Mục lục
Siêu Năng Lực Gia Tại Thời Đại Vua Hải Tặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Alex biết rằng dù cho Nami có kiếm đủ 100 triệu Belly, thì tên Arlong cũng sẽ không buông tha cho cô ta lẫn làng Cocoyashi, nhưng cậu ấy có nói thì cô ta cũng không tin, vì vậy mà Alex cuối cùng vẫn để cho Nami đem đi tất cả kho báu trên thuyền để thỏa mãn mục tiêu của mình.

‘‘Tại sao cậu không mang Nami trở về?’’

Luffy lúc này lộ ra vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu lên, từ cậu ta lúc này toát ra vẻ uy nghiêm thuộc về một vị thuyền trưởng nên có.

‘‘Mặc kệ thứ con gái ấy đi, loại kẻ trộm đó, mang về thì có ích lợi gì?’’

Zoro xua tay, đối với cậu ta mà nói, Nami phản bội mọi người là việc không thể tha thứ được.

‘‘Thuyền đã lấy trở về, như thế là được rồi!’’

Usopp cũng gật đầu đồng ý.

‘‘Không! Tớ chỉ muốn cô ta làm... Hoa tiêu cho chúng ta!’’

Đối mặt với câu nói như chém đinh chặt sắt của Luffy, Zoro không thể không lấy tay che cái trán, thở dài nói: ‘‘Được rồi! Được rồi! Thuyền trưởng kiểu này làm điên đầu quá!’’

“Ý của cậu như thế nào?” Luffy nghiêm túc nhìn xem Alex, mặc dù cậu ta là thuyền trưởng, nhưng Alex cũng có quyền quyết định những việc như thế này.

“Tùy cậu! Dù sao thì tớ cũng dự định nói với mọi người cùng đi đến làng của Nami một chuyến. Có việc cần làm tại nơi ấy!”

Alex đối với vấn đề này là không có để ở trong lòng, đi đến làng Cocoyashi và đánh một trận với băng hải tặc Người Cá là việc trong dự định của cậu ta, còn Nami có tiếp tục tham gia cùng với băng hay không thì cứ để sau hẳn tính.

“Vậy được rồi! Đợi tớ đánh bay cái tên Krieg kia và mời được đầu bếp. Sau đó chúng ta cùng đi!”

Luffy nắm lại bàn tay của mình, siết chặt nấm đấm, tự tin nói.

Mọi người còn lại nghe thấy vậy, cũng không có lên tiếng ý kiến gì nữa, như thế xem như mọi thứ đã định rồi.

Tên hải tặc Gin bởi vì không muốn cùng mọi người trong nhà hàng Baratie là địch, cho nên hắn ta đi tới một cái ngóc ngách ngồi xuống.

Luffy trong đầu xoay chuyển một chút, bỗng dưng giống như là nghĩ đến thứ gì, cậu ta quay đầu sang hướng Gin: “Đúng rồi, Gin. Mấy người các ngươi không phải đã đi tới Đại Hải Trình sao? Vì cái gì lại nói đối với nơi đó không biết gì cả, còn muốn cuốn nhật ký hải trình của lão già kia nữa!”

Vừa nhắc đến cái này, Gin giống như là nhớ đến một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, hai tay của hắn ta theo bản năng gắt gao ôm lấy đầu: “Tôi không hiểu rõ thật...không dám tin nữa...Ngày thứ bảy vào Đại Hải Trình...Chuyện xảy ra trên biển ấy không biết là thật hay ảo giác nữa? Tôi vẫn không xác định được...Đột nhiên xuất hiện...Người ấy chỉ có một mình thôi...Mà đã hủy diệt toàn bộ hạm đội 50 chiếc thuyền!”

“Hả!!”

“Không phải chứ!”

“Một người mà hủy diệt cả hạm đội hải tặc!”

Hầu hết tất cả mọi người có mặt tại bên trong nhà ăn lúc này đều không tin lời nói của Gin, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn ta khi hồi ức lại, tuyệt đối lại không giống như là đang nói láo.

Tất cả mọi người còn đang líu ríu, Gin lại càng nói càng là kinh hãi: “Cũng không biết còn bao nhiêu chiếc thuyền sống sót! Tôi sợ quá! Đến nỗi không tin đó là sự thật! Đôi mắt của người ấy...Giống như đôi mắt của ‘Diều Hâu’ sắc bén đến chết người! Thật tình tôi không muốn nhớ lại!”

Vừa nghe thấy như vậy, trong lòng của Zoro lộp bộp một cái: “Cái gì?”

Alex cười nói với cậu ta: “Cậu suy nghĩ đúng rồi đấy! Bọn hắn chính xác đã đụng độ kiếm sĩ được mệnh danh là ‘Mắt Diều Hâu’!”

Mấy đầu bếp trong nhà hàng sau một hồi được bếp trưởng Zeff giải thích, rốt cuộc cũng nhận biết người này.

“Người đó mắt đỏ, có tới đây rồi!”

“À! Là người uống nhiều rượu đến nỗi mắt đỏ ngầu đó hả?”

“Là người lấy lửa thiêu mình đó sao?”

Nhưng mà bọn họ cũng chỉ biết ‘Mắt Diều Hâu’ với thân phận là một khách hàng hay đến đây dùng bữa, còn hoàn toàn không biết gì về danh tiếng của hắn ta tại Đại Hải Trình.

Hai người Luffy và Usopp ngơ ngác hỏi: “Đó là ai vậy?”

Zoro trả lời: “Hắn là người tôi muốn tìm...”

Usopp ngưng trọng nói: “Ý của mọi người là, cái tên ‘Mắt Diều Hâu’ đó một mình liền tiêu diệt 50 chiếc chiến hạm?”

Luffy nắm chặt lấy hai nấm đấm giơ lên cao, bộ dáng mừng rỡ: “Tớ bắt đầu cảm thấy hưng phấn rồi đấy! Chính những thứ như thế mới được gọi là mạo hiểm!”

Usopp đổ mồ hôi lạnh: “Này, cậu cũng phải suy nghĩ một chút nó có nguy hiểm không nữa chứ!”

Zoro cười nói: “Nếu là như vậy thì hắn đang ở Đại Hải Trình, chúng ta cũng phải mau chóng đi đến đó!”

Alex chỉ là mỉm cười, không có lên tiếng, cậu ta biết không cần phải đi đến Đại Hải Trình mới có thể gặp được ‘Mắt Diều Hâu’, hắn ta chẳng mấy chốc sẽ đi đến nơi này.

Cậu ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc có nên để cho Zoro đi ra khiêu chiến Mihawk hay không, cậu ta rất sợ mọi chuyện sẽ không diễn ra đúng như trong nguyên tác, không cẩn thận Zoro có thể mất mạng dưới kiếm của Mihawk.

Đối mặt với hắn ta ở hiện tại, Zoro không có một chút phần thắng nào dù chỉ là nhỏ nhất, không chỉ riêng cậu ta, cả băng cùng xông lên cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Mihawk.

Nhưng mà nếu như không để Zoro trải qua việc này, cậu ta sẽ không biết được sự chênh lệch hiện tại giữa cậu ấy và cái gọi là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới là to lớn như thế nào.

Luffy cùng Zoro là kiểu nhân vật phát triển thông qua các trận chiến, dù cho Alex có giải thích là sức mạnh của bọn họ là không đủ, là yếu kém như thế nào, bọn họ cũng chưa chắc tin tưởng.

Hai người bọn họ đều rất tự tin về thực lực của mình, vì vậy nếu như muốn bọn họ chấp nhận bất cứ sự thật nào, thì phải hoàn toàn thông qua hành động thực tế mà chứng minh.

Alex thở dài một hơi, lẩm bẩm trong miệng: “Thôi thì cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên vậy! Mình chỉ cần đứng một bên cẩn thận quan sát, nếu như cảm thấy không ổn liền sẽ ra tay ngăn cản. Rốt cuộc thì Mihawk nhìn thấy cái mũ rơm trên đầu Luffy cũng sẽ nhận biết được, cho nên xác suất ông ta chém chết Zoro là rất thấp...”

Sanji đứng ở một bên, trong miệng đang ngậm một điếu thuốc, nhìn về phía đám người Luffy khinh thường cười nói: “Thực sự là một đám ngu xuẩn, dạng người như các ngươi rất là dễ dàng bỏ mạng!”

Zoro cũng nở ra một nụ cười: “Đúng thế! Nhưng không hề ngu xuẩn một chút nào! Khi ta quyết định trở thành kiếm khách số một thế giới, ta đã gạt chuyện sinh tử ra ngoài tâm trí rồi! Người được quyền nói ta ngu xuẩn chỉ có ta mà thôi, ta là người đưa ra quyết định đó!”

Luffy một mặt ngốc manh, giơ tay lên: “Tớ cũng như vậy!”

Usopp khoanh tay trước ngực: “Là chiến binh dũng cảm ở trên biển, đương nhiên tớ cũng là như thế!”

Alex nhìn xem Usopp giả bộ, lập tức chế giễu: “Cậu lại nói láo rồi!”

“Ấy!” Usopp rên lên một tiếng.

Sanji miệng phun ra một cái vòng khói: “Xì, thực sự là một lũ ngốc!”

“Ê, mấy thằng nhãi các ngươi đến cùng có biết là chúng ta đang ở trong tình trạng như thế nào không?”

Nhìn xem một đám hiện tại còn đang nhàn nhã nói chuyện phiếm, tên đầu bếp to con Patty không nhịn được quát lên.

“Hiện giờ đậu trước cửa tiệm này là một con thuyền chỉ huy khổng lồ trong hạm đội hải tặc của đề đốc thủ lĩnh Krieg, là một con thuyền hải tặc hung ác nhất Biển Đông! Các ngươi không hiểu hả? Thoát được cửa ải sinh tử này mới nói chuyện chiêm bao giữa ban ngày được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK