Ngồi trên xe của Lương Vĩnh Khang, Lý Thu Hà một bên im lặng, một bên chăm chú nhìn lấy Trịnh Hoàng Yên đang vặn vẹo thân hình.
Cô thật sự không rõ, rột cuộc Lương Vĩnh Khang sẽ làm như thế nào để giải quyết được tác dụng của thuốc trong người Trịnh Hoàng Yến.
Hắn thật sự sẽ châm cứu cho nàng sao?
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở trước cửa căn nhà cũ mà trước đây Lương Vĩnh Khang từng ở.
Lý Thu Hà thấy chiếc xe dừng lại ở một chỗ như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Đây là nơi nào? Vì sao anh không đưa cô ấy vào trong khách sạn để thuận tiện chữa trị?!”
Lương Vĩnh Khang nghe Lý Thu Hà hỏi như thế, hắn không khỏi đưa mắt liếc cô một cái, rồi lạnh lùng nói: “Nơi này là căn nhà cũ của tôi lúc trước hay ở, hiện tại tôi chuyển về ở về vợ trong nhà riêng rồi.
Tôi đưa cô cảnh sát này đến đây, là không muốn gặp phiền phức mà thôi.
Nếu cô cảm thấy không tiện, thì có thể tự mình đón xe trở về đi!”
Tuy hiện tại Trịnh Siêu đã bị bắt, nhưng Lý Thu Hà cảm giác chỉ có ở bên cạnh Lương Vĩnh Khang là an toàn nhất.
Cho nên, cô mới vội vàng lắc đầu nói: “Không muốn, anh ở chỗ nào, thì tôi sẽ ở chỗ đó!”
Thế nhưng lời này của cô vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại lập tức liền vang lên.
Lý Thu Hà nhất thời có chút nhíu nhíu mày, khi nhìn thấy người gọi đến là quản lý của mình, cô mới kết nối lên nghe.
“A lô, em nghe đây!”
Ngay lập tức, bên trong điện thoại vang lên âm thanh lo lắng của nữ quản lý: “Em đang ở đâu, em đã về nhà chưa? Chị nghe nói em bị bắt cóc, có thật như vậy hay không?”
Lý Thu Hà nghe quản lý của mình hỏi lên một hồi, nhất thời có chút lúng túng, sau một lúc, cô mới bắt đầu đem sự việc ra giải thích một cách cặn kẽ.
Mà chưa đến mười phút sau, một chiếc xe ô tô màu đen vô cùng sang trọng chạy tới trước ngõ nhà ngoài nhà của Lương Vĩnh Khang, rồi một nhóm vệ sĩ cùng với nữ quản lý của Lý Thu Hà xuất hiện.
Lý Thu Hà còn chưa kịp nói gì, nữ quản lý đã vội vàng hô lên: “Trời ạ, em Hà của tôi bị sao thế này? Cái tên khốn kiếp nào dám đối xử với em Hà của tôi như vậy! Tôi nhất định sẽ cho người đánh chết hắn!”
Nói xong một hồi, nữ quản lý lại quay sang nhìn Lương Vĩnh Khang nói: “Ồ, lại là anh cứu em Hà hay sao? Tôi đã nói rồi, hai người nhất định là có duyên phận, cho nên anh mới nhiều lần cứu giúp em Hà như vậy, phải không?”
Nghe quản lý của mình bắt đầu luyên thuyên, Lý Thu Hà nhất thời nhịn không được, phải hướng về phía Lương Vĩnh Khang xin lỗi vài tiếng, rồi kéo theo nữ quản lý nhanh chóng rời đi.
Mà lúc rời đi, nữ quản lý còn không quên nói với theo: “Anh Khang, anh chính là định mệnh của em Hà, anh nhất định không được bỏ lỡ định mệnh của mình đâu đó!”
Nhìn đám người Lý Thu Hà rời đi rồi, Lương Vĩnh Khang mới chậm rãi mang theo Trịnh Hoàng Yến đi vào trong phòng.
Lúc này cơ thể của Trịnh Hoàng Yến quả thật rất nóng, mà quần áo trên người của cô hầu như đã bị kéo xuống hơn phân nửa.
Ngay khi Lương Vĩnh Khang đặt cô lên trên giường, cô đã không nhịn được mà đem hắn kéo ngã xuống, trong miệng thì ngừng lẩm nhẩm: “Khó chịu quá! Tôi cảm thấy khó chịu quá! Tôi muốn, anh hãy ôm tôi đi!”
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút sững người, nhưng ngay sau đó hắn liền vội vàng đem thân hình của cô đẩy ra ngoài, tìm cách đứng bật dậy.
Thế nhưng không hiểu từ đâu, Trịnh Hoàng Yên lại cuồng loạn đem hắn quấn chặt, nhất thời không để cho hắn thoát ra ngoài được.
Cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Trịnh Hoàng Yến phả vào trong người, lại nghe lấy từng tiếng rên rỉ ở trong miệng cô.
Kèm theo đó là sự ma sát giữa da thịt với nhau, quả thật là Lương Vĩnh Khang lòng nóng như lửa đốt.
