Lôi Báo nhìn thấy Lương Vĩnh Khang nhìn về phía mình như vậy, hắn hơi có chút xấu hổ.
Sau đó, cũng không đợi cho Lương Vĩnh Khang nói thêm lời nào, Lôi Báo liền nhanh chóng đem tiền phát cho từng người, coi như là trả công cho bọn họ trợ giúp mình lập uy với đám người của hội Hoa Hồng.
Dù sao vừa rồi, nếu không phải dựa vào bọn họ, đám người Lôi Báo và Lương Vĩnh Khang đã phải đánh nhau một trận ầm ĩ rồi.
Ngay sau khi phát tiền cho đám người này xong, Lôi Báo liền đuổi bọn họ ra ngoài.
Còn mình thì hướng về phía Lương Vĩnh Khang lấy lòng: “Anh Khang, vừa rồi biểu hiện của em có được không?”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy thái độ của Lôi Báo đối với mình cũng không tệ, vì vậy hắn mới đi tới vỗ vai Lôi Báo, nói: “Vừa rồi biểu hiện của anh cũng không tệ lắm! Lần sau chỉ cần không phải anh đi gây sự, hà hiếp người khác, thì tôi sẽ coi trọng anh!”
Lôi Báo nghe thế, trong lòng rất là mừng rỡ.
Nhưng rồi, vẻ mặt của hắn nhanh chóng ỉu xỉu lại.
Thật sự, lăn lộn nhiều năm trong nghề này như vậy, Lôi Báo cũng không muốn tiếp tục làm nữa.
Nhưng ngặt nỗi, hắn không có tiền, lại không có quyền, muốn rửa tay gát kiếm cũng là một chuyện khó khăn vô cùng.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên không biết mấy vấn đề này.
Lúc này, Lương Vĩnh Khang tranh thủ thời gian, chạy đi ra ngoài xem thử nhóm người của Tiêu Ngọc Mai và Lê Khả Hân đã về chưa.
Nhưng khi hắn vừa mới đi ra khỏi quán karaoke được vài bước, thì một chiếc xe cảnh sát đột nhiên chạy ập tới.
Sau đó, từ trên xe nhảy xuống liên tiếp mấy người cảnh sát hình sự mặc đồng phục, trang bị vũ khí, đứng vây thành nửa vòng tròn, đem toàn bộ quán karaoke này phong tỏa lại.
Qua một lúc, trên xe lại xuống thêm một người nữa, mà người này Lương Vĩnh Khang vừa nhìn tới liền lập tức nhận ra được người quen.
Chỉ là, cô cảnh sát này chẳng phải vào mấy hôm trước còn là cảnh sát giao thông hay sao? Sao bây giờ cô ta lại trở về với nghề cảnh sát hình sự của mình rồi?
Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn lịch sử đi tới, nhìn lấy Trịnh Hoàng Yến cười, nói: “Chào cô cánh sát xinh đẹp! Đã lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Thế nhưng, Trịnh Hoàng Yến vừa mình nhìn thấy Lương Vĩnh Khang xuất hiện ở trước măt mình, cô không khỏi đỏ mặt lên.
Sau đó còn tức giận nói: “Tên khốn này, tôi nhất định phải giết chết anh!”
Đột nhiên nhìn thấy phản ứng của Trịnh Hoàng Yến kịch liệt như vậy, Lương Vĩnh Khang nhất thời bị dọa tới ngây người.
Mà mấy nhân viên cảnh sát còn lại cũng giật mình, vội vàng đem Trịnh Hoàng Yến ngắn lại.
“Đồng chí Yến, xin cô hãy giữ bình tĩnh! Đây là nơi chúng ta làm việc, cô có chuyện gì thì về đồn hãy nói!” Đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố lên tiếng nhắc nhở Trịnh Hoàng Yến một phen.
Lúc này, Trịnh Hoàng Yến mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng, ánh mắt của cô vẫn không ngừng gắt gao nhìn chằm chằm lấy Lương Vĩnh Khang không tha.
Lương Vĩnh Khang cảm giác như mình rất là oan khuất, hắn rõ ràng không hề động chạm gì tới cô, thậm chí còn cứu cô một mạng.
Vậy mà cô không những không có biết ơn hắn, còn muốn giết hắn, đây là cái đạo lý gì?
Tuy rằng trong lòng lúc này cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh, không để lộ ra ngoài.
Hắn biết, đám cảnh sát này chạy tới đây, không chín thì mười cũng chính là việc hắn và nhóm người hội Hoa Hồng kia náo động ra.
