải Quân lấy tiền thưởng là 15 triệu Belly, trong khi số tiền ở đây khoảng chừng chưa tới 10 triệu Belly. Bây giờ cô nói chúng tôi có quyền giữ lấy đống tài bảo này không?’’
‘‘Cô nói cô chỉ là kẻ trộm chỉ trộm của hải tặc, nhưng không biết rằng sau khi cô trộm đi đám tài bảo đó, tụi hải tặc sẽ tiếp tục bóc lột của người dân vô tội để bù lại. Thành ra chẳng khác nào cô trộm tài sản của người dân bình thường cả! Vậy bây giờ trên thuyền này ai là người xấu đây?’’
Alex không nhịn được nữa, chỉ trích Nami một tràng, nàng cơ bản chỉ là vì sự ích kỷ của bản thân mà lúc nào cũng kiếm lấy cái cớ, trong miệng luôn luôn rêu rao hải tặc là kẻ xấu, mà quên mất rằng nàng so với bọn họ cũng không khác gì.
‘‘Tôi...tôi...’’ Nami bị lời nói cũng Alex làm cho cứng họng, không thể phản bác được.
Luffy và Zoro ở một bên im lặng không nói gì, bọn họ biết rõ hiện tại Alex đang rất nghiêm túc.
...
‘‘Đám kho báu này để tôi giữ được không? Dù gì tôi cũng là hoa tiêu!’’ Im lặng một thời gian sau, Nami không dám nhìn về phía Alex, mà là mở miệng hỏi Luffy.
‘‘Cô không phải nói chỉ là hợp tác thôi sao, vậy thì đồ vật trong băng không đến phiên cô quản!’’ Không đợi cho Luffy mở miệng, Alex một tiếng đánh gãy.
‘‘Tôi...tôi gia nhập vào băng là được chứ gì!’’ Nami ấp a ấp úng nói ra.
‘‘Vậy thì hoa tiêu cũng không liên quan gì đến việc giữ tiền bạc!’’ Alex nhếch miệng, cười cười trả lời.
Nami ngay lập tức á khẩu, không còn lời nào để biện minh cho hành vi muốn bảo quản tiền tài của mình.
Luffy là cái người không biết tiền là cái gì, nghe tới đây cũng không muốn quan tâm nữa, rời đi tiếp tục công việc tìm kiếm đồ ăn.
Còn Zoro thì đương nhiên đồng ý với lời của Alex, bởi vì những thứ Alex nói từ nãy đến giờ đều đúng, ngay từ đầu cậu ta đã cảm thấy Nami là một người không đáng tin cậy, ngược lại thì cậu ta đã công nhận Alex là đồng đội của mình.
Zoro quay người đi ra phía ngoài, để lại hiện trường chỉ còn lại có Nami và Alex.
Trong lòng Nami hiện tại là đang suy tính làm cách nào để trộm đi khoản tài phú này, đúng vậy là trộm đi, mặc kệ những lời nói khi trước của Alex đã làm nàng cảm thấy một chút áy náy.
Đương nhiên là cô ta đã biết từ sớm việc mình trộm tiền của hải tặc sẽ làm hại những ngôi làng khác, nhưng bất chấp việc đó nàng phải kiếm đủ 100 triệu từ việc đó để có thể chuộc lại làng của mình từ băng hải tặc Arlong, việc sắp hoàn thành không thể nào dừng lại.
Số tiền trước mắt cộng với số tiền cô ta tích lũy nhiều năm hiện đang cất giấu ở nhà, lại trộm thêm tài bảo của một băng hải tặc nữa, tổng cộng có thể đạt đủ số tiền yêu cầu thậm chí là hơn.
Như thế là có thể giúp làng thoát khỏi ách thống trị của băng hải tặc người cá, cho nên bằng mọi cách cô ta cũng phải cuỗm đi số tiền này.
Alex một bên không nói gì, lẳng lặng nhìn xem Nami đang rơi vào trầm tư, cậu ta càng ngày càng không thích con người này, đã nói đến mức độ đó mà nàng vẫn không bỏ đi ý định trộm cắp.
Cậu ta thở dài một hơi, có thể là Arlong đã để lại trong lòng Nami áp lực quá lớn, dù gì thì hiện tại cô ta vẫn còn quá trẻ.
‘‘Nếu đã vậy thì số tiền này liền nhờ cậu đến trông coi rồi!’’ Suy nghĩ xong xuôi, Nami cố gắng lộ ra một nụ cười gượng gạo, mở miệng nói một tiếng.
Sau đó cô ta cũng nhanh chóng đi ra phía bên ngoài, tiếp tục cầm lên hải đồ tiếp tục điều khiển con thuyền tiến tới.