Ba nhóm người vây giết tôi trước đó có một nhóm năm người bị tôi giết ngược. Một nhóm mười người bị tử thương phân nửa, tôi không đấu sinh tử nên giữa chừng bỏ chạy. Sau đó có nhóm mười lăm người vây giết tôi, tôi lần nữa bỏ chạy thành công. Lần vây giết đêm nay đã là lần thứ tư rồi.
Vẫn như bao lần trước tôi dùng bất biến ứng vạn biến. Bên cạnh tôi là Kiến An không mạnh mẽ và linh hoạt như thiên hạ. Tôi không thể một mình phi thân ra bên ngoài xông phá vòng vây. Tôi đứng đợi, đợi cho kẻ địch động, khi chúng động sẽ sinh ra sơ hở, tôi có thể lợi dụng sơ hở cùng Kiến An đào thoát đi.
"Leng keng, leng keng..."
Tiếng chuông vang lên tứ phía, âm thanh này hẳn là để đối phó với Kiến An, chỉ cần anh không có sức phòng vệ tôi không thể di chuyển quá xa anh. Chúng tôi sẽ bị bó chân bó tay mặc người chém giết. Tôi khẽ siết thanh kiếm trong tay, tuy biết thế giới này không thực nhưng tôi có chút tức giận. Bọn người này đúng là ép người quá đáng.
"Aaaa..."
Kiến An ôm đầu gục xuống rên rỉ. Tôi ngồi xuống bên anh lo lắng hỏi:
- Kiến An, anh làm sao vậy?
- Tôi đau đầu, âm thanh này thật khó chịu.
Kiến An ôm đầu cắn chặt răng đến bật máu. Tôi lại chẳng bị gì. Có lẽ âm thanh của những chiếc chuông này là một loại công pháp nào đó ảnh hưởng đến người trong thế giới này, tôi là kẻ ngoại lai nên không sao cả. Tôi nhắm mắt nghe tiếng chuông, rồi vung kiếm chém kiếm khí về phía đó. Ba tiếng choang vang lên, chuông vỡ nát rơi xuống đất. Kiến An nằm phủ phục ngay bên cạnh, tôi không rõ anh còn tỉnh hay không.
Có tiếng cười gằn, giọng ai đó lạnh lẽo vang lên:
- Thật không ngờ tiểu a đầu nhà ngươi còn nhỏ tuổi mà kháng được ma âm của Nhạc Kỳ tông.
Cái tên lạ hoắc lạ huơ, tôi không quen.
- Đại Quyển quốc không có Nhạc Kỳ tông, các người từ nơi nào đến thì cút về nơi đó cho ta.
Tiếng cười cuồng loạn của kẻ nào đó cất lên, theo đó là ánh đao lướt tới. Tôi vung kiếm đón đỡ thanh đao dưới ánh sáng nhập nhoạng của trăng đêm vừa qua khỏi đỉnh đầu. Tôi nhận ra kẻ tấn công tôi là một thiếu niên anh tuấn tuổi độ hai lăm hai sáu. Y dùng đao nhưng từng chiêu từng thức linh hoạt nhẹ nhàng. Kiến An lại đang nằm bất động bên cạnh, tôi khó thể dời chân để phá chiêu thức của kẻ này.
Tôi vừa chiến đấu vừa ngẫm lại bộ võ công gia truyền của nhà họ Trần, tuy nó chỉ là mớ chiêu thức phòng vệ chính đáng ở thế giới thực nhưng ở đây tôi đã thăng cấp nó thành tuyệt thế võ công, nên nếu tôi nhớ ra lộ số rất có thể sẽ chiến thắng đám người này. Sau gần mười lăm phút dây dưa tôi nhớ ra vài chiêu áp đáy hòm của bà tổ. Bởi vì khó luyện nên ban đầu tôi không để ý, về sau có vô thức sử dụng một lần nên hiện tại có chút mong chờ. Tên chiêu thức nọ là Đoạn Kiếm Thức.
Một thức duy nhất, dùng tay chuẩn xác tóm lấy một đầu vũ khí của đối phương, giữ chặt. Sau đó tay còn lại dụng lực đánh vào phần giữa vũ khí đối phương, bẻ gãy nó. Chỉ cần vận dụng sức lực hợp lý từ cả hai tay, thức đoạn kiếm nọ sẽ vô cùng hữu dụng, nhất là đối với những kẻ yêu vũ khí như mạng.
Tôi lựa thế thích hợp nhất để kẹp lấy mũi đao của thanh niên nọ rồi giữ chặt, khẽ kéo về mình một chút. Thanh niên nọ còn chưa kịp phản ứng tôi đã nện sóng kiếm vào giữa thanh đao của kẻ nọ. Thanh đao gãy đôi trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Thanh niên nọ dường như cũng không tin vào những gì mình nhìn thấy. Tôi thừa cơ chém vào cổ hắn một nhát, nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn nên né được. Ngay sau đó gã lui ra, ra lệnh:
- Cô ta quá tà môn, rút lui.
Nghe tiếng đúng mười tám người rút lui tôi mới vác Kiến An lên vai bỏ chạy thục mạng. Nơi tôi đang bị phục kích này đã được nửa đoạn đường trở về, ven đường đều là rừng và núi. Tôi chạy loạn một lúc để xem có người bám đuôi hay không, khi cảm thấy thật an toàn mới nhắm thẳng hướng núi mà chạy tới. Vọt tới lưng chừng núi tôi mới dựa vào ánh trăng tìm được một hang động. Tôi vác Kiến An chui vào hang động, bên ngoài phủ thêm lớp cỏ để che giấu hành tung.
