- Trang chủ điên rồi.
- Lẽ nào trang chủ nói chia đều gia sản là thật?
- Mấy anh em đi cùng tổng tiêu đầu biết phải làm sao?
- Chuyện gì đang xảy ra thế này. Não tôi không đủ dùng, giải thích hộ một chút.
- Chúng ta sắp bị vứt bỏ sao?
Nhao nhao nhốn nháo là tình cảnh Hồ Kỳ tiêu cục trong lúc này.
- Yên lặng.
Kiến An lạnh lùng nói rồi trở về ngồi xuống ghế chủ vị. Tôi cũng trở về đứng bên cạnh anh.
- Mang tất cả xác chết đưa về phòng, người nào ở phòng nào thì đưa họ về đó. Gọi tất cả người trong nhà ra, gia đinh, nha hoàn, đầu bếp, phu xe, vú nuôi. Mang tất cả ngựa và thú nuôi ra đây.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một vài nữ nhân nấp ló gần đó nghe vậy lập tức chạy bay đi tìm đồng bọn. Một lát sau người đến chật cả sảnh phòng. Kiến An nghiêng tai lắng nghe một lúc hỏi:
- Đã tập hợp đầy đủ chưa? Trong đại lao còn người không?
Quản gia vội báo cáo:
- Đã tập hợp đầy đủ, nhà lao không có người.
Cùng lúc này nhóm người tiễn Hoàng đại phu khi nãy cũng trở về. Kiến An chầm chậm giơ tay lên bảo mọi người yên lặng. Tiếng bàn tán lắng xuống anh mới nói:
- Hôm nay ta trở về mục đích duy nhất chính là dọn nhà. Kể từ giờ phút này trên đời này không còn Hồ Kỳ tiêu cục, các người cũng không còn là người làm của Hồ gia. Đồ vật trong nhà, thứ nào của người nào cứ mang đi. Thứ nào không phải của ngươi nhưng ngươi muốn mang cứ mang đi. Chỉ cần là thứ không ai tranh giành các người đều có thể mang đi. Những châu báo trước mặt các người mang được bao nhiêu thì mang đi. Tuyệt đối không được tranh giành trong Hồ gia này của ta, kẻ nào ẩu đả để tranh giành, ta lấy mạng kẻ đó. Ta cho các ngươi mười sáu canh giờ để thu dọn gia sản của ta, bắt đầu đi.
Mọi người nghe xong nhao nhao tranh giành tiền bạc, có vài kẻ đánh nhau để tranh. Với bản tính tham lam của con người điều này không thể tránh. Tôi đành phải là người sát phạt, kẻ nào tranh giết kẻ đó. Sau khi có hơn mười người ngã xuống cả đám mới thu nhặt hành lý gia sản trong im lặng. Chỉ có tiếng trẻ con khóc oa oa vang động cả căn nhà.
Trưa đó Kiến Quân trở về. Tôi và anh ta đấu nhau một trận, tôi nhẹ nhàng hạ sát gã. Những người theo gã cũng hòa mình vào công cuộc dọn nhà. Canh ba điểm, Hồ Kỳ tiêu cục không còn một bóng người, bên trong hoàn toàn là cái vỏ rỗng. Những chiếc rương đựng vàng vạc cũng bị khuân đi. Bàn ghế cũng vậy. Cả căn nhà đồ sộ chỉ còn lại cột kèo và những tấm vách là còn nguyên vẹn. Gia đình của quản gia là người đi sau cùng, ghế chủ vị bằng gỗ trầm Kiến An ngồi cả ngày hôm nay anh cũng đưa cho lão mang đi.
Người sống đi sạch sẽ chỉ chừa lại vài thi thể ngổn ngang. Kiến An không dùng gậy dò đường, anh chỉ lần tay vào vách nhà, chầm chậm đếm bước. Tôi đi bên anh, tay cầm chiếc lồng đèn nhỏ, ánh sáng hắt vào gương mặt của anh. Anh không khóc nhưng trên gương mặt đó nhuốm đẫm bi thương.
Tôi biết tiếp theo anh muốn làm gì nên trong lòng cũng có chút không nỡ. Nơi này chính tay tôi xây dựng, mang đậm dấu ấn biết bao nhân vật chính mà tôi từng viết. Một truyền kỳ về người đàn ông tên gọi Hồ kỳ. Một cuộc đời đầy rẫy thăng trầm của cô gái tên là Hồ Lệ Quyên, hay còn gọi là Tống Huỳnh Hoa, con gái của Hồ Kỳ, là bà tổ của Trần gia chúng tôi. Còn có một Hồ Kình Thiên, dũng mãnh thiện chiến, Võ Lâm Minh Chủ, bị sát hại bởi chính người vợ đầu ấp tay gối của mình.
Biết bao cảm xúc, biết bao kỷ niệm, với tôi và Kiến An quyết định hủy đi được đưa ra cũng không phải dễ dàng.
- Kiến An, em ra tay nhé.
- Được.
Tôi tung mình nhảy lên nóc nhà định hình từng dãy phòng của Hồ Kỳ tiêu cục rồi tặng cho mỗi dãy một mồi lửa. Sau khi phóng hỏa xong tôi cùng Kiến An phi thân ra ngoài. Chỉ một lúc sau, cả Hồ Kỳ tiêu cục đã bùng cháy thành lửa ngọn, sáng rực cả góc trời. Tôi đứng trên tầng cao nhất của quán trọ Việt Xuân Yên nhìn về nơi đó. Kiến An ngồi thất thần trong phòng, chẳng biết anh đang nghĩ đến điều gì.
Một lát sau có tiếng người la ó kêu gọi chữa cháy. Nhưng cái xác rỗng của Hồ Kỳ tiêu cục cháy quá nhanh, không ai chữa được. Vài canh giờ sau ngọn lửa tàn dần, bên trong chỉ còn là đống phế tích hoang tàn. Vì tiêu cục nằm tách biệt với Bình An trấn nên tàn lửa không ảnh hưởng gì đến những nhà xung quanh.
Tôi bước đến cạnh Kiến An dịu giọng:
- Xong rồi, xuống tay cũng đã xuống tay rồi. Đừng suy nghĩ nữa. Tranh thủ ngủ một chút đi, sáng mai chúng ta rời khỏi nơi này.
Anh nắm lấy tay tôi, nở nhẹ nụ cười nói:
- Nửa đời còn lại của anh phải dựa vào em rồi.
Tôi xì một tiếng nói:
- Phá gia chi tử.
***
Sáng hôm sau tôi đến Phù Sinh y quán tìm Hoàng đại phu. Vừa gặp chúng tôi ông đã lạnh lùng hỏi:
- Đêm qua là chuyện tốt của hai đứa phải không?
Kiến An gật đầu:
- Đều là chủ ý của con. Qua ngày hôm nay con sẽ rời khỏi đây, sau này sẽ không về đây nữa. Hồ Tam thúc thúc và Nhị Ảnh cô cô xin nhờ bá phụ chăm sóc.
- Bọn họ tỉnh rồi, có muốn vào thăm bọn họ một chút không?
Kiến An lắc đầu. Đến lúc này Hoàng lão đầu mới nhìn sang tôi và hỏi:
- Còn vị cô nương này là...
- Nàng ấy tên Ngọc Phụng, là thê tử của con.
Hoàng đại phu mỉm cười nói:
- Hóa ra là tiểu hiền điệt, có con đi cùng An nhi ta đã yên tâm rồi.
Kiến An vòng tay vái chào Hoàng đại phu:
- An nhi xin bái biệt bá phụ tại đây.
- Hai đứa đi đi, thứ cho ta không tiễn. À đúng rồi, hai đứa vừa gây ra động tĩnh quá lớn, ta nghe nói Hoài Băng và Diệp Băng có quan hệ mờ ám. Hai đứa giết chết Diệp Băng e rằng Hoài Băng sẽ không bỏ qua cho hai đứa. Đi đường nhớ chú ý cẩn thận một chút.
- Vâng.
***
Tôi thuê xe ngựa cùng Kiến An trở về Nam Sơn trấn. Hôm nay là mồng chín tháng chín, thị trấn Huyết Nguyệt có lẽ rất đông vui. Một đời Minh Chủ Võ Lâm nữa lại được xướng xanh trên vũ đài đại hội.
Ngày mười ba tháng chín, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều có cáo thị truy tìm tôi và Kiến An, trong đó có hẳn tranh vẽ chân dung chúng tôi. Tôi và anh bị liệt vào danh sách nhân vật nguy hiểm nhất Đại Quyển, trong một đêm hủy diệt toàn bộ Hồ Kỳ tiêu cục. Giết chết đương kim tổng tiêu đầu Kiến Quân và vợ cố tổng tiêu đầu Diệp Băng. Chỉ vỏn vẹn năm ngày tin tức đã tràn lan khắp nơi.
Sau khi cải trang nghe ngóng tin tức xong tôi muốn chửi bậy, cơ hội tốt như vậy gã ngoại lai Đồng Hựu một cái rắm cũng không thả. Tin tức trên giang hồ hiện tại chỉ còn truy sát tôi với Kiến An. Tôi có thể cải trang để qua mặt khối người, gặp chuyện cũng có thể chuồn êm. Nhưng Kiến An lại khác, ngoại hình bắt mắt như vậy cải trang thế nào cũng không che mắt được thiên hạ. Hễ thò mặt ra đường với bộ dạng một nam bị mù, một nữ nhân kè kè bên cạnh thiên hạ đều sinh nghi. Tôi cảm thấy thật đau đầu.
Hỏi xong một vài chuyện ven đường tôi lên xe ngựa tự mình đánh ngựa chạy đi. Đi đến khúc vắng tôi mới khẽ giọng:
- Kiến An, đường trở về của chúng ta có vẻ không thuận lợi rồi.
Kiến An ngồi bên cạnh cửa xe cười buồn nói:
- Xin lỗi, liên lụy em rồi.
Tôi cười nhạt hỏi:
- Sợ chết không?
- Sinh thời gặp được em, tôi chết mãn nguyện rồi.
Tôi mỉm cười gia roi cho con ngựa chạy bon bon về trước. Đang chạy băng băng trên đường thì bất ngờ có ánh đao chém tới. Tôi thò tay vào trong xe túm lấy Kiến An rồi tung mình nhảy tránh. Thùng xe bị chém vỡ đôi, con ngựa cũng bị vỡ đầu mà chết. Cũng may tôi nhảy tránh kịp nên không sứt mẻ chỗ nào. Có tiếng cười lạnh hai bên đường vọng lại:
- Minh chủ quả nhiên đoán đúng, các ngươi nhất định sẽ đi qua con đường này.
Sau ngày cáo thị truy bắt tôi được treo lên, đã ba ngày trôi qua, mỗi ngày tôi bị chặn đánh kiểu này ít nhất một lần. Bọn họ thực ra không tài tình tới mức vừa nhìn đã nhận ra tôi nhưng hễ thấy kẻ nào khả nghi hay ai đi xe ngựa đều xuống tay rất nặng. Có rất nhiều người đã chết oan vì cách bổ xe ngựa này rồi. Tôi lạnh mặt nhìn chằm chằm về phía bóng đen bên đường. Lúc này là đêm tối, tôi không xác định được bao nhiêu người đang ẩn nấp nơi này.
- Có mười lăm người. Không đúng, là mười tám người. Có ba người ẩn nấp rất sâu chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập rất nhẹ. Ở trên cây. Mười lăm người bên dưới. Trái bảy, phải tám...