Nếu còn cứ tiếp tụ như vậy nữa, Lương Vĩnh Khang không biết là mình có cầm lòng được hay là không.
Tuy rằng định lực của hắn rất mạnh, nhưng cũng không phải là hắn không có khát vọng của một nam nhân bình thường.
Huống hồ, về vóc dáng, về diện mạo Trịnh Hoàng Yến hoàn toàn không thua kém bất kỳ một hoa hậu, hay người mẫu nào.
So với Trương Nhã Kỳ cùng Lý Thu Hà cũng không thua kém bao nhiêu.
Cho nên, trong lúc nhất thời, trong lòng của Lương Vĩnh Khang dâng lên một chút xúc động, muốn đem Trịnh Hoàng Yến ăn sạch.
May là hắn kịp thời cắn lấy đầu lưỡi, để cho bản thân tự trầm tĩnh trở lại.
Mà lúc này, trên hai lỗ mũi của Trịnh Hoàng Yến cũng chảy ra máu tươi.
Lương Vĩnh Khang vừa nhìn liền biết, đây là do dục hỏa trong người của cô quá thịnh, cho nên mới dẫn đến tình trạng khí huyết không được bình thường.
Nếu như hắn còn chần chừ thêm chút nữa, e rằng không chỉ tự bản thân mình khó cầm giữ được, mà ngay cả Trịnh Hoàng Yến cũng sẽ rơi vào tình trạng điên loạn.
Trong lúc nhất thời, Lương Vĩnh Khang cắn răng một cái, rồi nhanh chóng lấy ra một cây kim châm, cắm vào trên người của Trịnh Hoàng Yến, khiến cho cô lập tức ngưng động tác của mình lại.
Mà Lương Vĩnh Khang chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu, hắn cần phải châm tiếp mấy châm, mới đem dục hỏa trong người Trịnh Hoàng Yến đuổi đi.
Mà thông qua bắt mạch, Lương Vĩnh Khang cũng nhận ra tác dụng của Hắc Quả Phụ trong người cô đã giảm đi hơn tám chín phần, chỉ cần dùng một chút thủ thuật đơn giản là có thể bài trừ ra ngoài sạch sẽ.
Đợi đến khi Trịnh Hoàng Yến ngủ xong một giấc, nhất định sẽ hồi phục trở lại như bình thường.
Xử lý xong hết thảy, Lương Vĩnh Khang mới đem chăn mền đắp lên cho Trịnh Hoàng Yến, y phục trên người của cô cũng được hắn cẩn thận chỉnh chu một phen.
Nhìn lấy dáng vẻ lúc này của cô, Lương Vĩnh Khang âm thầm thở ra một hơi.
Cũng không rõ hắn vì cái gì lại thở dài, nhưng trải qua một đêm hôm nay, tinh thần của Lương Vĩnh Khang rất mệt mỏi, hắn chỉ muốn đi ngủ một giấc cho thật khỏe, sau đó thức dậy rồi tính tiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Vĩnh Khang theo thường lệ thức dậy đúng giờ, nhìn lấy trên giường bên cạnh Trịnh Hoàng Yến vẫn còn đang say ngủ.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ đi xuống làm lấy vệ sinh cá nhân, rồi chuẩn bị hai phần ăn sáng cho bản thân và cho cô.
Đợi cho đến khi làm xong hết thảy mọi thứ, Lương Vĩnh Khang mới lại lấy giấy bút ra viết một hồi, rồi cài dưới mâm thức ăn.
Sau đó hắn mới ra khỏi nhà bắt đầu đi làm.
Mà Lương Vĩnh Khang rời đi không được bao lâu, Trịnh Hoàng Yến rốt cuộc cũng tự mình tỉnh dậy.
Cô cảm giác đầu óc trở nên vô cùng hỗn loạn, mọi thứ bên trong trí nhớ ngày hôm qua của cô rất lộn xộn.
Cô chỉ nhớ mang máng như lúc ở trong khu công trường bỏ hoang, mình có uống một viên thuốc do Trịnh Siêu đưa tới, sau đó cả người nóng bức khó chịu, cùng với một số hình ảnh đứt quảng không rõ ràng.
Thế nhưng, vừa nghĩ đến một hồi, cô cảm giác như cả người đều bị lạnh run.
Khi giật mình đem chăn mền kéo văng ra ngoài, cô mới phát hiện ra y phục của mình đã được cài lại rất là chỉnh chu.
Chỉ là, cô dường như vẫn có chút ấn tượng nào đó không đúng.
Sau khi cô nhìn kỹ dưới nệm một hồi, lúc này cô mới kinh hoảng mà hét lên một tiếng.
“A…”
Thì ra, khi cô nhìn xuống phía dưới, đã phát hiện ra được vết máu lưu lại bên trên.
Mà kết hợp với những thông tin lộn xộn của ngày hôm qua, cô rõ ràng có thể kết luận ra rằng, sự trong sạch của mình đã bị người khác lấy mất rồi.
Mà cái người đó không phải ai khác, chính là gã đàn ông đã đem cô đưa về đến căn phòng này.
Cô nhớ rõ, gã đó từng xuất hiện ở hiện trường vụ cướp ngân hàng, có mặt khi gây sự ở quan bar cùng với một cô gái tây.