Đêm nay cũng chưa hẳn là tình cảnh nguy hiểm nhất trong các cảnh tôi xuyên vào trong truyện nhưng lại khiến tôi cảm thấy chung quanh trùng trùng nguy cơ. Nếu là trước kia tôi có thể vô tư lự chết quách đi cho end truyện, nhưng giờ bên tôi còn có Kiến An, tôi đã hứa cho anh một đời an yên, cứ thế này chết đi tôi sẽ được mang tiếng tác giả thích hứa lèo nhất thiên hạ mất.
Đặt Kiến An nằm xuống đất tôi đốt ngọn lửa nhỏ lên xem xét mới phát hiện thất khiếu của anh đều có máu. Tình hình này nghiêm trọng thật rồi. Tôi lùi vào trong đốt lên đống lửa đặt Kiến An nằm gác đầu lên chân mình để kiểm tra. Dù sao sách y học tôi cũng từng tìm hiểu qua để viết thành thiên truyện sau đó copy past vô số lần cũng nhớ ra đôi chút.
m thanh ban nãy hẳn tổn thương màn tai của anh, chấn động cả não bộ mới xuất hiện tình trạng thất khiếu chảy máu. Nhưng anh chưa tỉnh nơi này lại hoang sơ như vậy tôi cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể cho anh uống viên thuốc an thần tĩnh trí bảo vệ tinh thần rồi vận công giúp anh điều tức mớ kinh mạch bị ma âm ảnh hưởng đang chạy loạn.
Ngày hôm qua tôi mới bị đá văng khỏi quyển vở trước, hôm nay tôi đang giãy giụa trong quyển vở mới, những dự định copy past đoạn về y lý để cứu người cũng tan thành mây khói, tôi không nhớ hết những gì mình từng viết, càng không nhớ mình từng tìm hiểu loại thuốc chữa tổn thương tai mũi họng đưa vào trong truyện. Thôi xong rồi!
Trời gần sáng, cơn mưa từ đâu bất chợt kéo đến, đống lửa nhỏ hắt hiu không đủ làm ấm cả hang động âm u. Kiến An vẫn đang hôn mê, run rẩy trong vòng tay tôi. Tôi cởi áo ngoài đắp lên cho anh rồi ôm chặt anh trong lòng, dùng hơi ấm chính mình sưởi ấm cho anh. Ối, cảnh tượng này sao quen quá vậy ta? À, phim Thần Thoại đấy! Nhưng cặp đôi đó danh bất chính ngôn bất thuận, còn tôi thì danh chính ngôn thuận mà, đúng không?
Trời sáng hẳn, cơn mưa cũng tàn dần. Tôi đặt anh nằm trong hang động còn mình bò ra ngoài xem xét một vòng xem có ai tìm tới nơi này hay không. Cũng may chung quanh không một bóng người, động vật nơi này cũng rất dạn dĩ. Tôi bắt một con gà rừng rồi quay về hang động. Kiến An đã tỉnh đang sờ soạng lung tung. Tôi thở phào nhẹ nhõm, có thể tỉnh lại là tốt rồi. Tôi ân cần hỏi:
- Anh tỉnh dậy lâu chưa? Cảm thấy trong người thế nào?
Tôi vừa hỏi vừa gom củi khô chuẩn bị từ đêm qua vào thành một đống để nhóm lửa. Kiến An không trả lời tôi, anh tiếp tục sờ tay lên vách đá. Là do tôi để anh ở đây một mình nãy giờ nên anh cảm thấy không vui sao? Tôi lấy túi nước suối bên hong ra đến dúi vào tay anh. Khoảnh khắc tôi chạm tay vào tay anh, Kiến An giật bắn mình lui lại. Anh dựa lưng vào vách đá hoang mang hỏi:
- Là ai vậy?
Phản ứng này của anh là sao, tôi có chút không hiểu.
- Kiến An, là tôi đây, tôi là Ngọc Phụng.
Kiến An đứng lặng một lúc mới lần nữa vươn tay ra tìm kiếm. Khi tay anh chạm vào bờ vai tôi anh vội vàng bắt lấy hỏi dồn:
- Làm ơn cho tôi biết, nương tử của tôi đâu rồi? Các người đã làm gì cô ấy rồi? Cô ấy còn sống hay đã chết rồi?
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay anh cao giọng gọi:
- Kiến An, bình tĩnh lại đi, là tôi đây, tôi là thê tử của anh đây.
Tôi áp tay anh lên mặt mình, đôi tay anh nhẹ nhàng mân mê gương mặt tôi. Giọng anh phiêu hốt bất định:
- Phụng nhi là em sao? Em ở đây vì sao nãy giờ không nói với tôi tiếng nào?
Tôi nghe trong đầu mình nổ đoàng một tiếng nước mắt lập tức trào ra. Những giọt nước mắt rơi vào tay anh, anh lập tức cảm nhận được. Giọng anh bất giác run bắn lên:
- Nãy giờ em vẫn luôn nói chuyện với tôi phải không? Là do tôi không nghe thấy giọng nói của em, đúng không?
Tôi gật đầu. Đôi bàn tay anh hẳn đã cảm nhận được cái gật đầu của tôi nên ngay lập tức run rẩy. Anh lùi lại dựa lưng vào vách đá, đôi tay buông thõng, vẻ mặt chỉ còn nỗi hoang mang tột độ.