Nhưng hiện giờ bọn họ đã chạy trốn, chỉ còn lại có một mình hắn, chuyện này không giải quyết cũng không xong.
Sau một hồi hỏi thăm người dân xung quanh cùng với nhân viên trong quán karaoke, rốt cuộc đội cảnh sát cũng biết được, bọn họ điều đồng nhiều người đến đây như vậy, cũng chỉ là để giải quyết một vụ xô xát, đánh nhau.
Với lại, người có liên quan đến vụ việc cũng đã tản đi gần hết.
Nhất thời, các thành viên trong đội không khỏi nhìn nhau, không biết là bây giờ nên cười hay nên khóc.
“Tôi còn tưởng là có vụ án hình sự xảy ra ở đây, vậy mà chỉ có gây lộn, đánh nhau.
Những việc như thế này, chỉ cần điều động cảnh sát khu vực đến là được rồi, cũng không cần phải phiền đến chúng ta như vậy!” Đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố dường như rất buồn bực, nhìn lấy cán bộ cấp dưới của mình.
Nhưng lúc này, Trịnh Hoàng Yến đột nhiên nhảy ra, chỉ thẳng vào mặt của Lương Vĩnh Khang, nói: “Đội phó, người này có hành vi gây sự đánh nhau, chúng ta cần phải bắt anh ta về kiểm tra.
Tôi nghi ngờ, anh ta có liên quan với tổ chức xã hội đen.
Tôi muốn thẩm vấn anh ta để làm rõ!”
Đội phó đổi cảnh sát hình sự nghe Trịnh Hoàng Yên nói thế, nhất thời nhíu nhíu mày lên.
Thật sự, những chuyện như thế này cũng không cần phải làm lớn chuyện, dù sao vụ việc đã giải quyết xong, cũng không có gây thương tích, hay phá hoại tài sản gì nghiêm trọng, chỉ cần lên tiếng nhắc nhở liền được.
Nhưng lúc này, Trịnh Hoàng Yến lại phản ứng gay gắt như vậy, cho dù người đui mù cũng nhìn ra, đây là cô ta muốn lấy việc công trả thù việc tư.
Chính vì thế, đội phó đội cảnh sát hình sự hơi có chút bất mãn, nói: “Đồng chí Yến, cô muốn bắt người cũng cần phải có lý do chính đáng một chút, chúng ta làm như vậy là trái với quy định đấy!”
Nhưng Trịnh Hoàng Yến dường như cương quyết không bắt được Lương Vĩnh Khang liền không thôi.
Chính vì thế, cô nhìn thấy Lôi Báo đang đứng ở bên cạnh của Lương Vĩnh Khang, lập tức liền chỉ tay về phía hắn, nói: “Còn cần phải xác định bằng chứng nữa sao? Tên kia không phải cũng là đại ca xã hội đen hay sao? Hai người bọn họ đứng gần như vậy, còn dám nói là không có liên quan gì đến nhau?”
Lôi Báo nhìn thấy nữ cảnh sát này đột nhiên chỉ tay về phía mình, tức thì nhảy đổng lên, tức giận nói: “Này, đồng chí cảnh sát! Đồng chí phải ăn nói cho cẩn thận! Cô lấy bằng chừng đâu mà dám nói tôi là xã hội đen? Chúng ta chỉ là người dân làm ăn lương thiện mà thôi, cô đừng có vu oan cho người tốt!”
“Vu oan cho người tốt?! Được lắm, vậy tôi muốn hỏi anh, mấy chuyện bảo kê trong quán nhậu, cho đàn em đi đòi nợ thuê.
Những chuyện đó đều là việc người tốt các anh làm ra sao?” Trịnh Hoàng Yến lên tiếng chất vấn.
Lôi Báo nhất thời có chút cứng họng, nhưng hắn cũng không dại gì đi thừa nhận mấy việc này.
Với lại, lúc này hắn cũng không muốn Lương Vĩnh Khang bị mình liên lụy vào.
Vì thế, hắn mới lớn tiếng nói: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này là chuyện do cô nói miệng mà thôi, không có bằng chứng, cô không được vu oan cho tôi! Với lại, tôi với người này cũng không quen biết gì với nhau, làm sao anh ta lại có thể là xã hội đen được!”
“Anh còn nói mình không phải là xã hội đen, vậy mà còn bao che cho hắn!” Trịnh Hoàng Yến thấy Lôi Báo thẳng thừng phủ nhân chuyện này, tức thì giận dữ quát lên.
Lôi Báo nhìn thấy nữ cánh sát này làm người không nói lý, hắn nhất thời không thể tranh cãi được gì, chỉ có thể khó khăn nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, xem như bày tỏ thái độ của mình.
Lương Vĩnh Khang không biết vì sao Trịnh Hoàng Yến đột nhiên lại gây khó dễ cho mình.
Nhưng hắn cây ngay không sợ chết đứng, Trịnh Hoàng Yến muốn bắt hắn, hắn cũng không ngại theo cô một lần.
“Được rồi, không cần phải nói nhiều nữa, cô muốn tôi theo cô về đồn cũng không có vấn đề gì.
Nhưng tôi nói rõ cho cô biết, tôi dù sao cũng là người làm ăn đàng hoàng, không dính líu gì đến bọn tội phạm.
Còn nữa, vụ việc vừa rồi đã có người làm chứng cho tôi.
Tôi chẳng qua chỉ là tự vệ, cứu người.
Lúc đó tôi cũng không có gây thương tích gì cho người khác.
Vì thế, tôi hoàn toàn là người vô tội!” Lương Vĩnh Khang vừa đi hướng về phía xe cảnh sát, vừa thản nhiên nói.
Trịnh Hoàng Yến vừa nghe như thế, trong lòng âm thầm khinh bỉ không thôi.
Cô nhất thời nhếc miệng lên cười nhạt: “Anh có tội hay không, lát nữa tôi tra hỏi là sẽ rõ.
Bây giờ tôi sẽ còng tay anh lại, rồi đưa anh về đồn!”
“Này, tôi không phải là tội phạm, các người có lý do gì muốn còng tay tôi?” Lương Vĩnh Khang tuy rằng đồng ý đi theo Trịnh Hoàng Yến về đồn, nhưng hắn cũng không muốn mình bị cánh sát còng tay lại, vì vậy liền lên tiếng phản ứng.
Đội phó đội cảnh sát hình sự thấy Trịnh Hoàng Yến còn muốn đem còng tay tra vào cổ tay của Lương Vĩnh Khang, nhất thời ngăn lại nói: “Được rồi, người ta dù sao cũng đã phối hợp điều tra.
Mà chúng ta cũng không có bằng chứng chứng minh anh ta là tội phạm nguy hiểm, cô cũng không cần phải còng tay như vậy!”
Tuy rằng trong lòng rất buồn bực, nhưng thấy đội phó đã lên tiếng, Trịnh Hoàng Yến chỉ có thể buông tha, không có còng tay của Lương Vĩnh Khang lại.
Nhưng khi đưa Lương Vĩnh Khang lên xe, cô vẫn không quên thúc cho hắn một cước, còn lớn tiếng hừ lên một tiếng.
Trên mặt của Lương Vĩnh Khang nhất thời đen lại.
Hắn chưa bao giờ bị ai đá đít như vậy, huống hồ còn bị một cô gái đá đít ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Thế nhưng lúc này, hắn không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngồi lấy trên xe cảnh sát, để cho bọn họ chở thẳng về đồn.
Mà Lê Khả Hân chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, cô biết Lương Vĩnh Khang không có làm việc gì sai trái.
Nhưng thái độ của nữ cánh sát kia dường như rất ác liệt, giống như là ai lấy đi trinh tiết của cô vậy.
Lúc này Lê Khả Hân cũng không biết, suy nghĩ của mình vô tình lại phù hợp với tâm trạng của Trịnh Hoàng Yến.
Mà dù sao, lần này vụ việc lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, Lê Khả Hân chỉ cần gọi điện về nhà một chuyến, nhờ cha của cô giúp đỡ là xong.
Nhận được điện thoại của cô, bí thư tỉnh úy Lê Hữu Ngạn tức thì nghe máy.
Sau đó nghe con gái của mình trình bày một hồi, ông ta liền cam đoan rằng sẽ giải quyết mọi chuyện một cách êm xuôi.
Sau khi được chở về đồn, Lương Vĩnh Khang được đưa vào trong phòng tạm giam, ngồi đối mặt với hắn là khuôn mặt lạnh như băng của Trịnh Hoàng Yến.
“Cuối cùng cô muốn làm gì? Tôi với cô không thù oán gì với nhau, cô vì sao lại muốn hại tôi?” Lương Vĩnh Khang nhất thời nhịn không được, buột phải lên tiếng hỏi chuyện.
Nhưng ngay lập tức, Trịnh Hoàng Yến liền rút khẩu súng công vụ của mình ra, chĩa thẳng vào đầu của Lương Vĩnh Khang nói: “Tôi muốn giết anh!”.
Danh Sách Chương: