“Cô quen bọn họ sao?” Lương Vĩnh Khang nhất thời nhìn sang cô gái người nước ngoài hỏi.
Mà cô gái người nước ngoài lúc này hơi co rụt con ngươi lại, lắc đầu nói: “Tôi… tôi không biết!”
Thế nhưng lời này của cô vừa mới nói ra khỏi miệng, thì gã đàn ông khi nãy lên tiếng đã đi tới bên cạnh, nói: “Anna, em làm sao lại không quen biết anh đây? Chẳng lẽ vừa mới kiếm được một gã ất ơ nào đó, liền quên anh rồi sao?”
Gã vừa nói, còn cố ý đưa tay sờ lấy trên người của cô, Anna nhất thời bị dọa sợ, vội vàng lui ra phía sau lưng Lương Vĩnh Khang đứng.
Mà Lương Vĩnh Khang vừa nhìn liền đoán ra được đám người này không phải hạng người tốt lành gì.
“Các anh là ai, cô gái này là bạn của tôi, các anh tốt nhất là nên tránh ra đi, nếu không tôi sẽ báo cánh sát đấy!” Tuy trong lòng rất khó chịu với đám người này, nhưng Lương Vĩnh Khang vẫn nhẹ nhàng nói.
Nhưng mà lời này của hắn vừa mới nói ra khỏi miệng, đám thanh niên trước mặt liền cười lớn một trận.
Đặc biệt là gã đàn ông cầm đầu càng cười phô trương hơn.
Hắn ta một tay vỗ vỗ lấy vai Lương Vĩnh Khang, một bên còn chăm chọc nói: “Này nhóc, mày biết tao là ai không? Ở cái thành phố này, đừng nói là đám công an khu vực, cho dù là công an tỉnh, bọn hắn cũng không dám đụng vào Lục Lâm tao! Tao nói cho chú mày biết, chú mày tốt nhất là nên tránh xa con điếm này ra, nếu không thì chú không có mạng để tồn tại trên đời này đâu?”
“Thật sao?” Lương Vĩnh Khang chỉ nhàn nhạt đáp, sau đó một tay nắm chặt lấy bàn tay của gã tự xưng là Lực Lâm, nói: “Vậy thì tao muốn nhìn thử xem, người mà công an không dám đụng vào như mày, có bản lĩnh gì lại phách lối như vậy!”
“Răng rắc!”
Chỉ thấy Lương Vĩnh Khang nhẹ nhàng bẻ mạnh một cái, bàn tay của gã Lục Lâm liền vang lên tiếng khớp xướng vỡ, mà gã lúc này cũng đau đến thét ầm lên.
“A, thằng khốn! Mày dám đánh tao à? Mày mau buông tay chó của mày ra khỏi người tao ngay!”
Nhưng mặc hắn la hét thế nào, Lương Vĩnh Khang vẫn không có ý định buông tay.
Mấy tên thanh niên đi theo cùng với gã Lục Lâm lúc này mới kịp thời phản ứng, tức thì giận dữ hô lên.
“Thằng khốn, mày mau buông tay của đại ca tụi tao ra! Nếu không tao chém chết m** mày bây giờ!”
“Buông ra nhanh!”
…
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy có gã đang rút lấy dao bấm trong người, ánh mắt không khỏi lạnh lùng liếc tới: “Tụi mày dám tiến lên một bước, tao liền bẻ gãy tay của nó!”
Đám thanh niên thấy vậy đều nhất thời co rụt lại, không còn ai dám tiến lên nửa bước.
Mà gã Lục Lâm lúc này đã tức giận đến chửi ầm lên: “Cái lũ ngu này, tụi mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi tới đập chết nó cho tao!”
“Răng rắc!”
“A…”
Lời này của hắn vừa mới buông ra, bàn tay Lương Vĩnh Khang lần nữa siết chặt, khiến cho hắn đau đến mức thét to một tiếng, sắc mặt cũng tái xanh lại.
Mà lúc này, mấy nhân viên bảo vệ ở trong quán bar cũng ầm ầm chạy đi ra, thế nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy đám người Lục Lâm xuất hiện ở đó, đều không có ai dám tiến đi lên hỏi thăm.
Nhất là khi bọn họ nhìn đến dáng vẻ chật vật của Lục Lâm, trong lòng còn âm thầm khen hay một trận.
Những vị khách vừa mới đi vào trong bar, lúc này cũng dần dần vây đến xung quanh.
Tuy không biết nguyên nhân sự việc như thế nào, nhưng bọn họ nhìn thấy trên tay đám người Lục Lâm đều có hung khí, ai cũng tránh ở phía xa, rồi bất đầu giơ tay lên chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Lúc này, đám thanh niên đi theo gã Lục Lâm, cùng với một người đàn ông cao to nước ngoài, đã bắt đầu hướng về phía Lương Vĩnh Khang xông lại.
“Rầm!”
Chỉ nghe âm thanh chấn động mạnh một cái, Lương Vĩnh Khang liền đem gã Lục Lâm đá bay ra ngoài.
Sau đó hướng về phía hai gã thanh niên người Việt, dùng một đòn đá cực mạnh, đem bọn họ đá ngược ra phía sau.
Cuối cùng, Lương Vĩnh Khang mới xoay người lại một cái, đem gã đàn ông người nước ngoài quật ngã xuống đất, rồi sau đó mới giáng một quyền lên trên mặt của gã, làm cho gã nằm hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Giải quyết xong xuôi hết đám người này, Lương Vĩnh Khang mới phủi phủi lấy quần áo trên người, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra xung quanh: “Mọi người cũng thấy rồi đấy, bọn họ là câm hung khí đánh tôi, hy vọng sau khi công an đến làm việc, các vị giúp tôi khai báo cho thật tình!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang mới xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô gái người nước ngoài một bộ si ngốc nhìn lấy hắn, miệng há rộng đến không thể nào khép lại.
“Này, cô! Chúng ta có thể rời đi được chưa?” Lương Vĩnh Khang vội vàng hô lên một tiếng.
Đến lúc này cô gái người nước ngoài mới giật mình tỉnh lại, cô hơi có chút sợ hãi nhìn lấy hắn nói: “Được… được rồi!”
Lương Vĩnh Khang bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật tình cũng không muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy đâu?!
Sau khi rời khỏi quán bar, Lương Vĩnh Khang một đường chở Anna đi thẳng về chỗ khách sạn của cô đang ở.
Thế nhưng lúc đi vào trong khách sạn, khi Lương Vĩnh Khang muốn quay đầu rời đi, thì Anna lại đột nhiên lên tiếng nói: “Anh… có thể ở lại thêm một chút nữa không?”
Lương Vĩnh Khang cảm thấy cô gái người nước ngoài này dường như bị chuyện vừa rồi dọa sợ, cho nên hắn mới không có suy nghĩ gì nhiều, liền gật đầu đáp: “Được, tôi sẽ đưa cô vào phòng, sau đó tôi sẽ rời đi!”
Nghe Lương Vĩnh Khang đáp ứng yêu cầu của mình, tâm tình của Anna trở nên tốt hơn rất nhiều, cô vui vẻ cười nói: “Vậy thì tôi cảm ơn anh!”
Thế nhưng lúc hai người bắt đầu bước vào trong phòng khách sạn rồi, sắc mặt cả hai mới dần dần trở nên xấu hổ lên.
“Anh… anh ngồi đợi ở đây một chút nhé!” Anna hơi có chút bối rối nói.
Lương Vĩnh Khang cũng không biết làm như thế nào, chỉ khẽ ừ lên một tiếng, sau đó liền đi đến chỗ ghễ tựa trong phòng mà ngồi xuống.
Anna lúc này mới vội vàng đi vào trong buồng tắm, cái đầu không khỏi hé ra ngoài nói: “Anh… anh chờ tôi tắm một chút đã nhé!”
Không biết vì sao Lương Vĩnh Khang cứ có cảm giác cô gái người nước ngoài này thật sự là rất kỳ lạ.
Còn lạ như thế nào thì hắn chẳng thể nghĩ ra được.
Cũng không biết có phải vì Lương Vĩnh Khang đang ngồi ở bên ngoài hay không, mà Anna lúc này tắm rất nhanh, chỉ chưa đầy năm phút cô đã thay một bộ đồ mới bước ra ngoài.
Đương nhiên lúc này cô cũng ăn mặc cực kỳ phóng khoáng.
Nếu như không phải áo phông của cô tương đôi ngắn, Lương Vĩnh Khang còn đang tưởng rằng cô không có mặc quần ra ngoài đây?
Nhìn thấy được ánh mắt khác thường của Lương Vĩnh Khang nhìn về phía mình, trong lòng Anna hơi có một chút lo lắng.
Nhưng rồi cô cũng tự tin đi tới trước mặt Lương Vĩnh Khang, đem chai rượu vẫn còn uống dở trên bàn rót vào trong hai cái ly, vừa đưa cho Lương Vĩnh Khang vừa nói: “Tôi rất cảm ơn anh vì đã giúp tôi những chuyện hôm nay!”
Lương Vĩnh Khang cũng không có nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp cầm lấy ly rượu, chạm nhé một cái, rồi nhìn cô cười nói: “Không có chuyện gì, đây chẳng qua là việc tiện tay mà thôi!”
Anna hơi khẽ nhếch môi lên cười một cái, nụ cười của cô lúc này thật sự là rất rạng ngời, mang thêm một tia quyến rũ của một thiếu nữ thành thục.
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút quái lạ, hắn cứ cảm giác nụ cười lúc này của cô ẩn ẩn có một chút nào đó rất quen thuộc, nhưng hắn dù có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được nó quen thuộc ở chỗ nào.
Nghĩ một hồi cũng không ra được kết quả gì, Lương Vĩnh Khang chỉ có thể lắc đầu nói: “Cô gọi tôi vào trong phòng một mình như vậy, cô không thấy sợ sao?”
Lời này của hắn vừa mới nói ra, trên khuôn mặt tươi cười của Anna không khỏi méo sệch lại.
Nhưng may là vẻ mặt của Lương Vĩnh Khang rất là hời hợt, nếu không cô đã bị lời này của hắn dọa sợ rồi.
“Anh là người tốt, tôi có thể tin tưởng anh!” Anna cuối cùng dịu dàng, nói.
Lương Vĩnh Khang chẳng qua cũng chỉ là mở một chút trò đùa, hắn lại không nghĩ đến sắc mặt của cô gái này lại nghiêm túc đến như vậy.
Hắn nhất thời liền lắc đầu nói: “Người tốt hay không phải người tốt, đều không thể suy đoán qua vẻ bề ngoài của họ được.
Trước đó tôi có thể là người giúp cô, nhưng hiện thời tôi vẫn có thể hại cô.
Trên thể giới này, ranh giới giữa tốt và xấu, vốn dĩ rất là mong manh!”
Nghe mấy lời này của Lương Vĩnh Khang, ánh mắt của Anna càng lúc càng sáng lên, cô vô cùng vui vẻ nói: “Tôi không nghĩ rằng một người như anh lại có suy nghĩ sâu sắc như vậy?! Nhưng từ lời nói vừa rồi của anh, tôi có thể nói anh thật sự là một người tốt!”
“Ha ha ha!” Lương Vĩnh Khang nhất thời không khỏi cười to lên một tiếng, sau đó hắn mới nâng ly rượu lên trước mặt, nói: “Vì câu nói này của cô, hôm nay tôi sẽ phá lệ uống một chén!”
Nhìn thấy hắn cười sảng khoái như vậy, Anna đương nhiên là vô cùng vui vẻ, cô cũng nâng ly rượu lên cụng nhẹ vào ly của Lương Vĩnh Khang, rồi nói: “Một lần nữa tôi rất cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
Hai người nói chuyện một hồi, chai rượu trên bàn cũng nhanh chóng vơi đi, mà Lương Vĩnh Khang sau khi uống vài ly, liền tự mình đứng dậy nói: “Giời này đã khuya rồi, tôi không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi nữa! Khi nào có dịp, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, hoàn toàn không có một tơ một hào lưu luyến nào.
Chờ cho đến khi bóng lưng của hắn đã đi khuất hẳn, cô gái người nước ngoài mới thì thào nói: “Không hổ là thành viên xuất sắc của biệt đội Rồng Lửa, chỉ bằng vào khí chất này của anh ta, đã đủ đứng vào hàng ngũ binh vương đứng đầu rồi.
Ài, chỉ tiếc là hai chúng ta không thể nào chung một đội, nếu không tôi nhất định sẽ rất thích anh!”
Cô gái người nước ngoài vừa nói, vừa nhìn vào ly rượu đang còn uống dở của Lương Vĩnh Khang để ở trên bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ..
Danh Sách Chương: