Tôi đi đến rút thanh sắt ra hỏi:
- Cái này làm sao để phá hủy?
- Tạm thời phong ấn lại, tôi đem về cho sư phụ xử lý sau.
Anh nói rồi mở điện thoại gọi xe cấp cứu.
- Tôi thấy trên internet có bộ phim nói đeo bùa lên mình có thể tránh bị âm hồn quấy phá, không bị nhập hồn. Đúng rồi, là phim của Huỳnh Lập. Vì sao anh không cho anh ta đeo thứ như vậy, cứ để bị ám miết như vầy ai mà chịu nổi.
Hải Nam quay lại nhìn tôi với vẻ kinh dị.
- Nếu tôi có thứ như vậy đã cho anh ta đeo rồi. Cần đến lượt em nhắc tôi sao?
Tôi nghe vậy lanh chanh nói:
- Vậy để tôi liên hệ Huỳnh Lập xem anh ta mua thứ đó ở đâu.
Hải Nam khinh bỉ nhìn tôi:
- Rốt cuộc em có viết Huỳnh Lập là diễn viên không vậy? Đó chỉ là bộ phim anh ta đóng. Cũng như em viết truyện, em có thể rút dao kiếm từ bên trong truyện ra để chém người không?
Tôi muốn nói đao kiếm thì không thể nhưng võ công thì tôi có thể lấy vài chiêu mèo cào ra để hạ đo ván một người đấy. Nãy giờ có một người nằm giãy đành đạch dưới mông tôi chính là bằng chứng. Nhưng tôi nói ra anh sẽ tin tưởng tôi sao?
Hải Nam lại nói:
- Nếu bây giờ em quăng cho mấy anh chàng diễn viên đó một con Âm Linh, bọn họ cũng sẽ chạy vạy khắp nơi tìm thầy chữa trị chứ không tự giải quyết được đâu.
Tôi xịu mặt khẽ nhún vai một gái không ý kiến ý cò thêm nữa. Hải Nam lại lên tiếng giục:
- Giúp tôi đưa bệnh nhân đi cấp cứu.
Tôi đỡ người đàn ông đã bất tỉnh lên cho Hải Nam cõng đi. Tôi thu thanh sắt vào tay rồi vội vàng chạy theo anh xuống lầu. Khi chúng tôi xuống tới bên dưới, xe cấp cứu cũng tới nơi. Hải Nam cao giọng gọi:
- Người nhà ai nuôi bệnh, nhanh chóng lấy giấy tờ đi theo xe.
Anh nói xong ném chìa khóa xe cho tôi nói:
- Em lái xe của tôi đến bệnh viện giúp tôi, lát nữa tôi đưa em về.
Thế là xe cấp cứu vọt đi trước còn tôi vác theo "hung khí" lái xe của Hải Nam chạy theo sau. Khi tôi dựng xe trước phòng cấp cứu của bệnh viện ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị. Khi tôi nhìn lại mình mới vỡ lẽ ra, ban nãy quần nhau với bệnh nhân của Hải Nam, quần áo của tôi đã bị dính vài vết máu.
Tôi ngồi đợi khoảng nửa tiếng Hải Nam mới trở ra, không biết anh lấy ở đâu ra cái áo khoác trùm lên cho tôi rồi lên xe chở tôi về. Khi về tới nhà tôi vẫn còn cảm giác có chút chưa tỉnh hồn tỉnh vía. Từ khi nào cuộc sống thực tại của tôi cũng trở nên kích thích như vậy rồi?
Đêm đó tôi nằm lăn lăn trên giường nhớ lại từng cảnh từng cảnh mình mới trải qua khi nãy. Đêm nay tôi không có hứng thú viết thêm bộ truyện nào mới. Nhưng gần mười giờ tôi lại không an phận bới tìm trong đống vở tôi viết còn dang dở ra một quyển sổ để xem. Trong đó có một đoạn văn án và một vài chương còn dang dở của bộ truyện ngôn tình hiện đại.
Bối cảnh cổ đại hễ xuyên vào tôi cứ bị đuổi đánh đuổi giết, nội tâm mong manh của tôi hiện có chút sợ hãi. Nên tôi dự định lấy nội dung quyển sổ này làm bối cảnh truyện tiếp theo. Ngoài lý do tôi sợ chết ra thì dàn ý cho bộ truyện này của tôi có thể gọi là hoàn thiện nhất.
"Truyện: Sau lưng chúng ta là thế giới.
Tác giả: Dã Thảo
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, hài hước, lãng tử quay đầu.
***
Văn Án.
Nữ chính là Ngọc Lan. Cô là một cô gái có học thức, được chăm chút từ tấm bé. Nhưng ước mơ của cô không cao xa chỉ muốn làm chủ một cửa hàng hoa.
Nam chính là Thế Dũng, con trai của giám đốc công ty phân bón. Một lần tình cờ gặp Ngọc Lan anh đã say đắm nhan sắc và manh nha ý tưởng cưa cẩm cô nàng. Tuy ban đầu Thế Dũng chỉ say mê nhan sắc của Ngọc Lan nhưng sau đó anh tình cờ biết được Ngọc Lan là thiên kim của nhà họ Nguyễn, gia sản kết xù. Kể từ đó anh càng có quyết tâm cưa đổ cô nàng.
Nói nghe có vẻ nam chính là người vụ lợi quá phải không? Không nhé, quan điểm của anh về tình yêu có một chút chấp niệm rằng môn đăng hộ đối là tốt nhất. Không ai bị lệch kèo, tương lai sẽ không có bất kỳ lý do gì để coi thường đối phương.
Chẳng qua anh ta từng yêu một cô gái địa vị kém xa mình, và anh bị lợi dụng. Một ngày nọ, anh bị ông già chơi xỏ thu hồi toàn bộ thẻ ngân hàng và điện thoại, bằng cách vô tình nào đó cô bạn gái cũng chứng kiến cảnh đó. Ngày hôm đó cũng là ngày kỷ niệm tình yêu của anh và bạn gái. Anh chạy ra cửa hàng hoa mua thiếu một bó hồng để tặng người yêu. Kết quả, cô bạn gái vất bó hoa và nói tiếng chia tay.
Anh lủi thủi trở về hạ mình làm công trả tiền mua hoa và kết luôn cô chủ cửa hàng bán hoa. Vì quá khứ anh chàng là một tay lãng tử nên suốt quá trình cưa cẩm Ngọc Lan xuất hiện rất nhiều tình huống dở khóc dở cười, biết bao nhiêu là hiểu lầm xảy ra.
Theo các bạn, cặp đôi này liệu có đến được với nhau không?"
Bên trên là Văn Án tôi đã viết cách đây hơn sáu tháng. Nhưng thật lòng mà nói tôi không thích viết những thể loại truyện mang bối cảnh hiện đại. Nó quá sát thực tế, viết ngọt ngào quá thiên hạ nói tôi dạy hư những thiếu nữ thanh xuân. Viết hắc ám quá lại đi ngược với xu thế dân chủ hòa bình hạnh phúc của xã hội. Bình bình đạm đạm như cuộc sống những con người xung quanh tôi hiện tại thì nhạt toẹt.
Bởi thế cho nên tôi viết xong văn án và một vài chương đã vất ngang để trở về với bối cảnh cổ đại mà tôi đam mê. Nhưng hôm nay tôi có chút sợ hãi cảm giác bị đâm xuyên thân thể, đau muốn chết lại không thể chết như lần "lịch luyện" vừa rồi. Nên tôi đã cắt lòng xé dạ lựa chọn bối cảnh cho bộ truyện tiếp theo ở thời hiện đại.
Nội dung chương một của câu chuyện chỉ xoay quanh việc nữ chính Ngọc Lan học hành và trưởng thành. Từ chối thừa kế sản nghiệp, tự mình mở cửa hàng hoa ngày ngày chơi cùng hoa cỏ.
Chương hai chính là bối cảnh của nam chính Thế Dũng và cái lần bị ông già chơi xỏ. Chính vì vậy anh gặp được cô chủ tiệm hoa là Ngọc Lan.
Mối tình của cả hai bắt đầu ở chương ba. Một chút thanh xuân, một chút lãng mạn. Hai nhà cũng biết chuyện đôi trẻ. Vì hai bên môn đăng hộ đối nên người lớn cũng nhiệt tình tác hợp.
Chương bốn là hiểu lầm đầu tiên giữa hai người. Ngọc Lan nhìn thấy Thế Dũng hôn cô gái lạ. Thật ra cô gái nọ là một trong những bạn gái cũ của Thế Dũng, họ chia tay rất lâu trước đó. Hôm ấy cô gái chia tay bạn trai mới nên trong lòng không vui nên hẹn bạn trai cũ ra tâm sự như một người anh. Trong lòng dường như cũng có chút ý nghĩ muốn quay lại nên cưỡng hôn Thế Dũng. Ngọc Lan vô tình nhìn thấy nên lập tức lên xe rời đi.
Tôi nằm đọc đi đọc lại văn án và bốn chương truyện còn đang dang dở, tôi bất chợt quên mất tình tiết tiếp theo Thế Dũng giải thích hiểu lầm với Ngọc Lan thế nào. Là tôi chưa từng nghĩ ra hay đã từng nghĩ ra nhưng quên mất? Tôi có chút không xác định. Nếu chấp bút viết lại tôi nên giúp nam chính giải thích thế nào với nữ chính đây?
Hình như dạo đó tôi xem quá nhiều phim Thái có tình tiết lằng nhằng này nên đưa vào truyện thì phải. Hôm sau hẳn phải xem lại mấy bộ phim ấy xem nam chính rơi vào cảnh đó sẽ làm gì. Ngày xưa chỉ cần một tình tiết nhỏ có thể khơi cho tôi hàng ngàn hàng vạn ý tưởng tiếp theo chả hiểu sao hiện tại tôi lại không còn nhạy như trước nữa.
Nghĩ không ra tình tiết mới tôi vất quyển sổ sang bên cạnh và nghịch điện thoại. Sau đó thì ngủ lúc nào không hay. Khi lần nữa mở mắt ra tôi nhìn thấy mình đang trên đường, chính xác là đang cầm xe chạy trên đường. Nhưng trước mắt lại có chút mông lung, hình như tôi đang khóc.
Tôi còn chưa kịp định thần sau cú nhập xác thình lình này thì thấy trước mặt xuất hiện một bóng người. Tôi vội vàng đạp thắng nhưng vẫn không kịp.
"Rầm" một tiếng, cả người và xe của tôi tông thẳng vào người qua đường xui xẻo nọ. Tôi bị cú va đập bất ngờ hất văng xuống đường. Ý thức tuy còn nguyên vẹn nhưng thân thể không cử động được. Tôi nghe chung quanh có tiếng người nhao nhao.
- Đều còn sống. Mau gọi cấp cứu.
- Đưa lên xe tôi chở vào bệnh viện cho nhanh.
- Nhanh nhanh nhanh.