Rồi bây giờ là hiện trường vụ bắt cóc của Lý Thu Hà.
Nếu nói đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô hoàn toàn không tin vào một chút nào.
Nhất thời, hai bàn tay của cô báu chặt lấy ga giường, nước mặt âm thầm tuôn rơi.
Nhưng trong lòng thì cô quyết tâm thề: “Tên khốn, dám lấy đi lần đâu của tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận, tôi nhất định phải giết chết anh! Aaaa…”
Rồi sau đó cô lại nhịn không được mà hét to thành tiếng, cùng theo đó là ôm gối khóc cả một buổi sáng.
Trong khi đó, Lương Vĩnh Khang đang ở trên đường đến công ty, hắn đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác như sau lưng mình đang có một ai đó thổi ra một luồng hơi lạnh vậy.
“Quái lạ, là kẻ nào đang muốn ám mình, làm sao lại lạnh rung lên như vậy cà?!” Lương Vĩnh Khang vừa lái xe vừa lẩm bẩm trong miệng.
Rồi sau đó hắn nhịn không được mà lắc đầu cười liên hồi: “Ha ha ha, thật sự là tự mình dọa mình! Ai có thể đang ám mình được chứ, đúng là trò đùa!”
Lắc đầu như vậy một hồi, Lương Vĩnh Khang rốt cuộc cũng đi đến chỗ làm.
Sau khi để xe vào trong tầng hầm, Lương Vĩnh Khang mới chậm rãi đi đến phòng hậu cần.
Mà lúc này, bên trong phòng hậu cần đang có tiếng người cười nói rôm rả.
Trong đó, ngoài tiếng của đàn ông, thì chỉ có duy nhất một tiếng phụ nữ.
Lương Vĩnh Khang tính toán một hồi, xem chưng giờ giấc làm việc ở bộ phận hậu cần này so với các bộ phận khác đều đến sớm hơn một chút.
Nếu không theo như thời gian làm việc bình thường, Lương Vĩnh Khang cũng không thể nào là người cuối cùng được.
Ngay khi Lương Vĩnh Khang bước vào bên trong, cô gái duy nhất trong phòng đột nhiên thản thốt hô lên: “A, anh Khang!”
Và tiếp theo đó là ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lương Vĩnh Khang.
Lương Vĩnh Khang hơi có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Xin chào mọi người, mọi người thật sự là đến sớm quá!”
Thấy vẻ mặt này của hắn, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Sau đó cô gái duy nhất trong phòng mới tiến tới giải thích: “Anh đừng có ngạc nhiên, hôm nay mọi người đến sớm là muốn bàn bạc kế hoạch cho buổi tiệc tối hôm nay đó! Anh nhất định phải nhớ tham gia nha!”
“Tiệc chúc mừng sao?” Lương Vĩnh Khang nghe thế liền lẩm bẩm trong miệng một phen, sau đó hắn mới gật đầu nói: “Đương nhiên là tôi sẽ tham gia rồi! Đến lúc đó tôi sẽ mời cơm mọi người, hy vọng mọi người đừng có từ chối đó!”
“A, còn có chuyện tốt như vậy sao? Thế thì tốt quá rồi! Hoan hô đồng chí Khang!”
Trong căn phòng làm việc nhất thời trở nên náo nhiệt lên.
Mà qua một hồi, có người lại đột nhiên lên tiếng nói: “Đúng rồi, anh Khang đã có người yêu hay gia đình gì chưa? Nếu có rồi thì tối nay nhất định phải dẫn theo cùng mới được!”
Nghe người này nói như vậy, cô gái duy nhất trong phòng cũng hướng ánh mắt sang nhìn theo.
Mà Lương Vĩnh Khang thì rất thật thà đáp: “Tôi đã có vợ rồi! Nhưng vợ tôi hơi bận, không thể đến tham gia cùng mọi người được!”
“A, anh vậy mà có vợ rồi! Trời ạ, chúng tôi còn đang độc thân đây! Thật sự là rất đau lòng đấy!”
Có người nhìn không được hô lên một tiếng, mà vẻ mặt lúc này của cô gái kia thì có vẻ ảm đạm vô cùng.
Lại có người chuẩn bị đưa ra yêu cầu để Lương Vĩnh Khang dẫn vợ theo cùng, thì lúc này tiếng chuông điện thoại của Lương Vĩnh Khang đột nhiên vang lên.
Lương Vĩnh Khang rất nhanh chóng đem điện thoại kết nối, sau đó là âm thanh của Lê Khả Hân vọng lại ra ngoài: “Anh lên văn phòng làm việc của tôi có việc gấp!”
Nói xong, điện thoại cũng lập tức ngắt kết nối, Lương Vĩnh Khang có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng lo lắng của mọi người nhìn về phía mình.
Hắn nhất thời nhún nhún vai cười nói: “Thôi, mọi người tiếp tục làm việc nhé! Tôi có việc phải đi gặp trưởng phòng một chút!”
Dứt lời, Lương Vĩnh Khang liền xoay lưng rời đi..
Danh Sách Chương: